Có một kiểu phụ nữ tồn tại như người biến dạng trong phim Dị nhân, dựa vào ba tấc lưỡi và giáo lý “Tôi suy nghĩ, nên tôi tồn tại”, ở phía trước thì chặn đánh quân địch, ở phía sau thì đánh lừa dư luận, khiến người ghét cô ấy chỉ càng ghét thêm nhưng không thể không ngưỡng mộ, còn những người quý cô ấy đã lườm nguýt chán nhưng không sao rời xa được, chiếm đất xưng vương mà không tốn chút sức lực nào.

Lý Huyên chính là một cô nàng như vậy, dùng một cái miệng để khai thiên lập địa. Trừ phi là quái thú cấp cao quỳ xuống trước mặt cầu xin, nếu không cô tuyệt đối không dễ dàng đi giải cứu dải Ngân Hà, vì đánh đánh giết giết sẽ chỉ làm bẩn quần áo.

Tính cách của cô hoàn toàn thừa hưởng từ một bà mẹ cực phẩm đứng sau.

Đã sống quá nửa đời người nhưng bà còn tinh tế hơn cả một thiếu nữ mười tám đôi mươi, quần áo mặc hằng ngày không được trùng lặp, ra cửa chắc chắn phải trang điểm cẩn thận. Bà Huyên lúc trẻ là hoa khôi của thị trấn. Ở thời ấy, ngày nào bà cũng nhận được mấy bức thư tình, quả thực là đẹp đến trời rung đất chuyển. Từ địa chủ, con quan đến thư sinh cũng đều từng theo đuổi bà, nhưng cuối cùng bà lại đi theo một người bán rượu. Bà nói cuộc đời này thật ra là một hồ nước trong sạch yên tĩnh, nếu muốn tạo ra chút gợn sóng thì bản thân mình hãy làm một viên đá. Thế là sau khi cưới, bà đã cùng chồng gây dựng ngành rượu. Trong vòng ba năm, bà tự mở được một xưởng rượu. Vào những năm phát triển nhất, bà nghe người ta nói mở khách sạn kiếm rất được bèn bán đại xưởng rượu đi, tự mình gây dựng tạo quan hệ, mua đất xây khách sạn. Mấy năm đầu kinh doanh cũng khá tốt. Năm 2003, gặp phải dịch SARS, khách sạn liền phá sản. Chồng bà không vượt qua được khó khăn này đã lâm bệnh rồi qua đời. Nhưng bà không thỏa hiệp. Bà xách theo Lý Huyên năm đó mới tròn mười chín tuổi bắt đầu làm lại nghề rượu. Tạm thời tỉnh lược những khó khăn trong quá trình ấy. Bây giờ bà đã là tổng đại lý phía Bắc của một thương hiệu rượu trắng nào đó, bạn trai rải từ người mẫu mới vào nghề cho tới những tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của những công ty xuyên quốc gia, đủ loại hình, đủ mẫu mã, số lần phát thẻ người tốt thậm chí còn nhiều hơn Lý Huyên.

Còn Lý Huyên thì trở thành một cô chủ danh xứng với thực, hơn nữa còn là một nữ vương giàu có đeo một chiếc vương miện vô hình trên đầu.

Lần đầu tiên thất tình, cô gửi cho bạn trai bức email dài hai ngàn chữ, chì chiết và bôi đen khuyết điểm của đối phương, cuối cùng không quên nhắc nhở một câu “Hoan nghênh cô bạn gái tiếp theo bổ sung”. Đương nhiên vào lúc buồn bã nhất, cô cũng từng khóc, nhưng chỉ cần một câu khuyên nhủ của bà Huyên, cô đã lập tức vui vẻ nhảy chân sáo. Bà Huyên nói: “Bị Quách Đức Cương đá thì có gì mà phải khóc, làm vậy Ngô Ngạn Tổ có còn dám cưới con hay không? Đàn ông là phải chia ra làm nhiều loại, những người con gặp bây giờ đều chỉ để con luyện tập mà thôi”. Còn có lần Lý Huyên làm bài thi đại học không tốt, chỉ đỗ được vào trường báo chí tuyên truyền không mấy lý tưởng. Mẹ liền nói: “Con gái à, trường đại học nào cũng cần có người đỗ mà, phải không?”.

Thế là bốn năm đại học, Lý Huyên nỗ lực đạp bằng mọi chông gai, phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ (chủ yếu là mỹ), không cho các cô gái khác một chút đường sống nào, chỉ tới hát hợp xướng ở Quảng Châu mà cũng tự lập được một câu lạc bộ cho mình. Cô trở thành thần thoại trong trường nhưng đồng thời cũng phải trả một cái giá đau đớn: Không có nam sinh nào dám theo đuổi cô, xây dựng thời kỳ “phòng không nhà trống” bền vững.

Khó khăn lắm mới đợi tới được tới bữa cơm tốt nghiệp. Thức ăn còn chưa được mang lên, mọi người đã phê phê rồi. Hơn thế nữa, còn có người đã ôm nhau bật khóc, trong đó có một anh chàng thấp lùn, đỏ mặt bê ly rượu, chầm chậm xích tới trước mặt Lý Huyên. Đang chuẩn bị tỏ tình thì cô bất ngờ đập bàn gào lên với nhân viên phục vụ: “Từ lúc chúng tôi ngồi xuống tới giờ đã được bốn mươi phút rồi đấy, một món nóng hổi cũng chưa thấy mang lên. Mấy người coi chúng tôi là đám người tới biểu diễn uống rượu phải không?”.

Thế là, cô đã thành công khiến cậu bạn kia chạy mất dép.

Năm năm sau khi tốt nghiệp, Lý Huyên đã trở thành giám đốc truyền thông của một công ty đĩa nhạc nổi tiếng, ngày ngày xinh đẹp đi lại giữa phố phường Thượng Hải này. Lần đầu tiên tới đây, khi nhìn về đài truyền hình Đông Phương bên bến Thượng Hải, nội tâm cô không còn xốc nổi như trước, tựa như hơn hai mươi năm qua vất vả bơi lội giữa biển khổ chỉ để tìm ngọn hải đăng này vậy. Từ đây, cô đã được cách mạng tâm lý, sửa chữa sai lầm, hoàn toàn tập trung để nghiêm túc ra vẻ. Một câu nói gồm chủ, ngữ, tân thì bắt buộc phải kèm theo một từ đơn tiếng Anh, một ngày hai bữa (qua trưa là không ăn, nếu ăn sẽ bị trời chu đất diệt) thì bắt buộc phải nghiên cứu cân bằng dinh dưỡng, mỗi tuần bắt buộc phải làm hộ lý, mỗi bức ảnh tự sướng trên Weibo hằng ngày bắt buộc phải mặc những bộ quần áo khác nhau (mặc dù để đỡ mất công, hầu như cuối tuần cô đều chụp một lượt cho xong, để dành đăng bài hằng ngày), bắt buộc phải đăng ảnh đồ ăn đồ uống mình tự làm trong nhóm bạn bè (thực chất là gọi từ nhà hàng dưới tầng), và còn rất nhiều điều bắt buộc nữa. Giống như hai đường thẳng song song vậy, cô bước đi rất vẻ vang trên một trong hai con đường có tên “giả đò”, con đường kia toàn là các anh bạn trai đi ngược chiều về phía cô, cho dù cô có vẫy tay chào hỏi, đều không thoát khỏi số phận phải giương mắt nhìn họ lần lượt lướt ngang qua.

Lý Huyên hơn hai mươi bảy tuổi vẫn chưa lấy chồng, nói chính xác là còn chưa yêu ai quá ba tháng. Đàn ông sợ nhất chính là không tìm được cảm giác tồn tại từ người phụ nữ. Lý Huyên kế thừa lý luận sắt đá của mẹ, tạo cho cuộc sống của nhau sóng gió trùng trùng, cuối cùng người đàn ông nào cũng mang theo thương tích, ôm mối thù hận bỏ đi.

Vì chuyện này, bà Huyên – người đã rất thành thạo chuyện yêu đương không khỏi lo lắng, cực kỳ hối hận vì đã dạy cho con gái đạo lý ấy. Vì đừng nói tới Quách Đức Cương, trong thế giới của Lý Huyên, ngay cả Ngô Ngạn Tổ cũng không thể tồn tại.

Bà nói con gái không có đàn ông thì tuổi mãn kinh sẽ đến sớm, còn nói bệnh công chúa của Lý Huyên quá nghiêm trọng. Nhưng Lý Huyên lại không hề để tâm. Nói cách khác, từ lúc chui ra từ trong bụng mẹ, cô đã bắt đầu bước vào tuổi mãn kinh rồi, còn căn bệnh công chúa ám chỉ những người đã nghèo còn giả đò, nhưng cô không vậy. Dù có giả vờ, ít nhất cô cũng là một con phượng hoàng hàng thật giá thật.

Sự tình trở nên thú vị bắt đầu từ một cuộc họp kế hoạch cho một album.

Ông chủ đặt ra KPI*, công ty muốn tập trung lăng xê vài người mới ký hợp đồng, thế nên ngay từ giai đoạn thu âm bài hát cho album, Lý Huyên đã phải tham gia. Trong buổi họp ấy, ngoài cô ra thì đều là nam giới, còn có hai nhà sản xuất đặc biệt tới từ Đài Loan. Sau khi mỉm cười trò chuyện theo thông lộ thì cô lập tức ngồi im như một pho tượng.

*Hệ thống đo lường và đánh giá hiệu quả công việc.

Đám đàn ông ai cũng hút thuốc, thế là cả phòng họp đều mù mịt khói. Hai người Đài Loan kia ngồi cạnh nhau, trong đó có một người rất giống Nate của phim Gossip Girl. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Huyên im lặng làm mặt lạnh suốt cả buổi. Mặc dù cô cô độc như một quái vật không tiết quá nhiều dopamine, nhưng vẫn không ngăn chặn được luồng hormone nam giới đang mạnh mẽ xâm nhập. Trước mặt bất kỳ người đàn ông ưa nhìn nào, nhất định cũng có một cô gái để lại đèn.

Lần này, cô bật một chiếc đèn laser.

Giữa làn khói, Lý Huyên cứ liếc nhìn đánh giá anh chàng giống Nate ấy, cho tới khi đối phương rút tay ra chỉ về phía bên phải anh ta, cô mới lau nước miếng trên miệng, ngây ngốc đưa chai nước khoáng trên bàn. “Gạt tàn mà!”, người ngồi bên cạnh Nate, ôm cây đàn ghita chen ngang, làm bầu không khí hết sức ngượng ngập.

Sau lần ấy, Lý Huyên và anh chàng giống Nate có mấy lần trao đổi ánh mắt, cả hai bên đều phóng điện. Lý Huyên âm thầm xoay vương miện vô hình của mình. Trực giác của cô gần như chắc chắn. Sau khi cuộc họp kết thúc, nhìn thấy trên Weibo hiển thị có một bạn mới, cô cười khẩy một cái, dường như cuối cùng đã thu phục được thành trì mà mình tăm tia từ lâu.

Hồi đó Wechat còn chưa xuất hiện, Weibo là công cụ trao đổi hot nhất. Từ lúc người Đài Loan kia kết bạn với cô, Lý Huyên liền bước vào 13 trạng thái ra vẻ cao cấp. Lúc nào cũng đợi bình luận đầu tiên, tin nhắn riêng đầu tiên của đối phương, địch không động, ta cũng không động. Nhưng Weibo của đối phương tổng cộng chỉ đăng một chục trạng thái, còn toàn là chia sẻ, một tuần rồi vẫn chưa có động tĩnh gì. Thế là cô bắt đầu cố tình đăng rất nhiều ảnh tự sướng hằng ngày, tạo hình lên lớp, tạo hình về nhà ngủ, ngay cả lúc đắp mặt nạ cũng đăng cho người ta biết. Khi cuối cùng cũng đợi được tin nhắn đầu tiên của đối phương, Lý Huyên gần như bật khóc.

Vì anh hỏi: “Em mở cửa hàng online hả? Nhiều quần áo và mặt nạ quá, hihi”.

Có thấy bà chủ nào xinh đẹp như vậy chưa? Lòng tự trọng của Lý Huyên bị tổn thương nghiêm trọng. Cô phẫn nộ gõ một hàng chữ trả lời: “Đâu ạ, hahaha [Ngượng ngập][Xấu hổ]”.

“Rất đẹp, anh là người xin gạt tàn ở công ty em lần trước đó.”

“À, hình như em có chút ấn tượng. Nhưng anh nói là quần áo đẹp hay người đẹp, hoặc là mặt nạ đẹp?” Gửi xong tin này, Lý Huyên chỉ muốn cắt cổ tay tự vẫn.

Sau vài lần nhắn tin qua lại, họ đã chính thức mở ra thời kỳ yêu đương qua Weibo. Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc họp đó, đối phương đã trở về Đài Loan. Họ tán dóc về công việc, về cuộc sống qua cả một đại dương, gần như chỉ dùng tin nhắn nói chuyện. Nói không hết thì bật Skype, chi tiết từng chuyện, ngày nào cũng ôm cái điện thoại lấy hơi ấm.

Có mấy lần khi nói tới chuyện tình cảm, Lý Huyên đều mong ngóng đối phương thể hiện chút bản lĩnh đàn ông, trêu chọc cô một chút, nhưng anh không nắm bắt được trọng điểm, cùng lắm chỉ dừng lại ở việc dùng icon “ôm ấp”.

Những tưởng chuyện tình qua mạng này rồi sẽ kết thúc trong đau thương, bầu bạn với cuộc sống cô đơn của Lý Huyên trong một thời gian ngắn ngủi, ai ngờ vào ngày sinh nhật bạn, người Đài Loan gửi tin nhắn cho Lý Huyên, nói anh đã đặc biệt bay tới Thượng Hải, muốn gặp mặt cô.

Phải biết rằng, hôm ấy Lý Huyên mặc một chiếc váy ôm ngực màu vàng kim tuyến để chúc mừng sinh nhật bạn mình. Sau khi nhận được tin, không kịp thay quần áo, cô liền tìm cớ bỏ rơi bạn, kéo chiếc váy dài tới quán ăn Thái ở chùa Tịnh An để gặp người giống Nate, hệt như đi tham gia lễ trao giải vậy. Lần trước họ chưa kịp nói chuyện. Lần này Lý Huyên hạ lệnh cho bản thân, phải phát huy khả năng ăn nói bẩm sinh, tuyệt đối không để hai người rơi vào tình cảnh ngượng ngập. Cô đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, chỉ cần đối phương mở lời, tối đó cô sẽ theo anh về khách sạn.

Trong tin nhắn, đối phương nói mình ngồi bên cửa sổ, rất rõ ràng.

Quả thực vô cùng nổi bật, Lý Huyên vừa vào cửa liền nhìn thấy, nhưng ngồi ở đó là người đàn ông chơi ghita lần trước. Tim Lý Huyên lập tức đập nhanh, bước chân trở nên loạng choạng. Cô nhủ thầm trong lòng: Xin anh đừng chào tôi.

Người đàn ông chơi ghita ấy nhiệt tình gọi to tên cô.

Là hét to.

Lý Huyên cảm thấy mình lại thất tình một lần nữa rồi, hơn thế còn xui xẻo tới mức ngay cả đối phương là ai cũng chưa rõ. Đối với cô, người đàn ông chơi ghita đó giống như một người bạn hồi đại học, ngay cả tên cô cũng lười nhớ, hoặc là một nhân viên chưa tỉnh ngủ trong một quán Starbucks nào đó, tầm thường, giản dị, còn chưa lọt vào tầm nhìn của cô đã bị gạch một dấu X to đùng.

Đúng vào lúc cuộc đời cô một lần nữa rơi xuống vực thẳm thì mẹ cô lại bắt đầu yêu. Một bác sỹ du học nước ngoài trở về, lớn hơn Lý Huyên sáu tuổi. Bà nằm trong vòng tay anh bác sỹ như một thiếu nữ còn non trẻ, suốt cả buổi chỉ nói sự nghiệp, du lịch và tương lai. Những từ ngữ mấu chốt của cuộc đời ấy như từng lưỡi dao găm thẳng lên người con gái bà. Lý Huyên ngồi đối diện thật chỉ muốn bóp nát cốc cà phê.

Trước khi đi, bà hỏi: “Con gái à, người Đài Loan con kể lần trước thế nào rồi?”.

“Chết rồi.”

“Hả?”

“Bị sặc nước ngọt trong lúc ngồi máy bay rồi chết.”

Người đàn ông “bị chết sặc” ấy tên là Phương Dục Hằng, cái tên y hệt như một nam chính thần tượng và lãng mạn trong phim Quỳnh Dao, nhưng thực chất lại là một nam Cự Giải thô lỗ, vụng về trong cuộc sống. Cuộc sống hằng ngày của anh ngoài viết nhạc ra thì chỉ ở lỳ trong nhà chơi X-box, ngay cả Facebook, thứ thịnh hành nhất ở Đài Loan hồi đó cũng không biết, sau này lại ngây ngô đi theo mấy người bạn Trung Quốc chơi Weibo, nhưng chưa bao giờ đăng ảnh của mình. Hôm đó anh đích thực là người đã hỏi xin Lý Huyên gạt tàn. Anh cũng tưởng rằng trong buổi họp ánh mắt phóng điện của Lý Huyên hướng về phía mình. Ngay cả khi nhận được những tin nhắn nũng nịu của cô, anh cũng vẫn khẳng định đối phương có ý với mình.

Thế nên khi Lý Huyên ngồi chưa được năm phút đã viện cớ ra về, sau đó trở về phát hiện không thể nhắn tin với cô nữa vì đã bị cô hủy kết bạn, Phương Dục Hằng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Gọi mấy cuộc điện thoại không có kết quả, ngày anh trở về Đài Loan, Lý Huyên gửi một tin nhắn tới, nói rằng cô không thể chấp nhận tình yêu xa, đôi bên nên dừng lại ở đây thôi.

Một người đàn ông bình thường có lẽ sẽ nghĩ đủ mọi cách để đòi phía nữ một lời giải thích hoặc chửi mắng vài câu xả stress rồi bỏ cuộc từ đây, nhưng Phương Dục Hằng lại là người quái đản. Không gửi được tin nhắn thì anh gửi clip đàn hát thể hiện tình cảm lên Weibo.

Cứ thế hát cả một năm trời.

Anh luôn cho rằng Lý Huyên có ẩn tình khó nói, hoặc cô gái này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một tình yêu xa nồng nàn, mãnh liệt. Anh không thể nào ngờ việc Lý Huyên thay đổi 180 độ là vì anh không phải người cô yêu.

Năm đó, các mạng xã hội rầm rộ trào lưu cover nhạc. Phương Dục Hằng trổ hết tài năng, dựa vào mấy bài hát sáng tác đơn giản mà được mọi người thi nhau chia sẻ. Vì lời ca đều vòng quanh những câu chữ ngược tâm như “Đừng liên lạc nữa” hay “Anh rất nhớ em” mà được các fan mạng gắn mạng là “cẩu huyết”, trở thành nam thần lụy tình.

Cuối cùng, khi xem được những clip ấy, Lý Huyên đã mềm lòng, vừa nghe những ca từ chứa đựng tên của mình trong nước mắt vừa cãi nhau với những người bịa chuyện kia. Có một lần nhung nhớ, muốn quay lại xem những tin nhắn khi xưa mới phát hiện lúc trước khi kích động cô đã xóa cả rồi.

Nói trắng ra, tất cả đều do cô đơn mà ra. Năm nay, Lý Huyên chuyển nghề sang làm marketing thương hiệu. Ngoài lần gặp mặt vô tình đó, cô và Phương Dục Hằng không còn chút liên hệ nào. Mọi thứ vẫn như cũ, không có ai đặc biệt lao vào cuộc sống của cô, thế giới ấy vẫn chỉ chứa được một nhân vật chính. Khi cô lăn lộn khắp các bữa tiệc, dựa vào rượu thịt lấy được vô số dự án, trở về nhà vẫn không khỏi buồn thương. Tuổi này rồi, sau khi tẩy trang mặt đã có nếp nhăn, uống nhiều rượu dạ dày đã bắt đầu quặn thắt. Một mình sống trong một căn hộ, đi lên đi xuống cầu thang máu cũng cảm thấy đứng không vững, bao quanh thế giới chỉ có cô đơn bầu bạn.

Cũng chính vào năm ấy, mẹ cô và vị bác sỹ kia kết hôn. Lý Huyên nói bà chơi đùa lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu yên phận tìm một mái nhà rồi. Còn nhớ một đêm trước lễ cưới, bà bỗng nhiên gọi điện nói muốn tới căn nhà của cô, cùng ngủ với cô, kết quả tiếng khóc nửa đêm đã đánh thức Lý Huyên. Bà như một đứa trẻ thút thít nói mình đã mơ thấy bố của cô.

Mẹ cô nửa đời người vòng quanh lâu như vậy, tìm nhiều người đàn ông như thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể về với nhau, không phải vì bà ham chơi, mà bà chỉ muốn thông qua một vài cách thức để quên được người đã rời xa. Ở trong mơ, bố rót cho bà một ly rượu đầy, nói rượu không cứ phải có hai người mới có thể uống. Bà rút bức ảnh duy nhất được kẹp trong ví tiền ra – bức ảnh của bố cô, rưng rưng nước mắt nói, cuối cùng bà cũng không còn thích uống rượu nữa.

Công việc của Lý Huyên thường xuyên phải làm PowerPoint, một chiếc máy phun ẩm bỏ vào chút tinh dầu cỏ huân y và một list nhạc đầy up các bài nhạc nhẹ là có thể khiến cô thoải mái làm việc tới nửa đêm. Có thể vì làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, chốc chốc cô lại cảm thấy tức ngực. Bản thân cô thật ra cũng không hiểu tại sao mình phải liều mạng như vậy. Có lúc không gắng gượng được nữa, cô lại lục clip của Phương Dục Hằng ra xem. Mỗi một chỗ chuyển âm, mỗi một động tác nhỏ đều khiến cô xót xa, đúng là người đàn ông ngốc nghếch vô cùng! Phương Dục Hằng giữ vững tần suất mỗi tháng đăng hai clip mới. Lý Huyên cũng nuôi thói quen nghe nhạc cố định, nhưng gần như không bình luận, cứ thế lại sắp một năm trôi qua.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, trong clip của Phương Dục Hằng bỗng dưng xuất hiện thêm một cô gái cùng hát chung, hai má phúng phính, con ngươi đảo vòng quanh, thích mặc váy dài màu trắng như một tiên nữ từ trong rừng sâu bước ra. Trong phần bình luận, đa số các fan đều tặng những lời chúc phúc thiện chí. Duy chỉ có một vài bình luận chốc chốc lại nhảy ra: Cô gái này là ai vậy, xấu xấu xấu. Không sai, đây là bình luận của Lý Huyên.

Về sau, mẹ cô và vị bác sỹ kia lấy Mỹ làm trung tâm, đi du lịch hơn nửa vòng Trái Đất. Vì thường xuyên không ở bên cạnh Lý Huyên nên bà đã bỏ ra một khoản tiền tiết kiệm lớn mua cho cô một biệt thự ở gần đường Hoa Sơn, mời một người giúp việc về để chăm lo cuộc sống cho cô, còn nói: Đằng nào thì cả đời này con cũng không lấy được chồng, có ối thời gian ở trong vườn trồng hoa trồng cỏ, cảm nhận trước cuộc sống của người già.

Chuyển vào biệt thự sống được một ngày, Lý Huyên đã chảy máu mũi cả đêm vì nguồn nhiệt âm siêu mạnh ở đây.

Gần tới tháng 12, Lý Huyên mời đồng nghiệp tới nhà tổ chức tiệc. Cô uống say khướt, đứng lên sô pha nhảy múa loạn xạ, hoàn toàn đánh mất hình tượng. Cho tới khi có tiếng chuông điện thoại của một đồng nghiệp vang lên, cô mới dừng lại. Thì ra đó là bài hát Phương Dục Hằng sáng tác. Cô bỗng ra lệnh cho tất cả mọi người im lặng để tập trung nghe bài hát đó. Người đồng nghiệp kia sợ đến nỗi không dám nhận điện, tất cả đều ngây người đứng đợi tới khi hồi chuông kết thúc. Lý Huyên chưa bao giờ cảm thấy đắng chát như vây. Sống mũi cô cay xè, quay lưng lại gạt nước mắt: “Từ nhỏ tôi đã nghĩ Lý Huyên tôi sau này nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất. Kết quả tới bây giờ, ngay cả bóng của hạnh phúc tôi còn chưa nhìn thấy. Thượng Hải thật sự quá lớn, lớn đến mức có lúc tựa hồ nhắm mắt lại là tất cả mọi thứ đều thuộc về tôi, nhưng vừa mở mắt ra, ngoại trừ sự tự tin tìm được qua những tấm thẻ ngân hàng thì tôi vốn chẳng là gì cả, thậm chí còn không bằng bất kỳ ai trong các bạn. Ăn một mình, ngủ một mình, vờ vịt một mình đến chết. Không ai tình nguyện nắm lấy tay tôi, nếu có một ngày tôi hắt xì tim đau thắt lại cũng không có ai gõ cửa gọi tôi. Ngay cả những nơi tôi cho là phong cảnh cũng không có chịu tới làm tôi cụt hứng. Không có ai giành chăn với tôi, không có ai đưa tôi đi du lịch, càng không có ai chứng kiến vẻ mặt đáng thương của tôi”.

Lý Huyên cảm thấy trời đất xoay vần, men rượu trong đầu đều biến thành vũ khí hóa học. Mũi một lần nữa chua xót. Cô tưởng là nước mũi, giơ tay lên gạt, hóa ra toàn là máu, sau đó cả người cô ngã vật xuống.

Hồi trước, bà Huyên đã đọc sách của Trương Gia Giai tới mức bật khóc, Lý Huyên ở bên khinh thường, nói không thể chấp nhận việc một ông chú giở trò sến sẩm, vừa xem nội dung đã lập tức nhớ tới không ít những tờ tạp chí ba đồng, năm đồng hồi bé tý, bên trên dày đặc những dòng chữ ngang dọc bé li ti kết hợp với một bức ảnh trang trí đen trắng trông thảm không tả. Rồi thất bại là, sau này khi cô đáp máy bay, trùng hợp gặp đồng nghiệp cũng mang theo cuốn sách đó, cô đã vừa đọc vừa rưng rức trên máy bay. Còn có một lần, mẹ cô quen một nhà thiết kế game, hai người cả ngày ở nhà chơi game, Lý Huyên rảnh rang cũng bị kéo chơi một lúc. Nhưng cô không thích cùng họ ra ngoài thành, đánh boss tăng level mà chỉ cố sống cố chết không ngừng vượt ải. Cô nói, bà đây chỉ đánh boss lớn để rớt trang bị, không rảnh tiếp những con thú tép riu, đã chơi thì phải chơi lớn chứ. Về sau, cô hay nửa đêm bò dậy, lén lút ra ngoài thành tăng kinh nghiệm, vì những người chơi có thể quen biết trong game rồi trở thành đôi với nhau ngoài đời đều nhờ bồi dưỡng tình cảm qua những lần đánh boss ngoài thành.

Thật ra cô mềm yếu như nước, trong thâm tâm cũng tin vào tình yêu. Có điều đứng trước hiện thực, cái vẻ ngoài tự phụ đã cao hơn tất cả, so với những tuyển thủ đánh mất lý trí trong tình yêu, thật ra mức độ thảm hại của cô cũng ngang ngửa.

Ngực Lý Huyên xuất hiện một khối u. Cô tới bệnh viện làm phẫu thuật, thật may chỉ là u lành, mổ xong, nghỉ ngơi là có thể bình phục.

Ngày lên bàn mổ, cô cứ thấp thỏm bất an, cảm thấy ngực mình nhỏ đi, ầm ĩ nói với vị bác sỹ quèn đó là chắc chắn ông ta không hút khối u đi mà lại hút nhầm mỡ rồi.

Mặc dù chỉ là một phẫu thuật nhỏ nhưng khi động vào, vết thương cũng sẽ đau. Lý Huyên ngoan ngoãn nghỉ ở nhà, lướt Weibo, xem phim, hiếm có dịp yên lặng ngồi một chỗ như vậy. Cô vô tình phát hiện chẳng biết từ khi nào trong app Weibo tải về điện thoại đã có thêm phần tin nhắn của những người chưa kết bạn. Sau khi mở ra, cô cảm thấy từ đầu ngón chân lên tới đầu đều râm ran đau.

Toàn bộ đều là tin nhắn của Phương Dục Hằng:

Hôm nay tới Thượng Hải công tác, đến bộ phận tìm em, đồng nghiệp nói em đã nghỉ việc. Ừm, đổi một công việc mới cũng tốt.



Bài hát ra mắt hôm nay anh viết trong lúc uống rượu đấy. Em nói mẹ em sản xuất rượu trắng, nên em uống rượu cực giỏi. Vì em, anh cũng trở thành con ma men. Anh muốn nói rằng, tuy không ở cùng một nơi với em, nhưng có lẽ chúng ta vẫn có thể làm chung một việc.



Anh thích em thật mà.

Có người yêu nhau rất giống như đi siêu thị, muốn mua khoai tây thì sợ quá nóng, muốn mua sữa bò lại sợ mọc mụn, nghĩ bụng hay mua một chai dầu gội dầu đi, nhưng hình như trên mạng bán còn rẻ hơn, thế là cuối cùng tay không trở về. Nói thật, con người cũng chỉ có tưng ấy năm tuổi xuân để cảm nhận cái ngọt ngào của tình yêu. Hết thời gian rồi mới nhận ra thứ tình yêu dựa vào tiêu chuẩn để cân đong đo đếm ấy chỉ mang tới cô đơn cho mình mà thôi. Nếu có thể, khi có ai rút tim rút phổi ra dâng lên cho bạn, hãy học cách trân trọng.

Vì visa Đài Loan đã hết hạn, Lý Huyên bọc kín khăn vải dũng cảm xông vào cục Hải quan, cùng giành chỗ với một đám các bà các mẹ, dán mặt lên lớp kính thủy tinh, đứng điền xong đơn xin visa trong tư thế khó khăn, sau đó lại dùng cạn kiệt diễn xuất khiến người ta cảm động ra để khiến cô nhân viên đứng quầy nhận đơn thật nhanh. Năm ngày sau, cô bay tới Đài Bắc. Ngồi trên máy bay, cô soạn một đoạn tin nhắn dài, đại khái là giải thích những chuyện xảy ra trước đây và tâm trạng hai năm nay. Sau khi hạ cánh, cô muốn gửi cho Phương Dục Hằng nhưng máy lại báo quá giới hạn ký tự, cuối cùng cô nóng máu gửi cho anh bốn chữ “Bà đây muốn anh!”.

Khi mẹ gọi điện đến, Lý Huyên đang ngồi trên taxi đi tới công ty của Phương Dục Hằng. Bà Huyên đang ở thành Vatican, sau khi nghe cô nói đang ở Đài Bắc liền hiểu ra tất cả. Bà nói: “Con gái, giỏi lắm, vượt bờ biển Đài Loan, vạn xăm xa xôi đi tìm chồng. Tiến trình hòa bình giữa hai bờ đại dương nhờ cả vào con đấy!”. Lý Huyên trừng mắt với mẹ: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”.

Bà Huyên cười rúc rích: “Đừng tưởng mẹ không biết con lén lút xem bao nhiêu clip của người ta. Con người ấy à, đừng quá tự tin, cũng đừng bao giờ khẳng định đáp án nào là sai quá vội vàng. Nếu ông trời đã để con gặp người ấy, thì chắc chắn sẽ có cái lý của nó. Thật ra người cuối cùng ở bên con, nhất định đã từ bỏ mọi nguyên tắc, là một ngoại lệ mà con không thể lý giải nổi”.

“Mẹ, mẹ đang đóng phim điện ảnh đó à, lời thoại đọc vanh vách như Vương Gia Vệ vậy! Con bận rồi, không nói nữa nhé!”. Lý Huyên vội vàng ngắt máy, mặt đỏ bừng bừng, hoàn toàn bị bà Huyên nói trúng tim đen.

Có một người mẹ “ma lanh” như thế này thật ra cũng là một phúc phận.

Công ty đón tiếp và nói Phương Dục Hằng đang ở phòng thu, thế là Lý Huyên lại vòng vèo chục cây số. Kết quả tới nơi lại bị trợ lý chặn ngoài phòng khách, nói anh đang thu âm, bảo cô ngồi đợi. Lý Huyên thấy vậy cố tình gọi điện thoại vờ bận, một mình lén lút đi tới góc tường nhìn điện thoại. Phương Dục Hằng không trả lời tin nhắn của cô. Trong lúc chờ đợi, cô nhìn thấy trên tường có rất nhiều ảnh chụp chung của Phương Dục Hằng và các ca sỹ nổi tiếng. Cô dừng lại trước bức ảnh anh chụp với cô gái kia, bên trên viết hai chữ “Kỷ niệm” bằng kiểu phồn thể.

Lý Huyên vòng ra trước cửa phòng thu như bị ma xui quỷ khiến, thấy cửa khép hờ, cô bèn cúi xuống nhìn trộm qua khe, thấy Phương Dục Hằng quay lưng về phía cô, tay phải đang ôm lên eo cô gái kia.

Lý Huyên bay về Thượng Hải ngay đêm đó, khóc cả một ngày trong biệt thự. Không ai biết vì sao cô khóc, tóm lại gần như đã dùng hết nước mắt của cả một đời người.

Khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm của ngày hôm sau, cổ họng đau rát như bị đốt. Lý Huyên bò dậy, đi tìm nước uống. Cô không đeo kính, tầm mắt có chút mơ hồ. Cô nghe thấy tiếng nước trong bình đun sôi sùng sục, sau đó chiếc di động bên cạnh chợt sáng lên. Cô ngây người đứng tại chỗ, rồi hoảng loạn mở màn hình, thì ra là thông báo có tin nhắn mới.

Cô nheo mắt lại, còn chưa nhìn rõ có phải tin nhắn của Phương Dục Hằng hay không thì đã bất cẩn xóa đi.

Cô cảm thấy ông trời nhất định đang trêu chọc cô.

Khiến ba mươi năm trước của cuộc đời cô sống quá thoải mái, kiêu ngạo tự mãn trong vương quốc của mình, nên tới bây giờ mới khổ sở vì một người đàn ông như vậy. Phương Dục Hằng giống như một bộ quần áo mới của Hoàng đế, khiến cô những tưởng mình đã có được một bộ quần áo khiến mình mãn nguyện rồi làm trò cười cho mọi người, nhưng sau đó mới phát hiện cuộc đời này chẳng còn thay đổi gì đáng để ghi nhớ nữa, chỉ nhớ mãi bộ quần áo đã từng khiến cô vừa yêu thích vừa triệt để thất vọng ấy.

Lý Huyên không còn buồn ngủ nữa. Cô giơ di động lên, do dự có nên gửi một tin nhắn nữa qua không.

Nhưng di động bỗng nhiên reo vang, một cuộc gọi đến từ Đài Bắc.

Trong điện thoại, Phương Dục Hằng nói anh đang chơi GTA*, vừa cướp xe của một người đàn ông, chuẩn bị lái tới Hollywood; kể rằng hôm nay đi diễu hành ở Đài Bắc lại bắt gặp em gái trong đoàn người, em gái anh chính là cô gái hát cùng với anh; còn kể gần đây anh đang tập gym, vì sắp ra đĩa đơn của mình rồi, phải luyện cho ra cơ bắp sáu múi; anh còn kể mình không có khả năng tự sắp xếp cuộc sống, làm mất rất nhiều thứ: Bàn chải, đũa, dây sạc điện thoại… cả người nữa.

*Grand Theft Auto (thường được viết tắt là GTA) là một series trò chơi được sản xuất tại Anh. Nội dung trò chơi không riêng biệt một thể loại nào mà nó bao gồm cả hành độngphiêu lưu, lái xenhập vaihành động bí mật, mô phỏng các sự kiện có thật ở nước Mỹ, và cả các yếu tố đua xe

Lý Huyên nghe những câu chuyện thường ngày hết sức giản dị của anh mà không kìm được dòng nước mắt, huyệt thái dương như bị một cây búa nhỏ gõ gõ từng hồi. Cô co rúm người ngồi trên sô pha, giống như một con tôm vừa bị luộc chín.

Khi ra khỏi nhà, trời đã sáng bừng, Phương Dục Hằng sờ chiếc di động đã nóng rực của mình, miệng vẫn đang lảm nhảm. Anh nói anh hơi đói, thế là định ra tiệm tạp hóa làm hộp mỳ úp. Bài hát đang phát trong tiệm là bài Những giấc mơ rất mạo hiểm đó của em của Lâm Tuấn Kiệt. Khi vừa vào làm trong công ty đĩa nhạc đó, Lý Huyên thực hiện đúng album này. Bài hát yêu thích nhất của cô cũng chính là bài này.

Những giấc mơ rất mạo hiểm đó của em

Tôi sẽ điên cuồng cùng em…

“Anh tới Thượng Hải tìm em nhé.” Phương Dục Hằng vừa ra khỏi tiệm tạp hóa vừa nói.

Lý Huyên cảm thấy anh đang đùa, một ca sỹ nghèo kiết xác, sắp tới Giáng sinh rồi, vé máy bay đắt chết người. Anh tưởng mình là phần mềm muốn đi là đi nào đó sao.

Phương Dục Hằng trở về chung cư, mặc thêm một chiếc áo chui đầu. Vì chưa bao giờ tự đặt vé máy bay nên anh không biết đặt online, cũng không có thẻ tín dụng, anh rút một bọc tiền từ trong ngăn kéo ra, rồi lặn lội tới sân bay quốc tế Đào Viên. Tới quầy, nhân viên thông báo các chuyến bay tới Thượng Hải thời gian này họ không nhận tiền mặt, chỉ nhận đặt online. Phương Dục Hằng nghĩ ngắn nên cũng không hỏi, cứ thế bám riết lấy cô nhân viên. Anh sốt sắng nói: “Tôi muốn tới Thượng Hải, tôi muốn gặp bạn gái”.

Về sau, nghe nói cô nhân viên đã thực sự cảm động, giúp anh quẹt thẻ hay gì đó, bản thân người trong cuộc còn chẳng nhớ nữa, chỉ một mực mong ngóng giây phút đặt chân tới Thượng Hải. Ngay trước khi Phương Dục Hằng hạ cánh, Lý Huyên vẫn cảm thấy đối phương đang đùa. Cô nhìn kỷ lục sáu tiếng điện thoại, bỗng cảm thấy như một giấc mơ. Người trong mơ chỉ giống người cũ của cô mà thôi.

Phương Dục Hằng bước ra khỏi sân bay Phố Đông, lạnh co ro. Một chiếc áo chui đầu mỏng manh chẳng thể chống cự được cái lạnh ngày đông ở đất Giang Nam. Còn chưa gặp được Lý Huyên, nước mũi của anh đã chảy giàn giụa.

Sau khi liên lạc lại, họ chọn địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tôm hùm nhỏ. Lý Huyên mua cho anh một chiếc áo lông trong một cửa hàng Uniqlo bên cạnh. Phương Dục Hằng ăn uống rất vui vẻ, Lý Huyên thì đeo găng tay bối rối, mắt thì sắp trợn ngược ra sau gáy rồi, nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói. Cho tới khi Phương Dục Hằng nói đại một câu “Sao, không thích à?”, Lý Huyên mới lập tức ăn bất chấp hình tượng, bóc tôm đến đau cả móng tay. Cuối cùng cô nói, chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.

Ra khỏi nhà hàng, trời bỗng đổ mưa rào đột ngột, nước đã dềnh lên tận thềm.

“Mùa đông mà cũng mưa lớn vậy à?” Lý Huyên suy tư.

“Có mang ô không?” Phương Dục Hằng hỏi.

Lý Huyên rút từ trong túi ra một chiếc ô che nắng nhỏ đến đáng thương. Hai người đưa mắt nhìn nhau. Cô giữ chiếc ô trước ngực và nói: “Sao hả? Chiếc ô này đắt lắm đấy, em còn không nỡ dùng để che mưa”. Thế là Phương Dục Hằng cởi áo lông ra đưa cho Lý Huyên, sau đó ngồi xuống trước mặt cô: “Anh cõng em, em che ô”.

Lý Huyên sững sờ, nhìn những khách bộ hành đang bị giữ chân trong cơn mưa chạy tán loạn khắp nơi rồi ưỡn ngực, chầm chậm bò lên lưng anh.

“Bám chắc nhé.”

“Ừm… Á!” Lý Huyên còn chưa nói xong, Phương Dục Hằng đã lao vào màn mưa. Lý Huyên hoàn toàn không kịp che áo lên đầu, quần áo đầu tóc ướt hết cả. Phương Dục Hằng cõng cô lao đi như bay, chạy suốt một con phố. Lý Huyên bám chặt lấy cổ anh, hét lên vừa sợ hãi vừa phấn khích.

Cuối cùng, họ ôm lấy nhau như hai con thủy quái vừa được người ta vớt từ dưới nước lên ngay trước cửa hàng bách hóa Cửu Quang. Người và xe trên đường mỗi lúc một thưa thớt hơn, từ xa nhìn lại trông giống như một khung hình trống trải. Hai người yêu nhau chia cách đã lâu trao nhau ấm áp qua cái ôm siết chặt. Nếu kết cục bộ phim Trở lại* được viết lại, Phùng Uyển Dụ nhớ lại Lục Yên Thức rồi đứng ôm nhau ở bến xe đầy tuyết rơi cũng hay đấy chứ.

*Một bộ phim điện ảnh nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.

Lúc đó, cả người họ toàn là mùi tôm hùm, nhưng Lý Huyên cảm thấy còn thơm hơn Chanel.

“Em cứ tưởng cả đời này em không thể yêu được nữa.” Lý Huyên thì thầm bên tai anh.

“Suỵt, đừng nói vậy.”

“Khi phát hiện ra anh không phải Nate, em rất muốn chết, cảm thấy đây là vết nhơ trong cuộc đời mình. Những năm sau này, mỗi lần nhớ lại những lần nói chuyện tin nhắn với anh, em lại cảm thấy thật may anh không phải người đó. Nhưng em không có dũng khí, chỉ có thể xem clip của anh từ xa như một con khờ, không dám thích, không dám bình luận. Em sợ anh càng ngày càng tốt, sau đó em sẽ càng ngày càng giống một fan lớn tuổi. Tới khi em có cơ hội đứng trước mặt anh, anh lại đang nắm tay một cô gái khác, nói cảm ơn với em.”

“Suỵt.”

Lý Huyên vùi đầu vào cổ Phương Dục Hằng. Sống lưng anh truyền tới một cơn lạnh buốt, cánh tay nổi đầy da gà.

“Tất cả thật giống một giấc mơ mà em không muốn tỉnh. Em sợ tỉnh dậy rồi, lại ngã rất đau.”

Phương Dục Hằng cảm nhận được người Lý Huyên đang run lên, trong chốc lát không biết phải làm thế nào, đành vuốt tóc, dỗ cô như dỗ con nít, ấp a ấp úng nói vào câu tiếng Mân Nam kỳ quái.

“Phương Dục Hằng…” Lý Huyên nức nở gọi tên anh.

“Hử?”

“Em bỗng nhiên nhớ ra, em lái xe tới đây mà.”

Sau đó Phương Dục Hằng hắt xì một cái không thể to hơn, nằm liệt giường sốt tròn một tuần.

Giáng sinh này, bố mẹ Lý Huyên cùng cô và anh tới Đài Bắc du lịch. Mấy ngày đầu tới Khẩn Đinh du lịch lại đúng đợt “bà dì” của Lý Huyên đại giá quang lâm. Cô đau khổ cuộn người nằm trên bãi cát, không muốn làm gì nữa, chỉ còn cách giương mắt nhìn mẹ mình mặc bikini, choàng khăn mỏng cùng bố dượng chụp ảnh tình tứ bên cạnh. Phương Dục Hằng thì ôm ván trượt sóng lượn qua lượn lại trước mặt cô.

Đêm Noel, các con phố Đài Bắc đều rực rỡ ánh đèn. Các đôi nam nữ thanh niên chen chúc đi nhà thờ cầu nguyện, những khách bộ hành trên đường trao quà cho nhau. Những chiếc xe buýt nối đuôi nhau sáng rực chữ “Giáng sinh vui vẻ”, không thể náo nhiệt hơn. Lý Huyên được trùng sinh nói phải uống rượu chúc mừng, nhưng Phương Dục Hằng nói gần đây anh uống rượu dị ứng. Thế là họ tới siêu thị mua rượu nếp và đá. Lý Huyên vừa ầm ĩ chê bai anh dám nhắn tin nói mình vì cô đã trở thành sâu rượu vừa rót cho anh nửa ly rượu đá, nói một câu hoàn toàn bằng giọng Đài Loan: “Rượu nếp đâu phải là rượu, anh cứ coi như nước hoa quả ép đi!”.

Tối đó, ánh trăng mông lung, Đài Bắc đã về đêm mà vẫn náo nhiệt. Họ ngồi trước cửa sổ, nhìn xe cộ qua lại, cùng nhau nâng cốc cạn ly.

Lý Huyên nói, cảnh tượng này dường như cô đã từng trải qua trước đây.

Đúng là thế giới hai người tuyệt vời.

Cuối cùng Phương Dục Hằng đã ôm bồn cầu, nôn thốc nôn tháo cả đêm.



Khi trước, trong hòm thư của những người chưa kết bạn, tin nhắn cuối cùng Phương Dục Hằng đã viết:

Điểm này của Weibo là tuyệt nhất. Chúng ta tổng cộng đã nhắn cho nhau 2500 tin. Cho dù có thay điện thoại, có reset lại phần mềm thì nó vẫn tồn tại. Anh rất cảm kích anh có được một đoạn tình cảm yên bình nhưng lại đẹp tuyệt vời.

Trong sách nói, cứ cố gắng đi tìm thứ gì thì sẽ chẳng bao giờ tìm được. Mọi thế đến rồi đi đều đã được số phận định sẵn.

Thượng đế rất bận rộn, ngày ngày phải sắp xếp cho bao nhiêu người gặp mặt, sao còn thời gian đợi bạn trưởng thành, càng không có tâm trạng nghe bạn thủ thỉ tâm tình. Những con người xuất hiện trong cuộc đời bạn, nếu nắm bắt sẽ là của bạn, để vuột mất thì cũng đừng nuối tiếc. Người có thể ban cho bạn một tương lai tốt đẹp hơn thì cũng có thể chỉ cho bạn một đời cô độc.

Dù sao thì núi cao sông sâu, bạn còn rất nhiều thời gian để kiêu ngạo, nhưng đừng để tới lúc đau rồi mới phát hiện ra những gì bỏ lỡ khó quên nhường nào.

Bạn yêu, hãy tự quyết định đi nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play