Bất kể là ai nói, bất kể là dùng phương thức gì nói ra.
Hàn Vân Tịch ra giá cả chính là một trăm ngàn gánh lương thực mua một vạn lượng. Cái giá tiền này thấp hơn nhiều so với giá cả của Cửa hàng gạo Ngô thúc mở hội mua bán mấy ngày nay!
Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn uống trà, ngồi chờ Lâm gia cùng tiền sư phó trả giá.
Lâm gia ở chợ đen buôn bán nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua người nào trả giá chém ác như vậy. Người này, mặt còn không đỏ, tim không đập.
Mặc cả giá tiền cũng phải trong ranh giới cuối cùng. Một khi vượt qua ranh giới cuối cùng, chỉ có một kết quả, chính là bị chủ quán đuổi ra đi!
Lâm gia nịnh nọt Hàn Vân Tịch lâu như vậy, lại đổi lấy một con số đau lòng. Hắn hận không được cầm một cây chổi tới, đem nữ nhân này mắng rồi đuổi đi.
Nhưng là, Lâm gia không dám!
Hôm nay, chiếm ưu thế thị trường là bên mua, không phải là bên bán. Lâm gia đang ở yếu thế, là hắn đang cầu xin người ta đến mua, không phải là người ta xin hắn bán!
Lâm gia một mực hít thở sâu, âm thầm tự nói với mình tỉnh táo hơn nữa. Mua bán mà, chung quy phải từ từ mài giũa mới có thể kiếm được bạc.
So với Lâm gia, tiền sư phó lại là tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn cười nói, "Hách Liên cô nương, lời nói khi say rượu, chúng ta liền chớ coi là thật chứ?"
"Chớ coi là thật" là ý gì? Ý tứ chính là cái giá cả này không chấp nhận, ngươi mau chóng đưa ra một cái giá cả khác.
Hàn Vân Tịch bĩu môi một cái, "Vậy thì, hai trăm ngàn gánh một vạn lượng thôi!"
Lần này, tiền sư phó vốn ổn định cũng không khống chế được, hắn tức giận nói, "Hách Liên cô nương, đây không phải là chuyện có thể đùa cợt!"
Ai ngờ Hàn Vân Tịch cũng không cao hứng, lạnh lùng nói, "Ai đùa giỡn với ngươi? Ta đưa ra giá cả, chính là một trăm ngàn gánh một vạn lượng, là các ngươi nói nhảm quá nhiều."
Hàn Vân Tịch vừa nói, nhìn hướng Lâm gia, không nhịn được nói, "Lâm gia, giá cả ta đã đưa ra, ngươi có thể bán bao nhiêu tiền cũng cho ta câu trả lời dứt khoát. Nếu đồng ý mua bán, chúng ta liền thành giao kèo, nếu không thể, chúng ta liền chấm dứt tại đây! Ta cũng không nóng nảy mua của các ngươi."
Ngày nào đó, nếu Lâm gia cùng tiền sư phó biết được thân phận thật của Hàn Vân Tịch, lại nghĩ tới hôm nay nàng nói lời này, nhất định sẽ tức giận mà hộc máu bỏ mạng!
Nhưng mà, lúc này, bọn họ đã không có đường lui.
Hàn Vân Tịch đã đưa ra điều kiện tiên quyết là mua một trăm ngàn gánh giá một vạn lượng. Lâm gia cùng tiền sư phó cũng không biết làm thế nào cho dứt khoát. Bán giá thấp, bọn họ thiếu tiền chết. Còn nếu bán cao, vạn nhất nữ nhân này nói không mua, trực tiếp rời đi, bọn họ được trận tiếc mà khóc chết.
Hai người bọn họ cũng trầm mặc, không lên tiếng.
Bất kể trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì, ngược lại, Hàn Vân Tịch không muốn chờ.
"Hách Liên cô nương chờ một chút! Chờ một chút!" Tiền sư phó liền vội vàng giữ người, "Hách Liên cô nương, bởi vì trong lương khố có lương cũ cùng lương mới, cho nên phương diện giá tiền, chúng ta cần thời gian tham khảo một chút nữa!"
Tiền này sư phó coi như thông minh, mang chuyện lương cũ lương mới ra nói chuyện.
Tiền sư phó còn chưa nói bàn bạc thế nào, Hàn Vân Tịch liền nói một câu, mang sự tình mới sinh sôi đã bị nói cho chết từ trong trứng nước. Nàng nói, "Bản cô nương tới đàm luận, dĩ nhiên là bàn giá cả lương mới. Tới đây rồi, các ngươi lại nói trong tồn kho chứa lương cũ, ta cũng không tính toán, toàn bộ đều tính theo giá lương mới đi! Ngược lại, bản cô nương đây mới không phải là so đo với các người."
Nữ nhân này... Thật là khinh người quá đáng! Quá mức! Liền chưa bao giờ thấy qua có loại người như vậy, muốn tiện nghi còn khoe tài!
Đưa ra giá cả thấp như vậy, lại còn nói thật hay, dáng vẻ tựa như rất khẳng khái dứt khoát. Quá vô sỉ!
Long Phi Dạ cũng là lần đầu tiên phát hiện ra nữ nhân này còn có một mặt vô sỉ như thế. Bất quá, hắn rất ưa thích loại vô sỉ này.
Lâm gia đã sớm yên lặng. Lần này ngay cả tiền sư phó cũng không biết nói thế nào với Hàn Vân Tịch.
Cuối cùng, hắn nói, "Hách Liên cô nương, tại hạ và Lâm gia cần phải thương nghị một chút mới có thể cho ngươi giá cả cuối cùng, còn làm phiền ngươi chờ một chút."
Đây là muốn tránh nàng, Hàn Vân Tịch nghĩ, chẳng lẽ vị Tiền sư phó này cũng không thể làm Chủ? Phải mời người cấp trên người?
"Bao lâu?" Nàng nghiêm túc hỏi.
"Liền thời gian một chun trà đi." Tiền sư phó đáp.
"Tốt! Ta chờ." Hàn Vân Tịch rất sảng khoái đáp ứng. Nàng lơ đãng nhìn mắt Long Phi Dạ, hai người rất ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.
Trừ khi, cấp trên là chủ nhân đang ở ngay tại trong tiệm lương của Lâm gia. Nếu không, thời gian mười chun trà cũng không đủ để Tiền sư phó đi mời người cấp trên.
Đêm qua, khi Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vào hàn xá tại cửa hàng gạo Lâm gia nghỉ ngơi. Long Phi Dạ đã lệnh cho Ám Vệ cùng đi vào, đã sớm lục soát khắp cửa hàng gạo. Tới lúc này, có thể đang truy xét tới con đường lui tới của mật hàm.
Tiền sư phó cũng không phải là đi mời chủ tử, là hắn thật sự cùng Lâm gia đi thương nghị giá cả.
Nói cách khác, Tiền sư phó này thân phận không thấp, có thể đứng lên làm đại biểu, thay cho chính chủ phía sau màn quyết định giá cả. Nếu như đi từ vị Tiền sư phó này, muốn tìm ra chứng cứ Phủ Quốc Cữu tham ô, vậy thì không khó!
Trong thời gian chờ đợi, Hàn Vân Tịch cố ý đổi ngâm trà, rót một ly cho Long Phi Dạ, nàng thấp giọng, "Điện hạ, mời."
Long Phi Dạ hai tay nhận lấy ly trà, phi thường chuyên nghiệp trả lời, "Tạ chủ tử!"
Hàn Vân Tịch suýt nữa bật cười. Cổ nhân có câu " ba đời có phúc" (1) Có thể hình dung ra tâm tình của nàng lúc này. Bất kể là hiện tại hay là tương lai, có thể nghe thấy Tần Vương điện hạ nói một tiếng "Chủ tử" này, chắc chắn cũng chỉ có một mình nàng.
Thời gian một chun trà qua đi, Lâm gia cùng tiền sư phó đúng hẹn thì quay trở về.
Tiền sư phó là người Quốc Cữu gia tự mình phái tới. Dĩ nhiên hắn có thể đại diện toàn quyền Quốc Cữu gia quyết định giá cả cùng số lượng lương thực bán ra.
Hắn sở dĩ tránh đi, chính là cùng Lâm gia nghiêm túc tính toán giá cả cùng số lương tồn kho.
Quốc Cữu Phủ phải giao cho Hộ Bộ bạc cộng thêm tiền vay lãi suất cao ở chợ đen mấy ngày nay, tất cả vốn và lãi. Tính đến tối hôm nay, thiếu hụt hơn một trăm năm mươi vạn lượng tiền mặt. Lương tồn kho, số lượng chung quy có hơn ba triệu gánh.
Hơn ba triệu gánh lương trong có 1 phần 3 là lương cũ, 2 phần 3 là lương mới, không phải là tất cả đều là lương thực tham ô. Thiên Ninh Quốc năm nay mất mùa, lương thực không thu hoạch được, cho nên lương thực giao lên không nhiều. Mà quốc khố lấy ra giúp nạn thiên tai cũng có giới hạn. Trong này có hơn 50 vạn gánh là Phủ Quốc Cữu lợi dụng cường quyền, thu mua từ nơi được mùa của những địa chủ thổ hào đã mua ép giá thấp của dân. Phủ Quốc Cữu đã có ý định mang tất cả chỗ lương vào chợ đen, đẩy giá lên cao rồi bán lấy lời.
Nếu như dựa theo giá cả Hàn Vân Tịch đưa ra, một trăm ngàn gánh giá một vạn lượng. Như vậy, toàn bộ lương thực có bán đi cũng chỉ có giá hơn ba mươi hai vạn.
Hơn ba mươi hai vạn thì làm thế nào đủ bạc cho Phủ Quốc Cữu giao cho Hộ Bộ!
Tiền sư phó có cảm giác, càng phát ra càng cảm thấy Hách Liên cô nương ra giá cả thấp đến quá mức. Hắn cũng không biết mình làm sao lại với Hàn Vân Tịch nói thành như vậy.
Hắn và Lâm gia thương nghị một phen. Trong lòng đã kiên định một cái giá thấp nhất, một trăm ngàn gánh lương giá năm chục hai ngàn.
Một trăm ngàn gánh giá năm chục ngàn hai, nếu mang tất cả lương thực tồn kho cũng bán đi, vậy thì có thể lấy được hơn một trăm năm mươi vạn lượng tiền mặt. Vừa mới đủ lấp đầy thiếu hụt ngân lượng của Phủ Quốc Cữu.
Cái giá tiền này đã là giới hạn thấp nhất, không thể bán thấp hơn. Nếu lại hạ xuống, bán lương sẽ không ý nghĩa.
Tiền sư phó dĩ nhiên hy vọng có thể bán cao một chút, có chút doanh thu còn dư lại.
Tiền sư phó nói doanh thu còn dư lại chính là phần thừa sau khi trả hết nợ của Phủ Quốc Cữu. Cũng không phải là doanh thu bán lương chân chính còn dư ra. Phải biết rằng, một số lượng lớn lương thực như vậy, ít nhất phải bán ra một trăm ngàn gánh giá ba triệu, bán vậy Phủ Quốc Cữu mới không thua thiệt!
Bỏ qua một bên việc bán lương. Chỉ tính Phủ Quốc Cữu mua được lương thực, tham ô ít nhiều cũng phải đút lót chi phí về nhân sự, chi phí chuyên chở, chi phí bảo quản,... vân vân, đều là những khoản chi tiêu không nhỏ.
Có vài người làm ăn, cái mâm làm rất lớn, nhìn như rất giàu có, lại thường thường không mang ra được bao nhiêu tiền mặt đến, chính là bởi vì cái mâm càng lớn, chi tiêu lại càng lớn.
Đương nhiên, giá cả cuối cùng còn có doanh thu dư lại. Tiền sư phó nhất định sẽ không cần bạc, chỉ có thể lưu lại lương thực. Sau đó lại đợi tới thời điểm lương tăng giá mới bán đi, như vậy mới có thể làm hết sức để đền bù tổn thất.
Thấy Lâm gia cùng Tiền sư phó trở lại. Hàn Vân Tịch dáng vẻ không nhịn được chờ đợi, hỏi nói, "Lâm gia, bây giờ có thể nói giá chứ?"
Lâm gia cũng không kịp ngồi xuống, "Hách Liên cô nương, ngươi ra giá thật quá thấp. Chúng ta sẽ thua thiệt rất nhiều."
"Thua thiệt rất nhiều thì đừng bán, ta cũng không thể cho các ngươi thua thiệt!" Hàn Vân Tịch nói điều hiền lành!
Lâm gia cùng Tiền sư phó ở trong lòng âm thầm kêu khổ!
Lâm gia cũng không biết giải thích thế nào với Hàn Vân Tịch. Vì sao bọn họ nhất định phải bán lương. Hắn tránh mở đầu câu chuyện, lại thở dài một hơi, nói, "Hách Liên cô nương, một trăm ngàn gánh giá bảy vạn lượng, đã là giá thấp. Trong phòng kho của chúng ta cũng có hơn 2 triệu gánh lương thực. Lúc này, ngươi đi đâu tìm cũng không tìm ra nơi nào có nhiều lương thực như vậy."
Lâm gia vừa nói, lại bổ sung một câu, "Dĩ nhiên, giá cả cũng không thể thấp được bằng giá chúng ta bán."
Lâm gia vừa nói, Hàn Vân Tịch cũng biết bảy vạn lượng cũng không phải là giới hạn cuối cùng.
Bởi vì trước đó, Long Phi Dạ đã điều tra qua số lượng bạc Phủ Quốc Cữu thiếu hụt. Trong lòng hai người Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch là có con số xấp xỉ. Tính ra giá cả bảy vạn lượng một trăm ngàn gánh, hơn 2 triệu gánh, không sai biệt lắm chính là số Phủ Quốc Cữu thiếu hụt.
Mà đám người này, đưa ra giá cả nhất định sẽ còn lưu lại con đường trả giá, không đến nỗi mà đem tổng cộng lương tồn kho nói ra hết.
Cho nên, Hàn Vân Tịch suy đoán, tồn kho của Phủ Quốc Cữu không chỉ hơn 2 triệu gánh.
Nàng và Long Phi Dạ hôm nay đến đây cũng không phải là vì tiết kiệm bạc, mà là vì lương thực và chứng cứ Phủ Quốc Cữu tham ô.
Mục đích chính của hai người là muốn mang tất cả tồn lương trong kho của Phủ Quốc Cữu Phủ móc ra, móc bằng sạch!
Không gian trá thì không thể làm thương nhân. Nhưng dù có là thương nhân như thế nào đi chăng nữa, gian trá cũng phải có ranh giới đạo đức cuối cùng.
Lần này thiên tai hạn hán, nhiều người chết đói như vậy, Phủ Quốc Cữu lại còn có thể (2) tích trữ một lượng lớn lương thực như vậy, một viên cững không góp ra cứu nạn. Việc này cùng mưu tài hại mệnh khác nhau ở chỗ nào đây?
Phủ Quốc Cữu dám một viên lương cũng tích trữ không nhả ra, nàng liền dám để cho bọn họ không dư thừa một hột nào!
"Lâm gia, ngươi đây cũng quá có thể trả giá chứ?"
Hàn Vân Tịch vừa nói, khóe miệng dâng lên vẻ tự giễu, lại nói, "Không đúng, căn bản đây là ngươi không muốn làm cuộc mua bán này! Nếu không thành ý, ta xem chúng ta cũng không cần phải nói chuyện."
Hàn Vân Tịch nói xong trực tiếp liền đứng lên, phải đi.
Lâm gia gấp, đang muốn mở miệng, tiền sư phó giành trước, "Hách Liên cô nương, ngươi ra giá quả thực quá thấp. Nếu không, ngươi thêm nhiều chút, chúng ta hàng nhiều chút, như thế nào?"
"Các ngươi có thể bao nhiêu?" Hàn Vân Tịch dừng bước.
"Hách Liên cô nương, có thể tăng thêm ít nhiêu đây?" Lâm gia liền vội vàng hỏi.
Này vừa nói, Hàn Vân Tịch cười lạnh, "Ta tăng thêm ít thì Lâm gia cũng tiếp nhận sao?"
Lâm gia nhất thời cứng họng, cũng không biết trả lời như thế nào.
"Lâm gia, ta tăng thêm bao nhiêu không có ý nghĩa, mấu chốt là các ngươi nguyện ý bán ra bao nhiêu hàng. Ta vừa mới nói, cuộc mua bán này, ta có thể làm nhưng không làm." Hàn Vân Tịch cầm thái độ vạch rõ.
Lâm gia hướng tiền sư phó nhìn, không lên tiếng nữa.
Tiền sư phó cùng Lâm gia thấy như thế, đều có chút tâm lực tiều tụy. Hắn vẫn muốn giãy giụa một chút, dù sao số lượng lương thực lớn như vậy, bán hết coi như tổng số lượng bạc cũng sẽ nhiều hơn một số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT