Cảm xúc vừa được thổ lộ, Mộ Dung Uyển Như căn bản không lý trí được nữa, hoặc có thể nói là bắt đầu từ thời khắc quyết định giết Nghi thái phi, nàng ta đã không lý trí nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của Nghi quý phi, nàng ta hoàn toàn quên mất nếu như không có Nghi thái phi, đến hôm nay nàng ta vẫn là một tiểu cung nữ không có tiếng tăm gì, thậm chí có khẳng năng vì cái chết của Trường Bình công chúa mà phải chết theo rồi. Bây giờ trong đầu nàng ta chỉ là Nghi thái phi không tận tâm tận lực giúp nàng ta, bảo vệ nàng ta, không đưa nàng ta lên vị trí trắc phi của Tần vương.

Cái gọi là thăng mễ ân đẩu mễ cừu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

“Từ nhỏ đến lớn, ta phải tốn biết bao tâm tư để phỏng đoán tâm ý của bà, phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ bà, chỉ sợ bà không vui một chút lại đưa ta trở về cung, ta vì cái gì chứ?”

“Nghi thái phi, bảy năm trước lần đầu tiên bà nói muốn gả tôi cho Tần vương, kết quả thì sao? Bà gả ta cho thứ Trưởng Tôn Triệt hèn nhát kia! Bà đối với Hàn Vân Tịch sao lại tốt như vậy? Dù tôi không phải con đẻ của bà, nhưng tôi hầu hạ bà nhiều năm như vậy mà không bằng một Hàn Vân Tịch sao? Bà nói đi!”

Mộ Dung Uyển Như càng nói càng tức tối, phẫn nộ, nước mắt Nghi thái phi càng chảy mãnh liệt. Dù cho cây kim châm chống trên cổ bà, vậy mà bà vẫn lắc đầu, phủ định tất cả những gì Mộ Dung Uyển Như nói.

Không phải như vậy! Những năm gần đây, bà luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với Uyển Như, tại sao trong lòng Uyển Như có thể nghĩ như vậy chứ?

Trong lòng bà, Uyển Như so với Hàn Vân Tịch quan trọng hơn nhiều. Bất kể Hàn Vân Tịch có làm tốt đến thế nào đi nữa, thì chung quy cũng là một người ngoài!

“Thế nào, ta nói sai sao?”

Mộ Dung Uyển Như khinh thường cười lạnh: “Dù sao bà cũng sắp chết rồi, tôi không ngại nói với bà, lúc đầu chuyện Hàn Vân Tịch biết y thuật là do tôi tung ra ngoài, Từ phu nhân đến cửa chính làm ồn cũng là do tôi xúi giục, còn có...”

Nói đến đây, Mộ Dung Uyển Như dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan tuyệt: “Còn có, chuyện Hoa Mai Yến, thật ra là tôi và Trường Bình công chúa an bài, đáng bị Trưởng Tôn Triệt xâm phạm là Hàn Vân Tịch, không phải là ta... không phải là ta!”

Nói xong lời cuối cùng, Mộ Dung Uyển Như tới gần mặt Nghi thái phi, gần như gầm nhẹ: “Không phải là ta!”

Vừa nói xong, châm trên tay nàng ta đột nhiên đâm vào cổ Nghi thái phi, sau đó từng chút từng chút một đâm sâu vào cổ Nghi thái phi.

“Ô ô ô...”

Nghi thái phi vô cùng bất ngờ, thế nào cũng không những chuyện này vậy mà đều là do Mộ Dung Uyển Như làm.

Hai mắt bà lã chã lệ nhìn Nàng Mộ Dung Uyển Như. Thế nhưng, Mộ Dung Uyển Như đã lâm vào trạng thái điên cuồng, vô tình nhìn bà, tựa như đang thưởng thức vậy.

Cổ đau quá, máu ngày càng chảy nhiều, bà sẽ chết mất! Bà nhất định sẽ chết mất!

Thế nhưng, không ai biết được, giờ khắc này, lòng Nghi thái phi như đao cắt, cảm giác đau đớn trên cổ cũng không bằng nỗi đau trong lòng bà.

Không, Uyển Như không thể giết bà, toàn thế giới này ai cũng có thể giết bà, nhưng không thể nào là Uyển Như!

Rốt cục, bà không nhịn nổi nữa, thình lình xô Mộ Dung Uyển Như ra, lấy miếng vải trong miệng ra, nghẹn ngào lên tiếng: “Uyển Như, com khiến ta quá thất vọng! Quá thất vọng rồi!”

Rốt cục, tức giận tới mức nào mới có thể khiến cho một người nhát gan như Nghi thái phi có loại dũng khí phản kháng này?

Mộ Dung Uyển Như giật mình, kinh hoảng thất sắc áp lại gần, lập tức chặn Nghi thái phi ở trong góc, cũng bởi vì vật lộn này xe ngựa chấn động mạnh!

Lúc này, Hàn Vân Tịch đã giải quyết tất cả thích khách áo đen, đang muốn đến để lên xe ngựa, thấy xe ngựa chấn động, nàng hoài nghi, vội vàng lên xe.

Người bên trong xe, đã sớm quên chú ý động tĩnh bên ngoài xe, Mộ Dung Uyển Như dùng cơ thể của mình gắt gao chặn Nghi thái phi, cầm trong tay ba cây châm dính máu, lại một lần nữa chống trên cổ Nghi thái phi, hai tay Nghi thái phi đều bị chặn, căn bản không thể nào phản kháng. Đôi môi Nghi thái phi càng không ngừng run lẩy bẩy, quên cả hô cứu mạng.

“Mẫu phi bà đừng trách ta vô tình, là bà bất nghĩa trước. Bà yên tâm, đây là châm của Hàn Vân Tịch, tôi sẽ không sao đâu!”

Mộ Dung Uyển Như lạnh lùng dứt lời, liền muốn ra tay giết người. Ai ngờ, ngay lúc này, Nghi thái phi rốt cục mở miệng: “Dừng tay! Uyển Như, con... con là con ruột của ta! Con không thể giết ta!”

Không phải Nghi thái phi ngốc đến mức không muốn hô cứu mạng, mà là nếu bà hô sẽ có người đến, Mộ Dung Uyển Như kiếp này liền xong đời!

Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Uyển Như đột nhiên giật mình, nàng ta vừa nghe thấy cái gì vậy?

Kim châm vẫn còn chống trên cổ Nghi thái phi, thế nhưng tay nàng ta lại cứng ngắc, lời Nghi thái phi vừa mới nói, mỗi một chữ nàng ta nghe đều hiểu, thế nhưng những từ ấy nối lại thành một câu thì nàng ta lại nghe không hiểu được.

Nghi thái phi lã chã rơi lệ, nước mắt mãnh liệt giống như không thể nào ngừng lại. Bà thế nàng cũng không nghĩ tới bản thân mình đời này lại nói ra chân tướng. Càng không hề ngờ thế mà lại nói ra chân tướng trong tình cảnh này.

Mộ Dung Uyển Như không phải là cung nữ gì cả mà là con gái ruột của bà! xuất thân, tuổi tác, còn có cái gọi là thân thích của Mộ Dung Uyển Như, tất cả đều là làm giả.

Đây coi như là nghiệp chướng của bà sao? Tự nếm quả đắng của mình sao?

Năm đó, bà là hậu cung trẻ tuổi xinh đẹp nhất trong ba ngàn hậu cung của tiên đế, cũng là người được sủng ái nhất. Bà không giống các phi tần khác có chỗ dựa vững chắc, có thể cậy vào thế lực. Phụ thân của bà chẳng qua chỉ là một quận hầu, so với hầu tước của Nam hầu Bắc Hầu bình còn thấp hơn rất nhiều.

Vốn liếng duy nhất của bà chính là tuổi trẻ, xinh đẹp. Thế nhưng hồng nhan chóng già, huống hồ, trong hậu cung không thiếu nhất chính là nhan sắc, trong hậu cung thiếu nhất chính là nhi tử! Một chiêu đổi Thái tử, nữ nhi do đích thân bà sinh ra bị đưa ra khỏi cung, Phi Dạ thành Hoàng tử của Tiên đế. Bà rất may mắn, ma ma lúc đó tìm cho bà một một đứa con trai thiên tư thông minh, trác tuyệt siêu quần, tuy không phải Hoàng tộc quý tộc nhưng quý khí tỏa ra trên người hắn lại không ai bằng.

Lúc ấy, bất luận là ai gặp Hoàng tử trong tã lót kia cũng không hoài nghi hắn không phải là người của Hoàng tộc.

Phi Dạ được sự thịnh sủng của tiên đế, thậm chí rất có thể thay thế Thái tử. Chỉ tiếc là tiên đế mất sớm, nếu không hôm nay thiên hạ chính là thiên hạ của phủ Tần vương của bà.

Mà Uyển Như là máu thịt trên người bà. Bà cuối cùng vẫn là mượn cơ hội đưa nhi nữ sáu tuổi vào cung, cho rằng dưỡng nữ, những năm qua bà kinh hồn bạt vía, cũng không đòi hỏi sắc phong cho Uyển Như. Chỉ cần nó có thể ở lại bên cạnh bà càng tốt, thậm chí bà đã tính toán rất kỹ, đợi Uyển Như lớn rồi sẽ lập làm trắc phi của Tần vương. Kể từ đó, cả đời có thể ở lại phủ Tần vương cùng bà bầu bạn. Đây cũng coi như là đền bù của bà với Uyển Như.

Hàn Vân Tịch đề cập tới hôn sự của Uyển Như, bà nhìn có vẻ không phản đối, nhưng trong lòng sớm đã có chủ ý. Chỉ tiếc sự việc Hoa Mai Yến quá đột ngột, ồn ào quá lớn, căn bản không cách nào cứu vãn!

Bà không thể gả Uyển Như đi, mà cho dù gả đi, bà cũng cật lực vì Uyển Như mưu cầu tương lai tốt hơn. Bí mật này, chỉ là một dưỡng nữ mà thôi, bà làm sao có thể hạ thấp tư thái để giữ mặt mũi cho Hầu phủ Bắc Bình?

Tất cả tâm tư của bà đều để trên người nữ nhi. Thế nhưng kết quả lại đổi lấy oán hận sâu sắc như vậy, Mộ Dung Uyển Như lại muốn giết bà! Nói cho cùng, cho dù nó thật sự chỉ là một dưỡng nữ, cũng không nên như thế lấy oán trả ơn!

Nhìn Mộ Dung Uyển Như trợn mắt, há hốc mồm, lòng Nghi thái phi đã chết quá nửa. Nước mắt của bà vẫn chảy xuống, bà càng không ngừng lắc đầu, chỉ thấy thể xác, tinh thần đều mệt, không biết nói gì cho phải.

Thời gian trôi qua, Mộ Dung Uyển Như từ trong khiếp sợ dần tỉnh táo, tay mềm nhũn. Ba cây châm liền rơi xuống: “Bà... bà, bà nói cái gì vậy?”

Nghi thái phi lặng im rơi lệ, bất lực đến độ không muốn nói chuyện.

“Ta là con gái ruột của bà? Là thân sinh sao?”

Mộ Dung Uyển Như kinh hoảng, không thể nào hình dung được. Đột nhiên hai tay nàng ta bóp lấy cổ Nghi thái phi, tức giận: “Bà gạt người! Muốn sống mà nói ra những lời hoang đường này, bà tưởng ta là kẻ ngốc sao?”

“Không... con chính là con gái của ta, Uyển Như... ta không lừa con, năm đó ma ma đỡ đẻ là...” Nghi thái phi bị siết đến mức sắp tắt thở: “Uyển Như... con vốn nên... vốn nên là Công chúa, là mẫu phi... có lỗi với con! Uyển Như, con...”

Nghe được hai chữ “Công chúa”, Mộ Dung Uyển Như mới đột nhiên dừng tay.

Công chúa?

Nàng ta vốn nên là Công chúa? Nàng ta vốn cùng thế hệ với Hoàng đế Thiên Huy, nàng ta vốn là người tôn quý!

Thế nhưng, những năm qua, nàng ta ít nhiều chịu sự kinh thường của Hoàng tộc, chịu biết bao nhiêu châm chọc, khiêu khích? Nàng ta chỉ là một dưỡng nữ, ngay cả nô tài ở phủ Tần vương cũng gọi nàng là “Uyển Như tiểu thư!”

Kinh hãi, phẫn nộ, oán hận, không cam lòng, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong tim Mộ Dung Uyển Như. Nàng ta vẫn bóp cổ Nghi thái phi như cũ, nhưng không có dùng lực. Nàng ta ngẩn người, tất cả đến quá đột nhiên, nàng ta không biết nên làm sao nữa.

Lúc này, có người cũng bị bí mật này làm kinh động. Người này không phải ai khác, chính là Hàn Vân Tịch.

Nàng đã sớm lên xe ngựa, ngay tại bên ngoài màn cửa xe, một tay còn đang kéo cửa xe, suýt chút nữa đã nhấc màn cửa lên, mà nghe được cuộc nói chuyện bên trong, khiến tay nàng lúc này vẫn còn cứng ngắc.

Nàng không có nhiều ưu tư như Mộ Dung Uyển Như. Ý niệm duy nhấ trong đầu nàng chính là, nếu như, nàng ta là con gái ruột của Nghi thái phi, vậy thì nói cách khác, Long Phi Dạ há không phải...

Đời này Nghi thái phi cũng chỉ có một người con, sau khi sinh xong bà không cách nào sinh thêm.

Nói là thân thế của Mộ Dung Uyển Như khiến nàng kinh sợ, chẳng thà nói rằng thân thế của Long Phi Dạ khiến nàng chấn động.

Lúc này, thị vệ đang xử lí thi thể thích khách, mấy kẻ còn sống bị trói lên, mà người trên xe ngựa phía sau cũng lục đục đi xuống, Trưởng Tôn Triệt, Bắc hầu Hòa Bình vội vàng đi tới bên này.

Hàn Vân Tịch vẫn sững sờ ở phía trước rèm cửa xe, chậm chạp chưa tỉnh táo lại, bí mật lớn này, nàng thật tình không muốn biết!

Mà Long Phi Dạ mai phục tại bụi cỏ phía trên cũng không biết rốt cục trong xe xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hàn Vân Tịch có chút kỳ quái.

“Điện hạ, Vương phi nương nương làm gì đó?” Sở Tây Phong thấp giọng hỏi.

Ai ngờ, tiếng nói này vừa phát ra, mấy ám khí từ trong bụi cỏ đối diện vụt ra, áp thẳng về phía Hàn Vân Tịch.

“Rốt cục cũng đến rồi!” Giọng Long Phi Dạ lạnh lùng, Lăng Không vọt tới, tốc độ nhanh như tia chớp, thanh kiếm quét sạch vô số ám khí, áp thẳng tới bụi cỏ.

Ai ngờ, đây chính là kế điệu hổ ly sơn. Quân của Khang vương Bắc Lệ cũng từ một hướng khác bay ra, đôi mắt đen dưới mặt nạ kỹ xảo mà tùy tiện. Hắn khẽ tới gần Hàn Vân Tịch, đưa tay nắm về phía nàng.

Không ai nghĩ tới sẽ còn thích khách. Hàn Vân Tịch càng không nghĩ tới quân Diệc Tà cũng xuất hiện. Khi đá lửa phóng điện, nàng nghĩ cũng không muốn nghĩ nhiều, bản năng nhấc màn xe lên, hướng vào bên trong tránh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play