Đêm Yên tĩnh, huyên náo giờ đã theo đám người đi xa, chỉ để lại mơ hồ, mập mờ. Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, ý cũng loạn, tình cũng mê.

Từng nụ hôn nhỏ, vô thanh vô tức rong ruổi, đáp xuống cổ trắng ngần của Hàn Vân Tịch, thân thể cao lớn phía sau nàng có cảm giác bị bí bách càng ngày càng mạnh. Hàn Vân Tịch không tránh khỏi ngẩng đầu nhìn lên, tiêu hồn trong mê ly, nàng trông thấy một vầng minh nguyệt.

"Long Phi Dạ, đừng..."

Nàng chẳng qua là vô thức kêu một tiếng, nhưng mà, vừa vặn một tiếng này "Đừng..." đã làm dừng lại tiết tấu của Long Phi Dạ.

Trong phút chốc, Long Phi Dạ buông ra tay, thậm chí lùi lại một bước!

Thiên đường cùng Địa Ngục, chính là khoảng cách một bước.

Hàn Vân Tịch trong nháy mắt liền thanh tỉnh, tâm can như sấm nổ đoàng đoàng, trong lúc nhất thời cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Trời ạ, tên kia vừa mới làm gì nhỉ? Nơi này là trên đường cái!

Mặc dù nàng không bảo thủ, nhưng là cũng không dễ dãi. Nàng vẫn theo tuýp phụ nữ truyền thống.

Nếu như vừa rồi nàng không có vô thức lên tiếng, hắn sẽ tiếp tục, hắn sẽ hôn đi nơi nào?

Nghĩ tới đây, cổ và lỗ tai Hàn Vân Tịch cũng nóng bỏng lên, giống như lửa cháy thiêu đốt.

Vẻ mê mệt trong đáy mắt của Long Phi Dạ đã rút đi không ít, hiện giờ, thay thế vào đó là từng tia phiền não.

Long Phi Dạ vẫn luôn tự hào về lực tự kiềm chế của bản thân, ấy vậy mà tối này, cứ thế sụp đổ. Hắn không thích chính mình buông thả như vậy.

Đối với nữ nhân này, hắn vẫn luôn không cho phép dung túng chính mình.

Hai người cứ đứng như vậy, một trước một sau, yên lặng không tiếng động.

Yên lặng không quá lâu, Long Phi Dạ vẫn lạnh lùng mở miệng, "Đi thôi."

Người này khi dễ người, lại còn có thể bình tĩnh như vậy!

Hàn Vân Tịch vốn nên thở phào, nhưng là nàng lại có cảm giác trống rỗng.

Nàng cảm thấy không cam lòng, nàng có thể hết lần này tới lần khác không có can đảm quay đầu lại nhìn hắn.

Nghe Long Phi Dạ nói, Hàn Vân Tịch ngoan ngoãn đi về phía trước.

Thật may chặng đường này không ngắn, có đủ thời gian cho Hàn Vân Tịch điều chỉnh tâm tình, khi bọn hắn đến tiệm lương Lâm gia, sắc mặt Hàn Vân Tịch cũng cơ bản như bình thường.

Hai người nhìn như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng giữa hai người tràn ngập khí tức mập mờ, chỉ có chính bọn hắn cảm thụ được, người ở bên ngoài nhìn vào thì bọn họ là một đôi chủ tớ.

Không thể không nói, Long Phi Dạ làm rất tốt nhiệm vụ người hầu. Đến tiệm lương Lâm gia, hắn không đứng gần với Hàn Vân Tịch như vậy. Hàn Vân Tịch vào cửa trước, hắn mới đi theo vào, hành vi cử chỉ cũng rất khiêm nhường, càng giống như người hầu.

Tiệm lương Lâm gia hoạt động ở chợ đen Thiên Vực chính là tai mắt của phủ Quốc Cữu, người trong tiệm cũng không phải nhân vật bình thường, cho nên, đã diễn trò, phải làm đủ.

Trước khi tới đây, Ngô thúc cũng đem tình hình của tiệm lương Lâm gia đều nói qua. Hàn Vân Tịch vốn cho là vừa vào tiệm liền gặp được đương gia Lâm gia, cùng mấy người chỉ điểm chuyên nghiệp.

Ai biết trong tiệm lúc này, trừ một gã chừng hai mươi tuổi đang buồn ngủ, cũng chỉ có mấy gã sai vặt.

"Có ai không?" Hàn Vân Tịch lớn tiếng kêu.

Gã đàn ông lười biếng ngẩng lên, liền liếc mắt nhìn, lập tức lại ngủ.

Đây là tình huống gì?

Hàn Vân Tịch đang muốn hỏi, ai biết gã đàn ông kia không có điểm báo trước lại ngẩng đầu lên xem. Hắn xoa xoa con mắt, rất nhanh lộ ra ánh mắt đê tiện.

Hàn Vân Tịch lập tức nhận ra ánh mắt ác ý của đối phương, nàng cảm thấy từ phía sau lưng phát ra một cỗ khí tức có phần âm sâu, lãnh ý.

Điều này làm cho Hàn Vân Tịch cảm thấy an toàn. Hàng lông mi của nàng như thêu như vẽ, lạnh lùng nhìn gã đàn ông, dứt khoát hỏi, " Ông chủ nhà ngươi đâu?"

Hàn Vân Tịch không biết, nàng trang điểm đẹp lạnh lùng cao quý, ăn mặc như vậy có biết bao phần mê người. Giờ phút này, biểu tình lại lạnh lẽo cô quạnh, thanh âm lạnh như băng, chính là vưu vật!

Có nhiều nam nhân đặc biệt thích lãnh mỹ nhân có niềm khiêu khích cao như vậy.

"Sách sách sách... Sách sách sách"

Nam tử không nói lời nào, một bên chẹp miệng, vừa đi tới, nói năng tùy tiện.

Hàn Vân Tịch vốn định ra tay hạ độc, giáo huấn tiểu sắc quỷ này một chút, nhưng lại cân nhắc đến chính sự phải làm, không thể đánh rắn động cỏ, nàng chỉ có thể nhịn.

Nam tử đâm đầu đi tới, cũng đi tới trước mặt Hàn Vân Tịch, lại không có ý tứ ngừng bước, bức tới trước mặt nàng.

Hàn Vân Tịch lùi về sau một bước, ai biết nam tử lại tiến lên một bước, cười thô bỉ, "Mỹ nhân, nàng muốn mua lương sao?"

"Gọi lão bản của ngươi ra!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, lại nhượng bộ một lần nữa.

"Có chuyện gì, nàng cứ việc nói, Bản Thiếu Gia có thể làm chủ."

Thiếu gia ăn chơi này không phải người lạ, chính là cháu ngoại người phụ trách tiệm lương Lâm gia, tên Trần Tam Thiếu.

Lâm gia đang cùng mấy người chỉ điểm ở hậu viện, một bên thương lượng sự tình bán rẻ lương thực, một bên trả lời mật hàm phủ Quốc cữu, tiệm lương tạm thời giao cho Trần Tam Thiếu trông coi.

"Ta muốn mua không ít, ngươi không thể làm Chủ. Bớt nói nhảm, gọi đương chủ Lâm gia ra." Hàn Vân Tịch nói câu này đã đạt giới hạn nhẫn nại.

Nào ngờ Trần Tam được voi đòi tiên, lại một lần nữa ép tới gần Hàn Vân Tịch.

Lần này, Hàn Vân Tịch không lui về sau nữa, mà dùng hai tay hung hăng đẩy hắn ra, lạnh giọng, "Lăn ra xa bổn tiểu thư!"

Trần Tam bị bất ngờ, bị đẩy một cái liền đụng trên bàn, đẩy ngã theo một bàn trà bánh.

Hắn bò dậy, liế.m liế.m đầu lưỡi, lại cười dâm tà, "Hoá ra không phải lãnh mỹ nhân, là một cô em cứng đầu, ha ha, hợp khẩu vị tiểu gia ta!"

Hắn dứt lời, lập tức hạ lệnh, "Người đâu, cửa đóng cho tiểu gia ta!"

Sớm có gã sai vặt chạy đi hậu viện tìm Lâm gia, còn vài gã sai vặt khác không dám đắc tội Trần Tam Thiếu lập tức đi đóng cửa.

Thấy vậy, Hàn Vân Tịch không sợ, dù sao đứng sau lưng nàng là Long Phi Dạ, so với kẻ khác còn là ngọn núi lớn để dựa vào.

Vừa đóng cửa, Trần Tam Thiếu liền nhào tới, "Cô em cứng đầu, tranh thủ thời gian để tiểu gia nếm mùi vị!"

Nhìn hắn tới gần, tay Hàn Vân Tịch lanh lẹ, nâng lên một cái, hung hăng hướng trên mặt hắn tát xuống, "Ba" một tiếng thanh thúy!

Trần Tam Thiếu lập tức sững sốt, trên mặt nổi lên một dấu tay nóng bỏng, mà xung quanh, mấy gã sai vặt đều sững sờ.

Tiệm lương của Lâm gia ở chợ đen lương địa vị cực cao, Lâm gia lại không có con cháu, nên cưng chiều nhất cháu ngoại này. Trần Tam đã ỷ vào thế lực của tiệm lương cùng sự cưng chiều của Lâm gia mà làm xằng bậy, đã ở chợ đen thì người người đều biết.

Ở bên ngoài, hắn trước mặt mọi người trêu đùa nữ tử, Lâm gia đều có thể giúp hắn giải quyết, huống chi là đang ở trong tiệm lương của Lâm gia?

Hôm nay, người đàn bà này lại dám động thủ đánh người.

Trần Tam Thiếu thật hăng hái cũng bị một tát này đánh hỏng!

Hắn che gò má, lộ ra ánh mắt hung ác, "Người đâu, bắt sống được ả cho ta. Bản Thiếu Gia không chơi chết ngươi sẽ không họ Trần!"

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên "Hưu", một tiếng roi ác liệt vang lên, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, mặt Trần Tam Thiếu liền bị rút một roi ra, trong phút chốc trầy da sứt thịt, máu chảy kinh tâm.

Tay trái Long Phi Dạ cầm roi, nhẹ nhàng vung lên, trường tiên thu hồi tới.

Mọi người đều biết hắn am hiểu nhất là kiếm, nhưng trên thực tế, roi thuật của hắn còn bỏ xa xa thuật kiếm của hắn.

Một roi này với Long Phi Dạ mà nói, căn bản không cần khí lực.

Lúc này, Trần Tam cùng mấy gã sai vặt mới chú ý tới người hầu một thân hắc y đứng sau mỹ nữ!

Cũng không trách bọn họ, trong chợ đen, người áo đen bịt mặt rất nhiều. Long Phi Dạ từ khi vào cửa cũng không nói tiếng nào, ai sẽ nghĩ hắn là ổ kiến lửa không dễ chọc vào?

"A..."

Trần Tam Thiếu đau đến mức kêu to lên, cũng không biết làm sao bây giờ.

Hàn Vân Tịch quay đầu lại, mất hứng, suýt nữa hô ra miệng hai tiếng "Điện hạ", thật may kịp thời dừng lại. Nàng ra vẻ khiển trách, "Nói không thể động thủ!"

Đại Phu giao phó, không thể động thủ!

Xưa nay cuộc sống thường ngày, hắn động thủ, nàng liền không tính toán. Nhưng loại "Động thủ" này, nếu có thể tránh khỏi, vẫn phải tránh cho.

"Vậy thì động cước đi?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.

Hàn Vân Tịch không phản ứng kịp, Long Phi Dạ đột nhiên một cước hung hăng đạp tới Trần Tam Thiếu, trực tiếp đạp bay người ra ngoài.

Hàn Vân Tịch không tránh khỏi cười ha ha, "Cái này có thể!"

Nhưng mà, Long Phi Dạ cũng không tiếu, tựa hồ mất hứng.

Trần Tam Thiếu phốc một tiếng liền rơi xuống đất, mới vừa mới kiêu ngạo mà hiện giờ đã hoàn toàn biến mất. Một người đàn ông lại ô ô nghẹn ngào, "Người đâu, người vừa tới, tìm cậu của ta tới! Nhanh, tìm cậu của ta tới!"

Rất nhanh, Lâm gia nghe tin tới, vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời giận dữ, "Người tới người nào, lại dám ở Cửa hàng gạo Lâm gia càn rỡ?"

"Người mua lương!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng trả lời. Mặc dù bọn họ phải giấu giếm thân phận, phải khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể bị tùy tiện khi dễ.

"Không bán!" Trần Tam Thiếu lập tức hô to. "Cậu, nữ nhân này đánh ta, nam kia còn đánh ta, ngươi nhất định phải thay ta hành hạ bọn họ!"

Hắn vừa nói, không cam lòng lại bổ sung câu, "Trói tên nam nhân kia lại, người đâu, mang roi tới cho ta! Bản Thiếu Gia muốn quất chết hắn!"

Nhưng ai biết, một bên là âm thanh đứa cháu yêu quý đang kể tội bị đánh, một bên là người muốn mua lương. Phải biết, điều lo buồn nhất của Lâm gia bây giờ chính là không có ai hỏi mua lương.

Hắn quét tầm mắt qua Long Phi Dạ, lại nghiêm túc quan sát Hàn Vân Tịch mấy lần. Cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Các ngươi... Muốn bao nhiêu?"

Hắn vô cùng rõ ràng tình thế bây giờ, vào giờ phút quan trọng này đến mua lương, nhất định là người không đơn giản.

"Cậu..." Trần Tam Thiếu bất mãn, hắn chỉ quan tâm ăn nhậu chơi bời, nào có biết tình thế bây giờ?

Lâm gia nguýt hắn một cái, hắn mới hậm hực cúi đầu. Hắn phải nhanh đi tìm Đại Phu, nhưng hắn không cam lòng!

"Cô nương, ngươi muốn mua bao nhiêu?" Lâm gia lại hỏi một lần.

"Nghe nói ngươi có năm chục ngàn gánh?" Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.

Lời vừa nói, Lâm gia đã biết nữ nhân này, người người đều biết có năm chục ngàn gánh lương thực muốn bán, nhưng là người trong nghề mới có thể tìm được nơi này của hắn.

Mặc dù Lâm gia nóng lòng bán lương, nhưng vẫn cẩn thận, hắn không đáp, hỏi ngược lại, "Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Ngươi có bao nhiêu?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Như thế tới lui, trong lòng Lâm gia cũng có cân nhắc, thái độ hắn mềm mại không ít, cười nói, "Cô nương, không bằng vào bên trong nhà nói chuyện?"

Ai ngờ Hàn Vân Tịch lại cười lạnh, "Trước nói xin lỗi, nếu không có, mời mở cửa ra. Mặc dù bản cô nương vội vã cần lương, nhưng cũng không thèm khát một nhà này các ngươi!"

Hàn Vân Tịch nói lời này, nghe giống như nhằm vào Trần Tam Thiếu, nhưng nàng nói để cố ý tiết lộ hai điểm tin tức cho Lâm gia.

Một, nàng vội vã cần lương. Hai, nàng cũng không phải đặc biệt tới Cửa hàng gạo Lâm gia.

Nếu Hàn Vân Tịch nói khẩn cấp cần lương, có lẽ Lâm gia tinh vi như vậy sẽ không tin tưởng nàng, nhưng Hàn Vân Tịch mượn sự việc vừa rồi của Trần Tam Thiếu nói như thế, Lâm gia cơ bản sẽ tin.

Tính tình Trần Tam Thiếu thế nào, Lâm gia rõ ràng nhất, không cần hỏi nhiều cũng biết là hắn háo sắc, lại muốn trêu đùa người ta.

Lâm gia cuối cùng không phải là đèn dầu cạn. Hắn nhìn Trần Tam Thiếu, nghiêm túc nói, "Cô nương, cháu ngoại của ta bị các ngươi đánh cho thành như vậy, cũng coi là nói xin lỗi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play