Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn vào, muốn xem Phong Liệt định giải quyết Triệu Đống thế nào.
- Hừ, Phong Liệt coi như còn có chút não chứ, nếu thật sự để cho súc sinh đó giết Triệu Đống thì hắn sẽ phải chôn cùng!
- Ài, Phong Liệt dù gì không có bối cảnh hiển hách, hôm nay làm nhục Triệu Đống, mai này chắc sẽ sống gian nan lắm đây!
- Ta đoán Phong Liệt định giảng hòa với Triệu Đống, nếu hắn không là đồ ngu thì sẽ không ương ngạnh với Triệu gia hùng mạnh!
- …
Trước ánh mắt của mọi người, Phong Liệt đứng gần Triệu Đống, cúi đầu nhìn xuống gã.
Hắn âm hiểm cười nói:
- Triệu Đống, Triệu đại công tử, hãy cầu xin ta tha thứ, và thề rằng sau này không bao giờ chọc vào ta!
Triệu Đống nghiến răng nghiến lợi trừng Phong Liệt, dù bị hắn nhìn làm gã hưoi run nhưng vẫn khinh thường nói:
- Phong Liệt! Ngươi chẳng qua là một tiện dân may mắn mà thôi! Muốn
khiến bổn công tử cầu ngươi tha thứ? Hừ! Ngươi nằm mơ đi! Bỏn công tử
thề, chỉ cần qua ngày hôm nay thì ra sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong! Bao gồm tất cả những người bên cạnh ngươi, ta
phải khiến ngươi chính mắt thấy chúng sống trong đau khổ!
- Phong Liệt! Biết điều thì thả Triệu sư huynh của chúng ta ra, nếu không ngươi sẽ không có kết quả tốt!
- Phong Liệt, ngươi đừng phạm sai lầm! Triệu sư huynh không phải là
người mà ngươi có thể trêu chọc! Một khi Triệu sư huynh xảy ra chuyện gì thì dù là ám võ viện cũng không bảo vệ được ngươi!
- Phong sư huynh, thôi bỏ đi! Dù sao hôm nay chúng ta không chịu thiệt gì, không cần chấp nhặt với gã.
- …
Rất nhiều đệ tử ma khí viện mà Triệu Đống mang theo cùng lên tiếng uy
hiếp Phong Liệt, ngay cả đám Triệu Thung cũng kiềm không được khuyên nhủ hắn rụt tay lại.
Phong Liệt làm ngơ như không nghe thấy gì cả, nhìn Triệu Đống dưới chân mình, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo:
- Hắc hắc! Lão tử biết ngươi sẽ không phục, nhưng, vậy mới hợp với ý ta!
- Cuồng long táng thiên...đạn thiên thối!
*Bùm!*
- A...ô!
Phong Liệt vừa dứt lời thì đùi phải chợt phủ màn khói đen mông lung,
bắn ra. Bùm một tiếng đá Triệu Đống văng vào một gốc cây cao cỡ mười
trượng, gã treo tòng teng trên nhánh cây, run run, lắc lư.
Một chân phát ra khí kình mạnh mẽ thỏi một tầng bụi đất mỏng trong một dặm, uy thế kinh người.
Triệu Đống chịu một chân xng chỉ kịp phát ra nửa tiếng hét thảm thì đã chết ngất.
Thoáng chốc toàn trường kinh sợ!
Dặc biệt là nam đệ tử quanh Thiên Thủy Giản nhìn thấy tình hình này thì kiềm không được hít ngụm khí lạnh, bất giác muốn che lại của quý, đáy
lòng rét run.
Bởi vì Phong Liệt cho một cước ngay chính xác đá trúng thân dưới của Triệu Đống.
Một chân uy mãnh bá đạo như vậy, lại còn sử dụng địa cấp chiến kỹ, dù
cho Triệu Đống mặc trung phẩm linh bảo chiến giáp thì của quý cũng vỡ
nát rồi, từng giọt máu loãng dọc theo nhánh cây nhỏ xuống *tí tách*,
trông thấy ghê người!
- Gri...
Ngơ ngẩn chốc lát sau xung quanh vang tiếng hút không khí, rồi thì xôn xao ầm ĩ.
Tề Xương Võ, Nhạc Đông Thần, Sở Huyền và Tần Trọng, tế thiên thần
thương ở phía xa lòng rung động, tăng thêm hiểu biết thủ đoạn hành động
của Phong Liệt.
Đặc biệt là Tề Xương Võ, gã thầm mừng
ban đầu lựa chọn khuất phục chứ nếu không thì tên điên đó chắc chắn sẽ
không dễ dàng tha cho gã.
Nhạc Đông Thần lập tức từ bỏ
suy nghĩ đối phó Phong Liệt, vì bên cạnh gã lúc này cũng chỉ có hai thị
vệ chân khí cảnh, không hoàn toàn tin chắc xử lý được hắn, nếu không may nối gót theo Triệu Đống thì muốn khóc cũng không kịp.
Trịnh Nguyên Kiệt thì hối hận mới rồi bỗng dưng đắc tội Phong Liệt, vốn
gã tưởng hôm nay hắn đụng phải Triệu Đống thì chết chắc rồi, cho nên mới thuận nước giong thuyền, ai ngờ kẻ thua thảm thiết lại chính là Triệu
Đống.
- Cái...cái tên Phong Liệt này đúng là đồ điên bất chấp hậu quả!
- Hắn chẳng những là người điên, hơn nữa...đủ độc!
- Phong Liệt gặp rắc rối lớn rồi! Chắc chắn không ai cứu được hắn!
- Mau lên! Mau đưa Triệu Đống xuống! xem coi chết chưa!
- …
Đám ma khí viện sau một lát đần ra thì có người hồi phục tinh thần, luống cuống vội bò lên cây.
Phong Liệt biểu tình lạnh nhạt, giương mắt nhìn Triệu Đống treo trên cây, thầm mặc niệm cho gã một giây.
"Hừ hừ, Hồ Kiếm Trung, ta muốn xem thử các ngươi cho ta điểm giới sẽ tới mức nào!"
Hắn thầm hiểu một cước mới rồi chưa đủ lấy mạng Triệu Đống nhưng khiến gã không còn làm đàn ông được nữa.
Hắn biết mình đã chọc họa, sau khi kết thúc rèn luyện thì chắc chắn
không có tin tốt lành, nhưng tin tuưởng không có khả năng khiến hắn đền
mạng.
Còn về xử phạt khác, hắn có nghịch thiên thần
thông Ma Long Hắc Ám Chi Thân, chỉ cần linh hồn bất diệt thì mọi thứ đều chịu đựng được!
Nhưng sau lần gây vạ này, người ám võ
viện còn chịu đứng ra mạnh mẽ bảo vệ hắn thì sau này ở Ma Long giáo hắn
có thể đi ngang, dù ai muốn chọc vào hắn cũng phải đắn đo xem mình có
bối cảnh hiển hách như Triệu Đống không đã!
Lát sau đệ tử ma khí viện đã đưa Triệu Đống ngất xỉu trên cây xuống, cũng giám định xong, gã không chết nhưng mất của quý.
Phong Liệt không hề ngoài ý muốn với kết quả này, cũng mấy để ý. Hắn
nhìn chằm chằm Trịnh Nguyên Kiệt, Tần Trọng ở không xa định lặng lẽ rút
lui.
Trịnh Nguyên Kiệt, Tần Trọng thấy không còn náo
nhiệt để nhìn thì muốn lặng lẽ rút đi, dù sao bọn họ cũng lo bị Phong
Liệt túm đầu.
Họ biết rõ dù người Triệu gia muốn xử lý
Phong Liệt thì cũng phải chờ kết thúc rèn luyện đã, từ giờ đến khi đó
còn có hai tháng nữa, khoảng thời gan này trốn khỏi Phong Liệt là tốt
nhất.
Nhưng hai người ước mơ đẹp quá, Phong Liệt không
là người có tấm lòng rộng rãi, thậm chí có thể nói là có thù báo ngay.
Đương nhiên đối với mỹ nữ thì có lẽ hắn sẽ rộng lượng một chút.
- Đứng lại!
Khi Trịnh Nguyên Kiệt Tần Trọng sắp rời đi thì bỗng sau lưng vang tiếng quát lạnh, khiến hai người dừng bước rồi cùng xoay lại.
Không chút nghi vấn, người ra tiếng đương nhiên là Phong Liệt.
Trịnh Nguyên Kiệt lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, bây giờ ngươi phế đi Triệu Đống, bản thân khó giữ mạng! Hãy nghĩ cách làm sao giữ lại cái mạng nhà ngươi đi!
Phong Liệt cười lạnh nói:
- Hừ, đó là chuyện của ta, không mệt các ngươi lo giùm! Nhưng ngươi không thấy giữa chúng ta cần có chuyện giải quyết ư?
Xung quanh rất nhiều đệ tử thấy Phong Liệt đối đầu cùng Trịnh Nguyên
Kiệt Trịnh đại công tử thiên võ viện thì nấn ná lại, vây quanh xem kịch
tiếp, nhưng bản năng tránh xa Phong Liệt. Đối với cửu phẩm thiên tài
này, không biết từ khi nào họ có chút e dè.
Trịnh Nguyên Kiệt tức giận nói:
- Vậy ngươi muốn sao?
Tần Trọng cũng hát đệm:
- Phong Liệt, ngoươi đừng khinh người quá đáng!
Phong Liệt phớt lờ Tần Trọng, hừ lạnh nói với Trịnh Nguyên Kiệt:
- Hừ, cũng không muốn gì, chẳng qua khí độ của ta hẹp lắm, ai đắc tội ta thì sẽ trả lại cho kẻ đó gấp trăm lần!
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Đại Sơn sải bước nặng nề đi hướng Trịnh Nguyên Kiệt, khiến đám đệ tử đứng gần gã thụt lùi lại, ánh mắt ai nấy vô cùng kinh sợ.
Tần Trọng bị Phong Liệt bỏ qua cảm thấy rất mất mặt, lại lạnh lùng lên tiếng:
- Phong Liệt, hôm nay ngươi chọc vạ không ai cứu được ngươi! Ta khuyên ngươi vẫn là...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT