Thấy Phong Liệt thân mật với người trong lòng mình trước mặt bao người như vậy, hắn sớm đã giận sôi gan, ngoài miệng nhịn không được mà hung hăng mắng:
- Đôi cẩu nam nữ chết tiệt các ngươi, quả thực không biết xấu hổ! Người đến...
- Câm miệng!
Ngoài dự đoán mọi người là, Lý U Nguyệt vốn điềm tĩnh nhu nhược đột nhiên lại trở nên lạnh lùng, quát nói:
- Nhạc Đông Thần, tuy cha ta có thiện cảm với ngươi, nhưng Phong Liệt đã là phu quân ta. Nếu ngươi dám cố tình gây sự, đừng trách bản tiểu thư trở mặt!
Phong Liệt kinh ngạc nhìn giai nhân trước mắt, cằm suýt nữa rớt xuống. Đột nhiên hắn phát hiện hình như mình còn chưa hiểu rõ hết về Lý U Nguyệt.
Lúc này Lý U Nguyệt nổi giận, rất có khí thế của thượng vị giả, làm cho hắn lại có thêm một chút hiểu biết về nữ nhân của mình.
Sắc mặt Nhạc Đông Thần bị kiềm hãm, lập tức âm trầm nói:
- Phu quân? Hừ! Lý hộ pháp cũng đã nói ngươi vẫn chưa thành thân, tại sao đã có phu quân? Hơn nữa hai người ta và ngươi vừa sinh ra đã có hôn ước, tuy lúc trước ngươi mất tích mười năm, nhưng hôn ước vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên phu quân của ngươi chỉ có thể là ta – Nhạc Đông Thần!
Lý U Nguyệt cười lạnh lùng:
- Hừ, từ lúc ta rời khỏi Lý gia năm bảy tuổi, vận mệnh của ta đã không liên quan gì đến Lý gia nữa! Cha ta còn không hoàn thành nổi trách nhiệm của một người cha, dựa vào cái gì mà đòi quyết định hôn sự của ta? Hôm nay nếu ngươi dám động đến một đầu ngón tay của Phong Liệt, từ nay về sau Lý gia ta không chết không dừng với Nhạc gia các ngươi!
- Ngươi... Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tử của Lý gia mà thôi, dựa vào cái gì mà làm cả Lý gia đối địch với Nhạc gia ta? Điều này cũng không phải quá buồn cười chứ? Hôm nay bản công tử muốn cho ngươi trơ mắt nhìn tiểu tạp chủng này chết không toàn thây!
Nhạc Đông Thần cười lạnh nói.
- Dựa vào cái gì? Hừ! Chỉ bằng Lý U Nguyệt ta là thiên tài Cửu phẩm huyết mạch duy nhất của Lý gia! Ngươi nói ta có đủ tư cách hay không?
Lý U Nguyệt hừ lạnh không chút nhượng bộ.
Lời này của nàng vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, giống như mới nhận thức lại Lý U Nguyệt một lần nữa vậy.
- Cái gì? Cửu phẩm huyết mạch? Sao... sao có thể?
- Lý U Nguyệt thế nhưng lại là Cửu phẩm huyết mạch? Thật hay giả vậy?
- Chẳng lẽ trừ bỏ Phong Liệt thì Ma Long giáo chúng ta còn thiên tài Cửu phẩm huyết mạch thứ hai sao? Điều này quá khó tin!
...
Lúc này, chẳng những đám người Nhạc Đông Thần trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Phong Liệt và mấy người Triệu Thung cách đó không xa đều bị hung hăng chấn động. Nhất tề nhìn chằm chằm vào Lý U Nguyệt không chuyển mắt.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi dậy lên kinh đào hãi lãng, Lý U Nguyệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch cũng có quan hệ rất lớn với hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng huyết mạch của nàng lại là Cửu phẩm! Bởi vậy, Phong Liệt không khỏi nghĩ tới, huyết mạch của Kim Câu là mấy phẩm? Hay là huyết mạch của hắn...
Sau một lúc yên tĩnh, nhất thời mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, ánh mắt đám người Nhạc Đông Thần và bốn thị nữ của Lý U Nguyệt nhìn nàng đã có khác biệt rất lớn. Khiếp sợ, ghen tị, hâm mộ, rồi còn một chút sợ hãi.
Trước kia, Lý U Nguyệt trong mắt họ vẻn vẹn chỉ là một tiểu thư bình thường của Lý gia mà thôi. Tuy nàng thuộc về dòng chính, lại có dung mạo vô song, nhưng trước giờ làm việc lại rất lặng lẽ. Trong mắt mọi người, nàng chỉ là một bình hoa xuất thân không tệ mà thôi.
Nhưng giờ phút này, nếu những điều Lý U Nguyệt nói là sự thật thì địa vị của nàng ở Lý gia sẽ nhảy vọt cả ngàn trượng, cao thượng vô cùng, sẽ không có ai dám khinh thường dù chỉ một chút. Hơn nữa, trong thế hệ trẻ của Lý gia, nàng đúng thực là có tư cách đại biểu Lý gia, hơn nữa còn có thể nói là rất trọng lượng.
Sắc mặt Nhạc Đông Thần cực kỳ phức tạp. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý U Nguyệt hơi lóe lên, thẳng đến thật lâu sau mới bỗng nhiên cười nhẹ nói:
- U Nguyệt, ngươi biết Nhạc Đông Thần ta luôn ái mộ ngươi, chuyện hôm nay là ta bị tên khốn Phong Liệt kia làm tức đến hồ đồ, ngươi đừng giận ta nữa được không? Dù gì đi nữa, ta và ngươi cũng là người một nhà, chỉ cần xóa sạch quan hệ với Phong Liệt, về sau Nhạc Đông Thần ta chắc chắn sẽ thật tốt với ngươi.
- Hừ! Lời của bản tiểu thư ngươi còn chưa nghe rõ sao? Phu quân ta là Phong Liệt, ngươi khỏi phải si tâm vọng tưởng! Từ giờ trở đi chúng ta tách ra thôi, ta không cần các ngươi bảo vệ, về phía cha thì ta sẽ giải thích sau!
Lý U Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, không hề để ý đến sắc mặt khó chịu của Nhạc Đông Thần nữa.
- Ngươi...
Nhạc Đông Thần không nghĩ tới việc mình hạ mình nói ra mấy lời này mà người ta lại chẳng nể mặt chút nào, suýt nữa bị tức đến lộn ruột. Ngực hắn kịch liệt phập phồng vài cái, nhưng cuối cùng mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng xuống, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nói với đám thuộc hạ:
- Chúng ta đi!
- Công tử, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao...
Gã thị vệ tu vi Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên tên là Nhạc Phong kia không nhịn nổi tức giận, nhìn về phía Nhạc Đông Thần nói.
- Lời của ta còn chưa rõ ràng sao?
Nhạc Đông Thần hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức dẫn đầu rời đi.
Cả đám thuộc hạ của hắn nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Lạnh lùng nhìn đám người Nhạc Đông Thần chậm rãi biến mất trong rừng, mấy người Triệu Thung cũng dần dần trầm tĩnh lại. Đối mặt với mấy tên cao thủ Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, áp lực tự nhiên sẽ không nhỏ, tất cả đều âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Lúc này, bốn thị nữ mỹ mạo của Lý U Nguyệt cũng nhanh chóng bước đến, cả đám khúm núm nhìn Lý U Nguyệt, giống như trẻ con làm sai việc gì vậy, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán.
Các nàng hầu hạ Lý U Nguyệt một đoạn thời gian, nhưng đối với lời nói của Lý U Nguyệt thường xuyên bằng mặt không bằng lòng, thuận tiện bắt nạt một chút. Vừa rồi đám người Nhạc Đông Thần định gây bất lợi cho Phong Liệt, các nàng lại đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Nhưng lúc này, nếu các nàng đã biết Lý U Nguyệt chính là thiên tài Cửu phẩm huyết mạch vạn năm khó tìm, cho các nàng cả trăm lá gan cũng không dám trái lời. Nhất thời, cả đám đều hối hận không thôi vì hành động của mình.
- Tiểu thư, ta... trước kia chúng ta...
- Mấy người các ngươi đều về đi! Ta không cần các ngươi hầu hạ.
Lý U Nguyệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn các nàng một cái, hơi nhíu mi nào. Sau đó lại thầm gạt bàn tay đang không thành thật của Phong Liệt ra.
- A? Đừng mà tiểu thư, trước kia là chúng ta không đúng! Ngài đánh chúng ta, mắng chúng ta cũng được, nhưng xin đừng đuổi chúng ta đi a!
- Đúng vậy tiểu thư! Nếu ngài đuổi chúng ta đi, sau khi trở về nhất định chúng ta sẽ phải chết...
...
Thấy Lý U Nguyệt thường ngày nhu nhược lại biểu hiện ra mặt cường thế của mình, tứ nữ nhất thời sợ tới hoa dung thất sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin.
Làm nô tỳ của Lý gia, nếu khiến cho chủ tử không vui, bị đuổi về thì chỉ có đường chết, không hề có lựa chọn thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT