*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với sự không kiên nhẫn của Thiên Huy hoàng đế, Hàn Vân Tịch biết nếu tiếp tục giải thích thì sẽ biến thành cãi cọ. Cãi cọ cùng hoàng đế, không phải nàng sẽ mất đầu hay sao?

Bất giác kín đáo liếc Long Phi Dạ một cái, nàng chỉ biết giải độc, gia hỏa này cũng đã biết đến, tốt xấu cũng nên giúp nàng nói vài lời đi.

Đáng tiếc, Long Phi Dạ vẫn đang thanh thản pha trà, căn bản không để ý tới sự tình của nàng bên này.

Hàn Vân Tịch bên môi gợi lên một mạt tự giễu, nàng suy nghĩ quá nhiều, gia hỏa này làm sao có khả năng tới để giúp nàng đâu, hắn là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tới nhìn xem đi.

Giải thích không được liền không giải thích, Hàn Vân Tịch nàng sẽ tận lực trị liệu, ngay cả khi nàng không thể trị hết, hoàng đế cũng không thể giết nàng đi.

"Hoàng Thượng, nếu như đã cho truyền Vân Tịch tới chữa bệnh, vậy trước tiên để Vân Tịch bắt mạch cho Thái Tử điện hạ đi." Nàng nghiêm túc nói.

Thiên Huy hoàng đế chờ chính là những lời này của nàng, "Hàn Vân Tịch, ngươi cũng đừng khiến trẫm thất vọng."

Áp lực bức tới, Hàn Vân Tịch nỗ lực chống cự, rất nhanh đã cùng hoàng đế và Tần Vương đi tới Đông Cung.

Vừa đến cửa liền phát hiện ở đây canh gác rất nghiêm ngặt. Thái tử bị bệnh kỳ lạ, không ít người biết được sự tình. Nhưng Thái tử rốt cuộc bị quái bệnh gì, lại là một bí mật rất lớn.

Mà Hàn Vân Tịch, cũng chỉ biết đó là hỉ mạch. Tình trạng hiện giờ của Thái tử như thế nào, nhiều năm qua như thế bệnh tình có biến hay không, nàng đều không rõ ràng lắm. Chỉ biết rằng 7 năm trước từ khi Thái tử phát bệnh đến nay, không hề rời khỏi Đông Cung.

Thái tử từ nhỏ đã rất thông minh, lại là trưởng tử do hoàng hậu sinh ra, thân phận tôn quý, được hoàng đế sủng ái vô cùng, khi hắn được ba tuổi, Thiên Huy hoàng đế đã phí không ít tâm tư bồi dưỡng đến nay.

Nhưng ai biết, cuối cùng lại thành nạn nhân của một căn bệnh kỳ lạ, nếu như trị không hết, Thiên Huy hoàng đế một lần nữa lại phải suy xét người được chọn làm trữ quân (người thừa kế ngai vàng).

Một khi lập trữ quân khác, không chỉ có cần phải tiêu phí thời gian cùng tinh lực, hơn nữa, còn khiến cho trong triều kết bè kết phái tranh cãi, các hoàng tử tranh giành lẫn nhau.

Thiên Ninh quốc chính là lúc đang trên đà phát triển, nội loạn là điều mà Thiên Huy hoàng đế không muốn nhìn thấy nhất. Cho nên, chẳng sợ Thái tử bị bệnh bảy năm, đến nay hắn cũng chưa từng từ bỏ, mà chỉ giam cầm Thái tử. Cho dù là nằm trên giường, Thái tử mỗi ngày vẫn đều quan tâm đến triều chính, đối với hết thảy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đi vào Đông Cung, nhìn thấy phòng thủ so với bên ngoài càng thêm nghiêm ngặt, trái tim Hàn Vân Tịch lại chìm xuống thêm ba phần.

Nàng nhịn không được tự đặt ra một vấn đề để suy xét, Thái tử không phải là bị mắc căn bệnh quái lạ, mà là xấu hổ vì xuất hiện hỉ mạch, theo nghĩa nào đó mà nói, thì đây là sự sỉ nhục của hoàng tộc Thiên Ninh, thậm chí sẽ bị xem thành là dấu hiệu của tai họa.

Một khi đến cuối cùng hoàng đế đành phải từ bỏ Thái tử, đến lúc đó, những người biết được căn bệnh kỳ lạ của Thái tử, còn có thể sống hay sao?

Hàn Tòng An, Cố Bắc Nguyệt...... Còn có, nàng là người sắp nhìn đến Thái tử.

Tuy rằng nàng là Tần Vương phi, nhưng từ thái độ của hoàng đế vừa rồi kia, rõ ràng không xem nàng là người trong hoàng tộc nha!

Trầm mặc một đường, đã tới trong tẩm cung rồi, chỉ thấy thái hậu cùng hoàng hậu sớm đã đến, mà Hàn Tòng An cùng Cố Bắc Nguyệt lại không thấy tới, Hàn Vân Tịch vốn tưởng rằng bọn họ chắc cũng sẽ qua đây.

Có vẻ như, Thiên Huy hoàng đế sớm quyết định đem toàn bộ đại sự đều giao cho nàng.

Cách rèm châu, chỉ loáng thoáng nhìn thấy giường trong phòng bị màn lụa che lấp, Thái tử hẳn là nằm ở trên giường.

Khoảng cách này, nếu như có độc mà nói, hệ thống giải độc hẳn là sẽ nhắc nhở nàng.

Hàn Vân Tịch không hề nghe được nhắc nhở nào, nhưng nàng vẫn luôn ôm một tia hy vọng, đợi lát nữa lúc tới gần hơn thì rà quét toàn thân một chút, mới có thể khẳng định hoàn toàn.

Vừa thấy Hàn Vân Tịch tiến vào, thái hậu nương nương liền đặc biệt thân thiết, gắt gao giữ chặt tay nàng, vẻ mặt kích động, phảng phất như lúc trước trao tặng lệnh bắt cho Bắc Cung Hà Trạch không phải là nàng ta làm.

"Vân Tịch a, lệnh của ngươi thật sự là ngoài ý muốn của ai gia, ai gia vốn tưởng rằng mẫu thân ngươi đi rồi, phúc tinh của ai gia cũng đi rồi, không nghĩ tới ngươi có thể thừa kế thừa y thuật của mẹ ngươi, tốt tốt, rất tốt nha!"

Giải thích cho hoàng đế đều không có hiệu quả, nói gì đến giải thích cho vị chủ mưu trước mặt này? Hơn nữa, Hàn Vân Tịch không tin các nàng thực sự có thành tâm thành ý muốn nhìn thấy nàng cứu Thái tử.

Bất quá là muốn đem củ khoai lang phỏng tay này từ trên tay Hàn Tòng An ném đến trên tay nàng, từ đây có nhiều thêm một cái cớ để trị tội nàng.

Hàn Vân Tịch lười biện giải thêm, chỉ khẽ cười, "Ta cũng không rõ ràng lắm về tình huống cụ thể, ta sẽ tận lực thử xem."

Lúc này, hoàng hậu cũng tiến lên, giữ chặt một tay khác của Hàn Vân Tịch, bộ dáng phảng phất như rất thân thuộc với nàng, "Vân Tịch, ngươi đừng quá khiêm tốn, bổn cung không cho phép ngươi trị không hết! Nếu ngay cả ngươi đều trị không được, kia...... kia......"

Hoàng hậu nói, rút khăn tay ra che mặt, nức nở.

Hoàng thượng thấy thế, đáy mắt hiện lên một mạt không kiên nhẫn, "Tốt tốt, Tần Vương phi, ngươi cùng trẫm vào đi."

"Vâng." Hàn Vân Tịch gật đầu, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều không tính đi vào, nàng cho rằng Long Phi Dạ cũng sẽ không đi vào, nhưng ai biết gia hỏa này vẫn luôn trầm mặc, cư nhiên đi ở phía trước nàng.

Một câu cũng đều không giúp nàng nói, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch nhìn thấy gia hỏa này thật sự có chút chướng mắt.

Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, bước vào mật thất, tới bên trong rồi, có thể ẩn ẩn nhìn thấy người trên giường.

Chỉ thấy người nọ được bọc chăn, nằm ngửa, nhìn không rõ tướng mạo lắm, nhưng là Hàn Vân Tịch biết, hắn đang tỉnh.

Đây, chính là Thái tử Thiên Ninh quốc, Long Thiên Mặc.

Trong khi Hàn Vân Tịch đang nhìn, thì nghe Long Thiên Mặc nói, "Thiên Mặc không thể xuống giường thỉnh an, mong phụ hoàng thứ lỗi, Tần hoàng thúc thứ lỗi."

Hàn Vân Tịch kinh ngạc trong lòng, nàng nguyên bản cho rằng Long Thiên Mặc sẽ bị sa lầy trong tuyệt vọng, tính khí bất thường, không nghĩ tới hắn vẫn có lễ nghĩa như thế.

Nghe thanh âm của hắn, mặc dù có chút suy yếu, nhưng không hề có dấu hiệu suy sút người người bị bệnh đã lâu.

Bảy năm a, suốt bảy năm, hắn đã trải qua căn bệnh kỳ lạ này, cho dù hắn không nói lời nào, hay là đuổi mọi người ra ngoài, về tình cảm cũng đều có thể tha thứ.

Nam tử này, tố chất tâm lý của hắn cường đại như thế nào nha? Không trách gì, Thiên Huy hoàng đế lại coi trọng hắn như thế, đến nay vẫn không buông tay.

Thân là đại phu, Hàn Vân Tịch rất nhạy cảm lập tức có thể thấy được ý chí cường đại cầu sinh (cầu được sống) của hắn, những mặt khác bỏ qua không nói, Hàn Vân Tịch thực sự rất thích loại người bệnh như thế này.

Nhưng gia hỏa này hoàn toàn xem nhẹ nàng, tốt xấu, nàng cũng mang thân phận hoàng thẩm nha, được thôi, Hàn Vân Tịch thừa nhận nàng thích không nổi.

Cách màn lụa, Hàn Vân Tịch ngồi xuống bên cạnh giường, nhàn nhạt nói, "Tay."

Sau một lúc lâu, Long Thiên Mặc mới vươn tay ra, không nói một lời, rõ ràng là không vui, không tin Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch kỳ thật muốn nói cho hắn rằng, nàng so với hắn còn không vui hơn nhiều, nhưng Hàn Vân Tịch sau khi đáp tay lên mạch tượng, liền vứt bỏ tất cả tạp niệm, nghiêm túc lại.

Thấy nàng nghiêm túc, Thiên Huy hoàng đế cùng Long Thiên Mặc cũng đều trầm mặc, cũng có chút khẩn trương, Long Phi Dạ một mình ngồi ở một bên, đánh giá khuôn mặt nhỏ của Hàn Vân Tịch, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.

Hàn Vân Tịch cũng không lập tức bắt mạch, mà là âm thầm tiến hành khởi động hệ thống rà quét kiểm tra theo trình tự, đáng tiếc, kết quả làm nàng rất thất vọng: không có độc.

Thu liễm tâm tư, lúc này nàng mới bắt đầu nghiêm túc bắt mạch.

Tuy rằng là độc y, nhưng nếu phải xem bệnh nàng vẫn có thể xem, chỉ là không tinh thông.

Bắt mạch, là đơn giản nhất, đồng thời cũng là khó bậc nhất. Nàng vừa tiếp xúc với mạch tượng của Long Thiên Mặc, liền có hiểu biết đại khái, lại không dám chắc chắn.

Thoạt nhìn, thật sự rất giống hỉ mạch.

Hỉ mạch, trên thực tế nói đúng ra thì không tính là loại mạch tượng, chỉ có thể nói "hỉ mạch" là một loại trường hợp đặc biệt của "hoạt mạch*", chỉ áp dụng với phụ nữ.

Giải thích:

*滑脉: hoạt mạch: Một loại mạch tượng. Hoạt là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu (viên ngọc) lăn (động) dưới ngón tay. Chủ về đàm ẩm, thực trệ, và người có thai.**

Theo y học cổ truyền Trung Quốc, phụ nữ bình thường nếu có mạch thai thì được gọi là hỉ mạch(喜脉). Nếu kỳ kinh của phụ nữ không tới, không có bệnh tật gì, lại có mạch tượng là hoạt mạch(滑脉), thì phải suy xét có mang thai hay không.

Hoạt mạch, đập đều lưu loát, một phần nổi, một phần thực, một phần số, mạch thể có hình cầu sâu cảm.**

Giải thích:

**Nguyên văn: 滑脉,搏动流利,偏浮、偏实、偏数、脉体有圆湛感。: mình chỉ hiểu được như thế, đã google search về "hoạt mạch" và cũng chỉ tra được chừng ấy. Ai không hiểu thì... tự google tiếp nhé!



Nếu có thiếu máu, bệnh phong thấp, nhiễm cảm cấp tính rồi lại bị sốt, viêm ruột dạ dày cấp mạn tính, các bệnh sơ gan cổ trướng hay một số triệu chứng khác, cũng sẽ xuất hiện hoạt mạch.

Hàn Vân Tịch kiểm tra chính là hoạt mạch, dựa trên quan điểm đó, thân thể Long Thiên Mặc cũng không có ổ bệnh gì tương ứng.

Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch cũng mê mang, như vậy tính là mạch gì đây?

Hàn Tòng An cùng những người đức cao vọng trọng trong ban quản trị học viện y đều xem ra hỉ mạch, nàng thì sao?

Cơ bản kiến thức của cổ nhân không hiểu, nhưng nàng thì hiểu nha, nam nhân làm gì có dạ con và tử cung mà sinh hài tử nha!

Tuy rằng ở hiện đại có không ít y học lý luận đưa ra có thể thông qua thực hiện giải phẫu để nam nhân sinh con như một kỳ tích, nhưng là, đây chỉ là những lý luận mà thôi, huống hồ còn phải thông qua giải phẫu đâu.

Long Thiên Mặc này tính là cái gì?

Điều này chỉ có thể nói là không có bất luận triệu chứng gì của hoạt mạch đi.

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch buông tay Long Thiên Mặc ra.

Thấy thế, Thiên Huy hoàng đế vội vàng hỏi, "Như thế nào?"

"Hoàng Thượng, có thể mời Cố thái y tới hay không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói, ngay cả mạch tượng này nàng cũng muốn thỉnh giáo Cố Bắc Nguyệt một phen.

Nghe Hàn Vân Tịch vừa nói lời này, sắc mặt Thiên Huy hoàng đế không vui, "Cố Bắc Nguyệt đã xem qua? Hắn không có biện pháp! Ngươi rốt cuộc nhìn ra cái gì?"

Hàn Vân Tịch cũng không sợ hãi, nói lời nói thật, "Hoàng Thượng, mạch tượng của Thái tử là hoạt mạch, tình huống cụ thể của mạch tượng, Vân Tịch tạm thời không thể khẳng định chắc chắn, muốn làm thêm một số bước kiểm tra, ta cần có Cố thái y phụ trợ."

"Không phải hỉ mạch sao?" Hoàng đế chấn kinh.

Long Phi Dạ cũng nghiêm túc nhìn qua, thực sự kinh ngạc, lúc này, thái hậu cùng hoàng hậu cơ hồ là đồng thời vọt vào.

"Không phải hỉ mạch sao? Thật sự không phải hỉ mạch sao?"

"Vân Tịch, đó là cái gì nha? Ngươi mau nói!"

"Vân Tịch, ai gia biết ngươi sẽ không làm Hoàng Thượng thất vọng, ngươi nhanh chóng nói, chuyện là như thế nào."

......

Thái hậu cùng hoàng hậu đều rất kích động, trong nháy mắt nhìn thấy như thế, Hàn Vân Tịch nhanh chóng tin tưởng rằng các nàng đúng thật là thiệt tình.

Nhưng đúng lúc này, Long Thiên Mặc đột nhiên nhấc chăn lên, chỉ vào bụng của chính mình, châm chọc chế diễu, "Tần Vương phi, ngươi nói không phải là hỉ mạch, vậy đây là cái gì?"

Mặc dù là cách màn lụa, Hàn Vân Tịch đều thấy rõ ràng.

Thiên a!

Chỉ thấy bụng của Long Thiên Mặc rất lớn rất lớn, quả thực chính là bụng hoài thai bảy tháng!

Đây là......

Hàn Vân Tịch tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nàng đã biết, sự tình thực phiền toái, rất phiền toái!

"Ngay cả mạch tượng cũng xem không chuẩn, phụ hoàng, nhi thần cự tuyệt để nàng trị liệu." Long Thiên Mặc ngữ khí rất lạnh lùng, hắn đã phiền muộn với Hàn Tòng An, làm sao có khả năng còn tin tưởng nữ nhi phế vật của Hàn Tòng An đây?

Cho dù Hàn Vân Tịch là Tần Vương phi, ngay cả hắn cũng kiêng kị Tần hoàng thúc ở đây nhất, hắn cũng sẽ không khách khí, hắn biết, Tần hoàng thúc vĩnh viễn sẽ không nhìn đến nữ nhân này.

"Là xem mạch sai sao?" Thái hậu bỗng cảm thấy mất mát.

"Ta còn tưởng rằng có kỳ tích xuất hiện, Vân Tịch, nguyên lai ngươi còn chưa nhìn thấy bụng của Thiên Mặc nha! Ta còn tưởng rằng ngươi...... Ai nha, ngươi nói ngay cả mạch tượng ngươi đều xem không ra, còn cứu người như thế nào nha!" Hoàng hậu cũng liên tục thở dài.

Long Thiên Mặc đắp chăn lại, đơn giản quay người đi.

Thấy thế, giữa lông mày của Thiên Huy hoàng đế biến thành những đường kẻ thẳng đứng "川", hắn phẫn nộ nhìn Hàn Vân Tịch, lạnh giọng, "Mua danh chuộc tiếng! Lừa đời lấy tiếng! Ngươi...... Còn có phụ thân ngươi, các ngươi...... Người tới, mang ra ngoài đánh 30 đại bản cho trẫm!"

Thái hậu cùng hoàng hậu nhìn nhau liếc mắt một cái, rất ăn ý gợi lên ý cười lạnh băng. Long Phi Dạ trước sau vẫn ngồi đó, lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, dường như nữ nhân này cũng không phải Vương phi của hắn, không có chút quan hệ gì với hắn.

Thái hậu cùng hoàng hậu đều chờ Hàn Vân Tịch cầu xin tha thứ, chờ bỏ đá xuống giếng, bọn họ có thể gán cho nàng cái tội khi quân. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch chỉ nhấp nháy ánh mắt, lộ ra vẻ mặt tức giận.

Nàng cư nhiên...... Cư nhiên phẫn nộ mà trừng Thiên Huy hoàng đế, không có chút khiếp sợ nào. Hai nắm tay nàng nắm chặt, thân mình nhỏ xinh như ẩn giấu một cổ lực lượng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nữ nhân này, nàng muốn làm gì? Nàng biết chính mình hiện tại đang làm gì hay sao?

Thiên Huy hoàng đế không thể tin nổi cũng trừng lớn mắt, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám trừng hắn như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play