Điều tôi đoán là đúng, Mì Sợi Ca gặp phải khốn cảnh 2, cũng chính là ngã bệnh.

Cúp điện thoại tôi vội vội vàng vàng chạy về phía nhà hắn.

Tôi chưa từng đi tới nhà Mì Sợi Ca bao giờ, đây là lần đầu tiên đến.

Hắn sống rất gần nhà tôi, trong tiểu khu càng cũ hơn ở phía đối diện với của tôi, một căn phòng nhỏ không lớn hơn phòng tôi là bao ở tầng dưới cùng của tòa nhà.

Phòng ngủ duy nhất đặt một cái giường lớn, nó thoạt nhìn giống như phòng ngủ của Mì Sợi Mama, trên giường lót ga giường hoa nhỏ, gian phòng sạch sẽ lại rộng rãi.

Mì Sợi Ca ngủ trên cái giường gỗ nhỏ trong phòng khách be bé, bên cạnh là cái rèm, bộ dáng trông rất đơn sơ. Hắn thật đúng là rất hiếu thuận.

Lúc tôi nhìn thấy Mì Sợi Ca hắn đang cuộn tròn trong ổ chăn phát run, giống như vô cùng lạnh, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Mì Sợi Mama ngày thường vui cười hớn hở giờ đây thoạt trông cực kỳ lo lắng, may mà lúc nhìn thấy tôi vẻ mặt cuối cùng cũng coi như hòa hoãn được chút.

“Tiểu Vệ, con có thể tới đây thật là tốt quá, bằng không chắc dì phải gọi xe cứu thương mất.” Mì Sợi Mama nói, “Nó từ tối hôm qua đã bắt đầu phát sốt, hôm nay sốt còn cao hơn, cứ tiếp tục như vầy sợ là không được.”

“Uống, uống thuốc, thuốc chưa ạ?” Tôi hỏi.

“Rồi, nhưng vẫn vô dụng.” Mì Sợi Mama chau mày, “Con trai dì rất ít khi sinh bệnh, nhưng mỗi lần bệnh vào sẽ đặc biệt nặng, sợ rằng còn phải tiêm nữa.”

Tôi nghĩ nghĩ, đi qua dựng Mì Sợi Ca dậy khỏi chăn, tùy tiện giúp hắn mặc quần áo vào, sau một tiếng “Hây” thì cõng hắn lên lưng… Ặc, so với tôi tưởng tượng còn nhẹ hơn nhiều, đại khái là thợ sửa xe chúng tôi khí lực quả thực rất lớn đi.

“Đi, đi bệnh viện.” Tôi nói với Mì Sợi Mama.

Mì Sợi Mama đáp một tiếng, lấy thẻ bảo hiểm y tế cùng mấy tờ Mao gia gia hồng phấn từ trong phòng ra nhét vào túi quần tôi, ôn nhu nói: “Tiểu Vệ, con đừng quá lo lắng. Mẹ là người chết qua một lần, chuyện gì cũng đã từng thấy, chỉ cần các con đều vui vẻ bình an, là mẹ thỏa mãn rồi.”

“???” Không phải, tôi nghe không hiểu, mẹ người có, á không đúng, dì người có ý gì đây? Cái gì gọi là các con? Chúng tôi làm sao cơ?

Tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng hơi thở nóng rực của Mì Sợi Ca cứ chốc chốc lại phả vào tai tôi, chứng minh độ tồn tại của mình… Ờm, chuyện có nặng có nhẹ, khám bệnh vẫn quan trọng hơn.

Tôi thuận miệng đáp câu “Dạ” rồi cõng theo Mì Sợi Ca chạy ra ngoài, đưa hắn đi tới phòng cấp cứu gần đó.

Lúc y tá đo nhiệt độ xong tôi bị dọa tới nhảy dựng, 40 độ, người trưởng thành phát sốt còn có thể lên tới 40 sao? Điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.

Kết quả kiểm tra cho thấy nó chỉ là cảm vặt, nhưng chắc vì thể chất Mì Sợi Ca đặc thù nên hiệu quả thuốc kém, không thể làm gì khác chỉ đành trước tiên tiêm một mũi rồi dùng băng cố định lại, tiếp lại treo túi nước lên, phỏng chừng một hồi lâu nữa mới có thể chuyển biến tốt.

Nên giờ tôi đang ngồi bên giường bệnh trông coi Mì Sợi Ca, chờ hắn hạ sốt tỉnh lại.

Hắn vẫn luôn duy trì trạng thái thần trí không rõ, nhắm mắt lại không biết là đang hôn mê hay là đang ngủ, còn có chút bệnh trạng bệnh sốt rét, lúc nóng lúc lạnh, miệng lẩm bẩm gì đó, cũng không biết là đang nói gì.

Tôi lấy thêm cái chăn bông ở giường bên cạnh đắp lên cho hắn, lại hỏi mượn y tá cái cặp nhiệt độ, cách mỗi nửa tiếng lại cạy miệng hắn ra nhét vào một lần.

Đến lúc rạng sáng, nhiệt độ cơ thể hắn cuối cùng cũng hạ xuống khoảng 38 độ, nhìn chung cũng chỉ là phát sốt thông thường.

Ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, chờ hắn tiếp tục hạ sốt.

Sau đó tôi rốt cục cũng nghe rõ hắn luôn lẩm bẩm cái gì.

Hắn nói: “Tiểu Vệ, ăn mì.”

Mò: Sao lại ciu tới vậy cơ chứ, trúng tim tui rồi QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play