Có Mộ Dung Uyển Nhi kiềm chế Nghi thái phi, chắc hẳn sau này Nghi thái phi không dám la lối nữa, chuyện của người sống cũng hỏi ra rồi, hai điều kiện này, Phi Dạ hẳn là hài lòng đúng không?
Hàn Vân Tịch không tiếp tục hỏi nhiều, lạnh lùng lườm Mộ Dung Uyển Nhi một chút, thản nhiên nói: "Mẫu phi, người và Uyển Nhi đơn độc đợi một chút đi, đợi một lát nữa nàng ta sẽ tỉnh trong một nén nhang, sau một nén nhang mãi mãi không tỉnh lại, có gì muốn nói thì phải nắm bắt thời gian.”
Vừa dứt lời, Nghi thái phi lập tức hút một ngụm khí lạnh, suýt nữa đã ngừng thở, bà đã chấp nhận kết quả Uyển Nhi an nghỉ bất tỉnh, nhưng đột nhiên nói cho bà chuyện này, trong lúc nhất thời luống cuống cả lên, không biết nên làm sao bây giờ.
"Nàng ta sắp tỉnh rồi, thời gian một nén nhang, mẫu phi hãy nắm bắt."
"Một nén nhang..." Nghi thái phi tự lẩm bẩm, đối với bà thì một nén nhang này là sợ hay là vui?
Hàn Vân Tịch không giải thích nhiều, sau khi đi ra cửa, tiện tay khóa trái cửa phòng, nàng cũng không hề rời đi, an vị tại cửa phòng, lặng im chờ ở đấy.
Lúc này, Phi Dạ từ trong bóng tối đi ra, Hàn Vân Tịch đang muốn đứng dậy, Phi Dạ lại ra hiệu nàng ngồi xuống, hắn không hỏi cái gì cả, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ma ma kia tên là..."
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Phi Dạ liền cắt lời: "Ừm, đã phái người điều tra."
Được thôi, nàng nên đoán được nhất định tên này sẽ giám sát tất cả trong phòng, từ phản ứng của hắn, xem ra hắn rất hài lòng với kết quả xử lý của nàng.
Chưa bao lâu, rốt cuộc trong phòng cũng truyền đến động tĩnh, Mộ Dung Uyển Nhi tỉnh, cũng không biết Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi nói cái gì, ngay từ đầu vẫn là âm thanh rất nhỏ, lại đột nhiên vang lên tiếng hét của Mộ Dung Uyển Nhi.
"Dựa vào cái gì? Ta hận người! Mẫu phi cả đời này ta cũng hận người!
"Ta là Công chúa, ta là Công chúa tôn quý nhất, người dựa vào cái gì mà không cho ta chính danh! Dựa vào cái gì ta chỉ có thể làm con nuôi chứ!
"Mẫu phi, ta mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho người! Là người tước đoạt tất cả mọi thứ của ta!"
"Ta không cam tâm, ta cần chính danh! Ta muốn đi nói rõ mọi thứ với Hoàng Thượng, ta mới là chính thống Hoàng tộc, chính là ta!"
"Mẫu phi, người hại cả đời của ta, ta không muốn! Không muốn!"
...
Từng tiếng thét vang lên, lên án mạnh mẽ, cũng không biết Nghi thái phi nghe được có cảm giác gì, nhất định sẽ rất khó chịu, mà lúc này giờ phút này khó chịu nhất không phải là Nghi thái phi, mà là Mộ Dung Uyển Nhi.
Nàng nói không sai, cuộc đời của nàng không nên thế này, cuộc đời nàng quan tâm nhất chính là xuất thân hèn mọn, ai ngờ sự thật lại là thế này, nhưng rõ ràng nàng biết rõ chân tướng nhưng vẫn bất lực.
Tiếng thét chói tai trong phòng không ngừng vang lên, Hàn Vân Tịch đứng dậy đi ra, nàng cũng không muốn nghe nhiều nữa, nàng biết mình làm như vậy còn tàn nhẫn hơn giết Mộ Dung Uyển Nhi và Nghi thái phi, nhưng Mộ Dung Uyển Nhi đáng bị kết quả này, nàng cũng sẽ không băn khoăn vì điều này.
Phi Dạ nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch đi xa, khóe miệng nhếch lên một độ cong hài lòng.
Trọng tình nghĩa?
Hàn Vân Tịch, nàng được đấy, bất quá... bản vương muốn chính là tấm lòng ngoan cường này.
Phủ Bình Bắc Hầu, phủ Quốc Công còn có Lại Bộ Thượng Thư ba nhà này đều là Vô tâm xuân săn, trong đêm cũng gấp gáp trở về, bên ngoài khách đường thượng hầu, tất cả mọi người đều quan tâm tình trạng của Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi, nhất là vợ chồng Bình Bắc Hầu sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, sợ Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi có chuyện bất trắc.
Đây chính là cành cao vất vả lắm bọn họ mới trèo lên được, nếu gãy, bọn họ sẽ rơi rất khó coi.
Đáng tiếc, phủ Tần Vương không có người tiếp bọn họ, bọn họ muốn hỏi cũng tìm không thấy người hỏi, chờ một canh giờ sau, lão Quốc Công và Lại Bộ Thượng thư đi trước, ba người phủ Bình Bắc Hầu tiếp tục chờ.
Sau khi Mộ Dung Uyển Nhi hoàn toàn hôn mê, Phi Dạ tìm tới Lý Thái y, Lý Thái y điều tra thế nào cũng không ra nguyên nhân bệnh, cuối cùng chỉ có thể nói là kinh hãi quá độ, lại đụng phải đầu dẫn đến hôn mê bất tỉnh, về phần khi nào có thể tỉnh, hắn cũng đắn đo khó định.
Nghi thái phi trong lòng đang có suy tính ngối một bên, khuôn mặt đau thương, vệt nước mắt chưa khô, nửa câu cũng không hỏi nhiều.
Nếu bà không truy cứu sâu về chuyện này, thì ai có thể truy cứu chứ?
Thế là, trận âm mưu này kết qua cuối cùng là Nghi thái phi trọng thương nằm trên giường không dậy nổi, Mộ Dung Uyển Nhi trọng thương hôn mê bất tỉnh mà kết thúc, tất cả trách nhiệm đều rơi trên đầu hai nhóm thích khách.
Sáng sớm hôm sau, phủ Bình Bắc Hầu đón Mộ Dung Uyển Nhi đi, tin tức cũng chính thức truyền ra.
Xuân săn đại đội đều ở trên đường, Thái hậu đã theo Thái tử đến đại địa doanh từ sớm rồi, vốn dĩ định hôm nay sau khi nhận được tin tốt, mời Thái tử cùng nhau đạp thanh.
Nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, lúc này bà kinh ngạc ngồi đó, mặt không biểu tình, không nhúc nhích.
Tin tức đêm qua đến nói có đợt thích khách thứ hai, nói Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi đều bị thương được Tần Vương điện hạ tự mình cứu trở về phủ, bà cả đêm không ngủ, trong lòng còn có tia hi vọng, hi vọng trước khi bị thương Mộ Dung Uyển Nhi đã ra tay.
Nhưng bà hoàn toàn không ngờ kết quả lại thành ra thế này!
Phải biết rằng bà đợi một đêm, đợi đến tin Nghi thái phi chết, chờ Phi Dạ tìm ra ba cây kim châm trên người Nghi thái phi, sau đó vu hãm Hàn Vân Tịch vô cùng hợp lý, gọn gẽ, tội mưu sát!
Sao bà có thể tiếp nhận kết quả bây giờ chứ, Nghi thái phi không chết, ngược lại là Mộ Dung Uyển Nhi chết!
Điều khiến bà không cam lòng nhất là thích khách thật hướng về phía Hàn Vân Tịch, thế mà Hàn Vân Tịch không hao tổn cọng lông tóc nào cả!
Chẳng lẽ nha đầu thối kia được sinh ra mạng rất sắt đá sao?
Lý ma ma bên cạnh lo âu nhắc nhở: "Chủ tử, nghe nói bên trong nhóm thích khách đầu tiên có bắt được mấy người sống, nhốt trong chùa Đại Lý đang thẩm vấn, có cần qua đó giao phó một chút hay không?”
Lúc này Thái hậu mới bừng tỉnh, không vui nghiêm nghị: "Đó là người của Mộ Dung Uyển Nhi, giao phó cái gì?"
Chuyện này bà chỉ cho Mộ Dung Uyển Nhi ý kiến, đưa Mộ Dung Uyển Nhi ba cây kim châm, dù là xe ngựa, hay là thích khách đều do Mộ Dung Uyển Nhi tự sắp xếp.
Dù cho Hàn Vân Tịch nhớ tới ba cây kim châm kia, cũng không thể làm gì bà, bà không sợ, nếu sau chuyện này còn nhúng tay vào, thì thật sự sẽ bị nắm đuôi.
Lý ma ma hậm hực, lại thấp giọng nói: "Chủ tử, lão nô còn nghe được, những thích khách giả kia đều do Tần vương phi đả thương."
"Cái gì? Nàng ta biết võ công?" Thái hậu vô cùng bất ngờ.
"Là nghe người ta nói, nói nàng biết châm thuật, một châm có thể giết chết một người." Lý ma ma sợ hãi nói.
Thái hậu cực kì không thể tưởng tượng nổi: "Không được, nha đầu thối này có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng thành tai họa!"
"Chủ tử, theo lão nô thấy, muốn đối phó Hàn Vân Tịch cuối cùng vẫn nên ra tay từ... người của Hàn gia." Lý ma ma thừa cơ hiến kế, đang muốn nói rõ, Thái hậu lại đưa tay ngăn lại: "Không, Ai gia quả thực đã xem thường nha đầu này, chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, gấp không được... gấp không được..."
Thái hậu cũng không đến dự họp Xuân săn, hôm sau lấy lý do cơ thể khó chịu hồi cung.
Một tháng sau, chùa Đại Lý không thẩm vấn được gì từ thích khách, chuyện hành thích dường như cũng qua rồi.
Nhưng Nghi thái phi tu dưỡng một tháng đột nhiên tuyên bố muốn dốc lòng lễ Phật, chuyện lớn chuyện nhỏ của phủ Tần Vương đều giao cho Hàn Vân Tịch, từ nay về sau, Hàn Vân Tịch trở thành gia chủ phủ Tần Vương.
Tin tức vừa ra, toàn Đế đô xôn xao cả lên, phố lớn ngõ nhỏ đều nghị luận bàn tán, đều nói Hàn Vân Tịch được sủng ái, không ai nghĩ đến nàng lại có thể nắm quyền của phủ Tần Vương nhanh như vậy, kể từ đó, tên tuổi của Tần vương phi này, chính là danh xứng với thực!
Nhưng có phải là danh xứng với thực hay không, toàn thế giới đoán chừng cũng chỉ có Hàn Vân Tịch và Phi Dạ trong lòng hai người hiểu rõ.
Tin tức truyền đến tai Thái hậu, Thái hậu vô cùng kinh ngạc.
"Thật chứ?"
"Thật sự, nghe nói hôm qua phủ Tần Vương đuổi một nhóm các hạ nhân, e là Tần Vương phi phải thay máu rồi."
Thái hậu lắc đầu, dựa vào sự hiểu biết của bà với Nghi thái phi, sao Nghi thái phi có thể nhường quyền chứ? Chẳng lẽ Hàn Vân Tịch đã nắm đằng chuôi?
Thế nhưng Nghi thái phi có thể có cái cán gì để Hàn Vân Tịch nắm chứ?
"Chủ tử, có phải là ý của Tần Vương hay không?" Lý ma ma cũng nghĩ không thông, suy nghĩ đây là khả năng duy nhất.
"Dù cho là ý của Tần Vương, cũng không dễ dàng như vậy?”
Thái hậu vẫn chưa tin, đang suy tư, lúc này một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thấp giọng bẩm: "Thái hậu nương nương, Cố công công tới."
Thái hậu không kiên nhẫn phất tay: "Cho hắn vào đi, đồ không có mắt, người cũng không gặp được, còn tra cái gì mà tra?"
Lúc trước khi Thái hậu thu mua Mộ Dung Uyển Nhi, cũng giữ lại một tay, vì phòng ngừa nàng phản, cố ý phái Cố công công điều tra thân thế của nàng, muốn tìm ra người thân thật sự của nàng để kiềm chế nàng lại.
Bây giờ, Mộ Dung Uyển Nhi không khác gì chết, điều tra cũng vô dụng.
Tiểu thái giám đang định đi, Lý ma ma lại nói: "Chủ tử, cũng đã tra xét rồi, không ngại nghe một chút, nói thế nào thì Mộ Dung Uyển Nhi cũng còn nằm trong phủ Bình Bắc Hầu mà? Nghe nói Nghi thái phi còn đi xem hai lần.”
Thấy Thái hậu không lên tiếng, Lý ma ma nhanh chóng gọi thái giám đưa người vào.
Nhưng Cố công công vừa tiến đến, lại bẩm một tin tức thế này: "Bẩm Thái hậu nương nương, lão nô dựa theo ghi chép năm đó điều tra, người thân của Mộ Dung Uyển Nhi đều đã qua đời, những thân thích khác tất cả đều bặt vô âm tín, làm thế nào cũng không tìm được."
Lúc đầu Mộ Dung Uyển Nhi do Hoàng hậu đích thân tuyển tiến cung làm cung nữ để chơi chung với Trường Bình công chúa, mới chỉ sáu tuổi, là cô nhi được người thân nuôi dưỡng lớn lên, là nhân thị Trần gia thôn thành nam ngoại ô.
Chính vì là người Hoàng hậu đích thân chọn, được Nghi thái phi chọn trúng, cho nên lúc đó cũng không có gây nên hoài nghi gì, mà sau khi Nghi thái phi sinh xong Tần Vương không thể sinh thêm nữa, lại đặc biệt thích con gái, cho nên chuyện này cũng cứ như thế này.
Thế nhưng nghe Cố công công nói, Thái hậu lại giống như đột nhiên khai sáng, ngửi được một loại khí tức quen thuộc, kỳ quặc, chuyện này rất kỳ quặc!
"Sao ngay cả một người thân cũng không có, chẳng lẽ những năm gần đây Mộ Dung Uyển Nhi đều không liên lạc với người nhà sao?" Lý ma ma cũng tò mò.
"Sau khi nàng tiến cung không lâu thì những người thân nhận nuôi nàng đều lâm nạn, sau đó những người thân của nàng người thì chết người thì chuyển đi, lão nô hỏi khắp cả Trần gia thôn, cũng không ai biết có cái tên Mộ Dung Uyển Nhi này." Cố công công thành thật trả lời.
Thái hậu trầm mặc, đáy mắt âm trầm ảm đạm.
"Thái hậu nương nương, lão nô đã cố gắng hết sức, thật sự là..."
Cố công công còn chưa dứt lời, Thái hậu liền lạnh giọng cắt đứt: "Lý ma ma, đi lấy quyển “Hậu Cung Khởi Cư Chú” của ai gia lại đây, ngay bây giờ!"
“Hậu Cung Khởi Cư Chú” ghi lại phi tần thị tẩm hậu cung, chuyện mang thai, sinh sản, bình thường đều do Hoàng hậu quản, quyển trong tay Thái hậu, đương nhiên là ghi lại chuyện của Tiên đế.
Thái hậu, muốn thẩm tra cái gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT