Nghe Tề Sơn nói vậy, Phong Liệt và Diệp Thiên Tử hơi xấu hổ, từ khi hai người và Ma Long giáo đến giờ đúng là chưa từng đi ám võ viện truyền công đại điện, nghe truyền công trưởng lão chỉ dạy.
Phong Liệt là vì kiếp trước có kinh nghiệm tu luyện, nghĩ rằng mình không cần đi nghe những truyền công trưởng lão trình độ còn không bằng giảng dạy.
Diệp Thiên Tử thì bởi vì bên cạnh có một cao thủ cương khí cảnh chỉ điểm, thêm vào mấy tháng qua luôn tập trung vào dạy dỗ Phong Liệt một bài học nên lười đi góp vui.
Tề Sơn thấy hai đệ tử thiên tư bất phàm khiêm tốn như vậy thì rất vừa lòng, lúc gần đi mắt gian xảo liếc một vòng, dùng tư thế tiền bối răn dạy:
- Hai ngươi đừng cả ngày cứ nhi nữ tình trường làm lỡ chuyện tu luyện, phải nhân lúc còn trẻ nắm chặt thời gian luyện công...
Phong Liệt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tề Sơn, thật lâu không hồi phục tinh thần. Tề Sơn này đúng là quái thai, có thể nói ra lời như vậy, khiến người không thể tin.
- Khụ khụ, được rồi, ta không nói nhiều nữa, các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta đi trước!
Tề Sơn nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Tử dường như có vấn đề, ho khan rồi chạy như bay đi mất.
Mắt thấy thân hình Tề Sơn dần đi mất, Phong Liệt bất giác nhớ tới tình hình đợt rèn luyện ở dạ mạc đại hiệp cốc đời trước, lòng rất cảm thán.
Kiếp trước hắn và Sở điệp, Sở Huyền, Long Vũ đều quen biết nhau trong đợt rèn luyện đó. Bốn người cùng chung hoạn nạn, cuối cùng mỗi người đều thành công có được một dạ mạc châu, cũng lên làm đệ tử trung tâm Ma Long giáo.
Đặc biệt là Sở Huyền, ở dạ mạc đại hiệp cốc cực kỳ may mắn đụng phải một con dạ mạc thú tinh hồn tứ cấp bị trọng thương hấp hối, đem hồn nó dung nhập vò dạ mạc châu còn đạt được một công dụng cực kỳ diệu, khiến đám Phong Liệt hâm một muốn chết.
Chính lúc Phong Liệt thẫn thờ thì chợt sau lưng vang tiếng sắc bén xé gió và tiếng con gái thất thanh kêu.
*Xèo!*
- Phong Liệt cẩn thận!
Phong Liệt giật mình, dựa vào trực giác nguy hiểm bỗng né sang bên, chỉ nghe một tiếng *Đinh* giòn vang, một mũi kiếm đen xẹt qua lưng hắn, dấy lên hỏa hoa với long ngạc chiến giáp của hắn.
Phong Liệt giận dữ nhìn chủ thân thanh hắc kiếm, lửa giận bốc cháy lên cao, lạnh lùng nói:
- Bà điên, nàng đã thành công chọc giận ta! Hôm nay không cho nàng bài học e rằng nàng không biết Mã vương gia có mấy con mắt!
Diệp Thiên Tử ra một kiếm nay không tàn nhẫn lăm nhưng là đánh vào dưới thân Phong Liệt.
Tay nàng câm chính là một thanh trường kiếm cao cấp linh bảo, băng ma kiếm, hơn nữa nàng cách Phong Liệt gần một trượng, nếu hắn không dựa vào cảnh giác nhạy bén trốn thì e rằng nửa đời sau rất có thể thành thái giám.
Phong Liệt nghĩ lại mà run, toàn thân dựng đứng lông tơ, hắn thầm đặt quyết tâm hôm nay nhất định phải cho bà đên này một bài học.
- Chọc giận ngươi rồi sao? Hừ! Lại để ngươi thoát một kiếp, xem như ngươi may mắn!
Diệp Thiên Tử thấy mình hụt một chiêu, trong mắt xẹt qua tiếc nuối, nàng tiếp tục vung trường kiếm sửa đâm thành tước, chém hướng Phong Liệt.
Phong Liệt nghiến răng nói:
- Ta đúng là may mắn, nhưng sợ là hôm nay nàng thì không!
Mắt thấy Băng ma kiếm lại lần nữa chém đến, Phong Liệt đột nhiên *bùm* một tiếng biến mất, thành ba bóng đen bay ra xung quanh.
Diệp Thiên Tử không xa lạ gì chiêu hóa ảnh kỹ của Phong Liệt, nhưng tiếp theo làm nàng biến sắc mặt là cái bóng thứ nhất của hắn xuất hiện trước mặt nàng chỗ nửa thước, cái bóng này vừa đúng là bản thể của Phong Liệt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, đều thấy mình in bóng trong mắt đối phương.
Diệp Thiên Tử bỗng hốt hoảng, nàng vội lùi ra sau, nàng không sở trường đánh gần thân. Tiếc rằng lúc này Phong Liệt không cho nàng cơ họi đó.
Chỉ thấy Phong Liệt bỗng nhiên khí thế thay đổi, toát ra hơi thở cực kỳ sắc bén và bá đạo, dường như mọi chuyện trên thế gian không đáng và mắt hắn.
Ngay sau đó hắn đột nhiên vươn ra hai tay bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Diệp Thiên Tử, đột nhiên khom lưng xoay người, thuận thế đem thân thể mảnh mai mềm mại của nàng nhấc lên trời.
Diệp Thiên Tử kiềm không được nũng nịu quát:
- A!!! Phong Liệt, ngươi dám ra tay với bổn tiểu thư!?
Trong mắt nàng tràn đầy kinh hoàng.
- Dám hay không nàng rất nhanh sẽ biết!
- Cuồng long táng thiên...Bối thiên suất!
Phong Liệt khẽ quát, chỉ nghe bùm một tiếng nặng nề, thân thể mảnh mai của Diệp Thiên Tử từ không trung quay một vòng đập mạnh xuống đất, làm nàng chóng mặt vùng vẫy muốn đứng lên nhưng trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Lần này thì mọi người đều trợn to mắt.
Trần Nhược Tình kinh ngạc nghe miệng, con mắt muốn rớt ra ngoài. Trương Diệu khó tin dụi mắt, thật không ngờ Phong Liệt dùng cách dã man như vậy khiến đại mỹ nữ thiên kiều bá mị ngã xỉu.
Phong Liệt lấy làm lạ, kinh ngạc lầm bầm:
- Nàng này sao mà yếu thế?
Vốn hắn định thêm một chiêu 'Đạn thiên chân', nhưng giờ xem tình huống thì không cần nữa.
'Bối thiên suất' khá đặc biệt trong ‘Cuồng long táng thiên quyết', cần thông qua một cách huyền đem nguyên khí bản thân rót vào thân thể của đối phương, làm người bị vật trọng lượng phút chốc tăng gấp mấy chục lần.
Diệp Thiên Tử thân thể yểu điệu thuộc mỹ nữ cốt cảm, chỉ cỡ một trăm cân, nhưng bị Phong Liệt xoay một vòng thì thể trọng bỗng tăng lên hơn ngàn cân, dù trên người nàng có linh bảo chiến y họ thể nhưng bất ngờ không đề phòng cũng không chịu nổi kiểu vật mạnh như vậy, ngất xỉu cũng không có gì kỳ.
Vì luyện thành một thức 'Bối thiên suất' này, Phong Liệt ở vai phải, sau lưng mở ra bốn kinh mạch, có thể nói ăn khổ nhiều. Bây giờ xem ra ăn đau khổ không uổng phí.
Ngây ra một lúc sau Phong Liệt định tiến lên ôm lấy Diệp Thiên Tử, nhưng nghĩ lại vẫn là khiến Diệp Thiên Tử đưa nàng quay về phòng. Hắn thầm mừng là thị vệ cao thủ của Diệp Thiên Tử không xuất hiện, nếu không thì hôm nay hắn gặp rắc rối rồi.
Nhưng không chờ Phong Liệt thở phào, bỗng nhiên từ trong sân của Diệp Thiên Tử vọt ra một con cọp cao một trượng, dài ba trượng vằn đen, trên đầu có chữ 'vương' đỏ thẫm rất bắt mắt, hung uy mạnh mẽ của hồng hoang mãnh thú ập đến.
- Grao!
Một tiếng hổ rống chấn thiên địa, chấn tòa nhà trong phạm vi vài dặm đều run run, thanh thế khiến người cực kỳ sợ hãi.
Con cọp đen có con mắt to cỡ nắm tay chớp lóe tia sáng, xem ra rất có nhân tính. Đầu tiên nó nhìn Diệp Thiên Tử ở trong ngực Trần Nhược Tình, rồi bỗng phát cuồng vọt hướng Phong Liệt.
- Đây là ma hổ nhất cấp hậu kỳ đã thức tỉnh Ma Long huyết mạch? Trương Diệu, mau ngăn nó lại, Phong Liệt không phải đối thủ của nó!
Trần Nhược Tình liếc mắt liền nhìn ra lai lịch của con cọp này, vẻ mặt căng thẳng.
Nhưng Trương Diệu lại lười biếng nhìn Phong Liệt, không có vẻ gì là sốt ruột, cười khẽ nói:
- Hắc hắc, tên khốn, mau cầu ta đi, bổn công tử vui vê thì sẽ giúp ngươi đánh bay súc sinh này!
Phong Liệt hừ lạnh, cực kỳ khinh thường nói:
- Hừ! Ngươi lăn sang bên đi! Một con súc sinh mà thôi, lão tử còn lo được! Hắc hắc, hy vọng con vật lớn này sẽ chịu đòn lâu hơn chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT