Lúc trước, Hàn Vân Tịch từng sai người đem than củi màu xám giữ lại từ lò lửa nổ bị mạnh, đưa đến chỗ người chuyên nghiệp kiểm tra. Đáng tiếc, không kiểm tra ra cặn bã Dịch bạo nổ. Vì vậy, sự tình lò lửa tử bị nổ mạnh, vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Hiện tại, đem cặn bã Dịch bạo nổ đi kiểm tra, sự tình đã rất dễ làm.
Rốt cuộc là do người làm, hay do ngoài ý muốn. Rất nhanh, kết quả sẽ được công bố!
Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương rời đi thư phòng, cũng không làm kinh động Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc. Các nàng lặng lẽ rời khỏi Vân Nhàn Các, đi đến phòng kho.
Trừ cặn than củi màu xám đã cháy hết, lấy từ lò lửa nổ mạnh mà Hàn Vân Tịch giữ trong tay. Than củi còn thừa chưa đốt cháy hết cùng ngày đó, than củi tồn kho trong Vân Nhàn Các, tất cả đều để chung một chỗ trong phòng kho với than củi cả phủ Tần Vương dùng.
"Vương phi nương nương, bây giờ chúng ta phải đi đem những than củi kia đốt thành tro. Sau đó lại nhiễm độc để kiểm tra?" Bách Lý Minh Hương hỏi.
"Chỗ than củi trong kho, Từ Đông Lâm đã đều điểm qua một lần, cũng không tìm ra Dịch bạo nổ." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Bách Lý Minh Hương kinh hãi, "Chỉ một buổi sáng hôm đó đốt than củi bị nổ mạnh. Rõ ràng là có người táy máy tay chân!"
"Cũng không nhất định. Đi tìm sư phó quen thuộc về than củi để phân tích chút. Một số Dịch bạo nổ có đặc điểm rất đặc thù. Có những lúc đốt liền bạo nổ, có lúc dù đốt thế nào cũng sẽ không bạo nổ. Khả năng thực sự có người trong buổi sáng hôm đó táy máy tay chân với lò, cũng có thể là trùng hợp. Ngày đó, thành phần trong lò lửa, thành phần trong than củi, nhiệt độ cũng vừa vặn, cho nên liền bạo nổ."
Mặc dù, Hàn Vân Tịch không biết nguyên lý lửa than. Nhưng thời điểm nàng ở chế độc, phân lượng, nhiệt độ, lượng nước, thậm chí là nước ấm cũng ảnh hưởng đến độc tính phát huy. Cho nên, nàng hiểu được sư phó phân tích than củi.
Tỷ như, có một số loại độc, bởi vì điều kiện khí hậu mà phát tác. Cho nên người biết, có thể mượn khí hậu hạ độc, giống như trận kia Độc Vụ trên đảo Ngư Châu. Cũng có thể là trong không khí tồn tại vật chất độc, vẫn không có tính độc phát, vừa gặp phải khí hậu đặc thù, liền phát độc.
Cho nên, muốn biết rõ lò lửa kia bị nổ mạnh rốt cuộc là người làm, hay ngoài ý muốn thì yêu cầu phải có chứng cứ rất đầy đủ.
Mà chứng cứ này, chính Hàn Vân Tịch nàng kiểm tra ra cặn bã Dịch bạo nổ!
Bây giờ, chỉ cần đem than củi ngày đó đốt còn dư, than củi tồn kho của Vân Nhàn Các, còn có than củi trong cả phủ đốt thành tro. Sau đó mang than củi màu xám bị nhiễm độc tới kiểm tra.
Nếu như đốt hết mấy loại than củi mà không kiểm tra ra Dịch bạo nổ, nói như vậy ngày, sự tình lò lửa nổ mạnh là ngoài ý muốn. Ít nhất, người trong Vân Nhàn các sẽ không bị hiềm nghi.
Nhưng nếu như kiểm tra lại có Dịch bạo nổ, vậy thì hoàn toàn có thể chứng minh, lò lửa nổ mạnh là có người cố ý gây ra!
Hàn Vân Tịch vốn là người cẩn thận. Đối mặt với những người đang bị hiềm nghi, nàng càng cẩn thận hơn. Nàng một mực không muốn suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ hy vọng mình có thể lấy được đầy đủ chứng cứ, chứng minh đây là một trận ngoài ý muốn. Mà nếu ngược lại, thì cũng để mọi người thoát khỏi án oan, đưa hung thủ ra ánh sáng.
Thấy Bách Lý Minh Hương không lên tiếng, Hàn Vân Tịch hỏi, "Suy nghĩ ra sao?"
Bách Lý Minh Hương cau mày, chốc lát liền cười, "Biết! Là Vương phi nương nương suy nghĩ chu toàn."
"Đạo lý dụng độc là như thế, phải cân nhắc đến mọi phương diện, không chỉ lấy được độc dược là xong chuyện. Không đơn giản như vậy."
Chủ tớ hai vừa nói, vừa đi hướng phòng kho. Nhưng ai biết, Từ Đông Lâm đột nhiên chạy tới, thở hồng hộc, "Vương phi nương nương, việc lớn không tốt!"
"Có chuyện thì từ từ nói, ngươi gấp cái gì?" Hàn Vân Tịch không vui khiển trách.
Từ Đông Lâm rất gấp, "Vương phi nương nương, số than củi còn lại ở trong nhà kho, toàn bộ bị dính nước, ướt đẫm."
"Cái gì?" Hàn Vân Tịch cũng không thể giữ bình tĩnh được nổi.
"Mấy ngày trước trời mưa, phòng kho bị mưa dột, hôm nay mới phát hiện. Đồ vật trong phòng kho cũng bị ướt không ít." Từ Đông Lâm giải thích.
"Mau qua đó nhìn một chút!"
Cả trái tim Hàn Vân Tịch cũng thấy thắt lại. Nàng cảm thấy, chuyện này phát sinh cũng không khỏi quá đúng dịp. Trong phủ Tần Vương, cho dù là nhà xí, cũng dùng miếng ngói lưu ly lợp mái. Trời gió to, mưa lớn, cũng không rung chuyển, rất vững chắc, sẽ không bị biến hoá. Làm sao có thể phát sinh sự tình mưa dột như vậy? Hơn nữa, hết lần này tới lần khác, đều phát sinh trong phòng kho.
Thời điểm nàng tới phòng kho, Ám Vệ đã tìm công tượng(1) vào phòng kiểm tra.
(Chú thích:
(1) Công tượng: 工匠 người thợ thủ công.)
"Tình huống thế nào?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
"Vương phi nương nương, xem bộ dáng là có người cố tình làm." Công tượng nghiêm túc nói.
Tâm tình Hàn Vân Tịch lại trầm thêm mấy phần, "Căn cứ vào đâu mà ngươi nói ra lời này?"
"Mưa dột là do mảnh ngói trên nóc dãn ra, nước mưa rơi xuống. Diện tích dãn ra rất lớn. Nhìn theo hướng viên ngói tách dãn, khẳng định là có người từ trong nhà, lấy đồ vật đẩy tách dãn sang một bên, cũng không phải là từ trên nóc nhà cậy viên ngói, để mở lỗ hổng." Công tượng thành thật trả lời.
Vị công tượng vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi!
Rõ ràng là có người mượn trời mưa, phá hư số than củi kia!
"Người này gây án, thật sự có mưu đồ. Nếu đã đến phòng kho, lại không trực tiếp phá hư than củi. Ngược lại, mượn mấy ngày gần đây mưa lớn, tạo ra sự tình như ngoài ý muốn. Tâm tư người này thật là đen tối." Bách Lý Minh Hương nói.
Việc đã đến nước này, còn cần phải làm gì thí nghiệm nhiễm độc đây?
Trận lò lửa bị nổ mạnh không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình làm. Bây giờ lại mượn trời mưa, làm hư mất than củi. Đây chính là muốn hủy diệt chứng cứ!
Không nghĩ tới hung thủ này không chỉ có thể gây án ở Vân Nhàn các, còn có thể dễ dàng hạ thủ đối với phòng kho!
"Mấy ngày nay có người nào đến phòng kho tới?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Phòng kho là nơi quan trọng trong Phủc, không thể so với địa phương khác. Trừ nhóm người trông coi bên ngoài phòng kho, người khác ra vào đều phải ghi danh.
Rất nhanh, Từ Đông Lâm trình lên danh sách ghi danh. Hàn Vân Tịch lật xem mấy ngày gần đây, cũng không phát hiện có tên của Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc. Trừ Lạc quản gia cùng hai gã sai vặt đã tới, cũng không có người ngoài.
Dưới tình huống bình thường, Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc quả thật sẽ không tới phòng kho. Chẳng lẽ, người đáng nghi ngờ nhất, không phải là hai người bọn họ hay sao? Hay hoặc là người đáng nghi không chỉ có một?
Tần Vương phủ là nơi an toàn nhất, lại có thể lẫn vào Mật Thám!
Hàn Vân Tịch vuốt vuốt nhẹ chỗ than củi bị ướt nhẹp, đáy lòng lóe lên tinh mang kinh người, "Đừng tưởng rằng làm ướt than củi, Bản vương Phi sẽ không có biện pháp tìm ra chứng cứ!"
Nàng lạnh lùng nói, "Chuyện này tạm thời không cần lộ ra. Bất kể Mật Thám có một người, hay là hai. Bản vương Phi sẽ tuyệt đối không buông tha!
Mấy ngày sau, Hàn Vân Tịch vẫn ở chỗ cũ tìm độc dược. Nàng đang tìm cách dùng Dịch bạo nổ có độ ẩm nhất định, để phát sinh ra phản ứng độc dược.
Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc chưa từng tới phòng kho. Mac những người, cũng không có qua tới Vân Nhàn Các.
Ở nơi này làm thí nghiệm, nếu như, nàng có thể tìm tới Dịch bạo nổ trong than củi bị ướt. Vậy liền có thể khẳng định, than củi trước khi đưa vào Vân Nhàn Các đã có Dịch bạo nổ. Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc liền thoát khỏi mối nghi ngờ.
Ngược lại, nếu như, nàng không tìm được Dịch bạo nổ trong than củi ướt. Như vậy, người đáng nghi không chỉ là Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc, mà còn có thêm người trong phòng kho.
Trong phủ Tần Vương, tất cả đều bình thường. Hàn Vân Tịch đã sớm tận lực thanh minh, sự tình lò lửa nổ mạnh là ngoài ý muốn. Phần lớn người làm cũng đều cho đó là một trận ngoài ý muốn, đã qua, cũng không có người nhắc lại.
Nhìn bên trên thì mọi việc rất bình thường, nhưng thực tế đã chứng minh là không đơn giản như vậy. Hàn Vân Tịch đã có chứng cứ cùng mặt mũi những người trong diện hoài nghi. Nàng cùng Bách Lý Minh Hương đang dành thời gian tìm độc. Mà lúc này, có một người cũng đang mười phần khẩn trương.
Người này không ai khác, chính là Tô Tiểu Ngọc!
Tô Tiểu Ngọc rất rõ, khoảng thời gian này, Tần Vương Phủ bình tĩnh như vậy, cũng không có nghĩa là sự việc kia cứ như vậy bỏ qua. Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ càng không nói tiếng nào, nàng càng khẩn trương.
Nàng không trốn thoát được, sớm muộn sẽ bị bắt.
Nàng biết rõ mình đã bị liệt vào những người đáng nghi ngờ. Nàng cũng không trốn thoát được. Cho nên, nàng là chum đã mẻ lại sứt, phải tranh thủ trước khi bị đuổi ra ngoài, thấy sau lưng Hàn Vân Tịch.
Đáng tiếc, nàng không có cơ hội. Lúc trước, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch thường thường chung một chỗ, nàng không dám động thủ. Sau này, Hàn Vân Tịch lại cùng Long Phi Dạ ra ngoài, nàng càng không có cơ hội.
Nàng muốn bất kể Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch dù điều tra vụ lò lửa nổ như thế nào, trước tiên nàng đem chỗ than củi còn lại làm ướt. Ít nhất, có thể giảm bớt đầu mối của bọn họ. Vì chính mình tranh thủ một ít thời gian. Hơn nữa, nếu không chứng cớ, cho dù bọn họ hoài nghi nàng, nàng cũng có thể giả bộ đáng thương, không nhận tội.
Thời gian ăn trưa, người của hoả phòng đã đưa tới đồ ăn. Giống như thường ngày, Tô Tiểu Ngọc chuyên cần, đi nhận thức ăn trước Triệu ma ma.
Từ dưới đáy lồng cơm, tay Tô Tiểu Ngọc lấy ra một tờ giấy nhỏ. Chỉ thấy bên trên viết một hàng chữ, "Phòng kho bị mưa dột, đã bị phát hiện đêm qua."
Thấy vậy, Tô Tiểu Ngọc càng sợ hãi hơn.
Phòng kho bị mưa dột bị phát giác, Hàn Vân Tịch lại vẫn như thế, bất động thanh sắc. Không thể nghi ngờ, đây chính là đang âm thầm tiến hành điều tra.
Hàn Vân Tịch rốt cuộc tra được một bước kia?
Tô Tiểu Ngọc đi vào bên trong nhà, đầu óc có chút không được tập trung.
"Ta xem một chút, buổi trưa hôm nay có thứ gì tốt cho Vương Phi nương nương ăn." Thanh âm Triệu ma ma đột nhiên truyền tới.
Đối với sự tình lò lửa bị nổ mạnh, Triệu ma ma đã hoài nghi do người làm. Chẳng qua về sau, Vương phi nương nương thanh minh là xảy ra ngoài ý muốn, nàng liền yên tâm.
Đáy mắt Tô Tiểu Ngọc xẹt qua một vệt phức tạp. Nàng tự nói với mình, vô luận như thế nào phải mau chóng hành động, nếu không, sẽ không còn cơ hội.
Thấy Triệu ma ma đi tới, nàng liền vội vàng cười nói, "Triệu ma ma, Vương phi nương nương cùng Minh Hương tỷ tỷ làm sao có thể suốt ngày ở trong thư phòng nhỉ?"
"Nghiên cứu độc dược chứ sao, ngươi đem thức ăn đặt tại phòng ăn là được, đừng quấy rầy Vương phi." Triệu ma ma nhắc nhở.
"Ta bưng vào rồi đi ngay thôi, nhưng cũng không thể để Vương phi bỏ bữa, cơm canh lạnh ngắt mới dùng." Vẻ mặt Tô Tiểu Ngọc thành thật.
"Tiểu nha đầu, muốn ăn mắng đây!"
Triệu ma ma cũng muốn Vương phi nương nương đừng mệt mỏi như vậy. Đến bữa là phải ăn cơm, nhưng chính nàng nhắc nhở cũng bị mắng qua mấy lần.
"Không việc gì, chỉ cần Vương phi nương nương đúng hạn ăn cơm. Dù bị chửi mấy câu, Ngọc nhi cũng chấp nhận!"
Tô Tiểu Ngọc muốn đi gõ cửa, Triệu ma ma cũng không ngăn lại, cười nói, "Sẽ không mở."
Ai biết, Tô Tiểu Ngọc gõ cửa thư phòng, lại chậm chạp không lên tiếng.
Rất nhanh, thanh âm Bách Lý Minh Hương liền truyền tới, "Ai đang ở bên ngoài?"
Tô Tiểu Ngọc hướng Triệu ma ma cười hắc hắc, còn chưa lên tiếng.
"Nha đầu chết tiệt kia, lá gan càng ngày càng lớn!" Triệu ma ma lẩm bẩm, cũng không ngăn trở thật sự.
Chiêu này của Tô Tiểu Ngọc quả nhiên rất hữu hiệu. Rất nhanh, Bách Lý Minh Hương liền tới mở cửa, vừa thấy Tô Tiểu Ngọc, nàng liền chất vấn, "Vì sao ngươi không lên tiếng?"
"Đưa thức ăn đến cho Vương phi nương nương. Nếu lên tiếng, liệu hai người chịu mở cửa sao?" Tô Tiểu Ngọc hỏi ngược lại.
Bách Lý Minh Hương vốn đối với Tô Tiểu Ngọc có hiềm nghi, tâm tình tồn tại sự ngăn cách, lại không thích người làm tự chủ trương hành động. Nhưng nàng cũng không lộ ra vẻ bất mãn, mà nhàn nhạt nói, "Vương phi nương nương bận bịu. Trước tiên, ngươi cứ đặt bữa ăn ở Nhà chính đi."
Trong lòng Triệu ma tràn đầy mong muốn cho Vương phi nương nương bổ thân thể. Cho nên, chuyện này nàng đương nhiên ở bên phe Tô Tiểu Ngọc.
Nàng vội vàng tiến lên đến giúp, "Minh Hương, giờ này mà không dùng thiện, dạ dày của Vương phi không chịu nổi, đói quá thành đau. Đến lúc đó, Điện hạ trách tội, tất cả mọi người đều chịu đau khổ."
Triệu ma ma nhắc đến Tần Vương điện hạ, dù là đang ở bên ngoài phủ, Bách Lý Minh Hương vạn vạn không dám cự tuyệt. Gần đây, Tần Vương điện hạ một mực tìm thứ quý hiếm cho Vương phi nương nương bổ thân thể, toàn bộ Vương phủ, trên dưới đều biết.
Trong lòng Bách Lý Minh ẩn tàng rất nhiều tình cảm cùng suy nghĩ, vô cùng phức tạp, nhàn nhạt nói, "Được, để ta đưa vào thôi."
Ai ngờ, Tô Tiểu Ngọc lại không để lại dấu vết, tránh tay Bách Lý Minh Hương, xách theo lồng cơm, sải bước lách vào.
Cơ hội của Tô Tiểu Ngọc đã tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT