Bởi vì câu chất vấn kia của Long Phi Dạ khiến Hoàng hậu nửa ngày cũng không nói nên lời, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Long Phi Dạ ôm Hàn Vân Tịch từ trên chảo dầu rơi xuống. Cũng không biết là do cuộn mình quá lâu, hay là đến nay vẫn còn sợ, vừa rơi xuống đất hai chân Hàn Vân Tịch liền nhũn ra, căn bản đứng không vững, trực tiếp ngã lên người Long Phi Dạ.

Đương nhiên nàng muốn đứng lên ngay, nàng biết tên này có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, đặc biệt cực kỳ chán ghét loại hành động này. 

Nhưng mà Long Phi Dạ lại ôm lấy eo của nàng, thấp giọng nói: "Đừng cử động."

Lần này, Hàn Vân Tịch lập tức cứng đờ.

Mặc dù, âm thanh của hắn vẫn rất lạnh, thế nhưng Hàn Vân Tịch lại rất thích hai chữ này. 

Nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích, ỷ lại dựa vào ngực hắn. Thời gian dần trôi qua nàng cảm giác được hắn chuyên tâm truyền chân khí bao phủ lấy mình, trong nhất thời tất cả sợ hãi đều biến mất, bất tri bất giác nàng liền buông lỏng, tất cả trọng lượng của mình đều giao cho hắn ôm.

Mà Long Phi Dạ cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, cẩn thận nhấc làn váy dính vạc dầu của nàng lên rồi xé rách làn váy dính dầu nóng kia xuống. Lúc này, Hàn Vân Tịch mới chú ý tới làn váy của mình ướt một mảng lớn, nếu không cẩn thận dính vào chân, nhiệt độ kia của dầu nhất định sẽ làm da bị thương.

Sau khi Long Phi Dạ xé vài mép vải xuống, lại kiểm tra tỉ mỉ từng chỗ trên người nàng. Nhìn khuôn mặt chăm chú của hắn, Hàn Vân Tịch vô cùng sửng sốt cũng quên luôn bản thân mình đang ở nơi nào. Trong mắt, trong đầu nàng chỉ còn lại hình ảnh người nam nhân có khuôn mặt băng lãnh, yên lặng không nói lời nào nhưng từng động tác lại tỉ mỉ quan tâm. 

Nàng không cách nào tưởng tượng nổi khối băng lớn này lại có một mặt cẩn thận tỉ mỉ như vậy, có phải nàng đang nằm mơ hay không.

Khối băng lớn, nếu như đây là mơ. Vậy thì trong mộng ta có thể yêu huynh không?

Sau khi chắc chắn mép váy phía trên của Hàn Vân Tịch không còn dính vết dầu, Long Phi Dạ lập tức đẩy nàng ra, vẫn bộ dáng lạnh lùng như vậy, lời ít mà ý nhiều: "Tự mình đứng cho vững!" 

Xoảng... cái đẩy này lập tức đánh tan giấc mộng đẹp của Hàn Vân Tịch.

Yêu hắn, vậy đơn giản đây chính là tự mình chuốc lấy đau khổ, làm sao có thể?

Hai chân nàng mềm nhũn, nhưng vẫn tự mình cố gắng chống đỡ đứng thật vững rồi thở ra một hơi, nàng lập tức kêu oan: "Điện hạ, ta là bị vu oan, Hoàng hậu bức cung ép ta nhận tội, nói rằng nếu ta không khai thì sẽ thiêu chết ta!" 

Hoàng hậu bị bắt tại chỗ không cách nào giải thích, nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Vân Tịch, hai tay nắm thành quyền.

"Hoàng hậu, người vội vàng vu oan giá hoạ như vậy chẳng lẽ có điều gì không muốn cho ai biết sao?" Long Phi Dạ hỏi.

"Ta không có! Hàn Vân Tịch nàng ta chính là hung thủ! Chỉ có nàng biết hạ độc! Nhất định là nàng!" Hoàng hậu tức giận rống to, có mười phần thất thố. 

Long Phi Dạ cũng không định nói nhảm nhiều với Hoàng hậu, hắn lạnh lùng nói: "Bản vương phụng mệnh khẩu dụ của Hoàng Thượng dẫn Hàn Vân Tịch ra khỏi ngục, phò tá điều tra nguyên nhân cái chết của Trường Bình công chúa, thất lễ rồi."

Hắn dứt lời, liếc Hàn Vân Tịch một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Hàn Vân Tịch sửng sốt, người bị hiềm nghi hỗ trợ điều tra án, tên gia hỏa này làm thế nào mà thuyết phục được Hoàng đế Thiên Huy? Người chết là nữ nhi của Hoàng đế Thiên Huy, cái này không phải quá cường hãn sao? 

Thực ra hắn có thể tới cứu nàng, có thể đảm bảo nàng ở trong ngục an toàn thì nàng đã hài lòng rồi.

Đương nhiên thân thể Hàn Vân Tịch phản ứng nhanh hơn so đầu, nàng vẫn chưa nghĩ xong, lập tức giống như tiểu tùy tùng bước nhanh đuổi theo.

Chỉ là rất nhanh, Hoàng hậu liền vọt ra, tức giận quát: "Tần Vương, ngươi đứng lại cho bản cung!" 

Long Phi Dạ sao có thể nghe theo, tiếp tục bước đi về phía trước, cũng giống như lần đầu vấn an Thái hậu, Long Phi Dạ đi, Hàn Vân Tịch cũng đi theo, không thèm ý đến Hoàng hậu đang nổi giận phía sau.

"Người đâu ngăn Tần Vương lại cho bản cung, Hoàng Thượng sẽ không có khả năng hạ loại ý chỉ này, người bị hiềm nghi sao có thể hỗ trợ điều tra án? Bản cung không phục!"

"Người đâu, Tần Vương tới cướp ngục! Cản bọn họ lại, có nghe hay không!" 

...

Nhưng dù mặc cho Hoàng hậu tức giận la hét, thị vệ Đại Lý Tự do Hoàng hậu mang tới đều không người nào dám ngăn cản.

Tần Vương như vậy sao lại là cướp ngục được, người ta là từng bước từng bước đi ra, tôn quý mà tao nhã a. 

Phải biết ở Thiên Ninh Quốc, cản đường của Tần Vương chính là tương đương với muốn chết.

Trơ mắt nhìn Long Phi Dạ mang Hàn Vân Tịch đi, Hoàng hậu càng nghĩ càng không cam tâm, càng nghĩ càng thấy được sự sợ hãi được cất giấu trong đáy mắt kia càng sâu đậm, nàng ta lập tức trở lại trong cung, đi thẳng đến ngự thư phòng.

Lúc này, Hoàng đế Thiên Huy đang sững sờ ngồi trước bàn sách nhìn tấm kim bài trong tay, đây là quyền lệnh trước khi chết Tiên đế ban cho Tần Vương, lúc đó Tần Vương vẫn còn rất nhỏ. 

Hoàng đế Thiên Huy thường nghĩ, nếu như Tiên đế có thể sống thêm mấy năm nữa, vậy thì ngày hôm nay người ngồi ở ngự thư phòng có thể hay không không phải là hắn?

Nhìn thấy tấm lệnh bài này giống như gặp được Tiên đế, đây là Tiên đế cho Tần Vương một đặc quyền có thể làm trái hoàng mệnh, tương đương với một cơ hội bảo vệ tính mạng.

Nhưng mà mười mấy năm qua, Tần Vương luôn làm việc thận trọng từng bước từng bước ngồi lên vị trí quyền cao chức trọng như bây giờ, từ trước đến nay chưa từng dùng tới cái kim bài này. 

Lần này, vì Hàn Vân Tịch vậy mà hắn lại sử dụng cơ hội duy nhất này.

Nghĩ đến đây, môi Hoàng đế Thiên Huy hiện lên một nụ cười lạnh. Long Phi Dạ ngươi thật sự không phải là nhìn trúng nữ nhân kia rồi đấy chứ? Rất tốt, ngươi luôn luôn không có kẽ hở, thì ra cũng sẽ có nhược điểm.

Ngay lúc này, Hoàng hậu không để ý tới sự ngăn cản của Tiết công công, vọt thẳng vào hạ thấp người trước mặt Hoàng đế Thiên Huy nói: "Hoàng Thượng, Tần Vương mang Hàn Vân Tịch đi rồi, nói là phụng mệnh của người hỗ trợ điều tra án? Người bị hiềm nghi sao có thể hỗ trợ phá án?" 

Hoàng đế Thiên Huy thu liễm lại, khóe miệng cười lạnh, thản nhiên nói: "Hoàng hậu bình thân đi."

"Hoàng Thượng, Trường Bình chết thật oan uổng, Hoàng Thượng không cho Trường Bình một cái công đạo, thần thiếp liền quỳ hoài không dậy!" Hoàng hậu chẳng những không có bình thân, ngược lại còn quỳ xuống.

Đáy mắt Hoàng đế Thiên Huy lóe lên tia không kiên nhẫn, trước khi Hoàng hậu đến thực ra Thái hậu cũng đã tới từ sớm nói đến cũng chính là chuyện này. 

Cái chết của Trường Bình, Hoàng hậu cùng Thái hậu hận Hàn Vân Tịch thấu xương, nhưng mà hắn cũng đau lòng.

Khiêm nhường nói, cho dù hung thủ lần này không phải Hàn Vân Tịch, hắn cũng nghĩ mượn cơ hội này giết Hàn Vân Tịch.

Hắn vốn là vô cùng kiêng kị Long Phi Dạ, bây giờ lại thêm một Hàn Vân Tịch, hắn sao có thể không đề phòng Hàn Vân Tịch trở thành cánh tay đắc lực của Long Phi Dạ được? 

Độc thuật có thể cứu người, cũng có thể giết người, có thể cứu nước, cũng có thể diệt nước!

Những lời trước khi nội gián của Lý thị chết, lại thỉnh thoảng quanh quẩn trong lỗ tai hắn khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.

Chỉ là, tấm kim bài của Long Phi Dạ khiến hắn không thể không nhường bước. Nhưng mà cho dù là nhượng bộ, cũng chỉ cho một cơ hội mà thôi, hắn không tin trong thời gian ngắn Hàn Vân Tịch có thể chứng minh mình vô tội! 

"Trẫm chỉ cho hắn thời gian một ngày, buổi tối hôm nay, nếu như Tần Vương không tìm ra chứng cứ chứng minh Hàn Vân Tịch trong sạch, trẫm lập tức định tội Hàn Vân Tịch giết người!" Hoàng đế Thiên Huy lạnh lùng nói.

Một ngày...

Hoàng hậu hoàn toàn không ngờ tới sẽ có dạng ước định này, thời gian một ngày, Hàn Vân Tịch có thể tra ra cái gì? 

Thi thể đã để năm ngày, năm ngày này, nàng từ chối tất cả các cuộc nghiệm thi, từ chối bất luận kẻ nào tiếp cận Trường Bình, cái chết của Trường Bình đến nay một chút manh mối cũng không có!

Luôn giam giữ Hàn Vân Tịch, vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp gì có thể định tội, nếu Hàn Vân Tịch không chịu khai thì chuyện này cũng không biết sẽ giằng co trong bao lâu. Nhưng có loại ước định này Hàn Vân Tịch chết chắc!

Hoàng hậu sau khi nghĩ thông suốt, lập tức kích động nói: "Hoàng Thượng anh minh! Đa tạ Hoàng Thượng! Trường Bình cũng sớm được nhắm mắt!" 

Sau khi Hoàng hậu trở lại Khôn Ninh cung, lập tức tìm quản sự Tiền ma ma rồi cho tất cả tì nữ lui xuống, thấp giọng hỏi: "Vật kia xử lý xong chưa?"

"Bẩm nương nương, đêm qua tì nữ đã đem vật kia xử lý rồi ạ, ngoài nô tỳ ra, không có ai biết."

Sau khi Trường Bình công chúa đột nhiên bị hạ độc chết ở Tây Sương cung, năm ngày này thực ra trong Tây Sương cung lại xảy ra một án mạng, không đau không ốm không hiểu thế nào lại chết đi khiến cho lòng người bàng hoàng, đều nói Trường Bình công chúa không phải bị Tần Vương phủ hạ độc mà là do trong Tây Sương cung có mấy thứ không sạch sẽ. 

Nhưng Hoàng hậu lại giấu chuyện này đi, bọn hạ nhân cũng không dám lên tiếng, ngay cả Thái hậu cũng không biết chuyện này.

Mọi người nhao nhao suy đoán, Hoàng hậu quyết tâm mượn cơ hội này là muốn Tần Vương phi phải chết!

Đêm qua, Hoàng hậu lệnh cho nàng đi xử lý một vật gì đó, thứ đó được bọc kín, không lớn lại rất nặng, ngay cả Tiền ma ma cũng không biết đó là cái gì. 

"Thi thể kia đã xử lý xong chưa?" Hoàng hậu lại hỏi.

"Xử lý xong rồi, người mới tới đã bổ sung rồi." Tiền ma ma thành thật trả lời. Trong cung đột nhiên chết một đôi cung nữ thái giám, cũng xem như bình thường, cũng không khó xử lý.

Hoàng hậu lúc này mới thở dài một hơi, nàng ta nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên rơi vào trầm mặc, Tiền ma ma cảm giác thế nào cũng cảm thấy Hoàng hậu rất kỳ quái, nhưng mà vừa nghĩ tới nỗi đau mất con của nàng, liền cảm thấy bình thường nên không dám quấy rầy nhiều. 

Lúc này, sắc trời bên ngoài vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng cũng đã gần giữa trưa.

"Thời gian một ngày?"

Khi Hàn Vân Tịch nghe được ước định này, suýt nữa thì bị sặc nước miếng của mình, nàng đột nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn theo Long Phi Dạ, chăm chú hỏi: "Tần Vương điện hạ, huynh dựa vào cái gì tin tưởng ta trong một ngày có thể tìm ra chân tướng?" 

Ai ngờ Long Phi Dạ lạnh lùng trả lời: "Bản vương không phải tin tưởng nàng, chỉ là sớm muộn gì đều phải chết, còn không bằng chết được dứt khoát một chút, miễn cho bản vương phiền phức."

"Chàng!" Hàn Vân Tịch chán nản, nàng đang cho cái tên gia hỏa này là thiên sứ, giờ mới phát hiện mắt mình quá kém, hắn chính là ác ma!

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch hoàn toàn không biết chuyện về đặc quyền của kim bài, nàng nghĩ thảo nào Hoàng đế Thiên Huy lại đáp ứng để nàng người bị hiềm nghi tham gia điều tra án. 

Có điều Long Phi Dạ nói không sai, nàng nhốt ở trong thiên lao thái độ kia của Thái hậu, Hoàng hậu chính là nàng khó thoát khỏi cái chết, Long Phi Dạ bảo vệ nàng được một lần, cũng không thể bảo vệ nàng được mười lần.

Thời gian một ngày, đây chính là đem tính mạng nàng ra đặt cược nha.

Thấy Hàn Vân Tịch không nói chuyện, Long Phi Dạ nghiêng đầu ngồi xuống: "Nếu nàng hối hận, nàng có thể trở về." 

Hàn Vân Tịch khịt khịt mũi xem thường, cười so ánh nắng còn xán lạn hơn: "Bổn vương phi đã ra, thì không có ý định trở về! Đi thôi, mau dẫn ta đi nghiệm thi!"

Bị nhốt năm ngày, khiến sắc mặt Hàn Vân Tịch tái nhợt không chút huyết sắc, thân thể cũng rất suy yếu. Thế nhưng vào thời khắc này đứng dưới ánh mặt trời cả người nàng lại toả ra một ánh hào quang. Ánh mắt Long Phi Dạ dừng lại trên mặt nàng, trì trệ không có dời đi.

Hàn Vân Tịch, lần này bản vương lật lại vụ án, ngươi tuyệt đối đừng để bản vương thất vọng! 

Vào lúc giữa trưa, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đi tới Lưu Hoa cung nơi đặt thi thể của Trường Bình công chúa, Thái hậu cùng Hoàng hậu, Long Thiên Mặc nghe chuyện đều chạy tới.

Vào lúc trời đông giá rét, sử dụng quan tài cho thêm băng lạnh để bảo tồn thi thể cũng tạm được, chỉ là dấu vết xuất hiện trên thi thể đã hoàn toàn khuếch tán, dấu hiệu trúng độc cũng biểu lộ ra hoàn toàn.

Mặc dù khi còn sống Trường Bình rất hay gây khó dễ lại hay hãm hại. Nhưng mà, nhìn thấy sinh mệnh trong thời gian qua rơi vào cái dạng này trong lòng Hàn Vân Tịch cũng có chút khó chịu. 

Nàng đứng một hồi, mới lờ mờ đi tới: "Mở quan tài đi."

Nhưng mà Hoàng hậu ngồi ở một bên luôn thù địch Hàn Vân Tịch đột nhiên đứng lên nói: "Ngươi đừng hòng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play