Đảo Ngư Châu là một tồn tại rất thần kỳ, từ hình dáng tới địa lý toàn đảo. Sau khi đi vòng ngoài là một bãi cát, vòng tiếp chính là một rừng cây. Mà đi hết rừng cây chính là tồn tại thần kỳ nhất trên đảo Ngư Châu, Hồ Huyễn Hải.

Cả người Bách Lý Minh Hương bọc đại bào lông cừu thật dầy, đi ở phía trước dẫn đường. Nàng đối với Hồ Huyễn Hải, đối với Ngư Nhãn đã có nghiên cứu. Dĩ nhiên đã tới đây mấy lần, biết được ở nơi nào có thể tìm được Ngư Nhãn.

Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đi phía sau Bách Lý Minh Hương. Cũng không biết từ khi nào, Long Phi Dạ dắt tay Hàn Vân Tịch đã trở thành một thói quen bình thường.

Bách Lý tướng quân mang một nhóm Ngư Dân cùng tùy tùng đi phía cuối. Đoàn người đi xuyên qua bãi cát, đi hướng vào trong rừng cây.

"Thật là kỳ. Rõ ràng là giữa mùa đông, cỏ cây nơi này ngược lại xanh um tươi tốt. Nhưng mặt hồ phía trước vẫn đóng băng?" Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.

Vị trí đảo này thiên về hướng Bắc. Ở giữa mùa đông lạnh giá, nước trong hồ đóng băng cũng coi như bình thường. Chẳng qua, không nghĩ tới lại còn có thể thấy rừng cây xanh um tươi tốt như thế.

Hàn Vân Tịch phát hiện kiến thức địa lý thông thường hoàn toàn không giải thích được loại tình huống này.

Bách Lý Minh Hương đang muốn trả lời, không nghĩ Long Phi Dạ mở miệng trước, "Toàn bộ đảo này vốn là một tồn tại phi thường."

Được rồi, những lời này có thể giải thích cho tất cả những việc không hợp lý.

"Nói tương đương với không nói." Hàn Vân Tịch lẩm bẩm, cũng không dám để cho Long Phi Dạ nghe được.

Bất quá, nàng nghĩ kỹ lại cũng vẫn là có thể tiếp nhận. Dù sao, trên địa lý vốn là có rất nhiều hiện tượng mâu thuẫn, không cách nào giải thích.

Đi, đi, Hàn Vân Tịch long long cổ áo, cảm giác lạnh.

Thời điểm bọn họ lên đảo, cảm giác trừ gió lớn một chút, nhiệt độ cũng không có gì thay đổi. Nhưng càng đi vào trong đảo, nhiệt độ rõ ràng càng ngày càng thấp.

Hàn Vân Tịch động một cái, Long Phi Dạ liền nhận ra được, hắn thấp giọng hỏi, "Nàng lạnh?"

"Ta vẫn tốt." Trên người Hàn Vân Tịch khoác áo choàng hồ ly cừu là đủ, bàn tay còn được Long Phi Dạ cầm, lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

Long Phi Dạ không lên tiếng, tiện tay kéo nàng vào trong ngực. Dán gần vào người hắn, Hàn Vân Tịch một chút cũng không lạnh.

Tính tình người này bạc bẽo vắng lặng như vậy, thân thể lại nóng hừng hực, thật thoải mái.

"Hồ Huyễn Hải lạnh nhỉ?" Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.

"Toàn bộ hồ, nửa sau của năm, từ tháng sáu bắt đầu Băng Phong. Băng dầy ba thước, tất cả mọi thứ ở trên mặt hồ lập tức liền đóng băng. Cho nên, cá mò vớt lên có thể giữ tươi nửa năm là không thành vấn đề." Trả lời nàng vẫn là Long Phi Dạ.

Người đi theo Tần Vương điện hạ đều biết, Tần Vương là người tích tự như kim(1). Mà đối với Vương phi nương nương, người lại nói chuyện không ít.

(Chú thích:

(1) Tích tự như kim: cũng giống như "Nhất tự thiên kim". Nghĩa là "một chữ đáng ngàn vàng".

Chỉ người ít nói, mỗi lời nói là một lời có ý nghĩa.)

"Tiện lợi như vậy, không trách chàng nhớ tới nơi này tìm lương!"

Khoảng cách từ đảo Ngư Châu đến ba đại tai khu Thiên Ninh cũng không phải quá xa. Thừa dịp thời điểm xuân hàn lành lạnh, chuyển cá Băng(*) từng nhóm đưa qua, tiến độ là không thành vấn đề.

(Chú thích:

(*) cá băng: đơn giản là cá đông lạnh đó các cậu. Tớ k thay bằng " cá đông lạnh" vì nghe hiện đại quá.)

Thịt cá có thể chế biến ăn ngay, cũng có thể ướp, gìn giữ để ăn sau. Còn có thể nấu phối hợp rau dại cỏ dại. Lại có thể nấu ăn với mễ lương. Sẽ trở thành món ăn chính, mục đích để tiết kiệm thóc gạo, số lượng chỉ còn có hạn. Chỉ cần vượt qua thời điểm xuân hàn, đợi mưa Xuân xuống là việc cứu nạn thiên tai hoàn thành.

Đối với nạn dân mà nói, đây tuyệt đối là một sự hưởng thụ.

Hàn Vân Tịch càng nghĩ thì càng mong đợi, hận không được lập tức chở một thuyền cá lớn trở về. Để cho các lão bách tính cao hứng một chút, cũng thuận tiện để nhìn xem tâm tình Thiên Huy Hoàng Đế một lần.

Gió lại nổi lên, xen lẫn Băng Hàn hồ Huyễn Hải, thổi phất ở trên mặt. Có loại cảm giác đau nhói không nói ra, thật lòng càng ngày càng lạnh.

"Nàng chịu được được sao?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.

Người trong ngực vốn cũng không phải là kiều hoa(2), lại có hắn che chở, làm sao không chịu nổi phong hàn này?

chú thích:

(2) Kiều hoa: người đẹp mà vô dụng.

Các câu ý nghĩa tương tự: hoa trong phòng ấm,.. v..v...vv)

"Ta không việc gì." Ngay cả tâm Hàn Vân Tịch đều là ấm áp!

Bách Lý Minh Hương đi ở phía trước, hai tay bọc trong cừu bào, cúi đầu. Một bên dẫn đường, lại vừa nghe tiếng phía sau nói chuyện.

Cảm giác trầm mặc bên trong, một vệt cảm giác chua xót cuối cùng không khống chế được, xông lên đầu.

Người chân chính bị lạnh là nàng! Thân thể và gân cốt yếu như vậy, kiêng kỵ nhất chính là bệnh lạnh.

Nàng đi trước mặt Tần Vương điện hạ. Đáng tiếc, điện hạ lại không thấy được.

Lúc trước, ở trong Phủ Bách Lý Quân vì điện hạ mà bán mạng nuôi mỹ nhân huyết, chưa từng để cho hắn nhìn nhiều. Bây giờ, ngay trước mắt hắn, cũng là không ngại đe doạ tính mạng mà hiệp sức. Đáng tiếc, hắn vẫn như cũ không thấy được.

Cho nên, nàng cạnh tranh cùng không cạnh tranh, tâm hắn cũng vậy.

Bởi vì quá rõ đạo lý này, cho nên, nàng luôn yên lặng, chưa bao giờ cạnh tranh cái gì.

Cạnh tranh mà không ngừng, sẽ làm cho người ta tuyệt vọng.

Khoảng cách tới hồ Huyễn Hải càng gần, gió lại càng lớn.

Cả người Bách Lý Minh Hương, cuộn thành một đoàn. Đột nhiên, một cỗ ấm áp từ phía sau lưng che tới.

Bách Lý Minh Hương theo bản năng quay đầu nhìn lại. Lúc này nàng mới phát hiện Hàn Vân Tịch đã đến bên người nàng, phủ thêm một áo choàng nhung lớn cho nàng.

"Ta thấy áo bào lông cừu này của ngươi không đủ ấm."

Hàn Vân Tịch vừa nói, vừa dùng tay che lỗ tai Bách Lý Minh Hương đang bị lạnh, nhìn như sắp đóng băng. Bưng bít ấm áp mới đội lên thêm cho nàng một mũ len lông cừu.

"Vốn là muốn cho ngươi lạnh một hồi, từ từ quen nhiệt độ. Ta sợ ngươi đến hồ Huyễn Hải quá lạnh, thân thể, gân cốt sẽ không chịu được. Bây giờ xem ra, trước tiên phải mặc thêm y phục rồi hãy nói."

Đeo tốt mũ trùm, Hàn Vân Tịch còn nghiêm túc cẩn thận thay Bách Lý Minh Hương cột đai. Bao bọc nghiêm nghiêm thật thật, chỉ để lộ ra hai con mắt cùng mũi.

Bách Lý Minh Hương nhìn biểu tình Hàn Vân Tịch nghiêm túc, đôi môi mím chặt, chậm chạp cũng không nói ra lời.

Nàng cho là mình bị quên lãng. Hoá ra không phải, Hàn Vân Tịch vẫn một mực chú ý nàng!

Nữ nhân này, rõ ràng nhỏ hơn nàng mấy tuổi, lại giống như một Đại tỷ tỷ chiếu cố nàng. Bách Lý Minh Hương đột nhiên ấm áp, rất muốn khóc.

Nàng là tiểu nữ nhi Phủ Bách Lý Quân, nàng có mấy tỷ tỷ. Nhưng hôm nay, nàng mới phát hiện cảm giác chân thực khi có tỷ tỷ chăm sóc!

Hốc mắt đau xót, sợ bị nhìn thấy, Bách Lý Minh Hương liền vội vàng đứng lên, cúi đầu xuống, "Đa tạ Vương phi nương nương."

"Khách khí, mau đi thôi. Ngươi cũng không thể bị bệnh!" Hàn Vân Tịch khoác áo choàng của mình cho Bách Lý Minh Hương. Hy vọng nhiệt độ cơ thể của chính mình có thể làm cho nữ tử đáng thương này ấm áp một ít.

Bách Lý Minh Hương vừa cảm kích, lại thấp thỏm. Nàng nghĩ, vào giờ phút này, Tần Vương điện hạ nhất định đang nhìn các nàng.

Quả thật Long Phi Dạ nhìn các nàng. Hắn lại suy nghĩ sự tình mỹ nhân huyết. Sau khi lấy được mỹ nhân huyết, đối với Hàn Vân Tịch nhất định có trợ giúp nghiên cứu Mê Điệp Mộng.

Thấy Vương phi nương nương không có bên người điện hạ, Bách Lý tướng quân mới tiến lên, "Điện hạ, Âu Dương Ninh Nặc cùng cấu kết với Quân Diệc Tà, mạt tướng quả thực không nghĩ ra."

"Mặc dù nói Âu Dương Ninh Nặc là thương nhân, có lợi sẽ toan tính kết giao. Nhưng nếu như chỉ vì bắt cá mà đến đây, với bản lĩnh Âu Dương Ninh Nặc, còn không đến mức phải tìm Quân Diệc Tà hợp tác?"

Bách Lý tướng quân cân nhắc, cũng là điều Long Phi Dạ đang suy nghĩ, "Sợ là phía sau hai người này, còn có thủ đoạn."

"Điện hạ, thế lực Thương hội Vân Không lớn như vậy, không thể uổng công nhường cho Quân Diệc Tà!" Bách Lý tướng quân vội vàng nói.

Một điểm này, trong lòng Long Phi Dạ so với bất luận kẻ nào đều biết. Hắn vừa mới nhượng bộ, không phải là nhường cho Quân Diệc Tà.

