Tống khứ Đoan Mộc Dao, Hàn Vân Tịch đang muốn trở về, Nghi thái phi lại gọi nàng lại: "Vân Tịch, con lại đây với ta một chút."
Tuy rằng Nghi thái phi nhẹ nhàng dịu giọng, nhưng Hàn Vân Tịch biết sẽ không có chuyện gì tốt lành, nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đi theo Nghi thái phi đến Mẫu Đơn viện.
Thực ra Nghi thái phi dù không mở miệng, nàng cũng biết bà muốn nói gì, hai người ngồi xuống trong viện, ngay cả Quế ma ma cũng bị Nghi thái phi bắt lui xuống.
"Vân Tịch, con vừa cùng Phi Dạ ra ngoài à?" Nghi thái phi hỏi.
Từ khi Hàn Vân Tịch chuyển đến Phù Dung viện mà không bị Long Phi Dạ đuổi ra, trong lòng Nghi thái phi ít nhiều cũng đã có nhận định, có điều trước đây bà không ngại thái độ con trai mình, chỉ ước gì nha đầu này sớm cút khỏi Tần vương phủ.
Bây giờ bà coi như chấp nhận đứa con dâu này rồi, có một số việc tất nhiên phải để ý một chút.
"Dạ không, lúc con về vô tình gặp chàng thôi ạ." Hàn Vân Tịch không biết sao mình lại nói dối, có lẽ vì phóng lao theo lao, khi nãy nàng nói tối nay mình có hẹn.
Nghi thái phi ngẫm nghĩ gật đầu, nếu Hàn Vân Tịch trả lời "phải", nàng thật đúng là sẽ không thể tin nổi, dù sao Phi Dạ tuy rằng không chán ghét nữ nhân này như lúc trước, thế nhưng chung quy cũng không có khả năng cho nàng quá nhiều ngoại lệ.
Trước đây Uyển Như đã giúp Nghi thái phi thăm dò, Phi Dạ không còn gay gắt với nha đầu này là bởi độc thuật nàng ta rất cao, có giá trị lợi dụng, giúp được không ít chuyện.
Năng lực của Hàn Vân Tịch không tầm thường, có điều so với Phi Dạ, một bên là bùn trên đất, một bên là mây trên trời, vĩnh viễn cũng không có khả năng xứng đôi.
Làm gì có ai sinh ra đã xưng vương xưng hầu? Một ngày kia, Hàn Vân Tịch ta nhất định sẽ khiến người hiểu ra, những thứ kia hoàn toàn không quan trọng.
Trở về Phù Dung viện, Long Phi Dạ xuất quỷ nhập thần kia đã rời đi rồi.
Tên kia không tỏ rõ thái độ, mà Nghi thái phi cùng với Đoan Mộc Dao dường như đã rất chắc chắn chuyện sang năm hòa thân, Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, tự nói với mình, tất cả chuyện này nàng không thể can thiệp, cũng không liên quan gì đến nàng cả.
Đừng nghĩ nữa!
Mấy ngày nữa là sang năm mới, Tần Vương phủ náo nhiệt hẳn lên, bọn hạ nhân đều lo dọn dẹp trang hoàng, Mộ Dung Uyển Như bởi vì chuyện hôn sự, cả ngày nhốt mình trong phòng, Nghi thái phi vẫn thường xuyên đến an ủi, mà sau đêm đó, Nghi thái phi không còn gọi Hàn Vân Tịch đến nữa, Hàn Vân Tịch cũng không chủ động qua châm cứu giúp bà.
Dù quan hệ căng thẳng, hai bên đều bình an vô sự.
Việc chuẩn bị đón năm mới không cần Hàn Vân Tịch phải nhúng tay, cho nên nàng nhân lúc rảnh rỗi thường chạy đến Hàn gia.
Tiểu Dật còn quá nhỏ, Thất di nương là trụ cột trong nhà, Hàn Vân Tịch còn gì vui hơn khi thấy nàng thay đổi.
Lúc này, Tiểu Trầm Hương cùng Thất di nương đang bận rộn chuẩn bị mừng năm mới.
Trong thư phòng, Hàn Vân Tịch kiểm tra bài tập cho Tiểu Dật, thực ra nói về y thuật, Hàn Vân Tịch không thể coi là bậc thầy, nhưng nàng dù sao cũng đã từng học cơ sở trung y, lại có kinh nghiệm hành nghề, nàng học y điển Hàn thị nhanh hơn Tiểu Dật nhiều.
Đây... phương thuốc này... không, chính xác mà nói, đây là một phương độc dược biết không!
Tiểu Dật thấy phản ứng của Vân tỷ, sợ hãi lè lưỡi ngoan ngoãn lùi sang một bên, y như một đứa bé vừa gây họa.
Hàn Vân Tịch vội vàng cầm phương thuốc của tiểu Dật đối chiếu với Hàn thị y điển, so sánh mới thấy Tiểu Dật không hề thay đổi vị thuốc nào, mà thay đổi liều lượng của các vị thuốc.
Dựa theo tính tương sinh tương khắc của dược vật, có một số loại thuốc với tỉ lệ nhất định khi kết hợp với nhau sẽ sinh ra dược chất mới, từ đó có thể xúc tác dược hiệu, hoặc phá hỏng dược hiệu, thậm chí sinh ra độc tố, mà khi những thành phần sinh ra đó kết hợp lại, còn có những hiệu quả khác nhau.
Lại nói, đạo lí này nghe thì đơn giản, thực ra liên hệ lằng nhằng, vô cùng phức tạp, người bình thường sao có thể nhìn ra.
Cho dù chuyên nghiệp như Hàn Vân Tịch, nếu chỉ nhìn qua phương thuốc mà không cẩn thận xem xét cũng sẽ không nghĩ một phương thuốc thường lại có thể biến thành độc được.