Hắn xoay người nhìn Trương Diệu lòng run sợ, mặt hiện nụ cười nhạt. Cái tên đó bị hù vỡ mật, sắc mặt liên tục thay đổi.

Tiếc rằng nụ cười chỉ kéo dài chốc lát thì đã biến máat, vì lúc này có tiếng quát chí tai vang lên trong sân.

- Phong Liệt! Đồ dâm tặc chết tiệt! Quả nhiên ngươi không chết! Ngày hôm nay bổn tiểu thư nhất định sẽ băm người thành trăm vạn mảnh! Nạp mạng đi!

Ba người Phong Liệt bị thanh âm làm giật mình, cùng xoay người nhìn lại. Chỉ thây một thiếu nữ thân hình yểu điệu, dung nhan tuyệt mỹ, tay cầm trường kiếm trắng như tuyết từ xa chỉ hướng Phong Liệt. Thiếu nữ mặt lạnh như băng, sát khí hừng hực, nghiến răng, toàn thân toát ra hận ý thấu xương.

Phong Liệt trông thấy nàng liền thầm kêu to nguy rồi, thiếu nữ này đương nhiên là Diệp Thiên Tử. Diệp Thiên Tử dáng vẻ thù lớn không đội trời chung khiến lòng Phong Liệt lạnh lẽo.

Phong Liệt không biết rằng trong mười ba ngày hắn biết mất cứ nửa canh giờ là Diệp Thiên Tử sẽ càn quét sân một lần, nếu không phải nàng biết dùng tu vi của mình không thể mở ra phòng tối không ánh sáng thì e rằng đã sớm bỏ đi lâu rồi, đào Phong Liệt từ dưới đất lên.

Lúc này Diệp Thiên Tử khó khăn lắm mới chờ Phong Liệt ló mặt ra, nên nàng sẽ không dễ dàng thả hắn đi!

Trong lúc Phong Liệt ngẩn ra thì Diệp Thiên Tử đã vung trường kiếm vượt qua tường thấp giết đến.

Phong Liệt do dự một chút định xoay người trốn về phòng tối không ánh sáng thì óc chợt lóe tia sáng, nghĩ đến Trương Diệu và Trần Nhược Tình, lòng mừng rỡ. Bây giờ hắn cũng có thị vệ, cần gì đích thân ra tay?

Ngay sau đó, Phong Liệt đột nhiên núp sau lưng Trần Nhược Tình, gân cổ la to:

- Trần tiền bối, chẳng phải hai ngươi đến bảo vệ ta ư? Bây giờ có kẻ muốn giết ta! Hãy mau cản nàng lại!

Trần Nhược Tình thấy Phong Liệt không chút hình tượng trốn tới phía sau mình, trong lòng có chút khinh thường nhưng vì tinh thần chuyên nghiệp, nàng vẫn lộ ra khí thế chân khí cảnh ngũ tầng tiến lên trước một bước, chặn trước mặt hắn, mặt lạnh lùng cảnh giác nhìn Diệp Thiên Tử.

- Ngươi tránh ra!

Diệp Thiên Tử tức giận chửi um lên, nàng cảm giác khí thế mạnh mẽ từ Trần Nhược Tình khiến hơi tạm dừng, mắt hung tợn trừng Trần Nhược Tình, tay nắm trường kiếm tức đến run run.

Trần Nhược Tình lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Tử, dứt khoát nói:

- Ngươi không thể giết hắn! Còn tiến thêm một bước thì giết không tha!

Diệp Thiên Tử cắn chặt răng, mắt hạnh trợn tròn, sắc mặt do dự một chút nhưng không xông lên nữa. Nàng biết rõ hai người này là nhân tự đường trong giáo phái đến bảo vệ Phong Liệt, họ có trách nhiệm phải làm. Quan trọng nhất là nàng biết mình không phải đối thủ của hai người.

Nghĩ đến đây biểu tình giận dữ của Diệp Thiên Tử dịu đi chút, tăng thêm vài phần âm trầm.

Ánh mắt nàng lướt qua Trần Nhược Tình hung dữ trừng Phong Liệt, nói:

- Phong Liệt, nếu ngươi là đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ! Đi ra đánh với ta một trạn!

Phong Liệt đứng sau lưng Trần Nhược Tình, mỉm cười nhìn nàng, lười biếng nói:

- Lão tử có phải là đàn ông hay không chẳng lẽ đánh với nàng một trận là có thể phân biệt ra sao? Hắc hắc, lão tử mặc đồ kín kẽ nhé, không giống ai đó có ham mê đặc biệt.

Lời vừa thốt ra Phong Liệt muốn tát mặt mình, thầm hận bản thân không nên thân, nàng này vốn đang điên lên hắn nhắc lại làm chi? Nhưng hắn thấy bộ dạng Diệp Thiên Tử thế này lòng khó chịu, kiềm không được buông lời trêu chọc.

Quả nhiên, lúc này Diệp Thiên Tử có xu hướng phát cuồng, chỉ ngực nàng phập phòng, nghiến răng nghiến lợi rít:

- Dâm tặc vô sỉ chết tiệt! Chết đi cho ta!

Ma Long thiên huyễn trảm!

Nàng như là đã điên lên không chút e dè Trần Nhược Tình chắn trước mặt, từ xa vung mấy trăm kiếm khí đen chém hướng Phong Liệt, phút chốc thiên địa vang lên tiếng xé gió *vèo vèo*. Kiếm khí rạch bầu trời như chém nát không trung, uy thế lạ lùng khiến người sợ hãi.

Diệp Thiên Tử tu luyện là địa cấp cao giai chiến kỹ đặc biểt cảu Diệp gia, 'Ma Long trảm thiên kỹ'. Nếu là cao thủ thần thông cảnh thi triển chiêu này thì có thể đâm một ngọn núi thủng lỗ chỗ. Mặc dù Diệp Thiên Tử chỉ có tu vi nguyên khí cảnh lục tầng thôi nhưng uy lực một kích kia không tha xem thường.

Nhưng bất đắc dĩ là cách biệt một đại cảnh giới không thể dùng chiến kỹ bù đắp.

Kiếm thế mênh mông chỉ khiến Trần Nhược Tình chân khí cảnh ngũ tầng hơi nhíu mày,nàng thậm chí không dùng binh khí, chỉ nhẹ phất tay áo, đầy trời kiếm khí tan biến hết. Tu vi này khiến Phong Liệt phía sau thầm kinh thán, xem ra mỹ nữ thị vệ của hắn cũng khá hữu dụng.

Diệp Thiên Tử thấy một kích vô hiệu càng lửa giận ngút trời. Nhưng lúc này khuôn mặt Trần Nhược Tình thoáng hiện nét mất kiên nhẫn, bàn tay rót nguyên lực từ từ nâng lên, đặt quyết tâm cho Diệp Thiên Tử một bài học.

Phải nói Phong Liệt là mục tiêu bảo họ thứ nhất từ khi nàng xuất sư, vì tinh thần chuyên nghiệp, nàng tuyệt đí không thể để hắn xảy ra bất cứ vấn đề gì.

- Dừng tay!

Bỗng nhiên từ không xa vang tiếng quát khẽ, mọi người cùng run lên, chỉ thấy trong sân không biết khi nào thì xuất hiện một mỹ phụ mặc trang phục đen của Ma Long giáo, bốn người có mặt không ai biết bà làm sao tới được. Mỹ phụ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tình.

- U Di! Bọn họ khi dễ ta! Giúp ta giết bọn họ đi!

Diệp Thiên Tử thấy người đến thì mừng muốn khóc, hai hàng lệ bất giác rơi xuống, cực kỳ uất ức chạy đến bên cạnh mỹ phụ khóc kể.

Trần Nhược Tình con ngươi co rút, trong mắt đẹp lóe qua kinh ngạc, đợi nàng thấy ra ấn ký bạch long trên tay áo mỹ phụ thì vội chắp tay hành lễ.

Nàng nói:

- Nhân tự đường Trần Nhược Tình kính chào tiền bối địa tự đường!

Mỹ phụ lạnh nhạt nói với Trần Nhược Tình:

- Ừm, miễn lễ! Ngươi tránh ra đi.

- Cái này...

Trần Nhược Tình làm vẻ mặt do dự, lát sau cắn răng kiên quyết nói:

- Tiền bối, vãn bối có chức trách, xin thứ cho không tuân mệnh! Phong Liệt không thể có bất cứ sơ sẩy gì!

Mỹ phụ nhíu chân mày thanh, ngược lại nói với Diệp Thiên Tử rằng:

- Tiểu Tử, đừng làm hắn chết, dạy cho bài học là được!

Diệp Thiên Tử bất mãn làm nũng nói:

- U Di...

Mỹ phụ hiền lành nhìn Diệp Thiên Tử, dịu giọng nói:

- Hắn không thể chết, nghe lời!

Nói xong bà lại nhìn hướng Trần Nhược Tình, ánh mắt có phần sắc bén, xem ra nếu Trần Nhược Tình không tránh ra thì bà sẽ đích thân ra tay.

Phong Liệt thấy tình huống này thì lòng đau khổ, hiển nhiên tình huống bất lợi cho mình.

Hắn ở sau lưng Trần Nhược Tình nịnh nọt nói:

- Trần tiền bối, ngươi phải bảo vệ ta đó! Người đàn bà kia đã điên rồi, chắc chắn sẽ hạ sát thủ với ta!

Trần Nhược Tình cũng đang khó xử, nhìn Phong Liệt, lại nhìn mỹ phụ, đúng là tiến lùi khó khăn.

- Trần sư muội, nếu tiền bối này đã lên tiếng thì muội tránh ra đi! Cứ coi như hai người họ là đồng môn luận bàn một phen!

Lúc này Trương Diệu ở một bên thất thần rất lâu sau đã lên tiếng, gã lau mồ hôi trán, dần hồi phục tinh thần, mới rồi đi một vòng cửa ngục.

Nhưng gã đem tất cả nguy hiểm trút lên đầu Phong Liệt, lòng hận chết hắn, lúc này thấy có người khiến y gặp xui xẻo thì gã giơ hai tay đồng ý ngay.

Nhưng dường như hoàn toàn phớt lờ lời gã nói, Trần Nhược Tình càng thêm kiên quyết chắn trước mặt Phong Liệt, sắc mặt cực kỳ bướng bỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play