- ‘Cuồng long táng thiên quyết'! Ta nhớ ra rồi, tiểu tử này luyện là bộ ‘Cuồng long táng thiên quyết' cần mở ba mươi sáu kinh mạch! Thật khó tin, hắn ở trong năm tháng đã luyện địa cấp cao cấp chiến kỹ đến mức này!Thiên tài! Không! Đã không thể dùng thiên tài để hình dung hắn.

- Mở ba mươi sáu kinh mạch? Sao có thể? Lão phu sống ba trăm tuổi cũng chỉ mở chín kinh mạch mà thôi! Tiểu tử mới có mười lăm tuổi, điều này tuyệt đối không thể!

- Thức ấn công đó rất quái dị, sao ta cảm thấy có vị mượn thế thiên quá, nếu không thì uy lực lớn như vậy nói không thông a!

- ...

Viện chủ Hồ Kiếm Trung nheo mắt nhìn bóng dáng tuổi trẻ dưới núi, nét mặt suy tư. Phó viện chủ Lãnh Phi Hồng thì mắt sáng ngời lộ vẻ kích động khó thể che giấu.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm già nua trầm thấp vang lên từ dưới đất, thật rõ ràng truyền vào tai hai vị viện chủ.

- Tiểu tử này không tệ, nhìn chằm chằm cho ta!

Thân hình hai viện chủ bỗng run lên, cung kính trường kiếmih lễ với một hướng.

Nhìn hành động của hai người, các cao thủ xung quanh kinh ngạc ngậm miệng lại, khó hiểu nhìn hai viện chủ.

Lát sau Hồ Kiếm Trung chậm rãi ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở Tần hộ pháp, lạnh nhạt nói:

- Tần Dụ, hay trông nom người của ngươi cho tốt, Phong Liệt không thể xảy ra chuyện!

Tần hộ pháp đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhanh chóng khom người vâng dạ, đôi mắt rũ xuống lóe tia sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.

Tần Trọng bị thuộc hạ đưa trở về, chắc không tu dưỡng nửa tháng thì sẽ không xuống giường được. Một lần này gã vốn định xử lý Phong Liệt nhưng không ngờ ngược lại bị hắn giải quyết.

Chẳng những gã bị trọng thương mà gia truyền chí bảo tế thiên thần thương cũng bị Phong Liệt cuỗm đi, có thể nói tiền mất tật mang, mất hết cả mặt.

Phong Liệt định rời đi thì bỗng ùa ra một đám nam nữ bao vây quanh hắn, Triệu Thung cũng năm trong số đó. Bây giờ Phong Liệt tốt xấu xem như danh nhân, cộng thêm thân phận đặc biệt, thực lực mạnh mẽ, có cả khối người muốn kết giao hắn.

- Phong sư huynh lần này đánh bại Tần Trọng thật khiến người mát lòng mát dạ! Tiểu đệ Triệu Thung xuất thân luyện khí thế gia Triệu gia, ngày sau Phong sư huynh nếu muốn luyện khí cứ đến tìm đệ!

- Phong sư huynh thật là lợi hại a! Đánh bại cả đại sư huynh luôn! Không biết Phong sư huynh tu luyện là môn chiến kỹ nào vậy? Cái gì? Địa cấp chiến kỹ? Trời ạ? Hù chết người!

- Phong sư huynh, mười ngày sau rèn luyện ở dạ mạc đại hiệp cốc muội muốn cùng Phong sư huynh kết bạn chung đường, có được không?

- ...

Phong Liệt mệt mỏi ứng đối một chốc, phát hiện nhóm Sở điệp dần đi xa thì lòng hơi thất vọng, không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Hắn lại nuốt và một viên diệu xuân đan rồi từ biệt mọi người dẫn theo Trần Nhược Tình, Trương Diệu vội vã rời đi.

Lần này đại chiến với Tần Trọng khiến hắn có thu hoahcj lớn với việc tu luyện ‘Cuồng long táng thiên quyết', đặc biệt hiểu ra chỗ huyền diệu của thức cuối ‘Táng thiên khiếu’, một hơi tăng sức chiến đấu của hắn lên cao vài bậc. Hắn sốt ruột muốn trở về bế quan củng có một phen.

Lúc này sắc trời đã tối xuống, trên cao cấp linh bảo có rát nhiều nơi chong đèn.

Phong Liệt dọc theo đường núi đi nhanh, mặt lộ suy tư. Trần Nhược Tình, Trương Diệu đi theo sát sau lưng hắn, ánh mắt nhìn hắn hơi phức tạp.

Hôm nay Phong Liệt và Tần Trọng đấu một trận chiến lọ thực lực khiến người quá kinh sợ, mãi đến bây giờ hai người vẫn khó tin.

Trần Nhược Tình trừ kinh ngạc thực lực của Phong Liệt ra không có cách nghĩ gì khác. Trương Diệu thì dần tăng lên lòng kiêng dè với Phong Liệt, lòng thầm nghĩ có nên sửa đổi quan hệ với hắn hay không.

Vì gã chợt phát hiện tốc độ trỗi dậy của Phong Liệt quá nhanh, tìm lực quá kinh người, cứ phát triển tiếp như vậy thì e rằng không vài năm sau có lẽ sẽ vượt qua gã, thậm chí là một chút thực lực uy hiếp được gã. Gã không còn có thể đối xử Phong Liệt như một đệ tử nguyên khí cảnh.

Trong đầu Phong Liệt tràn đầy chiến kỹ, vô tình lo lắng hai người sau lưng nghĩ gì, lát sau cả ba trở vào sân.

Lúc này Diệp Thiên Tử đã dời ma hổ Hắc khỏi nhà của Phong Liệt, trong sân hỗn độn của được hạ nhân quét dọn sạch sẽ, giữa hai nhà lại dựng lên một vách tường thấp bé, tất cả yên tĩnh bình an như vậy.

Phong Liệt không để ý cái gì khac,s vè một tiếng lại chui vào trong phòng tối không ánh sáng, đem chiêu thứ chín ‘Táng thiên khiếu’ của ‘Cuồng long táng thiên quyết' diễn luyện liên tục.

Thoáng chốc trong phòng tối không ánh sáng vang vọng từng tiếng hú dài xuyên kim vỡ đá thật lâu không dứt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bất giác đã qua bảy ngày, cánh cửa phòng tối không ánh sáng của Phong Liệt vẫn yên lặng không tiếng động.

Trong phòng tối.

- Grao!!!

Một tiếng hú dài đinh tai nhức óc vang lên, cùng lúc đó, một long hình khí kình dài ba thước phát ra từ miệng Phong Liệt, tiếng xé gió mạnh mẽ khiến lòng người run sợ. Nhưng khí kình bắn ra ba trượng rồi thì từ từ tan biến.

Phong Liệt nhíu mày, lầm bầm:

- Có chuyện gì thế này? Khoảng cách hữu hiệu tại sao chỉ có ba trượng thôi?

Trải qua bảy ngày củng có, Phong Liệt rốt cuộc có thể làm được tùy tâm phát ra thức ‘Táng thiên khiếu’.

Nhưng khiến hắn hơi bất mãn là dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ phát ra rồng dài ba thước, khoảng cách công kích mới ba trượng mà thôi, thật khiến hắn nhức đầu.

Trong quyển sách ‘Cuồng long táng thiên quyết' có nói, luyện thức ‘Táng thiên khiếu’ đến mức tận cùng thì có thể rống ra một cự long dài vài dặm, có thể dễ dàng biến phạm vi trăm dặm thành cát bụi, vượt qua phạm trù địa cấp chiến kỹ.

Phong Liệt rất khao khát uy thế kinh thiên động địa đó, bất đắc dĩ tu vi của hạn, cách biệt mjt trời một vực, suy ngẫm thật lâu không có kết quả, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu buông bỏ.

Hắn trầm ngâm một lúc, tay bỗng xuất hiện một cây thương to cỡ một trượng màu đỏ thẫm, chính là chiến lợi phảm lấy từ người Tần Trọng, tế thiên thần thương.

- Tế thiên thần thương, sát sinh tế thiên, tên hay!

Phong Liệt thầm khen, tay nắm cán thương mạnh vung hai cái, thương to nặng nề hùng hồn khiến cả không gian nhẹ run, khí thế cực kỳ kinh người, là lợi khí tuyệt thế trên đời khó tìm.

Nhưng dần dần mặt Phong Liệt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn cây thương rất lâu.

Lát sau Phong Liệt bỗng lộ vẻ mặt vui sướng, kiềm không được cất tiếng cười to.

- Ha ha ha ha, thì ra là vậy! Hèn chi cầm trong tay thấy hơi lạ! Ha ha ha ha!

Phong Liệt rót một phần nguyên lực và trong thương, dần phát hiện can thương ẩn chứa một loại công năng có thể tăng gấp ba sức lực. Trên long huyết lục có công năng nghịch thiên như vậy thì tài liệu luyện khí chỉ có một loại, chính là minh kình sa thế gian hiếm có.

Có thể nói minh kình sa cực kỳ đắt giá, tục truyền ở hắc thị hai minh kình sa đỏi lấy một tòa hình long tinh khoáng còn dư dả, có thể nói là vo giá. Thương to tế thiên thần thương này muốn có được hiệu quả đó thì bên trong lẫn và minh kình sa số lượng khó tưởng tượng.

- Long huyết ám kim, minh kình sa, hắc hắc, đúng là thứ tốt! A? Tại sao Tần gia sẽ đem thứ quan trọng như vậy đặt vào tay đò ngu Tần Trọng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play