Lê Hiểu Trinh lẳng lặng nhìn hắn mà nét mặt của hắn thật bí hiểm, căn bản nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lời nói vừa rồi kia, đại
khái là nói lên điều gì?
Lâu Dịch như không có chuyệc gì đem di động trả lại cho nàng, thấy Lê Hiểu Trinh đang ngơ ngác nhìn mình nhìn, hắn tức giận thúc giục nàng
dùng cơm.
“Còn không mau ăn cơm?”
“À ừ…” Nàng thì nghi ngờ nhưng rồi chuyển hướng bàn đầy món ngon, rồi mới rốt cục nhớ tới mình cần phải tức giận.
“Anh tại sao lại nói như vậy?”
Lâu Dịch mặt không đổi sắc hỏi ngược lại
“Có gì không đúng sao?”
Lê Hiểu Trinh vừa phiền não, lại nhức đầu không biết nên giải thích
thế nào hắn hại tình cảnh của mình trở nên rất gian nan, Trạm ca nói
không chừng sẽ đích thân chạy tới Đài Loan bắt nàng trở về nhà!
“Đương nhiên không đúng! Anh… anh nói như vậy sẽ làm nó phức tạp lên!”
Hắn lại giống như là không cảm giác được nàng khổ sở, ảo não dường như còn tiếp tục truy vấn
“Vì sao? Anh ta là ai?”
May mắn có một cuộc điện thoại hắn mới phát hiện mình đối với tiểu
quản gia này lại có sự độc chiếm không hiểu, ngay cả nghe thấy nàng cùng nam nhân khác nói chuyện thì như ai đó xông vào mảnh đất của hắn, khiến hắn thấy uy hiếp! (L: độc chiếm lớn vậy a, mà quên ng` ta là ai?)
Huống chi cô gái nhỏ này lại dám ở trước mặt hắn nói chuyện với nam
nhân kia lại ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ thế ! Bộ dáng mềm mại, ngọt ngào đó hắn chưa từng thấy !
Bởi vì nuốt không trôi cơn tức này một giây sau, hắn liền phát hiện mình đã đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của nàng…
Hắn thực sự muốn biết thân phận đối thủ, nàng lại không ngờ vừa rồi
còn cây ngay không sợ chết đứng chất vấn hắn, Lê Hiểu Trinh nghe hắn
nói lại bắt đầu nói quanh co lòng vòng.
“Cái này… Anh không cần lo anh ấy là ai, tóm lại anh thật sự rất đáng giận!” Nàng không cam lòng. Vì né tránh tầm mắt hùng hổ doạ người của
hắn nàng lại bắt đầu chuyên chú tận hưởng mỹ thực.
Nàng kia không giống trách cứ lại giống như là khẩu khí mềm mại liếc
mắt đưa tình làm cho Lâu Dịch nhẹ bật cười. Hắn tâm tình có vẻ tốt sờ sờ đầu của nàng tự dưng cái này lại thành thói quen.
“Tôi đi đây! Ăn xong phải đi ngủ bao giờ tan ca tôi sẽ tới gọi cô.” Hắn đứng dậy tư thái tiêu sái xoay người rời đi.
“Lâu tiên sinh…” Lê Hiểu Trinh chần chừ gọi hắn, ấp a ấp úng mà nói:
“Cảm ơn.”
Lâu Dịch đột nhiên phát hiện mình cũng không thích kiểu gọi mà quá lạnh như vậy.
“Không cần phải khách khí.” Hắn nhíu nhíu mày đi ra.
Lê Hiểu Trinh hít thở nằm giữa ghế. Rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng lại sợ hãi nói không nên lời…
Tại sao lại cướp đi di động của nàng, còn cho luôn 1 câu nói khiêu
khích như vậy? Chẳng lẽ… là hắn quan tâm mình và Trạm ca có quan
hệ…giống như mình quan tâm thư ký và hắn? (L: gật gật)
Nhớ tới Hàn Chỉ Trừng nàng vốn có chút hưng phấn vẻ mặt đột nhiên ỉu xìu lại, vẫn không có dũng khí truy vấn Lâu Dịch.
“Kể có thể đọc được anh ấy đang nghĩ gì thì tốt! …” Nàng không tự chủ đem ý nghĩ từ tron lòng nói ra.
“Món ăn đều đã nguội, cô còn phát ngốc gì thế?”
Trong lòng đang suy nghĩ người kia đột nhiên hắn lại xuất hiện, Lê Hiểu Trinh bị dọa thiếu chút nữa làm rơi chén sứ trong tay.
Hắn… hắn tại sao lại chạy vào rồi nhỉ? Vừa rồi nàng lầm bầm những lời kia đừng nói hắn nghe thấy đi?
Lê Hiểu Trinh khuôn mặt hồng lên quả thực có thể giống trứng chiên,
nàng vội vã cúi đầu làm bộ bận rộn ăn cơm, ý đồ che dấu xấu hổ của mình.
“Cô chẳng lẽ dùng mũi để ăn hả?” Lâu Dịch ở bên cạnh nàng ngồi xuống đặt câu hỏi.
“Là có ý gì?” Nàng hỏi ngược lại cuối cùng đem đầu từ trong chén giơ lên.
“Nếu không đầu của cô tại sao phải cúi xuống thấp như vậy?” Hắn xấu
xa mỉm cười. Biết rất rõ ràng nàng da mặt mỏng, dễ đỏ mặt rồi lại cố ý
trêu chọc nàng.
Lê Hiểu Trinh căm giận trừng mắt 2 má đỏ thắm lại do nổi đoá càng đỏ bừng.
Hắn lạnh lùng nhưng giễu cợt mình thành thói quen, quả thực cùng với Lâu Tranh không khác mấy đúng là anh em… Thiệt là trêu nàng rất thú vị
sao? (L: gật)
Thoáng chốc nàng bỗng nhiên tự dưng nghĩ ra…
Đúng rồi Lâu đại ca nhất định là vì khi dễ nàng xem mặt nàng hồng mà
buồn cười nên mới làm như vậy ! Đúng thế… anh ta sẽ vì thấy thật thú vị
nên liền cướp đi điện thoại của nàng? Như vậy tựa hồ nói không…
Lâu Dịch hơi cười thưởng thức nàng trong chốc lát tức giận lại trong
chốc lát nghìn ngẫm, vẻ mặt thật phong phú giống như là vĩnh viễn xem
cũng không ngán.
Phát giác hắn không chớp mắt cứ chuyên chú nhìn, Lê Hiểu Trinh cố gắng đè xuống sự xúc động, làm mặt đỏ, cố làm ra vẻ lãnh đạm.
“Anh không phải là bạn nhiều việc sao? Mau trở về đi làm đi!” Nàng
không có chú ý tới ngữ khí của mình tựa như tình nhân làm nũng.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, cố gắng không ngẩn người như vậy được chưa?” Hắn có thể không “nhiệt tình” giám thị nàng như thế?
Lâu Dịch chau chau mày lại nở ra một cái mỉm cười đắc ý, hắn đem thuốc buổi sáng đưa cho nàng.
“Ở góc có bình nước sôi, ăn xong rồi nhớ uống thuốc.” Đơn giản dặn dò vài câu hắn liền tự mình ra khỏi phòng.
Thiếu hắn bốn phía giống như cũng thay đổi có chút lạnh. Thì ra là
hắn chỉ là đưa thuốc mà tới đây… Lê Hiểu Trinh không khỏi cảm thấy có
chút thất vọng. Vừa rồi hắn mắt nhìn như vậy làm mình nhịn không được
lại trong đầu xây lên rất nhiều mộng đẹp. Ai! Nàng thở dài, cười nhạo
mình si tâm vọng tưởng, lại bắt đầu cố gắng đem thức ăn nhét vào dạ dày…
Ngày hôm sau bởi vì Lâu Dịch ” chằm chằm ” tỉ mỉ chăm sóc, triệu
chứng giảm ốm đã bớt rất nhiều, chỉ còn lại cổ họng vẫn còn sưng, thanh
âm cũng có chút khàn khàn.
Bởi vì ngủ quên mà Lê Hiểu Trinh vội vã xuống lầu đang chuẩn bị làm
bữa sáng, thì tiến cùng phòng bếp lại bị một thân ảnh dọa sợ.
“Lâu.. Lâu tiên sinh!Anh tại sao lại ở chỗ này?” Nàng vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn cất giọng hỏi.
“Làm bữa sáng.” Lâu Dịch quay đầu lại liếc nàng một cái, liền lại chuyên tâm tiếp tục sự nghiệp lớn trên tay.
Lê Hiểu Trinh thụ sủng nhược kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn
bóng lưng của hắn. Không nghĩ tới đại nam nhân như hắn thế nhưng sẽ
xuống bếp làm bữa sáng cho mình ăn! (L: cảm động chưa?)
Nàng tò mò tiến vào phòng bếp, muốn nhìn một chút hắn sẽ làm gì…
“Đây là cái gì?” Nàng chau căng lông mày khó có thể tin nhìn những đồ trong mâm, chân giò hun khói, bánh mì đã được cắt.
Lâu Dịch mặt nổi hơi hồng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Đó là nguyên liệu làm sandwich!” Hắn cố ý giả bộ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng.
Còn Lê Hiểu Trinh rất không nể mặt “èo” một tiếng bật cười, cho đến
khi hắn dùng ánh mắt uy hiếp hung ác trừng mắt nàng, nàng mới thôi cười.
Vì giúp hắn tìm về một chút tôn nghiêm, nàng vừa nhìn về phía bên kia, khích lệ mà nói:
“Oa khá phong phú, còn có nước trái cây có thể ống đi? Cái này giống nước cam nhưng còn vỏ đi!… Nàng hồ nghi.
“Uống nhiều nước hoa quả sẽ giúp nhanh khỏi ốm.” Nghe thấy nàng ca ngợi, Lâu Dịch không khỏi tự mãn. (L: đừng vội mừng)
“Cái kia… anhcó phải hay không ngay cả vỏ cũng cho vào xay cùng?” Lê
Hiểu Trinh khó khăn lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt phi thường quỷ dị.
Chỉ thấy nam nhân dương dương đắc ý kia phút chốc không nói tiếng nào, xoay người sang chỗ khác yên lặng làm trứng chiên.
Lê Hiểu Trinh đột nhiên cực nhanh phóng tới phòng ăn, nằm sấp ở trên bàn hai vai run lên nhè nhẹ…
Lâu Dịch không hiểu nhìn nàng liên tiếp cử động, đang cảm thấy giống như sờ không được đầu mối thì..
“Ha ha ha ha…” Nàng rốt cục nhịn không được bắt đầu cười to.
Sắc mặt của hắn xanh mét, bỗng dưng rót một ly “nước trái cây ó vỏ” bưng đến tại trước mặt nàng nặng nề để xuống.
“Mau uống!” Hắn khẩu khí ác lạnh ra lệnh cho nàng.
“A… ha ha… tôi mới không cần…” Lê Hiểu Trinh vẫn như cũ cười không ngớt.
Lâu Dịch cũng hết cách với nàng chỉ có thể mặt sa sầm ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hung hăng trừng mắt tiểu quản gia thở đến không ra hơi kia.
“Ách! Thực xin lỗi… không nên tức giận…” Nàng rốt cục dừng lại tiếng
cười khoa trương. Trong miệng mặc dù nói xin lỗi, nhưng đáy mắt lại vẫn
tràn đầy vui vẻ.
“Ách? Anh có ngửi thấy được mùi gì khét khét?” Nàng khụt khịt chu mũi.
Trứng chiên! Hai người lập tức vô cùng ăn ý đã bắt đầu tới phòng bếp
chạy, Lâu Dịch tới trước đem trứng cháy đenvứt sạch, Lê Hiểu Trinh thì
hoả tốc tắt đi bếp.
“Ha ha… ách! Thật may là không có gây nên hoả hoạn!” Lại muốn bạo dạn mà cười ra tiếng nhưng nàng nhìn Lâu Dịch ánh mắt cảnh cáo nhịn được.
