Bất kể là Mục Lưu Nguyệt, hay là Sở Thanh Ca, ở nơi này lại ngay trước mặt Hàn Vân Tịch thảo luận sự tình "Đồ cưới". Không thể nghi ngờ, chính là chỉ mũi làm nhục Hàn Vân Tịch.

Cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Hàn Vân Tịch cùng hai vị "Tân quý" trong hậu cung sẽ có một vở hí kịch lớn, xé ép lẫn nhau. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch chính là thờ ơ không động lòng.

Hắn cường do hắn mạnh, ta tự Thanh Phong(1) phất Sơn Cương(2). Hắn thích thì hắn ngang ngược, ta tự minh Nguyệt chiếu đại giang(3). Hàn Vân Tịch lúc này vân đạm phong khinh, mặt mỉm cười.

(Chú thích:

(1) Thanh phong: 清風 Gió mát. Hát nói của Cao Bá Quát: » Duy giang thượng chi thanh phong... « ( chỉ có gió mát trên sóng).

(2) Sơn cương: núi cao

Sơn: núi

Cương: (Tính) Cao. ◎Như: "địa thế cao kháng" 地勢高亢 thế đất cao.

(3) Minh nguyệt... san: Trăng sáng chiếu tỏ khắp bờ cõi đất nước.

Ý nghĩa tổng kết: ngươi mạnh theo cách của ngươi, ta không phân thua thắng bại. Ta có sức hút của riêng ta, mà còn toả sáng khắp đất trời.)

Nàng là người ưa thích náo nhiệt, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho mình trở thành náo nhiệt trong mắt người khác.

Hàn Vân Tịch không trả lời, Sở Thanh Ca có chút lúng túng. Nàng đang chuẩn bị tự đáp lời của mình, Mục Lưu Nguyệt lại lập tức cho nàng lối thoát.

Mục Lưu Nguyệt cười nói, "Cái này còn cần phải hỏi. Trong đại hội rước dâu cũng không nhìn thấy nhấc theo đồ cưới. Toàn bộ mọi người trong đế đô cũng nhìn thấy!"

Mục Lưu Nguyệt chờ đợi ngày này từ rất lâu, nàng đã sớm chuẩn bị trả bất cứ giá nào.

Mấy ngày này nàng sống ở Đông Cung, coi như sống đã đủ. Danh hiệu Thái Tử Phi phong quang vô hạn, nhưng chân chính khổ sở, chỉ có nàng mới biết được.

Cho dù sau này, Thái Tử có thể đăng vị, nhưng nàng vẫn phải dùng thế lực nhà mẹ đẻ để giữ được chỗ ngồi Thái Tử Phi này. Cho dù có thật sự thuận lợi tấn thăng làm Hoàng Hậu, vậy thì thế nào? Thời gian này lại khổ cực như thế!

Bây giờ, Mục Lưu Nguyệt chỉ có một ý nghĩ, Hàn Vân Tịch hủy nàng, nàng cũng phải hủy Hàn Vân Tịch! Liên thủ với Sở Thanh Ca là lựa chọn tốt nhất của nàng.

Hôm nay "tràng tử" này, chỉ cần nàng giúp Sở Thanh Ca, cho Sở Thanh Ca lưu lại ấn tượng tốt, đem tới hợp làm liền trót lọt nhiều.

(Tràng tử ý chỉ STC bị T.Huy đế lấy vào cung làm phi. Nguyên nhân sâu xa vì tịch nhi đẩy STC vào ng T.Huy đế. Lúc 2 ng điều tra...Phi bị hạ độc chết)

Hàn Vân Tịch không nói lời nào đúng không, ta liền bức bách đến khi ngươi chịu nói chuyện mới thôi.

Mục Lưu Nguyệt cố ý quay đầu nhìn về phía Hàn Vân Tịch, lớn tiếng hỏi, "Tần Hoàng thẩm, ngươi sẽ không phải là không dám thừa nhận chứ?"

Dù sao Sở Thanh Ca mới gả tới, còn có chút thu liễm. Đằng này, Mục Lưu Nguyệt này không có chút nào lòng vòng quanh co!

Thật là đáng sợ!

Toàn trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người rối rít nhìn tới hướng Hàn Vân Tịch. Không ít người cũng không khỏi khẩn trương.

Hàn Vân Tịch ung dung thong thả uống xong chén trà, ưu nhã để cái ly xuống, mới nói, "Có cái gì không dám thừa nhận? Ta quả thật không có đồ cưới. Ta gả cho điện hạ đã là điện hạ vinh hạnh, còn phải đồ cưới làm gì?"

( (u.u") tịch nhi mặt zàiiii =)))

Hàn Vân Tịch vừa dứt lời, đại điện vốn đã an tĩnh, lại càng trở nên yên tĩnh. Ngay cả thanh âm một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Mục Lưu Nguyệt trố mắt, nghẹn họng. Sở Thanh Ca trợn mắt, hốc mồm. Tất cả đều hồi lâu cũng không nói ra lời.

Hàn Vân Tịch thật lòng không nghĩ khuấy vào vũng nước đục hậu cung này tranh sủng, nhưng không có cách nào, người ta đã bức đến tới trước mặt. Bây giờ, nàng chỉ có thể "Lấy tiện chế tiện"..., người chí tiện là vô địch!

Bè đảng của Lý Thái Hậu đang chờ Hàn Vân Tịch và Sở Thanh Ca cấu xé lẫn nhau. Sở Thanh Ca lại chờ nàng và Lý Thái Hậu cắn xé. Cao thủ hơn là Hàn Vân Tịch, cả hai bên nàng đều không động.

Nàng lựa chọn đắc tội Tần Vương, lấy Tần Vương điện hạ để che mũi tên. Còn về phần Tần Vương điện hạ có thể trách nàng hay không, đó chính là sự tình âm thầm của Tần Vương cùng với nàng.

Người phản ứng đầu tiên là Sở Thanh Ca, quả thực không thể nhịn được nữa. Sở Thanh Ca tức giận, nói, "Ngươi đang tự cho là đúng!"

Hàn Vân Tịch cười, nàng nhìn hướng Thái Hậu, "Thái Hậu nương nương, Vân Tịch là người ban cho điện hạ. Ngài ban thưởng, chẳng phải là vinh hạnh của điện hạ sao? Có người nói Vân Tịch tự cho là đúng, ngài thấy thế nào?"

Hàn Vân Tịch là một thiên tài!

Vài ba lời liền đem vấn đề khó khăn ném cho Lý Thái Hậu. Lý Thái Hậu vẫn một mực duy trì thái độ ở một bên muốn xem kịch hay, tự nhiên bị bất ngờ, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.

Nếu Lý Thái Hậu phản bác Hàn Vân Tịch, đó chính là tự đánh mặt vào mặt mình, thừa nhận mình không tôn quý bằng Tần Vương. Nếu nàng thuận theo Hàn Vân Tịch, thì trực tiếp tổn hại mặt mũi của Sở Thanh Ca.

Lý Thái Hậu nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không có cách nào. Cuối cùng chỉ có thể lấy thái độ của lão nhân gia đi giảng hoà, cố nhịn đau để kết thúc cái đề tài này, "Ngày hôm nay gặp mặt người mới thật tốt, không nói những thứ này có được hay không."

Nàng vừa nói, lại kéo Sở Thanh Ca tới, cười nói, "Nữ nhân nha, bất kể là gả vào nhà dân chúng tầm thường, hay gả vào hoàng tộc, điều quý nhất chính là được sủng ái! Sở quý phi, bây giờ Hoàng Thượng thương ngươi nhất. Thưởng đồ trang sức, tơ lụa đều là hai phần, ngay cả nô tài cũng được hai phần."

Lý Thái Hậu cười lớn, "Không ít người tới thỉnh an Ai Gia, chỉ ngươi mới có dáng vẻ một quý phi!"

Nhìn là khen, nhưng thật ra là phủng sát!

Đáy mắt Sở Thanh Ca xẹt qua vẻ tức giận. Ca ca nói không sai, trong hậu cung này, miệng lười Lão Thái Hậu là độc nhất! Khẩu phật tâm xà, miệng đậu hủ, tâm đao kiếm!(*)

( ý cả câu là mồm thì nói ngọt, nói tốt nhưng tâm địa thì xấu xa, lúc nào cũng hại người.)

Người đáng đề phòng nhất chính là lão thái bà này. Nếu như không có ca ca nhắc nhở, nếu như không biết lập trường của nàng và Lão Thái Hậu mâu thuẫn, nàng nhất định sẽ bị lừa gạt.

Sở Thanh Ca đang muốn trả lời, ai biết Mục Lưu Nguyệt lại mở miệng, "Hoàng nãi nãi nói đúng! Quý phi phải có dáng vẻ quý phi, Vương phi cũng phải có dáng vẻ Vương phi! Nhất là tới thỉnh an Thái Hậu. Ăn mặc tùy ý, một tiểu hài tử cũng mang tiến cung. Nhất định là đối với ngài không có lòng tôn trọng!"

Mục Lưu Nguyệt vừa nói xong, mọi người lại một lần nữa đưa ánh mắt tập trung đến người Hàn Vân Tịch.

Toàn bộ nữ nhân, mỗi người đều mặc cung trang đoan trang, đeo khéo léo. Tất cả tuỳ tùng đều là các quản sự Ma Ma trong cung. Mà trên người Hàn Vân Tịch, mặc y phục bình thường, đồ trang sức lại một món cũng không đeo. Hơn nữa, nàng dẫn theo Tỳ Nữ, chính là một tiểu thí hài!

Tỳ Nữ từng tuổi này trong cung cũng không thiếu, nhưng tuyệt đối không có tư cách đến phục vụ trong trường hợp này.

Trong bụng Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ, lấy trà giải buồn.

Nàng phát hiện so với tưởng tượng của mình, Mục Lưu Nguyệt còn phải oán hận nàng hơn thế!

Sở Thanh Ca nhìn Mục Lưu Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tí ti phức tạp. Thái Hậu một mực cho nàng thụ địch, ám phúng nàng, mà Mục Lưu Nguyệt lại nhất nhất đem đề tài dẫn tới trên người Hàn Vân Tịch.

Mặc dù Mục Lưu Nguyệt là Thái Tử Phi, lập trường hoàn toàn đối lập với nàng. Nhưng xem tình thế hôm nay, nàng vẫn cần âm thầm đi tìm gặp Mục Lưu Nguyệt một chuyến.

Nếu phiền toái từ trên người mình chuyển tới trên người Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca sẽ không bỏ qua. Nàng cười nói, "Ô kìa, Thái Tử Phi không nói, ta còn không chú ý tới. Bên người Tần Vương Phi cũng không có nô tài ra dáng để phục vụ sao?"

Ngay sau đó Hàn Vân Tịch kêu "Ai u" một tiếng, nói tiếp, "Sở quý phi, ngươi thật là quý nhân nhiều chuyện, chóng quên!"

Đầu óc Sở Thanh mơ hồ, "Có ý gì?"

Hàn Vân Tịch cố ý kéo Tô Tiểu Ngọc ra ngoài, "Sở quý phi, tiểu nha đầu này vốn là Ăn xin. Mà nha đầu này đã xin ăn với ngươi ở khách sạn. Ngươi cũng rất khẳng khái thưởng cho nha đầu này một cái tát. Ngươi đã quên sao?"

Hôm nay Hàn Vân Tịch cố ý mang theo Tô Tiểu Ngọc, chỉ là muốn để cho Tô Tiểu Ngọc gặp cừu nhân một lần, để cho nàng nhớ mà thôi, cũng không tính sâu xa gì.

Nhưng Sở Thanh Ca đã đánh người, còn đem người quên mất không còn một mống. Nàng quả thực phải nhắc nhở thật tốt.

"Hôm nay ta mang nha đầu này đến, chính là đặc biệt tới tìm ngươi để tạ ơn. Nếu như không phải khi đó ngươi thưởng cho một cái tát kia, ta cũng sẽ không mềm lòng thu nàng đến Tần Vương phủ phục vụ." Hàn Vân Tịch cười nói.

Tô Tiểu Ngọc không ngờ tới Hàn Vân Tịch lại chơi đùa như vậy. Mặc dù nàng là người của Sở Thiên Ẩn, nhưng nàng nhất quán không thích người muội muội cao ngạo này của chủ tử. Ngoạn pháp của Hàn Vân Tịch, nàng thích!

Tô Tiểu Ngọc liền vội vàng tiến lên, quỳ xuống dập đầu khấu đầu, "Tô Tiểu Ngọc đa tạ ân tình của Sở quý phi! Sở quý phi Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế!"

Biểu tình Tô Tiểu Ngọc nghiêm túc, động tác cung kính. Mọi người nhìn đến, lại không ít người đang ngồi tại chỗ cười hả hê.

Trên đời này có cái sự tình gì so với chuyện này có thể châm chọc hơn?

Sở quý phi lòng dạ hẹp hòi cực kỳ. Không những không thấy đáng thương cho kẻ ăn mày, còn ra tay đánh người. Đường đường là Đại tiểu thư Sở gia, bây giờ là quý phụ Thiên Ninh lại so đo với một tên ăn mày nhỏ như vậy. Quả thực buồn cười! Thật đáng buồn!

Chuyện này chắc hẳn rất nhanh sẽ truyền khắp hậu cung, thậm chí truyền ra khỏi Cung.

Sắc mặt Sở Thanh Ca đen thùi. Dĩ nhiên nàng nhớ sự kiện kia ở khách sạn, nhưng nàng chỉ nhớ rõ mình bị Mộc Linh Nhi cùng Hàn Vân Tịch chỉnh thật thê thảm. Nếu không phải ca ca kịp thời tới cứu, nàng đã sớm bị Mộc Linh Nhi lấy hết quần áo.

Về phần Tiểu Khất Cái đó bị đánh, làm sao nàng nhớ được hình dạng thế nào, tên gọi là gì!

Tô Tiểu Ngọc nghiêm túc tạ ơn, nàng không cách nào giải thích, không cách nào chối, không cách nào nói xin lỗi. Nàng giải thích hoặc chối bỏ, nhất định Hàn Vân Tịch sẽ đem cả câu chuyện ở khách sạn chọc ra. Về phần nói xin lỗi, làm sao nàng có thể làm được?

Chiêu "Phủng sát" này của  Hàn Vân Tịch so với Lý Thái Hậu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Dù là trong lòng có một trăm một ngàn cái không muốn, Sở Thanh Ca vẫn phải nói với Tô Tiểu Ngọc ba chữ, "Hãy bình thân!"

Sở Thanh Ca đã bị Hàn Vân Tịch làm cho nổi khí, sắc mặt đại biến. Thái Hậu cùng Tuyết quý phi liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ở nơi này, các nàng muốn nhìn nhất là một màn giông bão như vậy.

Nào ngờ, Hàn Vân Tịch đột nhiên đứng lên, hết sức chăm chú nói, "Thái Hậu nương nương, Thần Thiếp cũng cảm thấy Sở quý phi là cực kỳ có dáng vẻ quý phi. Đáng tiếc, chỗ ngồi của Sở quý phi lại đã có người ngồi. Chứng tỏ là không đem vị trí quý phi này coi vào đâu. Theo ý Thần Thiếp, phải phạt!"

Hàn Vân Tịch nếu cùng Sở Thanh Ca cắn xé, làm sao không biết cùng nhất đảng Thái Hậu xé toạc luôn đây?

Hàn Vân Tịch là người chính giữa hai phái. Hoặc là hai bên đều không đắc tội. Hoặc là hai bên đều hoàn toàn đắc tội! Ai cũng đừng nghĩ giữ được mình, muốn nhìn nàng thành trò hay!

"Nói bậy, ai to gan như vậy?" Tuyết quý phi lập tức bài xích. Nàng cũng không muốn Hàn Vân Tịch nói sang chuyện khác.

"Ngươi!" Hàn Vân Tịch đi qua, nhắm thẳng tay chỉ vào.

Tuyết quý phi sợ run, "Tần Vương Phi, đồ vật có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ! Thái Hậu nương nương ở chỗ này, nói chuyện phải có chứng cớ, ngươi đừng tín khẩu khai hà!" (1)

(Chú thích:

(1) Tín khẩu: (Phó) Tùy ý, tùy tiện, để mặc, buông trôi. ◎Như: "tín khẩu khai hà" 信口開河 nói năng bừa bã

"Nếu như Vân Tịch nhớ không lầm, theo như Điển quy hậu cung, chỉ có Hoàng Hậu cùng tứ Phi đứng đầu mới có tư cách được hai phần ban thưởng. Thái Hậu nương nương vừa mới nói, Hoàng Thượng cho Sở quý phi hai phần ban thưởng, đó chính là cách thức của tứ Phi đứng đầu. Hoàng Hậu không ở trong cung, vị trí ngồi bên người Thái Hậu nương nương chính là tứ Phi đứng đầu. Tuyết quý phi lại bá đạo, ngồi vị trí đầu trong vị trí tứ Phi, lá gan quả thực không nhỏ!"

Lời vừa dứt, trong lúc nhất thời Tuyết quý phi không nghiêm túc, đứng lên tức giận, "Hoàng Thượng chỉ sắc phong Sở Thanh Ca danh Vi Quý Phi, cũng không phải là tứ Phi đứng đầu!"

Tuyết phi vừa nói, tay Lý Thái Hậu thủ liền cứng lại, mà Tuyết quý phi cũng lập tức hối hận. Chỉ tiếc đã trễ.

Các nàng chơi đùa là dùng Âm Luật. Bên nhất đảng Lý Thái Hậu cũng có thể coi là địch nhân với Sở Thanh Ca, nhưng vẫn một mực ở tránh trực diện đối địch với nàng ta. Ai biết, chỉ một chút không cẩn thận, liền bị Hàn Vân Tịch phá rách mặt nạ?

( âm luật: hiểu đơn giản là tiếng TQ có nhiều từ đồng âm nhưng khác nghĩa. Chơi chữ đó mà:>)

Hàn Vân Tịch lại "Ai u" một tiếng, "Không gia phong tứ Phi đứng đầu sao? Ta còn tưởng rằng gia phong cơ đấy. Bất quá, lấy sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Sở quý phi, gia phong cũng là chuyện sớm muộn. Tuyết quý phi đừng kích động như vậy!"

"Ta... Ta... Ta không phải là kích động, ta chỉ là... Ta chỉ là..."

Tuyết quý phi vừa mới phản ứng, tất cả mọi người đã nhìn nàng. Ngay cả chính nàng đều cảm thấy, bất kỳ giải thích nào đều là phí công.

Hàn Vân Tịch cười nói, "Tuyết quý phi, không cần giải thích. Là ta hiểu lầm, vị trí này, ngươi tạm thời vẫn có thể ngồi."

Chỉ cần nói như vậy là kết thúc sao?

Tuyết quý phi giấu tay ở trong tay áo, nắm vô cùng chắc. Chỉ hận không được tiến lên cho Hàn Vân Tịch một cái tát. Nữ nhân này thật ghê gớm!

Tuyết quý phi lại nhìn hướng Sở Thanh Ca, chỉ thấy Sở Thanh Ca cũng đang hướng phía nàng nhìn lại. Đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play