- Này, nghe nói chưa? Thiên tài cửu phẩm Phong Liệt của Ám Vũ Viện vì tranh giành tình nhân nên đã thiến đệ tử của Ma Vũ Viện Triệu gia chi tử - Triệu Đống. Sau lần rèn luyện này, chỉ sợ Triệu gia tất sẽ không từ bỏ ý đồ…

- Hừ, ta còn nghe nói Phong Liệt đánh bại và phi lễđệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất cao thủ của kiên Vũ Viện – Long Khuynh Vân nữa.

- Phong Liệt của Ám Vũ Viện vừa mới đột phá tứ giai, đạt tới Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên ở Trụ Nguyên Trì…

- Phong Liệt của Ám Vũ Viện đánh chết thiếu chủ của Ngân Nguyệt sơn trang, Thủy Thiên Lưu…

- Phong Liệt của Ám Vũ Viện chẳng những chiếm lấy đại tiểu thư Lý U Nguyệt của Lý gia, hơn nữa còn phế trưởng tử Nhạc Đông Thần của Nhạc gia, đồng thời còn là hôn phu của Lý U Nguyệt…

- Phong Liệt của Ám Vũ Viện vì cướp đoạt nữ nhân nên đã thiến Lữ Vanh, đồng thời còn chặt đứt cánh tay trái tám đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, chiếm đoạt trữ vật giới chỉ của họ…





Vẻn vẹn chỉ nửa ngày qua đi, đại danh của Phong Liệt lại thịnh hành toàn trường một lần nữa.Gần như tất cả mọi người đều biết đến những việc làm của Phong Liệt.Chẳng qua, những điều này dưới sự thao túng của một số người, đại đa số đều lặng lẽ chếch về hướng bất lợi cho Phong Liệt.

Dần dần, tên của Phong Liệt được gắn với cái mác “Thiên tài”, nhưng đồng thời còn vô số danh hiệu rất “vinh dự” như: Tàn ác, dâm ma, tên điên, biến thái…

Trong đám người Ma Vũ Viện, Nhạc Đông Thần và Triệu Đống, Lữ Vanh, Sở Huyền đứng sóng vai.Trong mắt bốn người đều toát ra quang mang âm lãnh, giống như bốn con độc xà đang muốn cắn người vậy.

Nơi họ đứng, phạm vi mấy trượng đều dày đặc âm khí, làm cho đệ tử xung quanh âm thầm phát lạnh, đều không tự chủ được mà đứng cách xa một chút.

Hiện giờ, có thể nói bốn người là đồng bệnh tương liên, chẳng những bị Phong Liệt thiến, hơn nữa còn mất một cánh tay trái. Từ thế gia công tử cao cao tại thượng, từđệ tử hạch tâm lập tức trở thành trò cười cho mấy vạn đệ tử Ma Long giáo, sựđả kích trong đó là cực kỳ lớn.

Đệ tử của Ma Vũ Viện chỉ thầm cười nhạo họ trong lòng, trên mặt không dám biểu hiện ra. Nhưng đệ tử của mười bảy viện phái khác thì chẳng có gì phải cố kỵ, thậm chí ngay cả mấy người Long Khuynh Vân của Kiên Vũ Viện, Trịnh Nguyên Kiệt của Thiên Vũ Viện cũng đứng từ xa nhìn họ một cách khinh bỉ, điều này quả thực làm họ tức muốn nổ đầu.

Có kẻ thù chung, bốn người này cũng coi như có chut hợp nhau, chín chín phầm trăm những lời đồn bẻ cong sự thật, làm mất thanh danh của Phong Liệt đều là bọn hắn cố ý mua chuộc một số đệ tử thả ra.

Hiện giờ, có thể nói bốn người Nhạc Đông Thần đều hận Phong Liệt đến tận xương tủy. Phàm là điều gì có thểđả kích Phong Liệt, bất kể có tác dụng hay không thì bọn họ đều sẽ cố hết sức để làm.

Mặc dù bọn họ đã thấy Phong Liệt bị cao thủ Cương Khí Cảnh đuổi giới, tất nhiên sẽ có kết cục thập tử vô sinh.Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chưa giải hận, muốn cho tên của Phong Liệt thối không chịu nổi mới cam lòng.

Chẳng qua, mấy vạn tên đệ tử tham dự lần rèn luyện này cũng chẳng phải kẻ ngốc, tuy bọn họ không hiểu Phong Liệt trước kia lắm, nhưng với hành vi của mấy tên thế gia công tử như Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Lữ Vanh thì lại rất quen thuộc.

Nghe những hành động của Phong Liệt với đám đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, không ít người đều âm thầm vỗ tay khen hay, thậm chí xem Phong Liệt như thần tượng.

Nhạc Đông Thần nhìn lối vào hạp cốc, quang mang âm lãnh trong mắt hơi lóe lên, kinh ngạc nói:

- Sở huynh, tên thị vệ Cương Khí Cảnh của ngươi sao còn chưa đi ra? Sẽ không có điều gì bất trắc chứ?

Sở Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái, sắc mặt âm trầm nói:

- Hừ, ta lặp lại lần nữa, đó không phải thị vệ của ta! Phong Liệt chết hay sống cũng không liên quan đến Sở Huyền ta.

Có Lý trưởng lão ra tay, Phong Liệt tất nhiên sẽ phải chết. Một khi Ám Vũ Viện truy cứu, nói không chừng kẻ kẻ khởi xướng việc này như hắn sẽ không thoát khỏi rắc rối. Cho nên, Sở Huyền tự nhiên không chịu thừa nhận Lý trưởng lão tuân theo mệnh lệnh của hắn làm việc.

Nghe lời nói không chút khách khí của Sở Huyền, Nhạc Đông Thần không khỏi bị kiềm hãm, sắc mặt thoáng có chút khó coi, vẻ giận dữ chợt lóe qua hai mắt.

Lúc này, Triệu Đống lại cực kỳ âm lãnh nói:

- Bản công tử thì lại cảm thấy, để hắn chết trong tay một cường giả Cương Khí Cảnh là quá tiện nghi cho hắn rồi! Nếu lần này hắn không chết, bản công tử nhất định sẽ cho hắn sống trăm năm, bất quá, trăm năm này sẽ sống không bằng chết!

Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua khu vực Ám Vũ Viện. Đột nhiên, hai mắt hắn chợt sáng lên, một chủ ý ác động chợt nảy lên trong đầu.

Tiếp theo, hắn bỗng xoay người, quát gọi trung niên nam tử măc trang phục chấp sự của Ma Vũ Viện:

- Triệu Sùng Dương, ngươi lại đây!

Triệu Sùng Dương là một cao thủ Chân Khí Cảnh, thân là chấp sự Ma Vũ Viện, ở cùng giai cũng coi như có chút danh tiếng. Bất quá, lúc này hắn nghe Triệu Đống hô tên mình thì lại vội vàng cúi thấp người, lật đật chạy tới, vẻ măt thụ sủng nhược kinh.

- Triệu công tử, ngài gọi tiểu nhân có gì phân phó?

Triệu Sùng Dương cười siểm mị, cẩn thận hỏi.

Hắn đã nghe nói việc Triệu Đống bị phế, trong lòng cũng rất kinh sợ.Địa vị của Triệu Đống hiển hách vô cùng, làm không tốt thì chính hắn cũng sẽ bị liên lụy vào đó.

Triệu Đống cũng lười nhìn hắn, chỉ ngạo nghễ chỉ chỉ hai đạo thân ảnh một đỏ một lục trong đám người Ám Vũ Viện, âm trầm phân phó Triệu Sùng Dương vài câu.

Ngay sau đó, chỉ thấy Triệu Sùng Dương lập tức vỗ vỗ ngực, gật đầu liên tục, cuối cùng mang theo một nụ cười dâm đãng đi về phía nơi các đệ tử Ám Vũ Viện tụ tập.

- Trần sư thúc! Phong sư huynh bị cao thủ Cương Khí Cảnh đuổi giết, ngài mau nghĩ biện pháp a!

- Đúng vậy, Trần sư thúc! Người của Ma Vũ Viện phá quy tắc, chẳng những để thị vệ Chân Khí Cảnh ám sát Phong sư huynh, cuối cùng ngay cả cao thủ Cương Khí Cảnh cũng ra tay! Chẳng lẽ Ám Vũ Viện chúng ta cứ trơ mắt nhìn họ hại chết Phong sư huynh sao?



Trong đám người Ám Vũ Viện, mấy người Tiểu Yên Tiểu Lục, Sở Tiểu Điệp, Diệp Thiên Tửđều vây quanh Trần Ứng, khuôn mặt mỗi người đều vô cùng lo lắng, đau khổ cầu khẩn Trần Ứng nghĩ cách cứu Phong Liệt.

Lúc trước, sau khi họ biết tin Phong Liệt bị cao thủ Cương Khi cảnh đuổi giết, tất cảđều không khỏi bị dọa chết khiếp.

Đối với những đệ tử Nguyên Khí Cảnh như họ, cao thủ Cương Khí cảnh có thể nói là cường giả cao cao tại thượng. Tùy tiện một người là có thể tàn sát ngàn vạn người bọn họ, tuyệt đối không phải bọn họ có thểđịch nổi.

Mặc dù có lòng tin với Diệp Mặc, nhưng bọn họ tuyệt đối không cho rằng Phong Liệt có thểđịch nổi cao thủ Cương Khí Cảnh, tất cảđều lo lắng cho an nguy của hắn.

Cuối cùng, sau khi trải qua một phen thương nghị, mọi người lập tức rời khỏi Dạ Mạc đại hạp cốc, cầu viện cao thủ của Ám Vũ Viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play