Phong Liệt mắt lạnh băng, khi đáp xuống gần Thủy Thiên Lãng thì đáy mắt lóe lên ý cười lạnh lẽ.

Ngay sau đó, chỉ thấy đôi tay của hắn đột nhiên lại lần nữa biến thành Ma Long ám trảo, vuốt sắc bén u lãnh, gai nhọn đâm tủa, từng đợt lực lượng hắc ám quái dị điên cuồng rót vào đôi tay hắn.

Đặc biệt kinh người là lúc này tiếng song trảo xé gió hoàn tàn biến mất, trảo xẹt qua không trung như là cá bơi trong nước vậy, lặng im không tiếng động, tốc độ bỗng tăng gấp mười lần.

*Xèo xè!* hai tiếng qua đi, song trảo của Phong Liệt dễ dàng xé rách chưởng ảnh của Thủy Thiên Lãng, thế đi không hề giảm.

Vốn Thủy Thiên Lãng còn chìm đắm trong suy nghĩ vẩn vê về thiên cấp chiến kỹ, mãi đến khi Phong Liệt tới gần người mới giật mình phát hiện song trảo của đối phương biến ảo quái dị, dễ dàng xé ba phần chưởng ấn gã vung ra, tiếp tục chộp hướng gã. Thoáng chốc khiến gã sợ hãi biến sắc.

- Chuyện này sao có thế? Nguy rồi!

*Ong!*

Một bảo giáp màu bạc hiện ra trên người Thủy Thiên Lãng, ảnh chiếu thiếu niên tóc bạc mày bạc càng như thiên thần, anh vũ bất phàm.

Trên long huyết lục, long võ giả cấp thấp sử dụng linh bảo chia làm cửu phẩm. Từ một đến ba là cấp thấp linh bảo, từ bốn đến sáu phẩm là trung cấp linh bảo, từ bảy đến chín phẩm là cao cấp linh bảo.

Đương nhiên trên linh bảo còn có trong truyền thuyết huyền bảo, chí bảo, nhưng đối với long võ giả cấp thấp thì đa số nghe danh tiếng thôi, có được một linh bảo tàm tạm đã là phúc duyên sâu rồi.

Lúc này bảo giáp trên người Thủy Thiên Lãng là gã lạc vào một tòa thượng cổ di phủ, ngẫu nhiên có được ngũ phẩm linh bảo chiến giáp, bình thường không tùy tiện lấy ra, là phòng ngự cuối cùng của gã. Dù là cao thủ cương khí cảnh cũng đừng mơ một kích diệt được gã.

Trông thấy đôi tay Phong Liệt quái dị cho gã cảm giác cực kỳ nguy hiểm, tránh cho lật thuyền trong mương, gã không chút do dự lấy ra bảo giáp.

Nhưng gã chưa kịp thở phào thì song trảo đã đánh vào ngực gã, Phong Liệt mượn lực lập tức lùi lại, ra xa mấy trượng mới đứng vững.

Thủy Thiên Lãng thì lùi nửa bước, trên khuôn mặt tuấn tú lộ nụ cười khinh khỏinh, hừ lạnh nói:

- Hừ,con kiến lay cây mà thôi, chiến kỹ cấp bậc đó ở trong tay tạp chủng nhà ngươi...a?

Gã định thốt lời châm biếm bỗng cảm thấy có điều lạ, từ từ nhìn hai trảo ấn nhạt trước ngực, đôi mắt bỗng lộ ra vẻ khó tin.

Trung phẩm linh bảo chiến giáp đúng là không làm gã thất vọng, lấy tu vi của Phong Liệt lúc này không đủ để đánh bại gã, nhưng điều đó không đại biểu cho gã có thể kê cao gối ngủ.

Ngay sau đó, trong ngực Thủy Thiên Lãng phát ra tiếng *xì* trầm đục, rồi thì dần vô lực ngửa người ngã ra đất, khóe miệng chảy chất dịch đỏ sậm, tắt thở chết. Mãi đến chết gã vẫn không nhắm mắt, lộ ra kinh hoàng và không thể tin.

'Ma Long ám trảo' vô địch của Phong Liệt ở kiếp trước đã đem chữ ‘Chấn' trong 'Ma Long tham trảo tam thức' diễn hóa đến mức tận cùng, lúc trước một kích hiệu quả ngay, mặc dù không đánh vỡ bảo giáp được nhưng chấn vỡ nội tạng của Thủy Thiên Lãng.

Nhưng lần này ra tay rồi sắc mặt Phong Liệt trắng bệch, người khẽ run, xương toàn thân kêu *răng rắc* dường như không thể chịu nổi gánh nặng.

Cô gái tên Mị Nhi nũng nịu hô một tiếng:

- A! Công tử!

Chớp mắt nàng vọt tới cạnh xác Thủy Thiên Lãng, mặt đầy kinh hoàng:

- Chết tiệt! Ngươi...ngươi dám công tử nhà ta! Ngân long thành Thủy gia sẽ không tha cho ngươi! Đi chết đi!

Qua một lúc hoảng hốt, Mị Nhi đột nhiên ra tay. Chớp mắt một thanh trường kiếm rót thủy nguyên cương khí sắc bén đâm ra, nhưng nàng không đâm vào Phong Liệt mặt trắng như giấy mà là Lý U Nguyệt ngây ngốc đứng một bên.

Phong Liệt biểu tình nổi giận, không ngờ người đàn bà này ác độc như vậy.

Mắt thấy Lý U Nguyệt sắp mất mạng dưới kiếm, hắn không chút do dự miễn cưỡng nhảy lên, một trảo ảnh đen từ dưới móc lên, từ xa vạch hướng Mị Nhi. Song trảo xẹt qua ở trên không trung để lại hai vệt đen hình cung như là xé bầu trời thành hai nửa vậy.

- Ma Long tham trảo tê thiên thức!

*Xèo!*

Có tiếng vũ khí sắc bén đâm xuyên, vệt đen hình cung xa xa rạch thân thể mềm mại của Mị Nhi, nàng tách thành hai, ngay cả trường kiếm cũng chia hai, hương tiêu ngọc vẫn.

- A...ụa!

Lý U Nguyệt kinh sợ ngây ra giây lát rồi thì phản ứng lại, thấy thân thể rách nát của Mị Nhi ở không xa, nàng ngồi xổm xuống nôn không ngừng.

Bây giờ Phong Liệt mới nãy còn hùng hổ không thể đỡ liên tục giết sáu người bỗng nhiên lả đả, *bùm* một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất liên tục hộc ba bãi máu.

Phong Liệt bất đắc dĩ lầm bầm:

- Chết tiệt! Thân thể này quá yếu! Ngay cả một phần thế thiên địa cũng chịu không nổi! Xem ra phải nhanh chóng thức tỉnh hoàn toàn Ma Long Hắc Ám Chi Thân mới được!

Mặt hắn trắng bệch, đôi tay run lẩy bẩy, đầu ù vang, máu thịt toàn thân, bao gồm cả ngũ tạng lục phủ như là bị xé rách, đau đớn khó thể chịu đựng.

'Ma Long tham trảo tam thức' là thiên cấp chiến kỹ lừng lẫy trên đại lục, có thể nói là uy lực không gì sánh được, nhưng nó có nhiều điều hạn chế.

Trong đó ba thức tê thiên thức, liệt địa thức, thiên phiên địa phúc gồm thế mượn thiên, thế mượn địa, thế mượn thiên địa gia tăng vào người lên đến đẳng cấp huyền ảnh, có yêu cầu rất cao với tinh thần và thân thể.

Bây giờ tu vi của Phong Liệt là nguyên khí cảnh tam tầng, cưỡng ép thi triển chiến kỹ này có phản phệ rất lớn với bản thân, lúc này tinh thần và thân thể của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.

Nếu không phải cảnh giới tinh thần của Phong Liệt đủ cao, lần này liên tục sử dụng ba thức e rằng sẽ khiến công lực của hắn hoàn toàn phế, đánh về nguyên hình.

Phong Liệt mạnh lắc đầu mơ hồ, muốn đứng dậy nhưng phát hiện không còn chút sức lực, muốn gọi Lý U Nguyệt rồi lại không ra phát tiếng được.

Cuối cùng hắn đánh vất vả từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược, là hắn cho rằng nó là linh đan trị thương cực phẩm, diệu xuân đan. Mặc kệ có bao nhiêu, vội rót vào miệng xong nhanh chóng vận chuyển tâm pháp tỏa ra dược hiệu.

Lúc này hướng Thiên Lân Thành đã có vô số ánh lửa từ ngoài thành bốn phương tám hướng chiếu rọi, xem ra không ba lâu sau sẽ tra tìm tới đây.

Phong Liệt hồi phục một chút sức lực thì cắn chặt răng đứng dậy, vất vả lấy nhẫn trữ vật của Thủy Thiên Lãng, Mị Nhi xuống rì cưỡng ép kéo Lý U Nguyệt nôn hết thức ăn trong bụng nhét vào thùng xe.

Sau đó hắn lả đảo bò vào thùng xe, quát to với hai con long mã:

- Đi thẳng dọc theo con đường này! Không được dừng lại!

Long thú nhất cấp đều hơi hiểu tiếng người, đặc biệt là hai long mã rõ ràng được dạy dỗ cẩn thận, Phong Liệt tin tưởn chúng nó có thể nghe hiểu lời hắn đã nói nhưng có nghe theo lời hắn hay không thì chưa chắc.

- Hí hí!!!

Hai con long mã hí dài, rồi co bốn vó như lốc xáy lao nhanh tới đằng trước, trong thùng xe gần như không cảm thấy xóc nảy.

Nhìn xe ngựa chạy nhanh như bay Phong Liệt mới thở phào, cực kỳ suy yếu nói với Lý U Nguyệt bên cạnh.

- Ta ngủ trước một lát, nàng coi chừng xe ngựa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play