Trên người Hàn Vân Tịch toát ra khí chất uy nghiêm, đủ khiến mỗi người ở đây đều cảm thấy kinh sợ.

Nam tử áo trắng chầm chậm buông lỏng nắm tay đang siết chặt ra, hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tấn công Long Phi Dạ, hắn yên lặng ngồi xuống một bên chờ đợi.

Nhìn nữ nhân kia, ánh mắt của hắn bất giác trở nên dịu dàng, hắn luôn si mê dáng vẻ lúc giải độc của nữ nhân này, không có cách nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy.

Cố Thất Thiếu bất động ngắm Hàn Vân Tịch, biểu cảm có chút ngơ ngẩn, cũng không để ý tới việc thừa cơ trốn đi, tựa như hắn đã thất thần.

Độc của Nhãn Kính Vương Xà đối với Hàn Vân Tịch mà nói chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng, nhưng Long Phi Dạ trúng nhiều độc Nhãn Kính Vương Xà một lúc như vậy, nếu không giải độc kịp thời, thì nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hàn Vân Tịch gần như bài độc trên đùi Long Phi Dạ ra với tốc độ nhanh nhất, sau đó lại vội vàng bôi thuốc.

Nàng cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, động tác của đôi bàn tay nhanh nhẹn thành thạo, dứt khoát lưu loát, nàng hoàn toàn đắm chìm trong trong sự cấp bách, dường như trời có sập cũng không liên quan tới nàng.

Nàng không ý thức được sự căng thẳng của mình, càng không chú ý tới việc Long Phi Dạ vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, sự vui vẻ chảy tràn trong đôi mắt sâu sắc của hắn.

Hắn cách nàng rất gần, trán cũng sắp chạm vào đỉnh đầu nàng, cảnh tượng này mang đến sự ấm áp vô hạn cho sơn động tối tăm ẩm ướt.

Mặc dù tốc độ rất nhanh, thế nhưng, lấy độc, rửa sạch, bôi thuốc, mỗi một vết thương đều được Hàn Vân Tịch xử lý sạch sẽ, ngay cả băng bó cũng vô cùng cẩn thận, nhiều hơn một lớp băng gạc thì quá dày, ít đi một lớp băng gạc thì không đủ, băng bó vừa phải sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại của Long Phi Dạ, cũng không đến nỗi khó nhìn.

Một lúc sau, hơn mười vết thương đều đã được xử lý xong, Hàn Vân Tịch lúc này mới thở phào, ngẩng đầu lên: “An toàn rồi.”

Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền va vào cằm của Long Phi Dạ, Long Phi Dạ lập tức ngẩng đầu tránh đi, còn Hàn Vân Tịch cũng vô thức lui về phía sau một chút.

Đau quá, xương cằm của cái tên này sao lại cứng như vậy?

Lần va chạm này, cuối cùng cũng kéo tâm trí nàng thoát khỏi sự căng thẳng, nàng nhìn về một bên, rõ ràng là đang cố ý né tránh Long Phi Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của nàng vô cùng trầm tĩnh, ẩn nhẫn, dường như nữ nhân uy nghiêm, mạnh mẽ, lấn át tất thảy vừa rồi không phải là nàng.

Kể từ sau khi bị hắn hôn ở quán trà, đây coi như là lần đầu tiên gặp lại, nàng thật lòng không biết nên đối mặt với hắn như nào, nói cách khác, nàng thực sự không biết nên làm thế nào với nam nhân này.

Nàng từ trước đến nay là người cầm lên được thì có thể bỏ xuống được, là người có tính tự chủ rất mạnh, thế nhưng sau khi gặp được hắn, mọi thứ đều đã thay đổi, ngay cả bản thân mình cũng không thể làm chủ được.

Xung quanh rất tĩnh lặng, bầu không khí giữa hai người càng tĩnh lặng hơn.

Hàn Vân Tịch nhìn về một bên, lại tò mò không biết lúc này Long Phi Dạ đang làm gì, có biểu cảm gì.

Nàng ghét sự tĩnh lặng này! Chán ghét trạng thái rối bời của bản thân.

“Ngồi yên đi, trong người chàng vẫn còn độc chưa giải đâu!”

Nàng mở miệng trước, ngữ khí lạnh lùng, thậm chí có chút hung dữ, giống như đang đối mặt với bệnh nhân không nghe lời.

Long Phi Dạ bay ra từ cửa hang có nhiều độc, cũng trúng không ít độc được đặt ở cửa hang, nếu như không phải Đường Li vừa mới kêu to như vậy, nàng cũng không ý thức được vấn đề này.

Khởi động chức năng thăm dò mà không phải chức năng quét hình của hệ thống giải độc, Hàn Vân Tịch vẫn tiếp tục cúi đầu, nhưng ai biết, Long Phi Dạ lại đột nhiên đưa tay về phía nàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng.

Hàn Vân Tịch bất ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn theo phản xạ, chỉ thấy Long Phi Dạ đang rũ mắt nhìn nàng, biểu cảm tĩnh lặng, cả ánh mắt vốn lạnh lùng vô tình cũng nhuốm màu lặng yên.

Động tác của hắn dịu dàng vuốt ve cái trán đau nhức của nàng, không nói câu gì.

Tay của hắn rất lớn, bởi vì cầm kiếm một thời gian dài nên có rất nhiều vết chai, rất thô ráp, làn da của nàng mịn màng mà mẫn cảm, lòng bàn tay của hắn đầy nóng bỏng nam tính, trán của nàng lạnh buốt, một bên thô ráp còn một bên mịn màng, một nóng một lạnh giao hòa cùng nhau, những cái vuốt ve dịu dàng đó, khiến nàng có một loại cảm giác dễ chịu không nói thành lời.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đã quên đi những vướng mắc và những thương tổn trước đây, lại một lần nữa nàng không kìm lòng được mà đắm chìm trong đôi mắt sâu lắng tựa biển cả của hắn.

Long Phi Dạ, hóa ra chàng cũng có mặt tĩnh lặng ôn hòa như vậy, đời này có thể... có thể hi vọng xa vời một lần, nhận được sự dịu dàng như nước của chàng không?

Cảnh tượng giải độc vừa rồi khiến người ta sợ hãi, còn cảnh tượng ấm áp yên tĩnh lúc này... chính là diễn một màn tình cảm!

“Khụ khụ!”

Cố Thất Thiếu đột nhiên lớn tiếng ho khan: “Khụ khụ khụ...” Ho như sắp không thở nổi vậy.

Hàn Vân Tịch lúc này mới từ từ hoàn hồn, nghiêng đầu sang chỗ khác, tay của Long Phi Dạ trống không, hắn nhanh chóng thu tay lại, hắn không thèm nhìn Cố Thất Thiếu, mà đánh mắt về phía Đường Li ở một bên.

Đường Li đang muốn động thủ, ai ngờ Hàn Vân Tịch lại nheo mắt lại nhìn về phía Cố Thất Thiếu, tức giận nói: “Giải dược đâu?”

Cố Thất Thiếu giả ngu, tỏ vẻ vô tội, còn tiếp tục ho nhẹ vài tiếng.

“Giải dược của ba loại độc Ngũ Thải Liên Bồng, Lạc Thương Ly Thảo, Mỹ Nhân Ưu Tâm!” Hàn Vân Tịch nghiêm nghị.

Hệ thống giải độc đã phân tích ra, tốc độ của Long Phi Dạ nhanh như vậy, trúng độc không nhiều, cũng chỉ trúng ba loại độc, nhưng thật không may, ba loại độc này đều thuộc độc dược thượng cổ.

Hệ thống giải độc có ghi chép cách phối chế giải dược, đáng tiếc lại không có thành phần dược vật, thực ra, đừng nói là giải độc hệ thống, ngay cả lúc này, muốn lấy được ba vị thuốc kia cũng không dễ dàng.

Tiếng ho khan của Cố Thất Thiếu dừng lại, hắn mỉm cười với Hàn Vân Tịch, nhưng lại không nói gì, quay người định đi.

“Đứng lại!”

Hàn Vân Tịch và Đường Li cùng đồng thanh, Đường Li cũng đuổi theo.

Cố Thất Thiếu không để ý đến Hàn Vân Tịch, nhìn Đường Li, nhẹ nhàng nở nụ cười xinh đẹp gian ác: “Đường thiếu chủ, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng không phải đồ vật ngươi có thể tạo ra, đừng quá lãng phí.”

Đường Li đâu có biết chân tướng, hắn chỉ coi Cố Thất Thiếu vừa mới thuận lợi tránh thoát bốn cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm của hắn.

Đường Li nghĩ, bọn hắn đã đánh giá thấp cái tên này, bây giờ lại dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thật đúng là lãng phí, thế là, hắn cũng không dùng nữa.

“Không dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bổn thiếu chủ có thể đánh bại ngươi như thường!”

“Bản thiếu gia sợ quá!”

Cố Thất Thiếu cười mỉa mai, triển khai tư thế ứng chiến, không có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hắn rất sẵn lòng chơi đùa với tên thiếu chủ Đường Môn này.

Nhưng ai biết, Đường Li còn chưa động thủ, Hàn Vân Tịch lại tức giận: “Họ Cố kia, đừng tưởng ta không biết ngươi đang kéo dài thời gian, lập tức đưa giải dược cho ta! Độc này không thể chậm trễ được!”

Ba loại độc mà Long Phi Dạ trúng phải, trong đó Lạc Thương Li Thảo bộc phát rất nhanh, nếu như giải độc chậm trễ, cho dù Hàn Vân Tịch có lấy được một phần độc tố ra, độc tố còn lại cũng sẽ nhanh chóng lan đến não bộ, đến lúc đó dù có giải được độc, cũng sẽ để lại di chứng.

Nếu như không hiểu rõ độc này, ai cũng không phát hiện ra Cố Thất Thiếu đang kéo dài thời gian, nhưng lại bị Hàn Vân Tịch nhìn thấu.

Thấy Hàn Vân Tịch nói như vậy, Đường Li trở nên gấp gáp: “Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ!”

Mà người trong cuộc Long Phi Dạ lại không để ý, sự chú ý của hắn đều đặt trên người Hàn Vân Tịch, dáng vẻ nghiêm túc của nữ nhân này đẹp mắt nhất, nhất là vào lúc này.

Thiên Ninh Tần Vương đời này chưa bao giờ được người khác bảo vệ, không phải không có người bảo vệ hắn, mà là hắn không quen cũng không cần việc đó.

Mà lúc này, có một nữ nhân đang bảo vệ hắn.

Đáy mắt Cố Thất Thiếu hiện lên một tia chua chát, nhưng cũng biến mất rất nhanh, hắn vẫn không để mắt tới Hàn Vân Tịch đang tức giận, hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ra hiệu Đường Li phóng ngựa đuổi theo.

“Giải dược và mạng ngươi đều nộp ra đây!”

Đường Li rút ra một thanh đoản kiếm, đâm thẳng tới, Cố Thất Thiếu chỉ né tránh, mãi không động thủ.

Không sai, hắn đang kéo dài thời gian!

Cuối cùng, Hàn Vân Tịch nổi giận, nàng đứng lên: “Cố Thất Thiếu, còn không lấy giải dược ra, ta và ngươi sẽ tuyệt giao!”

Lời này vừa nói ra, mọi động tác của Cố Thất Thiếu đều dừng lại, mà trong nháy mắt, đoản kiếm của Đường Li chưa kịp thu lại, đâm thẳng vào vai của hắn.

Lúc này, Hàn Vân Tịch run lên, trái tim như đánh rơi mất một nhịp;

Đường Li kinh ngạc, không ngờ Cố Thất Thiếu sẽ dừng lại như vậy;

Mộc Linh Nhi gào khóc: “Thất ca ca!”

Lúc này, Cố Thất Thiếu cũng run lên, đáng chết, rõ ràng bả vai bị thương, nhưng vì sao trái tim lại đau đến vậy?

Đường Li tỉnh táo lại, cũng không cảm thấy áy náy, dựa vào những mưu tính của Cố Thất Thiếu với hắn và Long Phi Dạ vừa rồi, cho dù có đâm một trăm nhát kiếm cũng không đủ để dập tắt sự tức giận của hắn.

Hắn không chút do dự rút đoản kiếm ra, phải biết rằng, đoản kiếm của Đường Li cũng không phải đoản kiếm bình thường, đó cũng là một loại ám khí.

Lưỡi kiếm một khi đâm vào cơ thể, sẽ vươn ra vố số móc câu, móc vào da thịt, chỉ cần rút mạnh ra, máu tươi lập tức từ trên vai Cố Thất Thiếu phun ra ngoài, có trời mới biết đau đớn như thế nào!

“Mang giải dược ra đây!” Đường Li tức giận thúc giục.

Người luôn sợ đau như Cố Thất Thiếu lại không để ý tới bả vai đang đau đớn, cũng không để ý tới Đường Li, mà nhìn về phía Hàn Vân Tịch, hắn nhìn nàng một lúc lâu, vẫn giữ nụ cười trên môi, vẫn là nụ cười diễm lệ, hắn nửa đùa cợt hỏi: “Độc nha đầu, sao ngươi lại có thể bất công như vậy, lần trước hắn muốn giết ta, sao ngươi lại không bỏ rơi hắn?”

Mặc dù giống như đang đùa cợt, thế nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự bướng bỉnh, giống như một đứa trẻ nhất định phải có được lời giải đáp.

Hàn Vân Tịch nhìn vết thương trên vai của hắn, lại nhìn thấy lưỡi kiếm dính đầy máu tươi trong tay Đường Li, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, thật lòng đau đớn thay Cố Thất Thiếu.

Thế nhưng, dẫu không đành lòng, nàng vẫn phải lấy được giải dược, Long Phi Dạ không thể đợi thêm được nữa.

“Lần trước ta đã cứu ngươi, không phải sao?” Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.

“Độc nha đầu, ngươi cứu ta và ngươi bỏ rơi hắn là hai chuyện khác nhau.” Cố Thất Thiếu vẫn cười, nụ cười vô tâm vô tư.

“Ngươi!” Hàn Vân Tịch vô cùng tức giận, không biết phải phản bác như nào.

Cố Thất Thiếu cũng không có ý định rời đi, hai bên cứ dây dưa, giằng co như vậy.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng giao giải dược ra?” Hàn Vân Tịch sốt ruột, độc trong cơ thể Long Phi Dạ không thể chậm trễ nữa.

Cố Thất Thiếu quyết tâm không đưa giải dược, hắn còn có tâm trạng đùa giỡn Hàn Vân Tịch, hắn nói: “Ngươi đợi ta cân nhắc mấy ngày sau đó sẽ nói với ngươi.”

Lúc này, Long Phi Dạ thu lại ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch lại rồi nhìn về phía Cố Thất Thiếu, trong mắt hiện lên sát ý lạnh như băng.

Cho dù hắn trúng độc, dựa vào thể lực của hắn bây giờ, hắn dư sức giết Cố Thất Thiếu trước khi độc bộc phát!

Thế nhưng, đúng lúc muốn động thủ thì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play