Nguyên bản định thừa dịp nàng ốm biểu hiện thật tốt vì nàng làm bữa
sang đơn giản, không ngờ lại rơi vào kết cục mất hết mặt mũi Lâu Dịch
không khỏi ảo não.Hắn thẹn quá hoá giận mà nói:
“Vậy ăn gì tuỳ cô! Tôi đi.”
Lê Hiểu Trinh vội vàng thu hồi nụ cười.
“Chờ một chút những nguyên liệu này cũng dùng được mà!”Taynàng gọn
gàng một lần nữa đem 2 phần trứng chần nước sôi chấp nhận mà đem tất cả
nguyên liệu hỗn độn thành sandwich, bưng đến trên bàn ăn.
“Bữa sáng nhất định phải ăn.” Nàng đứng đắn dặn dò hắn.
“Vậy thì cùng nhau ăn.” Lâu Dịch chạm bả vai của nàng kéo ra cái ghế
ghì nàng ngồi xuống, còn thuận tay chạm vào cái trán của nàng, xem nhiệt độ cơ thể.
“Ách, cám ơn…” Lê Hiểu Trinh thất thần khi hai người vừa rồi ngắn ngủi chạm nhau làm cho có điểm ăn không thấy ngon.
Hắn bình thường cũng sẽ bảo trì một chút khoảng cách nhưng là kể từ
khi nàng ngã bệnh Lâu Dịch tựa hồ thường thường vô tình hay cố ý đụng
chạm nàng?
Xem ra ngẫu nhiên ốm cũng không tồi, hắn ôn nhu như vậy làm nàng có
gan nghĩ hai người là một đôi yêu nhau hoặc là là 1 đôi vợ chồng đây!
Vội vã dùng xong bữa sáng, Lâu Dịch đi đến phòng khách chuẩn bị chuẩn bị ra cửa trông thấy nàng cũng đi theo tới đây, lại đột nhiên đem cà
vạt tới.
“Cô thắt lên cổ giúp tôi.” Hắn bá đạo ra lệnh.
Lê Hiểu Trinh kinh ngạc xấu hổ đỏ mặt, trong phút chốc nàng nhớ tới là Lâu Dịch có tật xấu là cũng thích xem mình mặt đỏ.
Hừ muốn hại nàng thất thố! Nàng hết lần này tới lần khác không để cho hắn thực hiện được! Nàng giận dỗi tiếp nhận cà vạt, nhón chân lên thắt
cho hắn.
Nhưng mà điều này thật sự là quyết định thất sách …
Lồng ngực hắn ấm áp lại có mùi nước hoa phảng phất, thân thể hai
người thỉnh thoảng đụng chạm, hắn không chớp mắt nhìn, tất cả đều làm
cho nàng toàn thân cứng nhắc, hai gò má nóng lên.
Nàng khẩn trương khiến đầu trống rỗng, ngón tay cứ ngốc đến cơ hồ rối loạn, mãi không thắt xong cravat.
Lâu Dịch kéo môi cười một tiếng, dùng tiến nói mê hoặc tại bên tai nàng nói chuyện.
“Cô không biết thắt?”
Lê Hiểu Trinh khó khăn lắc lắc đầu không phủ nhận.
Hắn nụ cười trên mặt sâu hơn.
“Làm như vậy…” Biết rõ nàng đã lâm vào bối rối hắn lại còn cố ý dùng bàn tay chàm vào bàn tay mềm mại của nàng, hướng dẫn.
“Được rồi.”
Lê Hiểu Trinh vẻ mặt hoảng hốt nhưng hắn cũng đã buông tay nàng ra, nàng vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn…
Lâu Dịch sủng ái sờ sờ đầu của nàng.
“Tôi đi buổi tối lại dẫn cô đi ăn cơm.”
Phảng phất như nguyền rủa bỗng nhiên bị phá giải, Lê Hiểu Trinh từ
trong trại thái đông lại tỉnh táo nàng toàn thân đỏ lên như một cục than hồng trốn lên ghế, đà điểu không chịu nhìn hắn.
Hắn đầu tiên là kinh ngạc nhìn nàng lại lập tức không khách khí chút
nào cất tiếng cười to. Nàng căm giận nghe hắn cười cuồng vọng trong nội
tâm ngầm bực chính mình quả nhiên lại bị hắn trêu!
“Tiểu thỏ đáng yêu tôi đi.” Hắn nhẹ nhàng bỏ lại một câu giọng nói than mật giống như đôi yêu nhau vậy.
Lê Hiểu Trinh sững sờ ở ghế. Hắn gọi nàng là gì? Nàng lập tức đứng dậy Lâu Dịch cũng đã đi ra ngoài.
Thái độ của hắn… hành vi của hắn… cử chỉ đều cùng trước kia không giống nhau. Nhưng là… vì cái gì? (L: có kẻ là tình định của hắn nên hắn phấn đấu…)
Nàng hao tổn tâm trí ngồi ở trên ghế lại âm u, mù mù khôn hiểu nổi…
***
Lâu Dịch tâm tình sung sướng lái xe về nhà nhớ tới buổi chiều hắn
phái người đưa 1 bó hoa nhỏ đáng yêu cho Lê Hiểu Trinh lúc đó nàng vội
vàng hấp tấp gọi điện thoại đến vừa thẹn, e sợ ,vừa vui mừng liền không
nhịn được cảm thấy tự tôn đàn ông được thỏa mãn…
Hắn hưởng thụ sự dung túng che chở dành cho nàng, mỗi khi nhìn thấy
nàng gò má đỏ hồng phù hắn liền cơ hồ nén không được trong nội tâm
mênh mông có gì lay động.
Hắn nhanh chóng đem lái vào trước cửa khu nhà cũng không nhanh chóng tắt động cơ, ngược lại nhẹ nhàng còi.
Trong phòng Lê Hiểu Trinh nghe thấy này ám hiệu này dường như thúc giục, khẩn trương thiếu chút nữa từ trên ghế bật lên.
Nàng thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi hắn suy nghĩ cái gì! Xế chiều hôm nay hắn mời người đưa một bó hoa và 1 bộ đồ, còn muốn người
nọ chuyển ý hắn đêm nay muốn dẫn mình đi ăn cơm, nên đưa nàng trang
phục tới để mặc!
Lê Hiểu Trinh bất đắc dĩ đi đến gương trước kiểm tra xem quần áo mình …nàng không có trang điểm, ngoại trừ ở trên môi bôi son dưỡng môi
cũng không son phấn. Trên người là đồ hắn tặng, áo khoác màu trắng. Bình thường quen để tóc đuôi ngựa hoặc thắt bím tóc giờ thay đổi thành nàng
công chúa. Trang phục như vậy làm cho nàng nhìn lại ưu nhã hào phóng,
rồi lại không mất đi nét xinh đẹp.
Nàng khóa kỹ cửa chính đi về hướng xe chờ Lâu Dịch vì nàng mở cửa xe, ngồi vào trong xe dọc theo đường này đều là hắn không nghỉ tầm mắt nhìn làm cho nàng mặt hồng, tim đập, tay cũng không biết để như thế nào mới
tốt.
Hắn tại sao phải tặng nàng y phục? Tại sao phải liên tục nhìn nàng?
Còn có buổi sáng hắn làm ra chút ít vẻ thân mật là nói lên điều gì?
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Đã ngồi trên xe Lâu Dịch đột nhiên đem mặt tới gần làm cho khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng cơ hồ có
thể cảm giác hơi thở của hắn…
“Không có… không có gì!” Lê Hiểu Trinh toàn thân cứng ngắc, con mắt hoảng loạn nghiêng mắt nhìn.
“Tôi vừa rồi gọi cô mấy lần.” Hắn lạnh nhạt lên án nhìn thấy Lê Hiểu
Trinh vẻ mặt bất an đáng yêu nhịn không được cười một tiếng.
“Dây an toàn thắt vào phải lên đường.”
Nàng nghe lời thắt dây an toàn do dự hồi lâu cuối cùng không chịu được dày vò nổi lòng hiếu kỳ.
“Anh muốn mang tôi đi nơi nào ăn cơm?”
Ai… Hắn là mang mình đi ăn cơm, lại còn tặng y phục cao cấp, chẳng lẽ giống như muốn theo đuổi mình ư? (L: đúng thế…)
Hả? Không thể nào? Hắn thật sự đang theo đuổi nàng sao? Nàng trong
đầu nghĩ ngợi lung tung, khuôn mặt hồng như lửa cháy. Nếu như nàng đột
nhiên tỉnh lại phát hiện đây hết thảy bất quá là đang nằm mơ thì phải
làm thế nào?
Nét mặt của nàng thật đúng là làm người ta vừa xem hiểu ngay!
“Cô có thích ăn món ăn Pháp không?” Quan sát lấy nàng trong chốc lát
đỏ mặt, trong chốc lát sắc mặt tái nhợt Lâu Dịch cười mở miệng. Cùng
nàng một chỗ, nụ cười của hắn giống như sẽ không tự chủ nhiều hơn gấp
bội…
“Ách! Thích.” Lê Hiểu Trinh vội vàng gọi thần chí bay lơ lửng đi về.
Không được không nên… nàng phải tỉnh táo lại một chút! Đừng quên, Lâu Dịch rất thích khi dễ mình, buổi sáng sẽ nói như vậy nhất định cũng là
vì muốn xem nàng thất thố, nàng cũng không thể lại sợ mà lui! Nàng một
lần nữa bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở mình tuyệt đối không thể vội
vàng hấp tấp, động một chút là mặt đỏ .
“Anh tại sao phải tặng y phục của tôi?” Nàng cố ý giả dạng làm một bộ dáng cực kì nghiêm túc chất vấn hắn.
Đó? Con thỏ dễ dàng xấu hổ rốt cuộc biết phải phản kích rồi!
“Bộ y phục này rất hợp với cô.” Hắn giống như đang nói chuyện gió thổi, mây bay bình phẩm.
Nghe thấy hắn qua loa trả lời, Lê Hiểu Trinh tức chết rồi nhưng không biết làm như thế nào tiếp tục hỏi tiếp.
Nàng giận dỗi mà nói
“Kệ anh!” Sau đó nửa ngày không nói lời nào.
Lâu Dịch sủng ái cười cười, đem xe lái vào một cái vườn rộng lớn..
Khi cửa xe vừa mở ra, Lê Hiểu Trinh liền bị cảnh sắc trước mắt làm
cho kinh sợ ! 1 vườn hoa hồng sâu trong là một cái nhà thủy tinh, bên
trong sơ sơ lạc có mười mấy cái bàn vuông, khăn trải bàn màu trắng, cái
ghế lại đỏ thẫm, trên mỗi bàn lớn đều thả một cái bình để rượu thả vài
cánh hoa xung quanh, nhìn căn phòng như khắp nơi tràn đầy nét hưởng thụ, nghỉ ngơi. Lãng mạn như vậy, nơi xinh đẹp thế này, hắn tại sao phải
mang mình đến?
” Phòng ăn này gọi là “ hoa hồng bừng tỉnh”.Lâu dịch vì nàng kéo ra cái ghế, đưa nàng ngồi xuống.
“Anh dẫn tôi đến nơi sang trọng như vậy chẳng lẽ cũng là vì cảm tạ
tôi?” Nàng đột nhiên nhớ tới cái lí do hợp tình hợp lý này liền nhanh
mồm nhanh miệng hỏi.
Lâu Dịch lại thủy chung không chính diện trả lời nàng, chỉ nhàn nhạt cười nói ra
“Cô cho là vậy?”
Nàng rủ xuống hai tròng mắt, không rõ trong hồ lô của hắn rốt cuộc
bán thuốc gì. Nếu như có thể nàng đương nhiên hi vọng nguyện vọng lớn
nhất của bản than có thể thực hiện, hi vọng Lâu Dịch có thể thích nàng.
Đúng là… nàng gan nhỏ sợ hãi…không dám lại tiếp tục hỏi…
Thức ăn đều là nguyên liệu chuẩn bị sẵn bày ra nhưng nàng lại ăn không thấy ngon.
Lâu Dịch mang theo ánh mắt nghiên cứu chuyên chú quan sát nét mặt của nàng, luôn cảm giác mình vĩnh viễn xem không ngán các biểu tình hiện
lên trên mặt nàng.
Kể từ khi đoạt di động của nàng về sau mặc dù làm cho hắn phát hiện
trong lòng mình nàng có 1 vị trí nhưng tiểu quản gia đáng yêu này phòng bị hắn trở nên càng ngày càng nhiều, động một chút là như con thỏ bay
thật xa, hại hắn vừa cưng chiều nàng lại có khi cũng không thoát được tư tưởng xấu muốn trêu cợt nàng.
Một bữa cơm mà hai người thả hồn với tâm tư khác nhau, rồi kết thúc. Bởi vì uống rượu đỏ nên gò má trắng mịn của Lê Hiểu Trinh vẫn là hồng
dẫn tới Lâu Dịch lái xe trên đường không ngừng phân thân trộm ngắm nàng.
“Trên mặt tôi có cái gì sao?” Nàng cố giữ vững trấn định hỏi.
Hắn hôm nay thái độ thực rất quỷ dị! Chính mình thường thường cảm
nhận được tầm mắt nóng bỏng của hắn, nhưng khi nàng thật sự nổi lên dũng khí ngẩng đầu xác nhận thì hắn lại thay một bộ mặt như cười như không trêu chọc làm cho nàng không hiểu ra sao, căn bản không biết đằng nào
mà lần!
“Hồng hồng giống trái táo đỏ thật đáng yêu!” Gặp đoạn rẽ, hắn đạp
xuống chân ga, vừa lái xe nhẹ đi đường vừa nhẹ nói như đáp lại.
Lê Hiểu Trinh mặt bởi vì câu ca ngợi này của hắn mà trở nên đỏ hơn!
Nàng thực ngốc mà, biết rõ hắn chỉ là đem mình ra trọc mà còn rõ ràng biểu hiện cao hứng, thật mất mặt mà …
Nàng quật cường ngó ra ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không để ý tới ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Cứ việc như vậy khuya hôm nay nàng cũng chỉ biết là rất hạnh phúc.
Được người trong lòng của mình cưng chiều mình giống như tiểu công chúa hầu hạ coi như đời này khó có lần thứ hai đi?
Lúc Lâu Dịch mở cửa xe cho nàng, không hiểu là bởi vì say mà nàng
đứng dậy bỗng dưng cảm giác đầu váng mắt hoa, cước bộ không vững cả
người liền ngã vào trong ngực Lâu Dịch.
Mỹ nhân chủ động “yêu thương nhung nhớ” hắn đương nhiên không có từ chối rồi.
“Sao vậy? Mới uổng một chút rượu đã say rồi?”
Hắn cố ý kề gần sát nàng tại bên tai nàng dùng âm lượng nhỏ chỉ có
hai người mới nghe thấy nói chuyện, tiếng nói hắn lại dịu dàng như vậy
nghe được người không khỏi toàn thân nổi da gà, thật lâu hồi không được
thần trí.
Bỗng nhiên phát giác hai người có sự thân mật, Lê Hiểu Trinh vội vàng chấn chỉnh sắc mặt đẩy ra hắn mặc dù đáy lòng thực sự có chút không
bỏ được lồng ngực ấm áp rắn chắc.
Chỉ là mới lui về sau một bước nhỏ, mắt cá chân phải lại đột nhiên đau nhức, cước bộ lão đảo, chuẩn bị ngã.
“Cô thật sự uống say, cầm lấy.” Lâu Dịch đưa tay giữ lấy lưng của
nàng, giúp nàng ổn định than thể, cũng thanh đưa chìa khóa giao cho
nàng.
Đang lúc Lê Hiểu Trinh hoang mang không hiểu nhìn khoá để tra vào thì hắn vội vàng không cho nàng chuẩn bị ôm ngang nàng lên giống như ba năm trước đây…
Lê Hiểu Trinh quá mức khiếp sợ, ngây ngốc mặc cho hắn ôm ngơ ngác mở
ra cửa nhà, cho đến khi bị Lâu Dịch dịu dàng để nàng ở trên ghế sofa còn nàng thần trí vẫn chưa trở lại.
Bỗng dưng mắt cá chân nhói đau nàng cúi đầu xuống, phát hiện hắn đang giúp nàng chườm đá. Nàng mặt đỏ lên.
“Tự tôi chườm là được rồi.” Nói xong liền đón túi chườm.
Lâu Dịch nhẹ nhàng cản tay của nàng về, đứng dậy ngồi ở bên người
nàng động tác ôn nhu chậm chạp đem hai chân của nàng đặt lên ghế để ở
trên chân mình tiếp tục chườm.
Lê Hiểu Trinh quả thực nghĩ muốn trốn, muốn đứng lên! Trời ạ… Mặt của nàng hiện tại nhất định hồng đến trái cà chua chin không khác…
Nàng đà điểu một bên ôm gối, đem mặt thật sâu giấu ở gối không dám nhìn hắn.
Lâu Dịch một mặt giúp nàng chườm một mặt trêu ghẹo
“Có đau không?”
“Cực kì…cực kì… đau nhức!” Nàng rầu rĩ trả lời từ ôm gối nói ra.
“Đau đến mức lỗ tai của cô lại đỏ!” Hắn châm chọc nàng.
Lê Hiểu Trinh cứng đờ từ gối ngẩng mặt lên, miệng khẽ nói lại mím lại lại tìm không được câu nào thích hợp đành phải hung dữ hai mắt trừng
hắn.
Hắn thật sự rất xấu xa! Nàng dưới đáy lòng len lén mắng. Chính mình
trước kia như thế nào cũng không phát hiện hắn lại thích đùa giỡn như
vậy!
Nghiêng mắt dò xét thấy nàng thở phì phì phản ứng Lâu Dịch nhịn không được nhếch miệng lên, tâm tình sung sướng mà nói:
“Ngày mai tôi gọi Lâu Tranh đến, chân cô đã bị thương mấy ngày này cũng đừng làm việc nhà .”
“Oh.” Đã lâu không có nhìn thấy Lâu Tranh . Nàng gật gật đầu
Hắn rốt cục buông chân nàng, cúi người lần nữa ôm lấy nàng cất bước
đi về gian phòng trên lầu. Lê Hiểu Trinh lần này ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ của hắn, nhân cơ hội kiếm ít ấm áp.
Hắn cười cười.
“Tại sao ôm chặt như vậy?”
“Tôi sợ anh làm ngã tôi.” Nàng cũng là trả lời như cây ngay không sợ chết đứng.
Vào phòng hắn đặt nàng ở trên giường, vỗ vỗ đầu của nàng.
“Ngày mai tôi sẽ giúp cô chườm nóng, đừng có vận động mạnh gây tổn
thương chân biết không?” Hắn nói chuyện thái độ quả thực tựa như dỗ đứa
nhóc.
Lê Hiểu Trinh mất hứng cong môi lên kháng nghị.
“Tôi lại không phải là trẻ con…”
“Tôi đương nhiên biết rõ cô không phải…” Ánh mắt của hắn phút chốc
chuyển nóng bỏng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cái môi hồng xinh xắn
của nàng.
Lê Hiểu Trinh trong lòng đột nhiên chuông báo động rung lên, nàng
xoay người vùi vào trong chăn lưng đưa về phía hắn hạ lệnh trục khách.
“Tôi muốn ngủ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Lâu Dịch tức giận vò rối tóc của nàng.
Đợi đến khi biết hắn rời khỏi phòng , Lê Hiểu Trinh mới từ trong chăn ngồi dậy cả mặt đỏ bừng ánh mắt lại như mê mẩn.
Vừa rồi… Lâu đại ca tại sao phải nhìn môi của nàng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT