"Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ, các ngươi cứ chờ đấy!"

Âu Dương Ninh Nặc ngửa đầu hét lớn một tiếng, khí nóng đè ở trên ngực cũng không tiêu trừ. Từ trước đến giờ, hắn luôn trầm trụ khí, là một người nhất quán bình tĩnh. Hắn nhất là một người đã chơi được, thì cũng chịu thua được. Nhưng lần này, hắn thua quá thảm, quá thảm!

Một cái danh cấu kết với Bách Độc môn, hắn làm sao còn làm chủ được buôn bán tại Vân Không đại lục! Một trong những hình thức mua bán kiếm lợi nhiều nhất chính là mua bán dược liệu, mà những thương vụ lúc trước nhất định là không thể làm tiếp được, còn lại, phiền toái cũng tất nhiên tự theo nhau mà đến.

Toàn bộ Vân Không thương hội vô cùng có khả năng bởi vì một mình hắn mà bị hủy hoại. Phải biết, Vân Không thương hội cũng không phải là của một mình hắn, hắn không kham nổi trách nhiệm này.

Âu Dương Ninh Nặc đang khổ tâm, còn suy nghĩ xem lúc này nên làm cái gì. Đột nhiên, mấy Thanh y nữ tử che mặt đã bay xuống từ phía đối diện, đây chính là người hầu Nô nhất đẳng của chủ nhân Vân Không thương hội, Thanh Y Nô.

Thanh Y Nô cầm đầu một mực cung kính, nói, "Nặc thiếu gia, chủ nhân đã phái Tĩnh tiểu thư tới, xin người trở về đi."

Âu Dương Ninh Nặc kéo căng đường chân mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là rời đi với Thanh Y Nô.

Không bao lâu, Hàn Vân Tịch bọn họ nhận được tin tức từ chỗ Vương lão đưa tới, nói Vân Không thương hội đã bãi nhiệm chức "Hội trưởng đại lý" của Âu Dương Ninh Nặc. Đồng thời phái một nữ tử là Âu Dương Ninh Tĩnh vào vị trí "Hội trưởng chấp hành" của Vân Không thương hội. Hơn nữa, còn để nàng đi tới Hội Trưởng Lão trí khiểm(1), biểu thị thành ý, trong ba ba năm tới đây, toàn bộ hợp tác của Vân Không thương hội cùng Dược Thành cũng sẽ để cho Dược Thành thêm hai phần lợi nhuận.

(Chú thích:

(1) Trí khiểm:

- Trí: (Động) Hết lòng, hết sức, tận tâm, tận lực.

- Khiểm: (Danh) Áy náy, trong lòng thấy có lỗi. ◎Như: "đạo khiểm" 道歉 xin lỗi.

- Tóm lại là: tận lực bày tỏ sự áy náy trong lòng. Xin lỗi.)

"Động tác nhanh nhẹn!"

Cố Thất Thiếu cười lạnh, phải biết, bọn họ vừa mới trở lại khách sạn từ phòng giam bên kia.

"Âu Dương Ninh Nặc là hội trưởng đại lý? Khôi hài!"

Danh như ý nghĩa, hội trưởng đại lý chính là hội trưởng trên danh nghĩa mà thôi, cũng không tham gia quản sự, Hội trưởng chấp hành mới thật sự là người quản sự. Hội trưởng đối ngoại của Vân Không thương hội vẫn luôn là Âu Dương Ninh Nặc, bây giờ hắn phạm sai lầm, lại thành hội trưởng đại lý?

Tại sao Vân Không thương hội không nói là có người thay thế tạm thời công việc của hắn?

Bất mãn thì cũng chỉ là bất mãn, có thể Hàn Vân Tịch biết, trong thời gian ngắn Dược Thành sẽ  không có cách nào cự tuyệt hợp tác cùng Vân Không thương hội. Dược Thành cùng Vân Không thương hội đã tiến hành mua bán vài chục năm, quan hệ cùng lợi ích bên trong phức tạp không dứt. Nếu thoáng cái đã đoạn tuyệt, Dược Thành cũng chịu tổn thất không kể nổi. Long Phi Dạ đã nói ra điều kiện một năm đối với Vương lão, thật ra đã rất hà khắc.

Lần này, có thể hung hăng thu thập Âu Dương Ninh Nặc một cái, Hàn Vân Tịch vẫn rất vui vẻ.

"Âu Dương Ninh Tĩnh? Vân Không thương hội quả nhiên không phải chỉ có một mình hắn." Khoé miệng Long Phi Dạ dâng lên một tia cười lạnh. Không thể nghi ngờ, lần này là hắn điều tra ra một cái đột phá của Vân Không thương hội.

Cố Thất Thiếu không có hứng thú gì đối với Âu Dương Ninh Nặc, hắn chỉ một mực nhớ sự tình Mê Điệp Mộng, chỉ mong mau chóng phá giải Mê Điệp Mộng, để thúc giục Long Phi Dạ động thủ với Y thành.

"Độc nha đầu, còn không lấy Huyết Ngọc vạn năm ra vui đùa một chút!" Hắn vội vàng thúc giục.

Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ cũng không nhớ tới chuyện này. Long Phi Dạ liền để cho Sở Tây Phong cùng Đường Ly ở ngoài cửa canh gác, tự mình cũng đứng dựa vào cửa, cảnh giác. Hàn Vân Tịch lấy ra một nhóm chai chai lọ lọ có thuộc tính lưu ly. Này thì một chai Mê Điệp Mộng; một chai Mỹ Nhân Huyết; một chai Vạn Độc Nước; mấy giọt Mê Điệp Mộng và Mỹ Nhân Huyết thành hỗn hợp Mỹ Nhân Lệ; một phần Mê Điệp Mộng cùng Vạn Độc Nước hỗn hợp thành Độc Thuỷ. Rồi lại đổ chung một phần hỗn hợp Mỹ Nhân Lệ cùng Vạn Độc Nước, Mê Điệp Mộng, Mỹ Nhân Huyết, Vạn Độc Nước thành một loại hỗn hợp.

Long Phi Dạ là người ngoài nghề Y, nhìn đến đều cảm thấy có chút xốc xếch, chỉ cảm thấy phiền toái. Nhưng Cố Thất Thiếu chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy rõ những thứ này.

Hắn lấy tới đĩa lưu ly nhỏ, đem đổ hỗn hợp đựng trong bình ra. Lúc này, Hàn Vân Tịch mới phát hiện khác thường, chỉ thấy trong hỗn hợp chất lỏng Vạn Độc Nước cùng Mê Điệp Mộng loáng thoáng đông đặc một viên tương tự mắt giọt nước mắt, và hình dáng vô cùng tương tự Mỹ Nhân Lệ.

Một hồi trước, thời điểm ở chợ đen nàng cũng đã đổ chung hai thứ này làm thành một hỗn hợp, nàng một mực chú ý Độc Tính, ngược lại không chú ý hình thái. Nàng liền vội vàng nghiêm túc xem xét những chất hỗn hợp còn lại, lại cũng không phát hiện hình thái dị thường. Nhưng Cố Thất Thiếu cũng đang làm sự tình giống vậy.

Hai người cơ hồ là đồng thời xem xét xong, rất ăn ý nhìn nhau. Hàn Vân Tịch đem Huyết Ngọc vạn năm đặt bên trên dĩa sứ sạch sẽ, Hàn Vân Tịch lấy một chút Mê Điệp Mộng, nhỏ xuống bên trên Huyết Ngọc vạn năm.

Một giọt Mê Điệp Mộng rơi xuống cũng chính là thời điểm phát sinh chuyện thần kỳ. Chuyện, thần kỳ chính là khối Ngọc Thạch vững chắc lại bị Mê Điệp Mộng thật sự ăn mòn, phát ra thanh âm tư tư, đồng lúc toát ra một đám khói trắng. Khói trắng tan hết, lại thấy vốn là Ngọc Thạch huyết sắc lớn bằng ngón tay cái lại bị ăn mòn thành một vệt Tiểu Tiểu đỏ. Vệt đỏ này có kích thước lớn nhỏ cùng hình dáng cũng chỉ bằng giọt nước mắt.

Vạn Độc Nước, Mỹ Nhân Huyết, Huyết Ngọc vạn năm cùng Mê Điệp Mộng hòa chung một chỗ, lại đều thu được một hình thái như thế. Độc Tính cũng không sai biệt lắm với Mê Điệp Mộng, chẳng qua, tính ăn mòn không mạnh như vậy.

Hàn Vân Tịch liền tranh thủ đặt chung ba giọt độc lệ ở một chỗ, đáng tiếc, cũng không có phản ứng gì, không bài xích cũng không dung hợp.

"Chẳng lẽ, phải đặt chín viên độc lệ chung một chỗ mới có thể biết được câu trả lời?" Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi.

Sau khi Vạn Độc Nước, Mỹ Nhân Huyết, Huyết Ngọc vạn năm, cùng Mê Điệp Mộng tác dụng thành hỗn hợp, thu được kết quả là như thế. Như vậy, còn lại sáu loại Chí Độc, phỏng chừng cũng giống nhau, sẽ biến thành độc lệ.

"Tìm khắp nơi rồi cũng sẽ biết, muốn cũng vô dụng."

Cố Thất Thiếu vừa giúp Hàn Vân Tịch thu thập, một bên cười ha ha, tâm tình cũng không tệ lắm. Hắn nói không sai, loại chuyện này nghĩ như thế nào đều vô dụng, không mau tìm cách phá giải đồ vật này thì muốn biết điều gì cũng là điều không thể.

Mất một lúc thì hắn đã thu thập xong,  đặt ba viên độc lệ ở trong một cái bình lưu ly, còn lại mấy chai hỗn hợp chất lỏng thì tách Mê Điệp Mộng ra, gom chung, thu cất cùng một chỗ.

Hàn Vân Tịch thấy công phu của hắn lanh lẹ, đột nhiên phát hiện mình giữ Bách Lý Minh Hương cùng Tô Tiểu Ngọc làm trợ thủ, cũng không bằng dùng Cố Thất Thiếu, sẽ tốt lắm đây.

(Giữ lại có ngày mất chồng thì ở đấy mà kêu 🥺)

Đương nhiên, cái ý nghĩ này Hàn Vân Tịch là vạn vạn lần không dám để cho Long Phi Dạ biết. Nàng cũng không biết, Long Phi Dạ một mực trầm mặc theo dõi ở một bên, sắc mặt đã không dễ nhìn.

Thân là kẻ nghiệp dư, không biết chút nào về Dược hay Độc. Hắn không thích giữa nàng và Cố Thất Thiếu ăn ý một chút nào!

(Sợ vợ cả bị Thiếu Thiếu thảo mai lộ ra bí mật mình lăng nhăng. 🥺)

Hàn Vân Tịch tiếp tục nhận hai cái bình lưu ly từ Cố Thất Thiếu rồi vào cất vào bao y tế, phi thường dễ dàng, "Cảm ơn!"

"Chậc chậc, từ lúc nào trở nên khách khí như vậy?" Cố Thất Thiếu cười nói.

Hàn Vân Tịch lườm hắn một cái, quả nhiên, nói chuyện với người này không thể không đứng đắn.

"Độc nha đầu, Dược Thành cũng không còn chuyện gì. Đi, chúng ta đi Y thành ngay bây giờ!" Cố Thất Thiếu vội vã. Hắn còn muốn vào kho Độc Thảo của Độc Tông tìm Vạn Độc Chi Đất.

Nhưng Hàn Vân Tịch chưa kịp trả lời, Long Phi Dạ một mực theo dõi ở bên cạnh đã lạnh lùng nói, "Ngươi tự đi, Bản vương còn có việc ở Dược Thành."

Cố Thất Thiếu thuận miệng đáp một câu, "Ta cũng không muốn ngươi đi."

(Bà đây cứ thích kéo vợ ngươi đi =))) ta sẽ nói tất cạ 😬)

Mâu quang Long Phi Dạ đột nhiên lạnh, nhìn hướng Hàn Vân Tịch.

Thật ra, Hàn Vân Tịch vốn đã muốn cự tuyệt, bởi vì sự tình của bọn họ ở Dược Thành quả thật còn chưa xử lý xong. Hợp tác giữa Dược Thành với Dược Quỷ Đường còn phải làm thêm một bước thương nghị, hơn nữa, nàng phải tự mình đưa Mộc Linh Nhi về Dược Quỷ Đường mới có thể yên tâm rời đi. Nhưng bây giờ nàng kẹt ở giữa Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.

Hai người bọn họ muốn đấu thì tự mình đấu, liên quan đến nàng làm gì?

" Chuyện về Mê Điệp Mộng, các ngươi tự thương nghị đi. Ta đi ăn cơm, thật là đói." nàng vừa nói, thừa dịp Long Phi Dạ không chú ý liền chuồn ra cửa, đi ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, Hàn Vân Tịch ăn chút điểm tâm nhỏ  rồi mang một chút về phòng, lại thấy Cố Thất Thiếu ngồi xổm ở cửa, mà Long Phi Dạ uống trà ở bên trong phòng.

Thật ra, trong vòng nửa canh giờ, Cố Thất Thiếu cùng Long Phi Dạ cũng chỉ có một câu nói. Mà câu này, lại là Long Phi Dạ nói.

Hắn nói, "Ngươi không đi cũng không có liên quan gì đến Bản vương. Bản vương không gấp."

Cố Thất Thiếu không quan tâm, ngồi ngay ở cửa.

"Ngươi làm gì vậy?" Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi.

Chờ ngươi trở lại rồi nói lời từ biệt chứ làm gì, ngu ngốc!

Cố Thất Thiếu không nói, thấy đồ vật trong tay nàng liền đoạt lại toàn bộ, ngồi xổm ở cửa, ăn nhiệt tình. Hai phần thức ăn, hắn ăn hết toàn bộ, ăn đặc biệt thỏa mãn.

Lúc này, hắn mới đứng dậy, "Độc nha đầu, chờ tin tức tốt của ta!"

Hắn tiêu sái phất tay một cái, cũng không quay đầu, cứ thế rời đi.

Hàn Vân Tịch nhìn đến dở khóc dở cười, không nhịn được đuổi theo, "Vật kia ở trong cung điện dưới đất của Độc Tông, có một mật đạo đi xuyên qua vách đá. Trên vách đá mọc rất nhiên hoa phong lan độc."

Thật ra, Hàn Vân Tịch thật muốn để cho hắn chờ bọn nàng xử lý xong sự tình của Dược Thành, rồi mới cùng đi. Bất quá, nàng phỏng chừng Long Phi Dạ sẽ không đi. Dù sao, chỗ đó đã không có gì nguy hiểm, Long Phi Dạ nhiều lắm là phái một người đi qua.

Cố Thất Thiếu đi được, hắn quen biết Độc Tính, mới có thể lấy được Vạn Độc Chi Đất.

"Còn có, mật đạo kia đã bị Long Phi Dạ lấp kín, đều là đá lớn không tiện mở ra. Một hồi trước, thời điểm chúng ta đi đã gặp người nhà họ Sở tại Tây Chu. Ngươi vẫn nên cẩn thận là hơn." Hàn Vân Tịch lại nhắc nhở.

"Ngốc, từ nhỏ, Thất ca ca của ngươi đã lớn lên ở mảnh núi rừng kia, cón có chỗ nào ta không biết nhỉ?"

Mặc dù Cố Thất Thiếu không cần phải nhắc nhở, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn nhắc nhở như thế, toàn bộ trái tim của hắn cũng trở nên ấm áp. Hắn nở một nụ cười diêm dúa, lẳng lơ, cuồng quyến mà cũng ấm áp như ánh mặt trời.

"Đi rồi!"

Hắn suất khí, phủ mặt nạ màu đen lên che đầu, thật vui vẻ rời đi.

Bất kể là Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, hay lại là Cố Thất Thiếu, cũng không để ý với lần đi tới Độc Tông này. Mà trên thực tế, chuyến đi này của Cố Thất Thiếu cũng không thuận lợi.

Sau khi Cố Thất Thiếu đi, Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Phi Dạ chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng nàng, an tĩnh nhìn nàng.

Hàn Vân Tịch rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng tại hắn nhìn nàng soi mói, nàng lại cảm thấy chột dạ.

Không phải là trong lòng nàng có điều gì giấu diế.m, mà là ánh mắt của Long Phi Dạ thật sự đáng sợ!

Trong lòng cố gắng coi thường khiếp sợ, Hàn Vân Tịch cười đi tới, "Ta cùng chàng đi ăn cơm đi."

"Đã để cho Đi.ếm Tiểu Nhị đưa tới." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Tịch vốn tưởng gia hỏa "Hẹp hòi" này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, không nghĩ tới hắn không nói gì, liền vào nhà. Nàng đi theo vào phụng bồi, hai người cũng rất trầm mặc.

Cũng không biết có phải thường xuyên bị Long Phi Dạ doạ khiếp sợ  hay không, Hàn Vân Tịch đột nhiên không có thói quen "Phóng khoáng" khi ở cạnh hắn.

Thật ra, Long Phi Dạ không nói nhiều, giữa hai người bọn họ thường thường yên lặng. Nhưng lần này, Hàn Vân Tịch không nhịn được, luôn cảm thấy Long Phi Dạ có cái gì không đúng.

Nàng đang muốn mở miệng, Điế.m Tiểu Nhị đã đem thức ăn tới.

Thức ăn vừa bày lên bàn, Hàn Vân Tịch liền sững sờ. Một bàn mười món ăn, một món canh, theo thứ tự là, canh chua cay Thất Thải, miến chua cay, giấm chuồn cải trắng, giấm chuồn xương sườn, giấm chuồn khoai tây sợi, giấm chuồn gỗ Tu, giấm chuồn ba tươi mới, giấm chuồn cá Quế Hoa, giấm chuồn ngó sen mảnh nhỏ, giấm chuồn tôm, giấm chuồn gà mẹ!

Hàn Vân Tịch còn chưa được ăn đã bị một bàn ngập vị giấm chua làm cho sặc, căn bản ăn không trôi!

Hồi tưởng lại lúc trước, chính mình làm bánh ngọt giấm, so sánh với bàn thức ăn này, quả thật là quả bom sắp nổ!

Long Phi Dạ liếc nhìn nàng một cái, đưa đũa tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play