Hàn Vân Tịch vừa buồn cười, vừa tức giận. Xú Nha Đầu này khiến người khác tức chết đi được, lại hỏi nàng là ai?
Không thể không nói, mất trí nhớ thật lòng là sự tình làm người ta không thể làm gì, lại cực kỳ đáng ghét! Người mất trí nhớ không phải chịu trách nhiệm, quên hết mọi thứ, có được sự giải thoát. Người không mất trí nhớ lại vĩnh viễn ghi nhớ. Quá là không công bằng!
Hàn Vân Tịch nhìn hướng Cố Bắc Nguyệt. Cố Bắc Nguyệt bất đắc dĩ, lắc đầu, thấy vẻ mặt này của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch biết Tô Tiểu Ngọc không thể nào là giả bộ. Lúc trước, bọn họ chỉ lo lắng này nha đầu này sẽ làm bị thương đến não. Chẳng qua, kết quả là mất trí nhớ thật làm người khác thấy bất ngờ.
Bất quá, dù sao mất trí nhớ cũng hơn cả đời hôn mê bất tỉnh. Tốt hơn là biến thành người thực vật, không có tri giác.
Long Phi Dạ đến gần, liếc mắt quan sát Tô Tiểu Ngọc, ánh mắt lập tức hướng về phí Cố Bắc Nguyệt, ý chất vấn. Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc gật đầu, xác định nói cho Long Phi Dạ, thật sự là mất trí nhớ.
Nhìn mặt mọi người tràn đầy sự yên lặng ngoài ý muốn, Tô Tiểu Ngọc cũng rất mê man. Mặc dù mất trí nhớ, bản tính nàng cũng không thay đổi. Tuổi tác nho nhỏ, giọng bất thiện, lại hỏi Hàn Vân Tịch một câu, "Ngươi là ai, tại sao gọi ta là Xú Nha Đầu, người ta làm sao có mùi hôi chứ?"
Này, chuyện này...
Hàn Vân Tịch có chút hăng hái xắn tay áo lên, chuẩn bị giáo huấn nha đầu kia một trận. Ai ngờ, Bách Lý Minh Hương lại mở miệng trước, "Tiểu Ngọc Nhi, không nói lý vậy sao! Nàng là Vương phi nương nương, là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi quên sao?"
"Ân nhân cứu mạng..." Tô Tiểu Ngọc càng mê man. Nàng cúi đầu nhìn chính mình một chút.
"Ngươi vốn là cô nhi, bị trọng thương. Là Vương phi nương nương cứu ngươi, đem trở về phủ. Nếu không có Vương phi nương nương, ngươi đã chết sớm!" Bách Lý Minh Hương nghiêm túc giải thích.
Tất cả mọi người ở tại chỗ cũng thật bất ngờ khi nghe Bách Lý Minh Hương giải thích như vậy. Nhưng Bách Lý Minh Hương cũng không nói dối. Hàn Vân Tịch đúng là ân nhân cứu mạng Tô Tiểu Ngọc. Nếu không phải Hàn Vân Tịch mềm lòng, sợ là Xú Nha Đầu này đã sớm bị nấu chín lúc đang sống sờ sờ.
"Làm bỏng..."
Tô Tiểu Ngọc một bên hoài nghi, một bên kiểm tra thân thể của mình. Trong lúc lơ đãng đã sờ, chạm vào vải thưa, hai tay lập tức giống như điện giật, rút về. Lúc này, nàng mới chú ý tới đỉnh đầu khác thường, cảm giác da đầu trầm trầm, căng thẳng vô cùng.
"Chính mình tự nhìn một chút!"
Triệu ma ma tức giận, đưa gương tới, Tô Tiểu Ngọc vừa thấy lập tức kêu to lên, "Đầu ta! Đầu ta làm sao đây!"
Lúc này nàng, giống như một Tiểu Ni Cô. Đầu trọc, quần tầng lụa trắng, ngũ quan non nớt thanh tú, nhưng biểu tình già dặn không hợp với tuổi tác.
"Da đầu bị nóng bỏng còn chết đi, liệu tóc có thể mọc lại?" Triệu ma ma không vui hỏi ngược lại.
"Ai làm ta bị bỏng như vậy?" Tô Tiểu Ngọc thật là dữ.
Tiếng Tô Tiểu Ngọc vừa dứt, toàn trường yên tĩnh. Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma cũng không dám nhìn Tần Vương điện hạ. Không ai có cách nào tưởng tượng biểu tình của hắn lúc này, nhưng Hàn Vân Tịch lại nhìn Long Phi Dạ, đáy mắt đều là nụ cười. Nàng thiếu chút xíu nữa thì liền bật cười ra âm thanh.
Hàn Vân Tịch vui mừng, Long Phi Dạ còn có thể thế nào? Hắn tiếp tục kéo căng gương mặt lạnh, bất động thanh sắc.
"Ngươi không cẩn thận làm bỏng, thật may được cấp cứu kịp thời. Da đầu này có thể khôi phục, tóc có thể mọc ra, yên tâm đi." Hàn Vân Tịch đáp.
Hàn Vân Tịch suy nghĩ, nha đầu này mất trí nhớ cũng coi là một loại tân sinh, đợi nàng ta khỏi hẳn liền đưa nàng ta rời đi.
Ai biết, Tô Tiểu Ngọc nhìn nàng, đột nhiên trở nên nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói, "Ta đây cả đời đi theo ngươi. Ai dám khi dễ ngươi, ta liền làm bỏng chết người đó!"
Khuôn mặt non nớt, nhỏ nhắn, lộ ra biểu tình tà ác như Tiểu Ác Ma. Trong cặp mắt to trong veo như nước, viết đầy sự tích cực cùng cố chấp, những người khác nhìn đến cũng hơi khiếp sợ, không cách nào đem lời này đánh đồng với mấy câu nói đùa giỡn. Bởi vì, đây là cam kết!
Trong lòng Hàn Vân Tịch chảy qua vẻ tình cảm khác thường. Nàng ở đời trước cùng đời này đã cứu rất nhiều người, cũng không thiếu những người nói cảm ơn. Nhưng là, nàng chưa bao giờ nghe qua thanh âm non nớt mà nghiêm túc như thế.
Vốn là nàng không muốn giữ lại Tô Tiểu Ngọc bên mình nhưng nghe lời này, lại như quỷ xui thần khiến cảm thấy thích Tiểu Ác Ma này.
"Thật không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
"Nếu dám lừa ngươi, ta sẽ chết ở chỗ này!" Tô Tiểu Ngọc không chút suy nghĩ liền trả lời.
"Xú Nha Đầu nhà ngươi không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao? Còn nhỏ tuổi mà từng câu, từng câu nói đều ác độc, lại còn dám thề độc!" Triệu ma ma không nhịn được khiển trách.
Trời mới biết lúc trước, tính tình Xú Nha Đầu này như thế nào, nhất định là vô cùng lợi hại.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch cũng rất thích. Nếu như vừa mới nói là một ít tình cảm, như vậy, hiện tại chính là quyết tâm giữ lại nha đầu này.
"Được, sau này ngươi đi theo ta. Nếu dám có ý nghĩ gian dối..."
Tô Tiểu Ngọc sững sờ, ngay sau đó lại là biểu tình ngạo kiều, "Hừ, ta vĩnh viễn sẽ không!"
Trước khi Cố Bắc Nguyệt rời đi, Hàn Vân Tịch thấp giọng, hỏi, "Nha đầu này còn có thể khá hơn được sao?"
"Nếu như hạ quan không chẩn đoán sai, trong đầu nàng có cục máu đông. Sợ là, cả đời này đều không thể tốt." Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.
Cố Bắc Nguyệt cũng nói như vậy, Hàn Vân Tịch thấy yên tâm. Nhưng Long Phi Dạ cũng không thể yên tâm.
Sau chuyện này, hắn đứt quãng tìm không dưới mười vị thần y, cấp bậc Đại Phu, chẩn đoán cho Tô Tiểu Ngọc. Mỗi Đại Phu đều ra kết luận nhất trí nhau. Nha đầu này bị dọa dẫm đến mức quá hoảng sợ, lại nhức đầu, sợ là cả đời này không thể tốt như ban đầu. Dĩ nhiên, đây là lời nói về sau.
Cứ như vậy, Tô Tiểu Ngọc tiếp tục được lưu lại trong phủ Tần Vương. Ngày đó, nàng ở trong phòng, ngồi không yên, đỉnh đầu trọc cũng dám ra khỏi cửa phòng, ở trong sân đi bộ, nhìn Triệu ma ma lắc đầu liên tục.
"Minh Hương, ngươi ghi hận nha đầu này sao?" Triệu ma ma hỏi.
"Vương phi nương nương không thù dai, Minh Hương làm sao biết thù dai với một đứa bé đây?" Bách Lý Minh Hương cười yếu ớt, nói.
Triệu ma ma vui vẻ yên tâm, thở dài nói, "Những chuyện kia, tiểu hài tử cũng quên, chúng ta cũng nên quên đi!"
Bách Lý Minh Hương không trả lời. Mấy ngày nay nàng lặng lẽ tìm cơ hội, hy vọng có thể ở trong Vân Nhàn các, tìm ra dấu vết Tô Tiểu Ngọc lưu lại.
Tô Tiểu Ngọc mất trí nhớ, nhưng sau lưng nàng, nhất định còn người đang nhìn chằm chằm Vương phi nương nương!
Xử lý xong sự tình Tô Tiểu Ngọc, câu nói đầu tiên Hàn Vân Tịch nói cùng Long Phi Dạ chính là, "Chúng ta lập tức đi Dược Quỷ Cốc đi! Trì hoãn nhiều ngày như vậy, ta muốn đòi lãi với Cổ Thất Sát!" khóe miệng
Long Phi Dạ có chút co quắp, " Vết thương sau lưng nàng thương còn chưa khỏi mà."
"Không có gì đáng ngại, bôi thêm hai lần Dược là hoàn toàn khôi phục."
Còn có cái gì trọng yếu hơn so với chuyện tìm Cổ Thất Sát tính sổ đây? Hàn Vân Tịch chờ cơ hội này đã rất lâu.
Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, "Nhìn cấp độ vết thương kia, bôi thêm hai lần Dược, nàng khỏi hẳn lại tính."
"Điện hạ, đã nói trước là lập tức đi." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói. Nếu như không phải là bởi sự tình Tô Tiểu Ngọc mà trì hoãn, bây giờ bọn họ đã sớm ở Dược Quỷ Cốc.
Khi đó, trong lòng Long Phi Dạ tràn đầy tính toán là sự tình phân lượng giải dược, quả thật đã thuận miệng đáp ứng.
Nhưng bây giờ, hắn hỏi ngược lại, "Nàng không thể không lập tức đi sao?"
"Ta... Chàng..."
Hàn Vân Tịch đột nhiên không biết trả lời hắn như thế nào.
"Hết bệnh sẽ đi, Bản vương không nuốt lời." Long Phi Dạ nghiêm túc nói.
Hắn thật giống như đã nuốt lời, lại có thể chưa tính đã nuốt lời. Hàn Vân Tịch không nói chuyện, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
"Khục..."
Long Phi Dạ ho nhẹ mấy cái, tránh nàng ra khỏi tầm mắt, tránh cho nàng có thể làm hắn động lòng, "Nàng đi nghỉ ngơi đi."
Hàn Vân Tịch đang muốn đi vòng qua trước mặt hắn, dùng ánh mắt chinh phục Long Phi Dạ. Đáng tiếc, Long Phi Dạ hành động trước, một bước xoay người đi ra.
(ô.Ô các vị tỷ muội đã thấy bộ mặt thật của 2 vị này chưa)
"Điện hạ..."
Hàn Vân Tịch kêu một tiếng ôn nhu, những người khác chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Được rồi, nàng buông tha. Nàng nghe giọng mình ôn nhu, cả người cũng tự nổi da gà, chứ nói chi là làm dáng.
Nàng nghĩ, nếu như có một ngày, nàng m làm dáng vì hắn, hắn nhất định sẽ tìm cách thoát nhanh hơn.
( làm dáng gì 😿 u.u)
Cầu người không bằng tự cầu mình. Hàn Vân Tịch quyết định, đi về Vân Nhàn Các, nằm úp sấp nghỉ ngơi một ngày, để cho vết thương cũng được thoải mái một ngày. Nàng cũng không tin là vết thương còn không nhanh hồi phục hẳn!
Thật ra, Long Phi Dạ cũng không có đi xa.
Hắn đứng ở bên trong sân cổng hình vòm, dựa vào tường, biểu hiện lạnh giá trên mặt quỷ dị vô cùng, không cách nào hình dung.
Chắc chắn sau khi Hàn Vân Tịch rời đi, hắn mới đi ra.
Vết thương của Hàn Vân Tịch vốn đã kết vảy, được Long Phi Dạ xử lý xong lần nữa, mấy ngày nay đã khôi phục rất tốt, cơ bản không có gì đáng ngại. Chỉ còn một nơi mới bị Bách Lý Minh Hương ngộ thương cũng đã bắt đầu kết vảy, phải chú ý chăm sóc thêm.
Nàng tìm Bách Lý Minh Hương bôi Dược, Bách Lý Minh Hương đang muốn khuyên, nàng lại tự giác nói, "Không cần băng bó, cứ để như vậy đi. Da thịt bị tổn thương sẽ lành rất nhanh!"
Bách Lý Minh Hương mừng rỡ, ánh mắt xẹt qua eo Hàn Vân Tịch, chỉ thấy Phượng Vũ thai ký nhàn nhạt được che giấu dưới cái mền, chỉ lộ ra một chút nhỏ.
Bách Lý Minh Hương biết, đây là một cơ hội. Nàng sẽ nghĩ biện pháp, mời Tần Vương điện hạ tới.
"Đi lấy Độc Kinh đến đây đi." Hàn Vân Tịch phát hoảng. Mê Điệp Mộng vẫn không có tiến triển gì, để cho nàng cảm thấy lười biếng, còn không buồn truy cập vào hệ thống giải độc.
Thật ra, nàng thật hoài nghi khả năng Mê Điệp Mộng bị phá giải, bởi vì đầu mối quá ít!
Nàng tưởng rằng Long Phi Dạ sẽ rất gấp chuyện này, nhưng nhìn thái độ của hắn xem ra, tựa hồ một chút cũng không vội.
Dã tâm của hắn lớn như vậy, thiên hạ hắn muốn rộng lớn như vậy, vì sao hắn chậm chạp, không thấy hắn có động tĩnh lớn nào?
Mượn sự tình giúp nạn thiên tai, đoạt được ba Quận lớn ở vùng Trung Bộ Thiên Ninh. Từ đó đến nay, tựa hồ cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, hắn không nóng vội sao?
Thường ngày hắn rất bận rộn, vậy thì hắn làm chuyện gì nhỉ?
Thật ra Hàn Vân Tịch đặc biệt hướng tới việc cấp bách của Long Phi Dạ, chính là chinh chiến thiên hạ. Nàng hy vọng Độc Thuật của chính mình lợi hại hơn một ít, hy vọng chính mình biết võ công, biết thuật quyền biến. Như vậy, nàng có thể cùng Long Phi Dạ kề vai chiến đấu.
Ý nghĩ tốt đẹp như vậy, lại suy nghĩ thêm một chút. Sau khi Bách Lý Minh Hương cầm Độc Kinh tới, Hàn Vân Tịch đã ngủ.
Bách Lý Minh Hương liền vội vàng, cẩn thận từng li từng tí, thay nàng phủ thêm cái mền. Đắp chăn mỏng đến phía dưới vết thương, rất sợ nàng cảm lạnh.
Trông coi một lúc lâu, Bách Lý Minh Hương liền ngồi không yên. Toàn bộ sự do dự đều viết lên mặt nàng. Chỉ là quẩn quanh hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Thương thế của Vương phi nương nương nhanh chóng khôi phục. Nếu không mượn cơ hội lần này cho Tần Vương điện hạ biết vết thai ký, sợ là ngày sau sẽ không có cơ hội.
Nàng dứt khoát đứng dậy, xuống lầu tìm Triệu ma ma, "Ma Ma, ta có việc gấp đi tìm điện hạ."
Cho dù thân ở Tần Vương Phủ, muốn tìm Tần Vương điện hạ tới cũng không phải là chuyện dễ dàng! Ít nhất, Bách Lý Minh Hương không biết làm thế nào tìm, cũng không dám tùy ý đến gần tòa tẩm cung tràn đầy khí tức thần bí kia.
"Có chuyện gì sao?" Triệu ma ma rất buồn bực. Từ khi Bách Lý Minh Hương vào phủ tới nay, còn chưa bao giờ đi tìm điện hạ.
"Vết thương phía sau lưng Vương phi nương nương có hơi phiền toái. Bây giờ nàng lại ngủ, ta không dám tự tiện làm chủ, muốn hỏi một câu điện hạ." Bách Lý Minh Hương đáp.
"Thế nào? Sinh mủ sao?" Triệu ma ma khẩn trương.
"Không phải. Chính là Dược đang dùng có vấn đề. Triệu ma ma, ngươi có thể tìm điện hạ đến sao? Nương nương đang ngủ, ta phải trông coi người!" Bách Lý Minh Hương nói.
Triệu ma ma không dám trì hoãn, lập tức đi tìm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT