Long Phi Dạ vừa nói, ba nữ nhân ở đây đều sửng sốt, Mộ Dung Uyển Nhi thực sự không thể tin vào tai của mình, Tần Vương huynh ấy... huynh ấy trở về, không phải để có mặt ở hôn lễ của nàng, mà là trở về dẫn Hàn Vân Tịch rời đi?

Không!

Nàng không chấp nhận được, sao Tần Vương có thể như vậy chứ!

Hàn Vân Tịch cũng bất ngờ, suýt nữa bật cười, tên này thật sự trở về để “gây phiền phức” mà, may mà lúc nãy Mộ Dung Uyển Nhi còn khoe khoang!

Tốt thôi, nàng thừa nhận nàng nghĩ lầm rồi, giờ này khắc này, nàng vô cùng đồng ý tha thứ cho chuyện hắn vắng mặt lần trước.

Hàn Vân Tịch nhìn Mộ Dung Uyển Nhi, mà Mộ Dung Uyển Nhi cũng đúng lúc nhìn qua, thật sự Hàn Vân nhịn không được, vội vã che miệng lại, dù là ai cũng nhìn ra được nàng đang cười trộm!

Mộ Dung Uyển Nhi tức tối vô cùng, thẹn quá hoá giận, rốt cuộc ranh giới cuối cùng cũng hỏng mất, hốc mắt lập tức đỏ lên, thấy Nghi thái phi nhìn qua, nàng đùa nghịch nói: "Mẫu phi, ngươi nhìn xem, Tần Vương bắt nạt người khác!"

Phải biết rằng, Mộ Dung Uyển Nhi là bạch liên hoa, nhất là trước mặt Tần Vương, đây quả thật là một tiểu thư đáng thương từ nhỏ đến lớn không bị đùa bỡn qua, lần này mà nhịn không được, cũng có thể biết nàng tổn thương thế nào.

Hết lần này tới lần khác, Long Phi Dạ ghét nhất nữ nhân nũng nịu hở một chút là nhiều chuyện, dù cho hắn ức hiếp nữ nhân, cũng không phải tùy tiện muốn là ức hiếp.

Đáy mắt lướt qua vẻ không kiên nhẫn, cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn Mộ Dung Uyển Nhi thêm một chút.

Nhưng mà, Nghi thái phi chịu không được, đến tối nay bà mới thấy được khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Mộ Uyên, sao có thể khiến Uyển Nhi buồn nữa chứ.

"Phi Dạ, con quá đáng quá! Ngày mai Uyển Nhi xuất giá, đó là đại sự, con làm anh sao có thể vắng mặt chứ? Chuyện quan trọng hơn nữa, cũng không quan trọng bằng chuyện ngày mai! Tối nay không cho phép ai đi cả!" Nghi Thái phi hạ mệnh lệnh.

"Chuyện của nhi thần rất gấp, mong mẫu phi tha thứ."

Tính nhẫn nại của Long Phi Dạ có hạn, nói xong lườm Hàn Vân Tịch một cái, xoay người rời đi.

"Ngươi đứng lại cho bản cung!"

Rốt cuộc Nghi Thái phi cũng nổi giận, bước đuổi theo ngăn trước mặt Long Phi Dạ, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Phi Dạ, mẫu phi con mà con cũng không nghe sao? Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Uyển Nhi xuất giá chứ? Con nói ra cho ta nghe một chút."

"Chuyện cá nhân, rất gấp, không thể không đi." Long Phi Dạ này tiếc chữ như vàng, ngữ khí còn mạnh hơn Nghi Thái phi.

"Nếu như mẫu phi nhất định muốn con ở lại thì sao?" Nghi Thái phi một bước cũng không nhường.

"Mong mẫu phi tha thứ." Long Phi Dạ nói rồi khăng khăng rời đi.

Hai mẹ con gây gỗ, cũng không biết đây có phải là lần thứ nhất hay không, vào lúc này, thường thường là lúc Bạch Liên Hoa đứng ra hòa giải, thế nhưng Mộ Dung Uyển Nhi vẫn đứng im đấy, oán giận nhìn Tần Vương, nàng vô cùng uất ức, không thể không xuất giá, chẳng lẽ Tần Vương không thể đối xử tốt với nàng một chút sao?

Nàng không lên tiếng, muốn nhìn xem Nghi thái phi có cho nàng chút an ủi nào hay không.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, vội vàng đứng ra, kéo tay Nghi thái phi khuyên nhủ: "Mẫu phi, điện hạ nhất định là có mệnh lệnh bí mật, không thể làm trái, cũng không tiện lộ ra, chuyện này khẩn cấp, nếu không điện hạ về từ sớm rồi nhưng sao lúc này mới rời đi chứ.”

Hàn Vân Tịch ngừng lại, thấy Nghi thái phi không lập tức phản bác, nàng biết sẽ có hi vọng.

Nghi Thái phi rất thương con, nó nổi danh khắp Hoàng tộc, mà bà lại là người mẹ nhờ cậy vào con, dựa vào đứa con trai này mới có quyền thế địa vị hôm nay.

Bà có thể vì một đứa con gái nuôi mà gây gỗ với con trai ruột của mình sao?

"Mẫu phi, vừa nãy không phải Uyển Nhi muội muội nói rồi sao, điện hạ kịp trở về chính là lễ vật tốt nhất, muội ấy đã rất vui vẻ rồi, chắc hẳn Uyển Nhi muội muội cũng sẽ thông cảm cho Tần Vương." Hàn Vân Tịch lại khuyên.

Những chuyện này, đương nhiên Nghi Thái phi cũng biết, thế nhưng lần này, bà không muốn thỏa hiệp, Uyển Nhi gả đi thực sự quá uất ức, Tần Vương không thể khinh thường nàng như vậy.

Tần Vương có mặt trong hôn lễ, ít nhất cũng nói cho người đời biết, tuy Uyển Nhi là con nuôi, nhưng cũng được coi trọng, cũng có chỗ dựa, không dễ ức hiếp như vậy.

"Dù nói thế nào..."

Nghi thái phi không nhượng bộ khiến Hàn Vân Tịch vô cùng bất ngờ, vốn dĩ nàng tưởng rằng Nghi Thái phi chỉ là nhất thời xúc động, cần một cái bậc thang mà thôi, không nghĩ rằng bà vì một đứa con nuôi mà gây gỗ với con ruột của mình.

Hàn Vân Tịch không để ý tới suy nghĩ kỳ quặc trong đó, nàng vội vàng nắm chặt tay Nghi Thái phi, hạ giọng, nhấn mạnh nói: "Mẫu phi, người đừng quên chuyện Trưởng Tôn Triệt còn phải cậy vào Tần Vương, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"

Lời nhắc nhở này mới khiến Nghi thái phi tỉnh táo lại, đáy mắt hiện lên từng tia phức tạp, tính tình Tần Vương bà hiểu rõ nhất, chọc vào nó, đừng nói nó sẽ không ở lại, ngay cả chuyện Trưởng Tôn Triệt nó cũng sẽ không quan tâm.

Hôn lễ là nhất thời, tiền đồ của Trưởng Tôn Triệt liên quan đến cả đời Uyển Nhi!

"Mẫu phi, con và Tần Vương đi sớm về sớm, người để chúng con đi đi." Hàn Vân Tịch tiếp tục trải bậc thang.

Dù Nghi Thái phi rất khó xử, thế nhưng trong tình huống bất đắc dĩ này, chỉ có thể nhường đường, nhàn nhạt nói: "Đi sớm về sớm, ba ngày sau là lễ lại mặt cố gắng kịp trở về.”

"Đa tạ mẫu phi!" Hàn Vân Tịch vui vẻ, nhìn Long Phi Dạ chớp mắt cười, Long Phi Dạ không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Hàn Vân Tịch vội vàng đuổi theo, Nghi Thái phi bất đắc dĩ thở dài, quay người lại, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Nhi phía sau đã im lặng khóc lóc sướt mướt từ lúc nào rồi.

"Uyển Nhi..."

Tim Nghi Thái phi xiết lại, đang muốn giải thích, Mộ Dung Uyển Nhi lại hung hăng giậm chân một cái, xoay người chạy mất.

Con nuôi chính là con nuôi, cuối cùng hôm nay nàng cũng thấy rõ ràng, dù cho Nghi Thái phi đối xử tốt với nàng, coi nàng như con gái ruột, thế nhưng cuối cùng nàng cũng chính là con nuôi, Hàn Vân Tịch gả vào, mà nàng gả đi, cuối cùng nàng cũng sẽ trở thành người ngoài!

Nghi Thái phi, ngay cả một ước nguyện nhỏ mà người cũng không làm hài lòng con, dựa vào gì mà ngày ngày người nói xem con như con gái ruột? Người bất nhân với ta, đừng trách ta bất nghĩa với các người!

Sau khi Hàn Vân Tịch theo Long Phi Dạ ra cửa phủ Tần Vương, nàng vẫn đang cười, đến giờ nàng cũng còn có chút khó tin, trong lúc mấu chốt thế này mà Long Phi Dạ đến mang nàng đi.

Mộ Dung Uyển Nhi thật sự là tự làm tự chịu, nếu như ngay từ đầu an phận một chút, sao có thể lưu lạc đến kết cục như hôm nay chứ?

Oán trời trách đất, còn không bằng tự kiểm điểm lại bản thân mình.

Đột nhiên Long Phi Dạ dừng bước: "Nàng đang cười cái gì?"

Lúc này Hàn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, ho nhẹ: "Không có... không có gì."

"Biết bản vương muốn dẫn nàng đi làm cái gì sao?" Long Phi Dạ lại hỏi.

... Đúng rồi, nàng một lòng muốn rời đi, vui quá mức, thế mà không nghĩ tới vấn đề này.

Đi đâu? Làm cái gì?

Nhưng nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều, tên vô sự không leo lên tam bảo điện này, tìm nàng còn có thể vì chuyện gì chứ?

"Giải độc chứ gì..." Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.

Nhưng ai biết Long Phi Dạ lại nói: "Hạ độc!"

Hạ độc?

"Chàng muốn hại người?" Hàn Vân Tịch giật mình.

"Giết người."

Mặt Long Phi Dạ không biểu hiện gì cả, nói rồi trở mình lên ngựa, vươn tay đỡ Hàn Vân Tịch.

"Xảy ra chuyện gì?" Hàn Vân Tịch nghi ngờ nhìn hắn, chậm chạp bất động.

"Nàng còn thiếu ta một điều kiện, làm xong chuyện này coi như không còn liên quan." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Lúc này, Hàn Vân Tịch mới chú ý tới tên này khá kỳ lạ, trước nay hắn luôn tỉnh táo nhưng có vẻ hôm nay hơi xao động vội vàng.

Lần trước kêu hắn dẫn nàng đến Dược thành, quả thực thiếu hắn một điều kiện, nhưng cũng chính lần trước hắn nói không cần tính toán rõ ràng với nàng như vậy, lần này lại nói không quan hệ.

Hàn Vân Tịch nhếch miệng, đưa bàn tay qua, hắn không nói, nàng cũng lười hỏi nhiều.

Nàng vừa lên ngựa, hắn liền nắm bờ eo nàng, dáng vẻ tự nhiên như vậy, mà nàng cũng không có lưu ý gì, phảng phất đã quen rồi.

Hạ độc...

Thực ra đối với nàng mà nói đơn giản như giải độc, nhưng sự thật chứng minh sự thuần túy này là do Hàn Vân Tịch mong muốn.

Chạy cả đêm, Long Phi Dạ dẫn Hàn Vân Tịch đến dã ngoại một viện lạc hoang phế.

Nếu đổi lại là người khác dẫn nàng đến đây, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ hoài nghi mình đang bị lừa đi bán, nhưng Long Phi Dạ đó, được thôi, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.

Vừa vào cửa liền thấy một bóng lưng cực kỳ đẹp, Hàn Vân Tịch không nghĩ tới, một bóng lưng của nam nhân có thể đẹp như vậy, phảng phất "Bóng lưng sát thủ" bốn chữ này chính là tồn tại vì hắn.

Dáng người cao gầy tuấn dật, áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh dùng một cây bạch ngọc trâm gài tóc tùy ý gài lên, tựa như một bức tranh thủy mặc đứng im đó trong lạc viện hoang vu này, một trắng một đen, tạo thành một thế giới.

"Đường Li, mang đồ tới rồi sao?" Giọng nói băng lãnh của Long Phi Dạ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.

Lúc này chàng trai tên Đường Li mới quay người, đánh giá Hàn Vân Tịch một chút.

Hàn Vân Tịch lại chấn động lần nữa, đó là một khuôn mặt không dính bụi trần gian, mặc dù không tuấn mỹ như Long Phi Dạ, nhưng lại có khí tức lạnh lùng như Long Phi Dạ, chỉ là, vẻ lạnh lùng của Long Phi Dạ, là trang nghiêm, lạnh lùng tàn khốc, mà vẻ lạnh lùng của hắn, là một loại băng thanh ngọc khiết, khiến cho người khác chỉ dám đứng xa nhìn chứ không dám đùa bỡn.

Đường Li nhẹ nhàng phất tay áo trên tấm bàn đá, từng dãy kim châm xuất hiện trong khoảng không.

Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn, chỉ thấy những kim châm này dài ngắn khác nhau, hình dạng không giống nhau, chắc chắn không phải Y châm, càng không phải Tú hoa châm, không thể nghi ngờ, những vật này chính là ám khí!

Tên này họ Đường, chẳng lẽ hắn là người của Đường Môn? Mà những ám khí này chính là Đường Môn ám khí trong truyền thuyết?

Đường Môn vừa chính vừa tà, không giao lưu với người chính phái, cũng khinh thường việc giao lưu với tà môn ma đạo, xưa nay tự đến tự đi, không tranh quyền thế, thế nhưng người đời vô cùng ngấp nghé Đường Môn, không vì cái gì khác, chính là bởi vì ám khí của Đường Môn lợi hại.

Hàn Vân Tịch khiếp sợ, nhưng Long Phi Dạ thuận tay cầm mấy kim châm kia, nhìn thoáng qua liền trực tiếp vứt bỏ, ghét bỏ nói: "Những thứ này đều phải học rất lâu, có gì có thể dùng liền không?"

"Không có." Đường Li rất thẳng thắn.

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Vừa dứt lời, Hàn Vân Tịch lập tức hút một ngụm khí lạnh, dù cho nàng không có kiến thức, cũng biết Bạo Vũ Lê Hoa Châm là cái gì, đây là ám khí xếp thứ hai Đường Môn, nghe nói hiện cũng chỉ có hai cái này.

Này này... rốt cuộc Long Phi Dạ muốn làm gì vậy?

Đột nhiên Đường Li nhíu mày, dáng vẻ thượng thiên băng lãnh kia lập tức thay đổi: "Không thể nào!"

Long Phi Dạ không chút khách khí vươn tay ra: "Tạm thời mượn dùng, lấy ra."

Đường Li thở dài một hơi, phẫn nộ chất vấn: "Cái kia hết rồi! Mượn thế nào?"

Tổng cộng giấu 27 cây kim châm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, có thể phát xạ từng viên từng viên, cũng có thể đồng thời phát xạ nhiều viên, chỉ cần học một chút kỹ xảo sẽ dùng được. Bởi vì thiết kế đặc thù, sức lực và tốc độ mỗi một cây kim châm bắn ra đều vô cùng kinh người, lực đủ bắn nát đá, mà tốc độ, thế gian hiếm có cao thủ nào có thể né tránh. Nhưng thứ này bắn ra một viên, chính là mất đi một viên!

Thấy bộ dáng tức giận thô lỗ của Đường Li, Hàn Vân Tịch có chút ngạc nhiên.

Bóng lưng sát thủ cái gì, chỉ cần quay lại sẽ thấy rõ chân tướng, mà tên này mở miệng cũng là chân tướng rồi, ở đâu ra cái gì mà người đàn ông xuất trần thanh lãnh, chỉ là đẹp trai một chút thôi...

"Sẽ không hoàn toàn dùng hết." Long Phi Dạ thản nhiên nói.

Câu này khiến Đường Li càng phẫn nộ: "Long Phi Dạ, ngươi muốn đối phó đám người kia, ta đi theo ngươi được rồi, đem theo một người vướng víu làm gì?”

Vướng víu?

Nói nàng sao?

Lần này, một chút ấn tượng tốt về Đường Li trong mắt Hàn Vân Tịch cũng đã hết rồi, người quả nhiên không thể nhìn tướng mạo, nhất là đàn ông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play