Cố Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, trước mắt mọi người, hắn đành thành thật trả lời: "Bẩm điện hạ, nếu như hạ quan không chẩn đoán sai thì Trường Bình công chúa hẳn là do trúng độc mà chết, còn về phần trúng phải loại độc gì, xin thứ lỗi cho hạ quan vô năng."
Nếu như Trường Bình công chúa còn sống, có lẽ Cố Bắc Nguyệt sẽ tìm không ra dấu vết trúng độc. Nhưng người đã chết, dấu vết do trúng độc thường sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn.
Đôi môi trắng bệch của Trường Bình công chúa lộ ra vài vệt màu đen, nếu như trôi qua một đoạn thời gian nữa, đoán chừng dấu vết sẽ càng rõ ràng hơn, có lẽ sẽ nhìn ra được trúng phải loại độc gì.
Trúng độc?
Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh hãi, vậy mà lại là trúng độc? Trúng độc gì, ai hạ độc?
Long Thiên Mặc đột nhiên tức giận quát Sương Hồng: "Ngươi nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ngươi và công chúa ở đây đã làm những gì?"
Trường Bình nên có mặt tại gia yến từ sớm, lại thần thần bí bí, trì hoãn không chịu xuất hiện.
Đột nhiên, nàng ta quay đầu nhìn về phía Hàn Vân Tịch, trực tiếp chỉ vào Hàn Vân Tịch: "Là nàng ta! Là nàng ta, Tần Vương phi, nàng..."
Lúc này, Thái hậu cùng Hoàng hậu mới chú ý tới Hàn Vân Tịch đang đứng một bên.
"Công chúa điện hạ nói muốn chuẩn bị cho Thái hậu một phần lễ vật, bởi vì điêu khắc chưa xong, cho nên trốn ở chỗ này khắc, công chúa vừa rồi sai nô tỳ ra ngoài lấy đồ, nô tỳ vừa về tới nơi liền thấy công chúa nằm trên mặt đất, Vương phi nương nương đang đứng một bên..."
Sương Hồng bị dọa cho phát khóc rồi, nghe thấy lời này, Thái hậu cùng Hoàng hậu đồng loạt nhìn sang Hàn Vân Tịch, ánh mắt hung ác tựa như phun ra độc.
Hàn Vân Tịch lập tức ý thức được phiền phức của mình vô cùng lớn, luôn nghĩ là đến cứu người, nhưng cũng vì chuyện này làm cho kinh động, nàng vẫn chưa kịp ý thức được nguy hiểm của mình.
Nhưng mà nàng vẫn là tỉnh táo, giải thích nói: "Vừa rồi ta chuẩn bị thay quần áo ở phòng kế bên, thì nghe thấy có tiếng động liền chạy tới xem một chút, thì thấy Trường Bình đã nằm trên mặt đất rồi..."
"Nàng trúng độc gì, đang yên đang lành tại sao lại trúng độc, độc từ đâu tới?"
Hoàng hậu ngồi trên mặt đất liên tục hỏi âm thanh vô cùng ác liệt, đơn giản là muốn cấu xé Hàn Vân Tịch.
Mà Thái hậu lại càng trực tiếp hơn: "Vì sao Trường Bình lại ngã xuống đất, những giá đỡ này vì sao lại bị đổ, Hàn Vân Tịch có phải ngươi cãi nhau với Trường Bình hay không, còn động thủ nữa? Ngươi nói đi!"
"Ta không có!" Hàn Vân Tịch tức giận phủ nhận.
"Ta lặp lại lần nữa, ta vừa mới ở phòng kế bên nghe thấy tiếng giá đỡ rơi nên mới tới, ta vừa vào cửa đã thấy Trường Bình ngã trên mặt đất, ta mới phát hiện nàng trúng độc mà chết thì Sương Hồng đến."
"Nàng trúng độc gì? Không phải người rất biết giải độc sao? Vì sao người không cứu nàng ấy? Vì sao?" Long Thiên Mặc vô cùng kích động, dù sao Trường Bình là muội muội ruột duy nhất của hắn!
"Ta vẫn chưa tra ra nàng trúng độc gì, nhưng khi ta tới độc đã phát tác khiến nàng tử vong rồi, căn bản không còn cách nào cứu chữa." Hàn Vân Tịch giải thích chi tiết.
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu lập tức lên án mạnh mẽ, "Hàn Vân Tịch, ngươi nói láo! Ngươi nghe được tiếng động liền chạy đến, từ phòng kế bên tới đây ngươi mất bao nhiêu thời gian? Ngươi không có thời gian cứu người? Loại độc gì mà có thể lợi hại như vậy, trúng độc liền lập tức mất mạng?"
Điểm này, thực ra chính Hàn Vân Vịch cũng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng mà, thái độ của nàng vẫn là rất kiên định, "Ta không nói dối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ khi điều tra ra độc tố mới biết được, ta lập tức làm kiểm tra."
Nàng nhìn thấy chỉ là kết quả, Trường Bình công chúa rốt cuộc là ngã dưới giá đỡ trước rồi mới chết, hay là sau khi chết rồi mới ngã xuống đụng rơi giá đỡ, ai cũng không rõ.
Loại độc có thể khiến lập tức mất mạng không nhiều, Hàn Vân Tịch cũng rất muốn biết, mà chuyện nàng càng muốn biết là độc này từ đâu tới.
Nàng đang muốn đi qua, Hoàng hậu lại tức giận quát, "Hàn Vân Tịch, ngươi còn dám giảo biện! Ngươi chính là đang nói dối! Người đâu, bắt nàng lại cho bản cung!"
Hàn Vân Tịch đột nhiên nhíu mày, cũng nổi giận: "Kẻ nào dám! Không có chứng cứ, dựa vào cái gì bắt ta!"
"Người đâu, bắt lại!" Giọng nói của Thái hậu càng âm hiểm hơn, thị vệ rất nhanh liền vọt vào, áp trụ Hàn Vân Tịch.
Hàn Tân Tịch tránh không thoát được, giận dữ nhìn về phía Long Thiên Mặc: "Thái tử điện hạ, Liên Trường Bình trúng độc gì đều chưa biết, các người cứ như vậy không có bằng chứng, ngậm máu phun người, đây chính là tác phong làm việc trong Hoàng cung sao?"
Long Thiên Mặc phẫn nộ, cũng cực kỳ đau lòng, nhưng từ đầu đến cuối hắn không tin Hàn Vân Tịch hạ độc Trường Bình, cũng nghĩ không ra động cơ Hàn Vân Tịch gây án.
Chần chừ một lát, hắn nhân tiện nói: "Hoàng thái hậu, Mẫu hậu, cứ để Tần Hoàng thẩm kiểm tra độc một chút, cũng không sao."
Hoàng hậu vô cùng bài xích, đang muốn cự tuyệt, Thái hậu lại lạnh lùng nói: "Được, để nàng tra, ai gia cũng muốn xem xem nàng ta có thể tra ra độc gì lại có thể trong nháy mắt liền mất mạng!"
Lời này vừa nói ra, thị vệ mới buông Hàn Vân Tịch ra.
Hàn Vân Tịch ngồi xuống bên cạnh công chúa Trường Bình, vừa nhìn thấy môi và lưỡi nàng chỉ một màu đen nàng liền buồn bực, vừa làm công tác kiểm tra thường ngày, vừa khởi động hệ thống máy quét, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Sao lại thế...
"Xong chưa?" Hoàng hậu nghiêm nghị thúc giục.
Hàn Vân Tịch đứng dậy nhìn xung quanh một chút, mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Tra ra chưa?" Thái hậu mất kiên nhẫn chất vấn.
Hàn Vân Tịch lúc này mới thản nhiên nói: "Tra được rồi, là Tiễn Độc Mộc."
Nhưng lời này vừa nói ra, người ở trong phòng tất cả đều mờ mịt: "Tiễn Độc Mộc" là cái gì? Từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua.
"Đây là vật gì?" Thái hậu nghiêm giọng.
"Đây là một loại cây có độc tính vô cùng mạnh, tục xưng là "Kiến huyết phong hầu", chỉ cần trên cơ thể con người có vết thương, dính phải chất lỏng liền nhanh chóng dẫn đến trúng độc, khiến nhịp tim suy kiệt, hô hấp khó khăn dẫn đến ngạt thở mà chết." Hàn Vân Tịch giải thích.
Liên quan tới loại độc này, còn có một loại cách nói "Thất thượng bát hạ cửu đảo địa", chính là nói trúng phải "Kiến huyết phong hầu" là đi lên bảy bước hoặc đi xuống tám bước, hoặc là đi chín bước trên đất bằng phẳng thì cuối cùng sẽ bỏ mạng.
Thực ra tùy vào lượng độc tố, có lúc cũng không cần nhiều bước như vậy, chỉ hai, ba bước đều có thể ngã xuống đất.
Hàn Vân Tịch cơ bản có thể khẳng định: "Trường Bình công chúa hẳn là sau khi trúng độc, ngã xuống rồi mới đụng vào cái giá đỡ này.
Trúng độc, đơn giản có hai loại, một loại là trong lúc vô tình chạm phải, loại thứ hai là có người cố ý hạ độc.
Nàng vừa mới nhìn xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy loại đồ vật như thân, cành hay lá của Tiễn Độc Mộc, cũng không phát hiện có cái gì mang theo đồ vật có độc tố này.
Có phải là có người đến hạ độc hay không, lúc nàng tới người bỏ chạy nàng cũng không nhìn thấy?
Sự tình có chút phức tạp.
Nàng đang muốn làm kiểm tra cặn kẽ, lúc tiến lên một bước để phân tích độc tố bên trong cơ thể Trường Bình công chúa, Hoàng hậu lại nghiêm nghị nói: "Người đâu, lập tức bắt nàng nhốt vào thiên lao! Hung thủ, nhất định chính là nàng! Không có gì đáng nói!"
Hàn Vân Tịch lại lần nữa nhìn về phía Long Thiên Mặc: "Để ta tra cho rõ ràng, loại độc tố này rất hiếm có, không phải ai cũng đều nhận ra được!"
Ai mà biết được, Hoàng hậu vậy mà lại cắn ngược nói: " Đích thực hiếm có, ở đây ai cũng chưa từng nghe nói, chỉ có ngươi Hàn Vân Tịch biết loại độc này, ngoại trừ ngươi Hàn Vân Tịch, còn ai vào đây hạ độc?"
Hoàng hậu không có nói sai, chí ít trong cung chỉ có Hàn Vân Tịch hạ được loại độc này.
"Nếu như có thích khách đột nhập để hạ độc Trường Bình công chúa thì sao? Hoàng hậu, người có thể hoài nghi ta, nhưng xin mời người đưa ra chứng cứ!" Hàn Vân Tịch dựa vào lí lẽ biện luận.
"Thích khách? Đang yên đang lành tại sao lại có thích khách? Ngươi nghĩ hoàng cung là nơi nào, thích khách có thể tùy tiện tiến vào sao? Ai nhìn thấy thích khách? Sương Hồng nhìn thấy chỉ có ngươi!"
"Còn có, ai cho ngươi tới đây thay quần áo, vì sao lại trùng hợp ở ngay bên cạnh phòng Trường Bình như vậy?"
"Xưa nay ngươi và Trường Bình quan hệ rất xấu, nhất định ngươi ghi hận Trường bình trong lòng, ra tay độc ác, bị Sương Hồng nhìn thấy mới già mồm cãi lí! Hàn Vân Tịch ơi Hàn Vân Tịch, không ngờ tâm của ngươi lại ác độc như vậy! May mà ta còn tưởng ngươi là ân nhân cứu mạng của Thiên Mặc, ta thật sự là nhìn nhầm ngươi rồi!"
Nước mắt Hoàng hậu chảy ngang chảy dọc, khí thế hùng hổ, thiếu chút nữa là động thủ.
Hàn Vân Tịch cũng không biết phân bì với nàng như thế nào, sao lại có người cưỡng từ đoạt lý như vậy chứ?
Nàng hít sâu một hơi nói: "Hứa ma ma có thể làm chứng, là Hứa ma ma dẫn ta tới đây thay quần áo!"
Ai ngờ, lúc này Hứa ma ma đang ở trước cửa vội vàng tiến vào, trong tay còn cầm quần áo mới của Hàn Vân Tịch, "Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đúng là nô tỳ dẫn Vương phi nương nương tới đây, chỉ là vừa rồi nô tỳ đi lấy quần áo còn xảy ra chuyện gì thì nô tỳ cũng không biết!"
Nửa câu sau của Hứa ma ma, quả thực là dư thừa, Hàn Vân Tịch ngược lại hít một ngụm khí lạnh, đang muốn giải thích, Thái hậu lại lạnh giọng nói: "Lúc đầu Hàn gia Lý thị nói không sai, người giải độc lợi hại nhất cũng là người hạ độc đáng sợ nhất! Người đâu, lập tức bắt tên hung thủ này vào thiên lao, không có mệnh lệnh của ai gia, ai cũng không được phép vào thăm!"
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn về phía Long Thiên Mặc, nhưng lần này Long Thiên Mặc cũng trầm mặc.
Hàn Vân Tịch thất vọng, nàng thật sự từng cứu Long Thiên Mặc một lần.
"Ta muốn gặp Tần Vương!" Nàng lạnh giọng.
Ai ngờ, âm thanh Thái hậu còn lạnh hơn: "Tần Vương tới cũng vô dụng! Hạ độc giết công chúa, Hàn Vân Tịch tội của ngươi không thể tha thứ! Ai cũng không bảo vệ được ngươi!"
Chịu không được sự giãy dụa của Hàn Vân Tịch, thị vệ gắt gao áp trụ Hàn Vân Tịch đưa ra ngoài.
Hàn Vân Tịch lớn tiếng nói: "Thái hậu, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhốt ta không quan trọng, bỏ lỡ nguồn độc, sau này nhất định sẽ còn có người chết do loại kịch độc này!"
Nguồn độc nếu như ở trong cung, mặc kệ là mang đồ có độc, hay là thích khách hạ độc, đều vô cùng nguy hiểm.
Chỉ tiếc, đáp lại nàng chỉ là âm thanh đau khổ khóc lóc bi thương của Hoàng hậu cùng một đám tỳ nữ, cũng không có ai nghe lọt lời nàng nói.
Lúc này, Nghi thái phi đang an ủi Đoan Mộc Dao, Long Phi Dạ cùng Thiên Huy Hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng, đều chưa biết có chuyện lớn như vậy xảy ra.
Hoàng hậu ôm thi thể của Trường Bình công chúa, đau lòng muốn chết, Long Thiên Mặc đứng một bên nhìn, khuyên thế nào cũng không được.
Thái hậu ngồi ở một bên nhíu mày, liên tục thở dài, đau lòng không biết đối mặt với sự thật này như thế nào.
Trường Bình, là tôn nữ bà yêu thương nhất!
Đột nhiên Hoàng hậu ngẩng đầu lên vô cúng kích động: "Mẫu hậu, giết Hàn Vân Tịch báo thù cho Trường Bình, nhất định phải giết chết nàng!"
"Mẫu hậu... nàng không ngốc đến mức hạ độc giết Trường Bình, chuyện này..."
Long Thiên Mặc còn chưa nói xong, Hoàng hậu liền quăng tới một bạt tai: "Ngươi cái đồ ăn cây táo rào cây sung này, muội muội của ngươi đã chết rồi, chết rồi! Ngươi còn có thể nói ra những lời này đến?"
Long Thiên Mặc hậm hực giậm chân, không có tranh luận, Hoàng hậu lại kích động còn muốn nói thêm, ai ngờ, đang muốn mở miệng thì đột nhiên mắt khẽ giật giật lập tức rơi vào hôn mê.
"Mẫu hậu!" Long thiên Mặc sợ hãi gọi, Cố Bắc Nguyệt liền vội vàng tiến lên bắt mạch.
"Thái hậu, Điện hạ, Hoàng hậu nương nương là do kích động, đau lòng dẫn đến khó thơ, khí huyết không lưu thông, phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, đừng để người nhận thêm đả kích không cần thiết." Cố Bắc Nguyệt nói xong liền kế một toa thuốc, vội vàng để cung nữ đi lấy thuốc.
Sau khi Hoàng hậu được đưa về, Thái hậu nhìn Long Thiên Mặc một chút, thản nhiên nói: "Thiên Mặc, hãy chuẩn bị hậu sự cho Trường Bình đi."
Bàg vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa: "Người đâu, báo cho Hoàng Thượng biết Trường Bình công chúa... chết rồi!"