- Đó là..a! Nhị cấp long tượng ư? Cái này...

- Mỹ nữ đó đẹp ghê ta! Từ khi nào ma khí viện có cô nàng đẹp dữ vậy? Tiếc rằng hình như là danh hoa đã có chủ?

- Họ là ai? Hình như là ám võ viện, còn có ma khí viện!

- A? Đó là Phong sư huynh kìa! Ha ha, trời không tuyệt đường người! Phong sư huynh tới cứu chúng ta! Ủa? Không ngờ Phong sư huynh nhanh như vậy đã cua được ma khí viện tuyệt thế mỹ nữ, quả thật là gương mẫu cho chúng ta nha!

- Câm miệng lại! Hừ!

Đám Yên, Lục thấy Phong Liệt khống chế một long tượng kịp lúc xuất hiện thì mặt mừng như điên. Họ rất tin tưởng thực lực của Phong Liệt, giống như hắn có mặt thì dù trời sập xuống dưới cũng không sợ.

Nhưng khi họ chú ý đến Lý U Nguyệt trong ngực Phong Liệt thì lòng đau đớn.

Đặc biệt là Lục, nàng hậm hực mắng một câu:

- Phong sư huynh đúng là đồ xấu xa! Lúc trước còn sàm sỡ người ta, nhanh như vậy đã cấu kết với một hồ ly tinh, thật đáng ghét!

Yên khẽ thở dài nói:

- Thôi mà Lục, Phong sư huynh là rồng trong đám người, không phỉa dong tư tục phấn như chúng ta có thể ràng buộc.

Lục không phục hừ nói:

- Cs gì ghê gớm chứ, chẳng qua đẹp hơn người ta một chút, ngực lớn hơn xíu thôi!

- Khụ khụ, hình như không chỉ một chút xíu đi?

- Câm mồm! Liên quan gì ngươi!?

- A...hắc, hắc hắc.

Trương Đại Tài đứng bên cạnh cười xòa, biết điều lùi vài bước.

Lục tức giận nói:

- Yên, xem ra tỷ muội chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được!

- A? Nắm chắc thời gian cái gì?

Lục hơi đắc ý nói:

- Nắm chắc thời gian đem Phong sư huynh gạo nấu thành cơm ấy! Không phải ngươi nói Phong sư huynh là người đàn ông có trách nhiệm à? Chỉ cần nấu thành cơm chính rồi là hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta, hừ hừ!

- Khụ khụ, Lục, chuyện này nên lặng lẽ nghiên cứu. Nhưng hình như hắn đã bị người nấu chín rồi nha?

- Thế thì sao? Tỷ muội chúng ta lại nấu một lần thì có sao?

- …

Mặc dù hai người không coi như khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở trong ám võ viện cũng xem như mỹ nữ nổi tiếng, chẳng qua so sánh với Lý U Nguyệt thì kém rất nhiều.

Lúc này, ở rừng rậm không xa Tần Trọng thấy Phong Liệt xuất hiện thì mắt xẹt qua tia âm độc, đáy lòng nổi lên nghi hoặc.

"Tại sao tiểu tử này còn sống? Không phải gia tộc đã phái ra người đối phó hắn rồi sao? Một đám phế vật và ngu ngốc!"

Thiếu niên họ Trịnh đứng bên cạnh nheo mắt, hỏi:

- Tần Trọng, người này là ám võ viện của các ngươi hả?

Tần Trọng hơi nịnh nọt nói:

- Trịnh sư huynh, người này chính là Phong Liệt của ám võ viện chúng ta, cũng là cửu phầm thiên tài đồn thổi đó, hắn với đệ không vừa mắt nhau!

- A? Chỉ là không vừa mắt thôi sao? Sao ta nghe nói báu vật gia truyền tế thiên thần thương của ngươi bị người ta cướp đi mà? Hừ!

Trịnh sư huynh mỉa mai nói, không cho Tần Trọng chút mặt mũi.

Tần Trọng vẻ mặt tức giận, hít một hơi đè nén ngọn lửa trong lòng, mặt âm trầm nói:

- Trịnh công tử, mặc kệ thế nào, Tần ta mới là đại sư huynh của ám võ viện, mặc dù Phong Liệt mấy ngày trước nổi bật nhưng dù gì căn cơ thiển, hiện tại đệ tử ám võ viện có chín phần phải nghe lời ta! Nếu như ngươi muốn hợp tác cùng ám võ viện chúng ta thì chỉ có thể tìm một mình Tần Trọng ta!

Trịnh sư huynh khinh thường hừ lạnh nói:

- Hừ, không cần ngươi nhắc nhở! Cửu phẩm thiên tài? Hừ hừ, ta muốn xem coi ngươi có mấy cân mấy lượng?

Tiếp theo gã nói với một bóng người ẩn trong khói đen:

- Trịnh Thất, đi xử lý con nhị cấp long tượng đó, thuận tiện dạy cho Phong Liệt một bài học luôn, nhớ đừng sơ sẩy giết chết, chúng ta không bồi thường nổi đâu!

- Tuân lệnh! Trịnh Thất đã hiểu!

Trịnh Thất cung kính ứng tiếng, rồi bỗng ẩn vào rừng rậm sau lưng.

Khi mọi người nói chuyện thì đám Phong Liệt đã đến không xa.

Phong Liệt nhìn tình hình trước mắt, nhíu mày, nhưng khi hắn thấy đám ám võ viện không bị tổn hao gì thì thầm thở ra.

Hắn lạnh lùng liếc đám thiên võ viện, nói với Đại Sơn dưới thân:

- Đại Sơn, những kẻ mặc đồ đỏ như máu, đạp bằng chúng cho ta!

Lý U Nguyệt hơi lo âu hỏi:

- Phong Liệt, giết nhiều người thiên võ viện như vậy sẽ không gây phiền phức chứ?

Phong Liệt hời hợt cười đáp:

- Hắc hắc, có phiền gì thì cũng là thuộc về đám lão già ám võ viện, liên quan gì lão tử?

- Grao gru!!!

Đại Sơn nghe Phong Liệt ra lệnh, mắt toát ra vẻ hung ác, gầm một tiếng rõ to, chớp mắt tăng tốc, bốn chân tung bay vọt hướng đệ tử thiên võ viện.

- A...mau trốn đi!

Mấy đệ tử thiên võ viện bị sắc đẹp của Lý U Nguyệt hút hồn, ai nấy mất hồn mất vía, ngơ ngác nhìn giai nhân ở trong ngực Phong Liệt.

Không ngờ Phong Liệt không nói một câu liền khiến nhị cấp long tượng đi giết người, đợi chúng phản ứng lại thì Đại Sơn đã tới gần. Thoáng chốc mọi người hoảng hốt sợ muốn chết, hồn vía lên mây.

Đại Sơn bây giờ đã là nhị cấp long thú, tốc độ tăng hơn gấp ba ban đầu. Đám đệ tử thiên võ viện cao nhất chỉ là nguyên khí cảnh cửu tầng sao có thể chạy nhanh hơn nó được?

Hai ngà voi vàng như là dao cầu to đi qua đâu thì tất cả đệ tử thiên võ viện không ai may mắn thoát khỏi, đều bị đâm thủng ngực. Phút chốc tiếng vũ khí sắc bén *phụt phập phập* đâm vào da thịt không dứt bên tai. Chớp mắt có mười mấy người ngã xuống, thân xác bị Đại Sơn đạp thành thịt vụn.

Số người còn lại bị hù vỡ mật, tan tác chạy trốn. Đối mặt một long thú nhị cấp họ không nổi lên một chút can đảm chống cự, chỉ muốn mau chóng bỏ chạy.

Đám Yên, Lục trông thấy tình hình này thì hưng phấn và hơi sợ hãi.

Phong Liệt biểu tình lạnh nhạt, không thèm nhièu người chết bên dưới, ánh mắt nhìn hướng Tần Trọng và Trịnh công tử, ánh mắt lộ ý cười tàn nhẫn.

Chính lúc này, Phong Liệt đột nhiên nổi lên cảnh giác, hình như bị một mãnh thú nhìn chằm chằm.

Hắn nổi lên đoàn khói đen, bao bọc hắn và Lý U Nguyệt và trong rồi nhanh chóng biến ảo thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân.

Cùng lúc đó, một bóng đen từ trên cây to ngoài năm trượng nhảy xuống, như tia chớp tới đằng trước Đại Sơn, đôi tay mạnh vỗ xuống.

Sau lưng người này có hai ảo anhr ma long cỡ ba trượng cực kỳ chói mắt, uy nhiếp mênh mông khiến tất cả đệ tử nguyên khí cảnh có mặt tinh thần hoảng hốt, rất sợ hãi.

- Chân khí cảnh nhị tầng? Hừ!

Phong Liệt con ngươi co rút, không chút do dự rút ra tế thiên thần thương, ba thước thương phong sắc bén không gì sánh được đột nhiên đâm ra.

Mắt thấy hai tay cao thủ chân khí cảnh sắp vỗ vài đầu Đại Sơn, chưởng phong hùng hồn khiến nó không mở mắt ra được. Một chưởng tàn nhẫn này nếu vỗ xuống thì ít nhất lấy nửa cái mạng của Đại Sơn.

Nhưng chính lúc này, bỗng một vệt đen sắc bén đâm xuyên một bàn tay của bóng đen, cùng lúc đó, uy nhiếp mạnh mẽ như viễn cổ chân long mạnh đập vào người gã, khiến thân hình nhào tới chợt khựng lại, cực kỳ sợ hãi.

Phong Liệt đâm ra một thương, phóng ra uy nhiếp mạnh mẽ tranh thủ ít thời gian cho Đại Sơn. Đại Sơn đột nhiên gầm lên, một ngà voi to lớn dài khoảng hai trượng chợt cong lên. Chỉ nghe *phụt phập* một tiếng trầm đục, đâm xuyên xương sườn của bóng đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play