Cố Thất Thiếu giống như biến mất, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Hàn Vân Tịch lại liếc nhìn thấy một người bạn cũ trong đám người.

Hắn đứng ở trong đám người đông nghịt, hướng về phía nàng, mỉm cười ôn nhu. Ánh mặt trời vẩy vào trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, giống như cả thế giới sáng ngời.

Hàn Vân Tịch không tự chủ mỉm cười, điềm tĩnh buông lỏng, cảm thấy ấm áp. Dường như toàn bộ náo nhiệt, huyên náo cũng không có quan hệ gì với hắn, cũng đột nhiên không có liên quan gì với nàng.

Đúng như gió xuân tháng tư hiu hiu, đúng như nắng ấm mùa đông phất tấm ảnh.

Cố Bắc Nguyệt, đã lâu không gặp!

Sau khi quân phản loạn công hãm hoàng cung Thiên Ninh, Thiên Huy Hoàng Đế chạy trốn cả đêm. Hàn Vân Tịch vẫn cho là Cố Bắc Nguyệt bị Thiên Huy Hoàng Đế mang đi, không nghĩ tới lại lại thấy hắn ở chỗ này.

Cố Bắc Nguyệt đi ra từ trong đám người, Thất di nương cùng Bách Lý Minh Hương các nàng mới nhìn thấy hắn. Về phần Long Phi Dạ, tất nhiên đã sớm thấy người.

Không thể không nói, Cố Bắc Nguyệt không giao thiệp nhiều mà nhân duyên lại cực kỳ tốt. Ngay cả người của Hàn gia đã không cần nhiều lời, chính Bách Lý Minh Hương cùng Tô Tiểu Ngọc đều rất thích hắn.

Mọi người rối rít tiến lên nghênh đón, nhưng Cố Bắc Nguyệt ở cửa, chắp tay hướng Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, dám hỏi Dược Đường, có cần Đại Phu trú tiệm hay không? Tại hạ cả gan, tự động tiến cử."

Lời vừa nói, toàn bộ sự chú ý của mọi người nhất thời đều hội tụ đến trên người Cố Bắc Nguyệt.

Đại Phu trú tiệm? Nói cách khác, hắn nguyện ý ở lại trong Dược Quỷ Đường, hành nghề chữa bệnh?

Đột Như Kỳ Lai kinh hỉ để cho Hàn Vân Tịch hết sức cao hứng, cực kỳ rung động. Phải biết, nhân vật thần y như Cố Bắc Nguyệt, không cần làm ở tiệm thuốc, hắn rời khỏi Thái Y Viện, bất kể là tự mình mở Y Quán, hay là trở về Y Học Viện, tiền đồ đều bừng sáng.

Tới tiệm thuốc làm Đại Phu trú tiệm, nhiều lắm là khám bệnh, bắt dược, kiểm tra toa thuốc cho bệnh nhân. Quả thật là dùng người không đúng chỗ.

Không chỉ Hàn Vân Tịch, phía sau nàng cũng có một đám người vui vẻ vô cùng.

Nhưng trong đám người cũng rất nhanh truyền tới âm thanh thổn thức.

"Ha ha, quá không biết tự lượng sức mình, nhìn giống như một ma bệnh! Dáng vẻ này, giống Đại Phu nhỉ?"

"Dược Quỷ Đường không phải chỗ có thể tùy tiện ngồi. Người trẻ tuổi, ngươi không phải là không biết trời cao đất rộng chứ?"

Một Đại Phu trú ở tiệm thuốc cũng chưa ra hình dáng gì. Nhưng Dược Quỷ Đường không phải tiệm thuốc bình thường, Đại Phu trú ở chỗ này quả thật không thể tùy tiện.

Cố Bắc Nguyệt đâu phải loại người "Tùy tiện" nhỉ?

Hắn vân đạm phong khinh, Hàn Vân Tịch lại cuống cuồng, đang muốn giải thích. Lúc này, một lão bá bá Đạo Cốt Tiên Phong đi ra từ trong đám người. Hắn chẳng qua là nhẹ nhàng bóp xuống vai phải của Cố Bắc Nguyệt. Bả vai Cố Bắc Nguyệt giống như bị đả kích vô cùng lớn, đột nhiên liền sụp xuống, cả người cũng ngồi xổm xuống.

Liền bóp nhè nhẹ một chút mà thôi, thân thể và gân cốt suy yếu đi chăng nữa cũng không trở thành yếu như vậy!

Chuyện gì xảy ra!

Mọi người đều sợ, Hàn Vân Tịch đang muốn xông tới, lại bị Long Phi Dạ kéo lại từ phía sau lưng.

Hắn nói, "Nàng gấp cái gì?"

Cố Bắc Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, mặt đầy thống khổ. Cũng  không biết là hắn cố ý không nói lời nào, hay là khó chịu, nói không ra lời.

"Người trẻ tuổi, rất đau, đúng không?" Lão bá bá nhàn nhạt hỏi.

Cố Bắc Nguyệt gật đầu một cái.

Lão bá bá lại nhẹ nhàng bóp vai trái Cố Bắc Nguyệt một cái. Lần này, vai trái của Cố Bắc Nguyệt cũng suy sụp, hai vai gục xuống, nhìn đặc biệt suy yếu.

Lão bá bá đi vòng qua, đến phía sau Cố Bắc Nguyệt, giống như là đánh Thái Cực, nhẹ nhàng đẩy Cố Bắc Nguyệt một chưởng, Cố Bắc Nguyệt "A" một tiếng, thở hắt ra một ngụm khí thật dài.

"Thoải mái hơn nhiều sao?" Lão bá bá lại hỏi.

Cố Bắc Nguyệt lại gật đầu.

Lão bá bá nghiêm trang vuốt vuốt chòm râu, tự lẩm bẩm, "Thấp là âm tà hay làm tổn thương dương khí, gây trở ngại cho khí vận hành."(1)

(Chú thích:

- Câu thay thế  được copy từ yhoccotruyenqd.com

(1) nguyên tác là "Ướt là vạn ác chi Tà vậy, thấp thương dương, thương dương giả yếu, bệnh, mất."

Câu này tớ kb dịch, chỉ thấy nghĩa tương đương nên cho vào cho dễ hiểu.)

Hắn vừa nói, một bên lại đi vòng qua sau lưng Cố Bắc Nguyệt, lấy ra một quả Kim Châm, sau khi đùa bỡn mấy động tác quỷ dị liền đâm vào cổ Cố Bắc Nguyệt.

Một cái kim dùng để châm cứu cũng chỉ là cắ.m vào da thịt, hơn nữa, sẽ không vào quá sâu. Nhưng châm này của lão bá bá, chính là đâm vào da thịt, còn đâm vào đặc biệt sâu.

Mọi người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía. Cố Bắc Nguyệt thì cũng chẳng có gì khác thường.

Hàn Vân Tịch đặc biệt chăm chú. Mặc dù nàng không yên tâm, nhưng y thuật của Cố Bắc Nguyệt giỏi như vậy, nếu như bị tổn thương, cũng không đến nỗi trở thành không nói được tiếng nào. Cho nên, nàng lại im lặng, không lên tiếng.

Một hồi nữa, lão bá bá lại bắt đầu bóp hai vai trái, phải của Cố Bắc Nguyệt.

Mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, Cố Bắc Nguyệt lại không có bao nhiêu phản ứng. Nhưng mà, khi lão bá bá rút Kim Châm ra, chỉ thấy cả Kim Châm đều chuyển màu đen, đen đến mức tỏa sáng!

Cái này không phải là điều thần kỳ nhất!

Thần kỳ nhất, là cái Kim Châm này lại ướt!

Lần này, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.

Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào?

Chỉ thấy Cố Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, nhún nhún hai vai. Hắn không chỉ có không việc gì, hơn nữa, cả người so với vừa xong có tinh thần hơn rất nhiều, thần thái tươi cười, rạng rỡ.

Trừ khử khí ẩm rồi sao?

Chữa khỏi sao?

Khí ẩm trong người phải thường xuyên tích lũy trong thời gian dài. Phương pháp trị liệu phi thường phiền toái, từ mọi phương diện. Nếu đã chữa trị thì phải kiên trì trong hai ba năm liên tục, nếu không, căn bản sẽ không thấy được hiệu quả.

Tinh thần con ma bệnh này đột nhiên tốt như vậy, chẳng lẽ, hai ba châm là có thể trừ khí ẩm?

Trong đám người lập tức có người hỏi, "Lão nhân gia, đây coi như là diệt trừ khí ẩm sao?"

Mặt Lão bá bá đầy cao thâm mạt trắc, không trả lời.

Hắn liếc mắt quan sát Cố Bắc Nguyệt, nhàn nhạt nói, "Phong, tần giao, uy linh tiên, tang chi(2), mỗi loại nửa lạng. Trộn lẫn với nhau, nấu thay nước trà, dùng mỗi ngày."

Chú thích:

(2)    tần giao, uy linh tiên, tang chi: tên vị thuốc Đông y. Cả ba vị thuốc đều có tác dụng chữa bệnh phong thấp.

- cho nên, mình nghĩ CTT bị phong thấp. Chứ mụ tác giả viết truyện đoạn này không rõ. Tìm lòi mắt luôn.)

Hắn nói xong, gió nhẹ tay áo, lạnh nhạt bình thường đi ra phía ngoài đoàn người. Tất cả mọi người đều không tự chủ, tránh ra một lối, chỉ cảm thấy người này phải là một cao nhân ẩn thế.

Cố Bắc Nguyệt không nói cảm ơn, cũng không quan tâm nhiều hơn, chỉ sờ cổ mình, mặt lại đầy ôn hòa.

Lão bá bá đi từng bước, từng bước từ từ, nhìn như Đạo Cốt Tiên Phong, ổn định ung dung. Thực ra, trong bụng lão bá bá không ngừng nóng nảy, từng bước đi càng ngày càng chậm.

Tần Vương Phi đã sớm dán thông báo, quảng nạp Hiền Sĩ. Hắn ở cửa Dược Quỷ Đường lộ ra một bộ Thần Thủ như vậy, trọn vẹn tới một giọt nước cũng không lọt. Tần Vương Phi thế nào không mở miệng giữ người nhỉ?

Không phải là nên vội vàng chiêu Hiền đãi Sĩ, mời hắn ở lại Dược Quỷ Đường, làm Đại Phu trú tiệm hay sao?

Rốt cuộc, lão bá bá dừng lại. Bởi vì nếu đi tiếp nữa, hắn sẽ đi thật xa.

Hắn suy tư chốc lát, xoay người lại, nói với Cố Bắc Nguyệt, "Người trẻ tuổi, lão phu bình sinh mới thu nhận qua một học trò, viện thủ Thái Y Viện Thiên Ninh, Cố Bắc Nguyệt. Mặc dù ngươi và hắn có khác nhau một trời một vực, nhưng hôm nay ngươi cũng coi như hữu duyên cùng lão phu. Đi thôi, đi theo lão phu học châm thuật đi."

Lời này vừa nói, toàn bộ mọi người đều xôn xao!

Ai cũng không nghĩ tới lão đầu tử này lại là sư phụ của Cố Bắc Nguyệt!

Mặt dù Cố Bắc Nguyệt chỉ là Ngũ Phẩm thần y, nhưng những năm gần đây, y thuật đã rất tiến bộ, không chỉ là Ngũ Phẩm. Hơn nữa, hắn ở Thiên Ninh, danh tiếng so với đám Đại Phu của Y Học Viện cũng phải lớn hơn.

Chẳng lẽ, sau khi gia gia của hắn qua đời, đã giao hắn cho vị cao nhân này?

Nói như vậy, vị cao nhân này, y thuật thì không tầm thường!

Toàn bộ mọi người xôn xao một mảnh, không có người nào là không ngạc nhiên. Dĩ nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Hàn Vân Tịch.

Tại sao thiên hạ có thể có người không có mắt như vậy?

Hãm hại người khác đến nước này, không thể cứu vãn.

Hàn Vân Tịch cùng tất cả đều yên lặng. Khoé miệng Long Phi Dạ có chút co quắp, đã sớm nhìn thấu lão đầu này là một tên lừa gạt. Chẳng qua là, hắn không đoán được sẽ có kết cục như vậy.

Ai biết, Cố Bắc Nguyệt lại cũng không tức giận, khiêm tốn cười nói, "Tại hạ bất tài, sẽ không với cao."

"Đồ ngốc nhà ngươi!"

"Người trẻ tuổi, ngươi không suy nghĩ thấu đáo, có thể chữa được cả bệnh của ngươi! Cơ hội tốt như vậy, tại sao không muốn?"

"Người trẻ tuổi, ngươi biết Cố Bắc Nguyệt là ai chăng? Có thể trở thành sư huynh đệ đồng môn cùng Cố Thái Y, đó là ngươi có phúc!"

Đủ loại thanh âm từ bốn phương tám hướng vây tới, Cố Bắc Nguyệt vẫn duy trì tính khí tốt, nhẹ nhàng thở dài, cũng không biện giải.

Chỉ hướng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch làm cái chắp tay, liền phải rời khỏi.

Hàn Vân Tịch vốn định vạch trần lão già lừa đảo kia, hung hăng làm nhục một hồi, nhưng nhìn dáng vẻ Cố Bắc Nguyệt vân đạm phong khinh, nàng đột nhiên không tức giận.

Hắn, không phải sợ chuyện phiền phức, chỉ là thiện lương. Chẳng qua, hắn mang lòng thương hại. Luôn bỏ qua, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, khiêm tốn không cạnh tranh, vinh nhục không sợ hãi.

Hắn là thầy thuốc tu dưỡng tốt nhất mà nàng gặp qua.

Thấy vậy, lão bá bá kia có chút sững sờ. Hắn chỉ biết một chút y thuật bàng môn tả đạo mà thôi. Ít ngày trước, hắn có nhận từ một người một khoản bạc, đáp ứng người ta, trà trộn vào Dược Quỷ Đường làm nội gián. Hôm nay, Dược Quỷ Đường khai trương, hắn cũng chỉ là tới thăm dò sâu cạn một chút mà thôi. Tình cờ thấy con ma bệnh này, hắn liền nắm lấy cơ hội, thể hiện tài năng.

Ai biết, lại sẽ gặp phải sự tình kỳ lạ như vậy.

Mặc dù có chút lúng túng, lão bá bá vẫn làm bộ như ổn định, khoát đạt cười cười, cũng xoay người, rời đi.

Hắn nghĩ, mặc dù lần này không thành công, nhưng ít ra dẫn tới sự chú ý của Tần Vương Phi. Lần tới sẽ lại tìm cơ hội vô tình bắt gặp, muốn đi vào Dược Quỷ Đường, sẽ không khó khăn.

Nghĩ như vậy, lão bá bá liền an tâm rời đi.

Nhưng ai biết, vừa lúc đó, phía ngoài đoàn người đột nhiên truyền tới một tiếng thanh âm vui mừng, "Cố Thái Y, Cố Thái Y, ngươi cũng tới!"

Cố Thái Y!?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người vây xem đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngườic dáng dấp cô nương, linh khí bức người, đang đi tới hướng Cố Bắc Nguyệt.

"Cố Thái Y, ngươi thế nào đi đến Dược Quỷ Đường? Thế nào, Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương không hoan nghênh ngươi?" Cô nương đùa giỡn hỏi.

Cố Bắc Nguyệt còn chưa mở miệng, Hàn Vân Tịch liền cười to nói, "Làm sao lại không hoan nghênh? Cố Thái Y, ngươi vừa mới nói, muốn tới Dược Quỷ Đường làm Đại Phu trú tiệm. Ngươi đã nói thì phải giữ lời!"

Lần này, toàn bộ mọi người đều xôn xao. Con ma bệnh này lại là Cố Bắc Nguyệt? Cho nên, lão đầu tử kia chính là một tên lừa gạt!

Cố Bắc Nguyệt bất đắc dĩ cười, xoay người một cái. Chỉ thấy một đám người phía sau đều sững sờ, nhất là lão đầu "Đạo Cốt Tiên Phong" đó.

Lão đầu nhân cơ hội muốn chuồn, lập tức bị người vây xem bắt lại, kéo tới một bên, hành hung một trận.

Hàn Vân Tịch cũng lười so đo với loại này khiêu lương tiểu sửu. Thấy Cố Bắc Nguyệt đi tới, nàng vô cùng hoan hỉ, thấy cô nương đang đi cùng Cố Bắc Nguyệt, nàng càng hoan hỉ.

Bởi vì, người này không ai khác, chính là người mà nàng đang yên lặng mong mỏi, Mộc Linh Nhi!

Ngày khai trương, nàng quả nhiên tới.

"Vương phi nương nương, nếu không chê, Cố Bắc Nguyệt nguyện cả đời ra sức vì Dược Quỷ Đường!" Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

Thanh âm không lớn, cũng không ngang ngược, lại làm rung động tâm tình tất cả mọi người.

"Cả đời" hai chữ này, làm sao có thể tùy tiện nói ra. Phải biết, đạo "Cả đời", đó chính là cam kết!

Lời như vậy, ít nhiều có chút mập mờ, nhưng mà cũng không có người cân nhắc tỉ mỉ những lời này. Cố Bắc Nguyệt lại bổ sung, "Tại hạ may mắn, nguyện có thể cùng điện hạ, nương nương, một đạo thi thiện cứu Dân."

Đây mắt Long Phi Dạ xẹt qua một vệt phức tạp, không lên tiếng. Hàn Vân Tịch lập tức đáp ứng, "Dược Quỷ Đường của ta có phúc!"

Lúc này, Cố Thất Thiếu ở nóc nhà cách đó không xa, nhìn chằm chằm một màn này. Cặp mắt hẹp dần dần híp lại thành một đường thẳng. Hắn chỉ mong có thể tự mình đi xuống, đấm cho lão đầu kia mấy đấm!

Lão đầu kia đúng là hắn thuê, ai biết, sẽ thành cặn bã như vậy!

Cố Thất Thiếu đang tức giận đến, lại nghe Mộc Linh Nhi lớn tiếng nói, "Tần Vương Phi, ta theo hẹn, tới khiêu chiến Dược quỷ đại nhân! Làm phiền ngươi và Dược quỷ đại nhân nói một tiếng. Mộc Linh Nhi của Dược Thành, tới chiến đấu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play