Bảo nàng dừng lại thì nàng dừng lại sao?

Hàn Vân Tịch mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ chớp mắt liền tới gần, không cho nàng chạy mất, một tay đè lại vai của nàng, một tay trực tiếp hung hăng lột che mặt của nàng xuống!

Thấy khuôn mặt mộc mạc nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch, người đàn ông đeo mặt nạ liền cười: "Khoảng cách xa như vậy cũng có thể ngửi ra là độc phấn hoa, bản lĩnh lớn như vậy, bản tôn còn tưởng rằng là ai? Thì ra thật sự là ngươi!" 

"Thả ta ra!"

Hàn Vân Tịch giằng co, bắt lấy cánh tay hắn, tâm trạng người đàn ông đeo mặt nạ vô cùng tốt, mặc cho nàng bắt.

"Tần Vương phi cũng đã tới, chắc hẳn vị này là..." 

Người đàn ông đeo mặt nạ nói, vừa định quay người nhìn Long Phi Dạ, nhưng mà ai ngờ ngay lúc này, một thanh kiếm sắc lạnh ép ngay vào cổ của hắn!

Là Long Phi Dạ!

Thế mà hắn còn có thể đứng lên sao, chẳng lẽ hắn không trúng độc? Sao lại thế... 

Người đàn ông đeo mặt nạ bất ngờ, nào có thể đoán được, Hàn Vân Tịch đã sớm nhìn ra Dạ Long Phi không trúng độc, phản ứng của nàng thật nhanh, thừa dịp người đàn ông đeo mặt nạ thất thần một lát, bỗng nhiên đưa tay kéo tấm mặt nạ xanh có răng nanh của hắn xuống, cơ thể linh hoạt thoáng giãy dụa, lập tức liền lui về phía xa!

Hàn Vân Tịch khẩn trương cực kỳ, vừa nhìn thấy khuôn mặt phía sau mặt nạ, một khuôn mặt tuấn tú ngây ngất lòng người.

Ngũ quan thâm thúy, như được ông trời điêu khắc thành, tỏa ra vẻ cuồng nịnh, cao ngạo, khí tức vương giả không ai bì nổi, lông mày phải của hắn có một vòng màu máu, nhỏ vụn che ngang trán, nhìn không ra hình thù gì, thần bí mà tràn ngập dã tính. 

Hắn không cần làm gì cả, chỉ gương mặt này thôi, cũng đủ để làm cho người khác kinh hãi run sợ.

Vốn dĩ tim Hàn Vân Tịch đã đập bịch bịch, bởi vì gương mặt này mà bất giác mạnh hơn.

Trên vai gánh lấy lưỡi kiếm của Dạ Long Phi, người đàn ông đeo mặt nạ lại không để ý, híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch nắm thật chặt tấm mặt nạ xanh có răng nanh kia, chỉ cảm thấy sát ý nổi lên bốn phía, vô ý thức lui về sau hai bước. 

"Hàn Vân Tịch, rất tốt!" Giọng nói người đàn ông đeo mặt nạ tràn đầy uy hiếp, còn không thèm chú ý đến sự uy hiếp phía sau của Dạ Long Phi.

Dù Hàn Vân Tịch cảm thấy e sợ, lại chán ghét cảm giác uy hiếp này, nàng không cam lòng yếu thế phản kích: "Ngay cả hắn không trúng độc ngươi cũng nhìn không ra, chi bằng sớm rời khỏi giới Độc thuật!"

Nắm đấm người đàn ông đeo mặt nạ run bần bật, mà lúc này thanh kiếm sắc lạnh của Long Phi Dạ dán chặt vào cổ của hắn, hắn chậm rãi quay về phía trước. 

Ai ngờ, ngay lúc Long Phi Dạ sắp nhìn thấy người đàn ông đeo mặt mặt nạ, đột nhiên, cơ thể người đeo mặt nạ toát ra một làn sương trắng!

"Cẩn thận có độc!"

Hàn Vân Tịch kinh hô, Dạ Long Phi lập tức tránh khỏi, đầu tiên liền đứng bên cạnh Hàn Vân Tịch, che chở nàng, nhưng ngay trong chớp mắt, đã không thấy người đàn ông đeo mặt nạ đâu, lưu lại trên lưỡi kiếm Dạ Long Phi chỉ là một mảng máu đỏ. 

Dạ Long Phi đả thương hắn, bị thương không nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy trốn.

Hàn Vân Tịch thở mạnh một hơi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu như không phải Dạ Long Phi giả vờ trúng độc, phản ứng của nàng cũng nhanh, tối nay nàng đoán chừng thực sự sẽ cản trở hắn.

"Nhớ mặt của hắn chưa?" Dạ Long Phi lập tức hỏi. 

Khuôn mặt rung động lòng người như thế, tất nhiên là nhớ được.

"Có một cái khuyên bên lông mày phải của hắn màu máu, như cái dấu thập." Hàn Vân Tịch vội vàng trả lời, đuôi lông mày đặc biệt như thế, nhất định hiếm người có.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Dạ Long Phi liền cười lạnh: "Thì ra là hắn!" 

"Ai? Bắc lệ nhân sao?" Hàn Vân Tịch tò mò cực kỳ.

"Bắc Lệ Khang Vương, Quân Diệc Tà.” Dạ Long Phi vừa nói, phóng tầm mắt nhìn Tam quốc, hắn chỉ để trong mắt Quân Diệc Tà này!

Không nghĩ tới, quả nhiên là hắn! 

Quân Diệc Tà, Hàn Vân Tịch rất xa lạ với cái tên này, nhưng Bắc Lệ Khang Vương thì nàng biết, Bắc Lệ Khang Vương, Thiên Ninh Tần Vương, Thái tử Tây Chu Diệp ba cái tên này vô cùng nổi tiếng ở Tam quốc, mọi người đều biết, Khang Vương bá đạo, Tần Vương lạnh lùng, Diệp Thái tử hung ác!

Hàn Vân Tịch đã gặp qua Tây Chu Diệp Thái tử Đoan Mộc Bạch Diệp, cũng chính là ca ca ruột của Vinh Lạc công chúa, nhưng không cảm thấy như thế nào cả, nhưng vị Khang vương này, chưa nói đến độc thuật thế nào, chỉ dựa vào sự bá đạo trên người, cũng khiến nàng nhớ sâu sắc.

Khác với Dạ Long Phi và Diệp Thái tử, Bắc Lệ Khang Vương cũng không phải là Hoàng tộc quý tộc, mà là con nuôi của Bắc Lệ Hoàng đế, nhưng địa vị lại cao cao hơn bất kỳ Hoàng tử nào, là nhân vật một tay che trời, lật tay che mưa! 

Mặc dù không bắt được người, nhưng lần này cũng không uổng công, biết đối phương là ai, chí ít sẽ không khó lòng phòng bị, nội gian dùng độc cũng coi như tra ra manh mối.

Nhìn ánh mắt rét lạnh của Dạ Long Phi, Hàn Vân Tịch nghĩ thầm, chuyện này Dạ Long Phi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Dạ Long Phi lau vết máu trên lưỡi kiếm, thu kiếm vào, đang muốn nhổ độc châm trên cánh tay, Hàn Vân Tịch vội vàng ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, ta làm!" 

Nàng lấy khăn tay ra, cẩn thận từng li từng tí bộc độc châm lại, mới chậm rãi rút ra, trên độc châm này là độc phấn hoa, không cẩn thận dính vào sẽ trúng độc.

Lúc Hàn Vân Tịch nhổ độc châm liền phát hiện chân tướng, trong tay áo Dạ Long Phi giấu áo bảo hộ bằng da, độc châm chỉ đâm vào trên áo bảo hộ, không hề đâm trúng hắn.

"Giả vờ trúng độc, chàng thật thông minh." 

Hàn Vân Tịch nhất định phải khen Dạ Long Phi, thật sự nếu không nhờ hệ thống giải độc, nàng cũng hoàn toàn không nhìn ra.

Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch đột nhiên bật cười.

"Nàng cười cái gì?" Dạ Long Phi lạnh lùng hỏi. 

"Nhất định Khang Vương suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, sao ta biết chàng không trúng độc.”

Hàn Vân Tịch vui sướng, ai ngờ, Dạ Long Phi lại nói: "Hắn sẽ tìm nàng."

Vừa dứt lời, khuôn mặt đang cười của Hàn Vân Tịch cứng đờ, trong đầu hiện ra hai con ngươi tràn ngập nguy hiểm của Khang Vương, sống lưng nàng lập tức lạnh lẽo, được thôi, là kẻ đầu xỏ lấy mặt nạ của người ta xuống, nàng... quả thật rất nguy hiểm. 

Thấy sắc mặt Hàn Vân Tịch trắng bệch, Dạ Long Phi có chút hăng hái hỏi thăm: "Sợ sao?"

Hàn Vân Tịch lập tức thành kính, ánh mắt cực nóng, bộ dáng đáng thương nhìn hắn: "Có điện hạ ở đây, thần thiếp không sợ gì cả."

Thật ra nàng chỉ giả vờ đáng thương thôi, đây là lấy lòng chó săn! 

Dạ Long Phi luôn chán ghét nữ nhân làm bộ làm tịch, làm bộ đáng thương lại không ghét, khóe miệng của hắn nhếch nhẹ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không hề nói gì cả, tránh đi tầm mắt của nàng, đi qua ao độc.

Tốt lắm, Hàn Vân Tịch sớm đã quen với tên mặt nạ không thích mềm mỏng này, nàng hậm hực nhún vai đi theo.

Dù sao nàng và Dạ Long Phi cùng trên một con thuyền, nếu nàng lại bị bắt cóc, Dạ Long Phi cũng không tốt lắm. 

Đây cũng coi như một cảm giác "không sợ hãi" đúng không?

Bề mặt của ao độc không lớn lắm, mà nước cũng rất cạn, nhưng độc dược thảo đầy ao lại làm cho Dạ Long Phi và Hàn Vân Tịch đều cau mày, lo lắng.

Trước mắt thì chuyện này rất phiền nhất. 

Khá lâu trước đây, âm thanh của hệ thống giải độc nhắc nhở rất lớn, có thể nói rõ nơi này có độc tố nồng độ cao, diện tích lớn, nhưng tình huống cụ thể, Hàn Vân Tịch còn phải xem kĩ rồi phân tích.

Mặc dù không biết là độc gì, nhưng rốt cuộc ở đâu có độc, trình độ thế nào, hệ thống giải độc vẫn có thể phân biệt ra được.

Vừa phân tích xong, kết quả khiến cho Hàn Vân Tịch kinh hãi. 

"Ao nước có kịch độc không biết tên, độc tính của những thảm thực vật này còn rất rất yếu, chưa đủ khiến người trúng độc." Nàng thản nhiên nói.

Mặc dù biết độc thuật của Hàn Vân Tịch rất lợi hại, thế nhưng nghe nàng nói như vậy, Dạ Long Phi vẫn không nhịn được tò mò: "Sao nàng biết?"

"Ngửi ra được, cái mũi của ta rất mẫn cảm với độc tố." Hàn Vân Tịch cười nói, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy lý do này cực kỳ hoang đường, thế nhưng nàng nói như vậy không ai chất vấn được. 

Ánh mắt Dạ Long Phi hiện lên vẻ hoài nghi, cũng không tìm căn nguyên đào ngọn nguồn: "Nói như vậy, trong tay Khang Vương chưa có sản phẩm mới?"

"Chắc là không có, còn rất lâu những thảm thực vật này mới đủ lớn.”

Hàn Vân Tịch rất may mắn phát hiện sớm, hệ thống giải độc nhắc nhở nàng là ao nước kịch độc, mà độc tính của những thảm thực vật này rất thấp, còn như kì đầu chưa thành hình. 

Nói rõ thì những thảm thực vật này đều là dược thảo không độc, trồng trong nước độc, độc tính và dược tính phát sinh phản ứng, đang dần dần xuất hiện độc tính mới.

Mặc dù độc tính trong nước độc giống nhau, nhưng dược tính của mỗi dược liệu khác nhau, cho nên, cuối cùng cũng sẽ tạo thành độc tính khác nhau.

Mặc dù phát hiện kịp thời, thế nhưng nhìn những độc dược thảo được bồi trong hồ nước độc này, Hàn Vân Tịch vẫn không nhịn được rùng mình một cái, độc dược thảo trong hồ này khác nhau, nếu như có một ngày đủ lớn, sẽ xuất hiện không ít độc dược mới! 

Sau khi sợ hãi, Hàn Vân Tịch hái một gốc dược liệu, như có điều  gì đó suy nghĩ đánh giá.

Sản phẩm mới rơi vào tay người khác là một chuyện rất kinh khủng, nhưng nếu như rơi vào tay nàng thì sao? Vậy sự kinh khủng này sẽ rơi vào người khác rồi.

Nghĩ đến đây, con ngươi giảo hoạt của Hàn Vân Tịch dần dần rực sáng. 

Nàng biết nên làm sao để xử lý sự phiền toái này!

Nếu là độc mà hệ thống giải độc của nàng có ghi chép qua, mặc dù hệ thống giải độc có dược vật hay không, cũng có thể phân biệt được, đồng thời cho ra thuốc giải độc.

Nếu như không ghi chép vậy thì rất khó giải. 

Nhưng nàng nhớ hệ thống giải độc còn có một công năng chưa khai phá hoàn toàn, đó chính là phân tích trí tuệ và năng lực, cho đầy đủ độc tố nguyên vật liệu, hệ thống giải độc sẽ có thể tự tiến hành phân tích các thuộc tính của nguyên vật liệu, tạo ra độc mới.

Phải biết rắng ao nước trước mắt này, còn có những dược liệu chưa trưởng thành, vậy cũng xem như là nguyên vật liệu độc tố!

Nhìn ao nước xanh biếc này, khóe miệng Hàn Vân Tịch len lén nở một nụ cười trộm, những nguyên vật liệu này chắc chắn nàng phải có được! 

Mặc dù số lượng lớn một chút, nhưng dựa vào không gian vô hạn của hệ thống giải độc vẫn có thể để được, chỉ là hao phí trí nhớ cực lớn của nàng.

Hàn Vân Tịch vụng trộm liếc nhìn Dạ Long Phi, ai ngờ Dạ Long Phi cũng vừa nhìn qua.

"Có cách hủy ao nước độc này không?" Dạ Long Phi thành thật hỏi. 

Trong đầu Hàn Vân Tịch lập tức hiện ra bốn chữ "phung phí của trời", nàng đang suy nghĩ làm thế nào để nuốt riêng cái ao này, lại khiến Dạ Long Phi không hoài nghi.

Ai ngờ ngay lúc này một giọng nói lẫm liệt truyền đến: "Người nào to gan như vậy, lại dám tự tiện xông vào cấm địa Dược thành! Các ngươi muốn đối nghịch với toàn bộ Dược thành sao?"

Rốt cuộc thủ vệ cấm địa cũng đã đến, Hàn Vân Tịch lập tức che mặt lại, cười lạnh trong lòng, Khang Vương cấu kết Mộc gia, Khang Vương đi rồi, đương nhiên Mộc gia sẽ dẫn thủ vệ tới, hô tặc bắt trộm! 

Nàng vội vàng bịt kín che mặt, rất nhanh đã thấy một đoàn hộ vệ xuất hiện từ sâu trong rừng, hai người cầm đầu, một người chính là ông lão gầy gò ban nãy đứng chung với Khang Vương!

"Đi!"

Dạ Long Phi kéo Hàn Vân Tịch muốn rút lui, cấm địa độc ao được tam thế gia dùng chung, chuyện của ba nhà không thể công khai nhúng tay vào, hắn càng không muốn ngang nhiên trở thành địch của Dược thành, bây giờ chỉ có thể thoát thân trước. 

Nhưng ai biết rằng, Dạ Long Phi nắm tay Hàn Vân Tịch muốn chạy trốn, bốn phương tám hướng lại bay vụt ra vô số mũi tên!

Mặc dù cấm địa phòng bị nghiêm ngặt, nhưng cũng không đến mức có nhiều cung tiễn thủ như vậy, đây rõ ràng là nhắm về phía cao thủ Dạ Long Phi này, nếu không sao rừng cấm địa có thể mai phục nhiều cung tiễn thủ như vậy.

Thật ghê tởm, cái này nhất định là Khang Vương xúi giục! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play