Tin tức này không chỉ là đả kích Sở Thiên Ẩn, mà là cả Sở gia!

Ban đầu Sở Thiên Ẩn tiếp nhận điều tra chuyện này, phụ thân cho hắn thời gian ba năm. Hắn còn tưởng rằng thời gian ba năm là dư dả. Hắn nghĩ, hắn không chỉ có thể tìm ra trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc, hơn nữa, còn có thể mang thế lực cài vào Thiên Ninh.

Bây giờ đầu mối đã đứt đoạn, hắn phải làm gì?

Thấy chủ tử trầm mặc, trong lòng thám tử biết, lúc này, việc sáng suốt nhất hắn nên làm chính là yên lặng, lui ra. Nhưng quả thực, hắn không nhịn được, đánh bạo dò xét, "Chủ tử, bọn họ treo  Tiểu Ngọc Nhi lên cành cây..."

Treo lên cao như vậy, không thể nghi ngờ, là muốn dụ cho người tới cứu.

Mặc dù là một cạm bẫy, nhưng dù sao, Tiểu Ngọc Nhi cũng là một tay chủ tử nuôi nấng. Hơn nữa, tốn nhiều công sức bồi tài như vậy, nếu vứt bỏ, thâm tâm thật sự đáng tiếc, thật sự đau lòng!

Thủ hạ của chủ tử có nhiều, cũng có nhiều người có thể dùng, nhưng không thể tìm ra một người giống Tiểu Ngọc Nhi. Nàng thông minh, già dặn, cũng sẽ không làm cho người khác sinh lòng đề phòng.

Bất đắc dĩ, ai cũng không nhìn ra trong lòng Sở Thiên Ẩn có phải có thương cảm hay không. Hắn quyết định thật nhanh, ra lệnh, "Rút tất cả mọi người về, tạm thời hủy bỏ tất cả hành động!"

Ở xung quanh Tần Vương Phủ, hắn đã cài không ít thám tử. Hơn nữa, cũng một mực cho người điều tra lai lịch người làm trong phủ Tần Vương, muốn tiến hành thu mua vài người. Người mới trà trộn vào Tần Vương phủ, còn không bằng trực tiếp thu mua người làm trong Tần Vương phủ còn đáng tin hơn. Nhưng bây giờ, Tô Tiểu Ngọc bị chọc ra, hắn nhất định phải lui!

Sở Thiên Ẩn đang còn muốn cài thế lực của mình vào Thiên Ninh Đế Đô!

Mặc dù sự tình trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc không thực hiện được, mất đầu mối. Nhưng muội muội của hắn, Sở Thanh Ca còn ở trong cung, lại là người Thiên Huy Hoàng Đế yêu thích. Ít nhất, hắn phải giúp Thanh Ca có được vị trí Thiên Ninh Hoàng Hậu.

U Tộc-Sở gia đang gánh vác hai sứ mệnh lớn. Một là tìm về huyết mạch hoàng tộc. Hai chính là phụ tá Tây Tần hoàng tộc, khôi phục Đại Tần đế quốc!

Thám tử nghe mệnh lệnh này, liền biết Tô Tiểu Ngọc sẽ không được cứu.

Mặc dù thám tử có chút tiếc nuối, nhưng hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của chủ tử. Hắn chỉ có thể lĩnh mệnh đi làm, thời gian qua một đêm, toàn bộ hành động của Sở Thiên Ẩn tại Thiên Ninh Đế Đô liền hủy bỏ.

Sau này, đợi cơ hội Hàn Vân Tịch ra ngoài, âm thầm phái người đi theo điều tra cũng được.

"Vương phi nương nương, những người đáng nghi đã bị Sở thị vệ phái người điều tra lúc trước, tất cả đã chết. Bọn họ còn nhanh tay hơn chúng ta!" Từ Đông Lâm mang về không tin tức tốt.

Lúc trước, thời điểm Tô Tiểu Ngọc vào Tần Vương Phủ thời điểm, Sở Tây Phong khổ sở phái người điều tra thân thế nàng ta. Ai biết, lần này Ám Vệ đi điều tra, toàn bộ người liên quan đều bị giết.

"Vương phi nương nương, có phải là chúng ta đã đánh rắn động cỏ hay không?" Bách Lý Minh Hương thấp giọng hỏi.

Mang Tô Tiểu Ngọc treo lên cây cao nhất Tần Vương Phủ. Tuy mục đích là để dẫn xà xuất động(1), nhưng mặt khác, cũng là đánh rắn động cỏ. Đây là để cho đối phương biết, Tô Tiểu Ngọc ở trong phủ Tần Vương đã bị lộ. Bây giờ xem ra, đối phương có ý định vứt bỏ Tô Tiểu Ngọc!

(Chú thích:

(1) Dẫn xà xuất động: dụ rắn ra khỏi hang

Ý nghĩa: dụ (địch) người ở bóng tối ra ngoài ánh sáng.)

"Nếu như là ta, ta cũng sẽ lựa chọn để Tô Tiểu Ngọc làm thí tốt. Thiên Ninh Đế Đô là chỗ ngồi của Tần Vương. Đã bị lộ ra chân tướng, đối phương sẽ không dám to gan tiếp tục trà trộn." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Vương phi nương nương, vậy ngươi còn đem Tô Tiểu Ngọc treo cao như vậy. Đáng lẽ, chúng ta phải phong tỏa tin tức trước mới đúng!"

Từ Đông Lâm gấp, Bách Lý Minh Hương lại cười, "Vương phi nương nương có dụng ý khác, mà chủ ý đánh vào Tô Tiểu Ngọc."

Hàn Vân Tịch càng ngày càng phát hiện mình thích Bách Lý Minh Hương. Bách Lý Minh Hương thật là lanh lợi, thông minh.

"Ngươi nói vậy là có ý gì nhỉ?" Từ Đông Lâm vội vàng hỏi.

"Vương phi nương nương đoán chừng Tô Tiểu Ngọc sẽ bị vứt bỏ. Cho nên, người mới trói Tô Tiểu Ngọc, treo lên cây cao như vậy, là để đả kích Tô Tiểu Ngọc. Vương phi nương nương muốn biết cái gì, thu phục Tô Tiểu Ngọc vào tay là cách trực tiếp nhất." Bách Lý Minh Hương nghiêm túc giải thích.

Hàn Vân Tịch đúng là có ý này. Nàng cũng không tin, Tô Tiểu Ngọc là một hài tử không tới mười tuổi, đứng trước mặt bờ Tử Vong vẫn có thể có ý chí kiên cường. Đối diện với sự thật bị vứt bỏ, còn có thể có bao nhiêu lòng trung thành.

"Mục đích của nha đầu này không giống như muốn sát hại tính mạng ta. Rốt cuộc, nha đầu này muốn làm cái gì?" Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm, từ đầu đến cuối, nàng suy nghĩ không thông. Tô Tiểu Ngọc tạo ra sự tình lò lửa nổ mạnh, lại cố ý làm bỏng nàng, rốt cuộc là tại sao?

Nhìn theo tình huống lúc trước, Tô Tiểu Ngọc là biết võ công. Nếu như muốn mưu hại tính mạng của nàng thì có rất nhiều cơ hội. Nói ví dụ như thời điểm ở thư phòng, làm bỏng nàng, hoàn toàn có thể ra tay hạ thủ.

Rốt cuộc, vì sao Tô Tiểu Ngọc lẻn vào Tần Vương Phủ? Không giết người? Chẳng qua là muốn làm bỏng Hàn Vân Tịch? Nếu chỉ đơn giản như vậy, tựa hồ tất cả hành động của Tô Tiểu Ngọc đều không có ý nghĩa gì.

"Vương phi nương nương, thời điểm người cứu Tô Tiểu Ngọc, ở tại đó còn có mấy người?" Bách Lý Minh Hương hỏi.

"Sở Thanh Ca cùng Mộc Linh Nhi..."

Hàn Vân Tịch đã sớm suy nghĩ qua về vấn đề này. Ban đầu là Sở Thanh Ca đánh Tô Tiểu Ngọc, Mộc Linh Nhi không ưa Sở Thanh Ca, xuất thủ tương trợ.

Nàng cứu Tô Tiểu Ngọc rất đơn thuần, là sự tình cờ!

Nàng cũng không phải là thích đi tới tửu lầu kia. Nàng nhớ, ngày đó nàng và Triệu ma ma ra phố mua đồ trang sức, tình cờ đi ngang qua tửu lầu kia, đúng giờ cơm nên vào dùng bữa. Bây giờ nghĩ đến, sợ là Tô Tiểu Ngọc nằm vùng tại cái tửu lâu kia rất lâu. Ngày đó, cho dù nàng và Triệu ma ma không đi vào, Tô Tiểu Ngọc cũng có biện pháp làm lớn chuyện, náo loạn đến đường lớn, để cho nàng gặp.

Như vậy, Sở Thanh Ca, Mộc Linh Nhi cùng ở khách sạn khi đó. Hai người này là tình cờ bị lợi dụng, hay là một trong hai người các nàng chính là đồng đảng của Tô Tiểu Ngọc?

"Hai người này có thù oán gì với Vương phi nương nương hay không?" Bách Lý Minh Hương lại hỏi.

Được rồi, Bách Lý Minh Hương vừa nói như thế, Hàn Vân Tịch cũng có chút ngượng ngùng. Nàng "xuyên qua" Thiên Ninh Đế Đô chưa được bao lâu, mà số người nàng đắc tội có thể xếp hàng dài đến tận cửa thành.

"Hai người đều có hiềm nghi, chẳng qua là..." Hàn Vân Tịch suy tư chốc lát, nhàn nhạt nói, "Theo ta thấy, cũng không phải là hai người các nàng."

"Ý của Vương phi là thế nào?" Bách Lý Minh Hương không hiểu, hỏi.

Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ, "Nếu là hai người các nàng dùng loại thủ đoạn này đùa giỡn, còn không bằng trực tiếp lấy đi tính mạng của ta. Hai người này cần gì phải đi một vòng lớn như vậy để làm gì? Nào là lò lửa vòng nổ mạnh, vừa mới đây là làm bỏng ta. Tất cả những việc này đều không có ý nghĩa."

"Vương phi nương nương, hai người các nàng phải nói là hận người đến tận xương, tận tuỷ." Từ Đông Lâm cười lên ha hả.

Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn qua, hắn mới im miệng. Bách Lý Minh Hương cũng không nhịn được, che miệng cười. Lý do này của Vương phi nương nương quả thật đầy đủ. Hai người Mộc Linh Nhi, Sở Thanh Ca, căn bản là có thể loại bỏ trong những người thuộc dạng nghi vấn.

"Vương phi nương nương..."

Bách Lý Minh Hương còn định hỏi, Từ Đông Lâm lại cắt đứt, "Ô kìa, Minh Hương cô nương, ngươi đừng hỏi lại. Theo ta thấy, tiện nha đầu đó sẽ không chịu đựng nổi ba ngày. Hơn nữa, đợi khi Tần Vương điện hạ trở lại, bảo đảm nha đầu đó sẽ phải khai ra sự thật!"

Đáy mắt Bách Lý Minh Hương xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, cũng im miệng.

Hàn Vân Tịch ngược lại không nói gì. Nangg nhìn hướng Ngự Hoa viên, xa xa sẽ nhìn thấy kia thân thể gầy yếu của Tô Tiểu Ngọc bị treo thật cao trên ngọn cây. Nhìn giống như một cái lá cây rủ xuống, Phiêu Linh, thê lương.

Nàng quả thực không suy nghĩ ra, vì sao nha đầu này trà trộn vào Tần Vương phủ. Tin tức đã báo cho Long Phi Dạ, cũng không biết bây giờ Long Phi Dạ đang bận rộn ở nơi nào, khi nào mới trở về.

Đứng một lúc, Bách Lý Minh Hương liền thúc giục, "Vương phi nương nương, nên thay thuốc."

Thật ra, sự tình về Tô Tiểu Ngọc, Bách Lý Minh Hương cũng không thế nào để trong lòng. Trong đầu nàng bây giờ đều là hình ảnh về Phượng Vũ thai ký. Nàng suy nghĩ tới khi Tần Vương điện hạ quay về, nàng có nên nói với Tần Vương điện hạ hay không.

Lúc này, Tô Tiểu Ngọc đã đói bụng đến cả người vô lực. Bị trói gô, treo ở trên thân cây, thân thể co ro, cúi đầu.

Nàng rất rõ chủ nhân sẽ không tới cứu nàng, nàng vốn cũng nghĩ đem cái mạng này trả lại ơn nuôi dưỡng của chủ nhân. Nhưng khi nàng chờ đợi hai ngày, thật sự chủ nhân không hề có động tĩnh gì. Tới lúc này, nàng không có cách nào khác, đành phải chấp nhận sự thật sẽ không có ai tới cứu giúp, đáy lòng nàng liền tràn ngập vẻ đau thương.

Chủ tử thật sự không cần nàng!

Nàng được chủ tử nhặt về, một tay nuôi dưỡng, dạy dỗ. Nàng một mực coi chủ nhân là ca ca ruột. Mặc dù biết cái mạng này của chính mình, cuối cùng sẽ có một ngày phải đem ra để báo ân. Nhưng cái ngày này đã đến thật sự, nàng lại không thể thừa nhận.

Vào giờ phút này, chủ tử đang làm gì? Có nhớ nàng không? Thật sự vứt bỏ nàng sao?

Đã thật lâu không được nhìn thấy chủ tử, thật sự muốn được gặp hắn thêm một lần.

Nàng biết, Hàn Vân Tịch không chỉ có muốn bỏ đói nàng, ngay cả Vương Lai Phúc, chết mà cả người thối rữa, chính là Hàn Vân Tịch cảnh cáo nàng. Hơn nữa, Long Phi Dạ còn chưa trở vêc Vương phủ. Khi Long Phi Dạ trở lại, trời mới biết hắn có bao nhiêu cách dụng hình, đang chờ tra tấn nàng ở phía trước?

Tô Tiểu Ngọc nghĩ rất lâu, âm thầm làm quyết định. Nàng sẽ chờ thêm một chút, cố gắng nhịn thêm mấy ngày. Nếu chủ tử thật sự không tới cứu, như vậy, nàng cũng chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là... Tự sát!

Tô Tiểu Ngọc kiêng kỵ nhất là Long Phi Dạ. Nhưng lúc này, Long Phi Dạ còn chưa nhận được tin tức.

Thời điểm hắn và Sở Tây Phong khổ sở đi tới Dược Quỷ Cốc, cũng chỉ giao phó Đường Ly. Tất cả Ám Vệ còn lại, đều không liên lạc được với hắn.

Có một số việc của Long Phi Dạ vô cùng quan trọng, cho dù là Ám Vệ, cũng không thể biết rõ.

Ngay khi Đường Ly nhận được Hàn Vân Tịch bị làm bỏng, hắn cũng không báo cho Long Phi Dạ. Hắn tin tưởng Hàn Vân Tịch là nữ chủ nhân Vương phủ, nàng tự có năng lực xử lý xong trận âm mưu kia, bắt gọn Mật Thám.

Long Phi Dạ đi Dược Quỷ Cốc lấy thuốc, không thể quấy nhiễu được! Dù sao, chuyện này đã kéo dài quá lâu.

Đương nhiên, Đường Ly vẫn có chút tư tâm riêng. Hắn chỉ mong Long Phi Dạ nhanh chóng lấy được giải dược, tới cứu chữa Ách Bà Bà. Sau đó hỏi Ách Bà Bà chân tướng chuyện xưa. Xong việc là hắn sẽ được giải thoát!

Đường Ly thật vất vả mới đào hôn thành công, được từ do một cái lại phải trông coi lão bà bà vừa câm, vừa điếc này hơn nửa năm. Hắn giận mà không dám nói gì, chỉ có thể diễn tả tâm trạng bằng hai chữ, bực bội!

Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong hết tốc độ chạy tới Dược Quỷ Cốc. Nhưng ai biết, Cổ Thất Sát lại tới trễ!

Lần đầu tiên, Long Phi Dạ có tính nhẫn nại chờ đợi như vật. Hắn không nói một lời, chờ suốt hai ngày. Cuối cùng, Cổ Thất Sát đã xuất hiện.

"Đồ đâu?" Long Phi Dạ rất trực tiếp.

Ai ngờ, Cổ Thất Sát lại nói, "Vương phi nương nương đâu? Tại sao không cùng ngươi đi tới đây?"

Long Phi Dạ vốn định lừa gạt Hàn Vân Tịch tất cả mọi chuyện. Một hồi trước, Cổ Thất Sát cố ý nói lộ ra miệng, đã mang đến cho hắn phiền toái rất lớn. Lúc này, nghe Cổ Thất Sát hỏi như vậy, hắn càng phát ra vẻ không vui, lạnh giọng, "Đồ đâu?"

Cổ Thất Sát rất rộng rãi, khoan hồng, không để ý tới Long Phi Dạ. Từ trong hắc bào rộng thùng thình, Cố Thất Sát móc ra một cái hộp gấm, mở ra, "Cho!"

Trước khi Long Phi Dạ thu cất, tất nhiên hắn làm đủ kiểm tra. Hắn cầm hộp gấm nghiên cứu một phen, xác định gấu Xuyên là hàng thật.

"Rốt cuộc ta cũng khiến cho Tần Vương điện hạ một lần kích động phải không?" Cổ Thất Sát cười ha hả, hỏi.

Long Phi Dạ cũng chưa từng nhìn hắn, vẻ mặt vẫn như cũ, hỉ, nộ, không để lộ ra ngoài.

Cổ Thất Sát biết người này là một người mặt lạnh, hắn cũng chỉ là nói một chút mà thôi. Hắn lại cười, nói, "Tần Vương điện hạ, trong vòng một năm này, di thiên Hồng Liên, gấu Xuyên cũng đã giao cho ngươi. Ngại có thể tha cho tính mạng của tiểu nhân chứ?"

Thanh âm Cổ Thất Sát lộ ra âm dương quái khí, lộ ra giễu cợt, một tia nhỏ ý tứ cầu xin tha thứ cũng không có. Hắn là đang chế nhạo Long Phi Dạ!

Hắn vừa nói, liền xoay người, muốn vào phòng. Nhưng lúc này, Long Phi Dạ lại kêu một tiếng, "chờ một chút!"

Cổ Thất Sát buồn bực, theo tính tình Long Phi Dạ, lấy đồ cũng sẽ không nói nhảm nữa. Lẽ ra Long Phi Dạ phải trực tiếp xoay người rời đi mới đúng.

Long Phi Dạ, còn có chuyện gì?

"Tần Vương điện hạ còn muốn tìm thuốc gì? Muốn ta theo hầu đánh một trận nữa hay sao?" Cổ Thất Sát cười, vị châm chọc mười phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play