"Chuyện này, ngươi không cần quan tâm, trong lòng Bản vương hiểu rõ." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói. Ngay từ lúc mấy năm trước hắn và Âu Dương Ninh Nặc ở biên quan gặp nhau, hắn liền bắt đầu điều tra người này.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, cùng đoàn người đi hướng Hồ Huyễn Hải. Quân Diệc Tà cùng Âu Dương Ninh Nặc cũng mang một đám Ngư Phu xuyên qua rừng cây.

Việc lần này, thật ra là Âu Dương Ninh Nặc chủ động tìm tới Quân Diệc Tà. Ngay từ đầu, sau khi Quân Diệc Tà thụ sủng nhược kinh(3, cũng có thật sự phòng bị.

(Chú thích:

(3) Thụ sủng nhược kinh: (shòuchǒngruòjīng) 受宠若惊 nghĩa là được sủng ái mà lo sợ.)

Về sau mới biết được, trong tay Âu Dương Ninh Nặc có vài giấy tờ mua bán ngựa, bị biên quan Bắc Lịch giữ lại, muốn cầu cạnh hắn. Hắn mới buông xuống phòng bị.

Sự tích Long Phi Dạ giúp nạn thiên tai tại Thiên Ninh vô cùng huyên náo. Quân Diệc Tà đã sớm âm thầm chú ý, cũng đoán được Long Phi Dạ đánh chủ ý đi ra biển đánh Hải Ngư(*).

(Chú thích:

(*) Hải ngư: cá biển.)

Vừa vặn, trong tay Âu Dương Ninh Nặc có không ít cao thủ tìm Ngư Nhãn(4). Hai người thường xuyên qua lại, sau khi nói chút điều kiện liền kết bạn mà đi.

(Chú thích:

(4) Ngư nhãn: mắt cá

Ý chỉ một vị trí mấy con cá tụ tập nhiều. Tớ sẽ tìm ảnh minh hoạ.)

Quân Diệc Tà giúp Âu Dương Ninh Nặc giải quyết giấy tờ mua bán ngựa. Âu Dương Ninh Nặc là giúp hắn tìm tới Ngư Nhãn, bắt được Hải Ngư.

Quân Diệc Tà đối với Hải Ngư là tình thế bắt buộc. Hắn chuẩn bị đem số Hải Ngư tới đưa Hàn Vân Tịch đổi giải dược!

Cho dù vừa vặn đụng độ Long Phi Dạ, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng kế hoạch của hắn.

Phải biết, người trong tay Âu Dương Ninh Nặc, cũng không phải là ăn không ngồi rồi. Trên thế giới này, không có ai có thể so với mấy Ngư Phu trong tay Âu Dương Ninh Nặc, đều quen thuộc với nơi có Ngư Nhãn.

"Khang Vương điện hạ cùng Tần Vương tựa hồ kết thù khá sâu." Âu Dương Ninh Nặc cười hỏi. Hắn biết hai vị Vương gia này xưa nay đối địch, lại không nghĩ rằng đã tới trình độ vừa thấy mặt đã đánh.

Quân Diệc Tà cười lạnh không lên tiếng, gió thổi vào mặt. Hắn không tự chủ nắm chặt cánh tay, lộ ra biểu tình thống khổ.

Bên này cánh tay Trúng Hàn Vân Tịch hạ độc, đến nay không biết.

Trời càng lạnh, càng đau đến lợi hại, để cho người vô kế khả thi, không thể làm gì. Mặc dù hắn nhịn rất giỏi, nhưng đúng một số thời khắc, vẫn sẽ không nhịn được.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ không ra đây rốt cuộc là độc gì. Nhưng theo kinh nghiệm của hắn nhìn, đau đớn càng ngày sẽ càng nghiêm trọng. Cuối cùng, không chừng toàn bộ cánh tay cũng sẽ phế bỏ.

Hắn mà biết loại độc này, sẽ chậm chậm chơi với Hàn Vân Tịch! Sự tình về Độc thú, một khi công khai, đã đủ cho Hàn Vân Tịch gặp rắc rối lớn!

Thấy Quân Diệc Tà không trả lời, Âu Dương Ninh Nặc cũng không truy hỏi, mà quan tâm tới sự tình về Hàn Vân Tịch.

"Nghe nói, Tần Vương Phi là cao thủ dùng độc?"

"Ha ha, ngươi đi thử một chút thì biết có phải cao thủ hay không." Quân Diệc Tà tâm tình không tệ, chế nhạo nói.

Âu Dương Ninh Nặc một bên cười, một bên lắc đầu. Tâm tình tựa hồ cũng không tệ.

Như thế xem ra, đối với Ngư Nhãn, hai người này cố gắng hết sức, đã có phần nắm chắc.

Ngư Phu dẫn đường ở phía trước. Rất nhanh, bọn họ liền đến Hồ Huyễn Hải. Rất không đúng dịp, vừa mới ra khỏi lâm tử(5), liền thấy Long Phi Dạ cũng vừa mới đến bờ hồ, ngay tại cách đó không xa.

(Chú thích:

(5) Lâm tử: rừng cây tử

Lâm: rừng cây

Tử: ( bộ mộc) cây tử, dùng để đóng đàn.)

Hồ Huyễn Hải là một hồ lớn hình tròn. Trong hồ có hơn ngàn loại cá. Cho dù mặt hồ đóng băng, vì dưới hồ nước vẫn chảy, cho nên các loại cá vẫn sống bình thường.

Ở trên mặt băng, tùy ý đục mở một cái hang, đều có thể dẫn tới số lớn Hải Ngư, ngoi lên khỏi mặt nước để hô hấp.

Mà cái gọi là "Ngư Nhãn", chính là vị trí đục trên mặt băng, một khi tạc mở, sẽ dẫn tới từng tốp bầy cá hội tụ. Ngư Nhãn có phân chia theo cấp Đại, Trung, Tiểu. Bầy cá bị hấp dẫn cũng có phân chia cấp Đại,Trung, Tiểu.

Ngư Nhãn cũng không phải dễ tìm như thế, không phải người chuyên nghiệp căn bản là tìm không ra. Cho dù là người chuyên nghiệp, cũng tìm được mắt cá nhỏ là chiếm đa số, tìm tới Ngư Nhãn cấp trung đã coi là rất hiếm có. Ở Đảo Ngư Châu ghi lại, đến nay còn không có người tìm thấy mắt cá lớn!

Nghe nói, một khi tìm thấy mắt cá lớn chính là Đại Ngư Nhãn, là đem trọn cá trong hồ Huyễn Hải tất cả đều bắt lấy sạch.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch rất nhanh cũng thấy Quân Diệc Tà bọn họ. Thật là oan gia ngõ hẹp!

Bách Lý Minh Hương đã phủ thêm kiện áo khoác thứ hai, nhưng vẫn lạnh đến run run. Nhưng nàng không chút do dự, từng cước đạp trên mặt băng.

"Điện hạ, khu vực này là nơi bầy cá tập trung, cũng là nơi có nhiều Ngư Nhãn nhất." Mặc dù trong bụng sợ hãi, khẩn trương, nhưng là sự tình trọng đại, nàng vẫn vô cùng nghiêm túc.

Mặc dù số lượng Ngư Nhãn nhiều không chừng. Nhưng trước tiên là phải tìm thấy trước, tìm thấy càng nhiều, bắt được cũng càng nhiều.

"Giao cho ngươi!"

Sự chú ý của Long Phi Dạ đều trên người Quân Diệc Tà, lạnh lùng nhìn.

Quân Diệc Tà cũng nhìn Long Phi Dạ, "Âu Dương công tử, cho người của ngươi cùng tiến lên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play