- Huynh đài cười gì vậy? Võ công huynh đài thắng được tại hạ chuyện dĩ nhiên. Huynh đài muốn ỷ mình bản lãnh cao cường để bắt tại hạ xuống núi chăng?
Ðiền Bá Quang ôn tồn đáp:
- Ðiền mỗ tuyệt nhiên không có ý thù nghịch Lệnh Hồ huynh, dĩ nhiên không nghĩ đến chuyện đắc tội với tôn giá. Nhưng Ðiền mỗ đã cao hứng đến đây, tất không muốn cụt hứng mà bỏ về.
Lệnh Hồ Xung gay gắt:
- Ðiền Bá Quang! Ðao pháp của huynh đài rất cao thâm, huynh đài muốn giết hay đả thương tại hạ thực chẳng khó gì, nhưng Lệnh Hồ Xung này thà chết chứ không chịu nhục. Cùng lắm là chịu mất mạng về tay huynh đài, còn chuyện huynh đài muốn bắt tại hạ xuống núi thì nhất định không được đâu.
Ðiền Bá Quang nghẹo đầu nghẹo cổ ngẫm nghĩ:
- Ngày trước lúc ở sơn động cũng như khi ở lầu Túy Tiên, mình cùng hắn hai phen giao thủ, quả nhiên thằng cha này dũng mãnh tuyệt luân, lại cực kỳ bướng bỉnh. Hắn đã chẳng biết sợ trời đất là gì thì chuyện hắn liều mạng là sự thực. Mình giết hắn thì chẳng khó gì nhưng muốn bắt hắn lại không phải chuyện dễ dàng.
Gã nghĩ vậy liền nói:
- Ðiền mỗ chịu lời ủy thác của người đến mời Lệnh Hồ Xung đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ một chuyến, thực không có ý gì khác, mà sao Lệnh Hồ huynh chỉ tính đến chuyện liều mạng.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ đã không muốn làm việc gì thì đừng nói là Ðiền huynh mà cả đến sư phụ, sư nương, Ngũ nhạc minh chủ hay tối cao là đức hoàng đế cũng không tài nào min cưỡng được. Tại hạ nhất định không đi, vạn lần không đi, mười vạn lần không đi!
Ðiền Bá Quang nói:
- Lệnh Hồ huynh đã cố chấp như vậy Ðiền mỗ đành phải đắc tội mất rồi.
Soạt một tiếng! Gã rút đao ra cầm tay.
Lệnh Hồ Xung cũng nổi giận nói:
- Chưa nói đến chuyện động thủ, huynh đài mới có ý nghĩ bắt tại hạ đã là đắc tội rồi. Thôi thì ngọn núi sám hối dãy Hoa Sơn này bữa nay thành chôn xác Lệnh Hồ Xung.
Hắn hú lên một tiếng và cũng rút kiếm ra.
Ðiền Bá Quang thực tình không muốn giết Lệnh Hồ Xung, bụng bảo dạ:
- Thằng cha này thà chết chứ không chịu khuất phục, đối phó với hắn không phải chuyện dễ. Nếu mình động thủ dù không muốn giết hắn nhưng hắn cứ liều mạng thì thật bất lợi cho mình.
Bỗng hắn nghĩ ra được một kế, liền hỏi:
- Lệnh Hồ Xung! Ðiền mỗ cùng cùng Lệnh Hồ huynh đã không thù oán, hà tất phải tính đến chuyện liều mạng? Bây giờ chúng ta đánh cuộc, Lệnh Hồ huynh nghĩ sao?
Lệnh Hồ Xung mừng thầm trong bụng, tự nhủ:
- Ðánh cuộc thì còn gì hay hơn nữa. Dù mình thua vẫn còn cãi lý được.
Hắn làm bộ nghiêm nghị hỏi lại:
- Ðánh cuộc cái gì? Tại hạ thắng dĩ nhiên không phải đi rồi, mà có thua cũng chẳng đi đâu.
Ðiền Bá Quang tủm tỉm cười nói:
- Không ngờ khai sơn đệ tử phái Hoa Sơn lại sợ phép khoái đao của Ðiền Bá Quang một cách quá lố, sợ đến nỗi không dám đón tiếp ba chục chiêu.
Lệnh Hồ Xung sừng sộ nói:
- Sợ cái gì? Ðón tiếp không được đến bị huynh đài chém một đao chết tươi cũng chẳng có chi là lạ.
Ðừng nói 30 chiêu mà 300 chiêu tại hạ cũng vẫn đón tiếp như thường.
Ðiền Bá Quang dịu giọng:
- Lệnh Hồ huynh! Không phải Ðiền mỗ coi thường các hạ đâu, nhưng e rằng các hạ không chịu nổi 30 chiêu khoái đao là Ðiền mỗ vỗ đít đi ngay, không lôi thôi gì nữa. Nhưng nếu may mà Ðiền mỗ thắng được Lệnh Hồ huynh thì Lệnh Hồ huynh xuống núi theo Ðiền mỗ, đến gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ.
Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Hắn nhớ lại những đao pháp của Ðiền Bá Quang một lượt, bụng bảo dạ:
- Sau khi mình đầu với gã hai phen đã đem đao pháp của gã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, mình còn thỉnh giáo cả sư phụ, sư nương nữa. Bây giờ chỉ có việc tự vệ chẳng lẽ không chống nổi 30 chiêu của gã ư?
Quyết định rồi Lệnh Hồ Xung lên tiếng quát:
- Ðược rồi! Tại hạ đón tiếp 30 chiêu của huynh đài.
Ðoạn hắn rút kiếm tấn công liền.
Hắn ra chiêu "Hữu phụng lai nghi" trong Hoa Sơn kiếm pháp. Lưỡi kiếm rung động bật lên những tiếng vo vo. Lập tức Ðiền Bá Quang bị làn kiếm quang dầy đặc chụp xuống.
Ðiền Bá Quang cất tiếng khen:
- Hảo kiếm pháp!
Gã vung đao gạt đi, lùi lại một bước.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Một chiêu rồi!
Tiếp theo hắn ra chiêu "Thương tùng nghênh khách" để tấn công.
Ðiền Bá Quang lại khen:
- Hảo kiếm pháp!
Gã biết chiêu này còn ẩn dấu những chiêu tiếp theo, không dám vung đao đỡ gạt mà nghiêng người lướt chân đi tránh khỏi.
Cách né tránh này thực ra không phải một chiêu nhưng Lệnh Hồ Xung cũng hô lớn:
- Hai chiêu rồi.
Hắn không dừng tay chút nào lại phóng chiêu ra.
Lệnh Hồ Xung đánh năm chiêu liền, Ðiền Bá Quang hoặc đỡ gạt hoặc né tránh, thủy chung vẫn không chịu phản kích.
Lệnh Hồ Xung đếm đến số 5 toan ra chiêu thứ 6 đưa lưỡi kiếm từ dưới hớt lên trên thì Ðiền Bá Quang quát to một tiếng vung đao chém xuống.
- Chiêu thứ 6, chiêu thứ 7, chiêu thứ 8, chiêu thứ 9, chiêu thứ 10.
Cứ miệng đếm một chiêu thì tay chém một nhát. Gã đếm năm chiêu thanh cương đao bổ xuống năm lần mà chiêu số vẫn không biến đổi cứ nhằm thẳng đầu chém tới.
Những chiêu đao này sức nặng ngang nhau. Ðao thứ 6 lại chém xuống Lệnh Hồ Xung cảm thấy toàn thân bị kình lực trên đao của đối phương uy hiếp tưởng chừng hơi thở cũng không thông. Hắn cố sức vung kiếm lên gạt.
"Choang" một tiếng rùng rợn! Ðao kiếm chạm nhau, cánh tay tê nhức để rớt thanh trường kiếm xuống đất. Ðiền Bá Quang lại chém một đao thứ 7.
Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Ðiền Bá Quang cười khanh khách hỏi:
- Chiêu thứ mấy rồi?
Lệnh Hồ Xung mở mắt ra đáp:
- Ðao pháp của Ðiền huynh cố nhiên cao cường hơn tại hạ, cả nội kình ở cánh tay cũng mạnh gấp mấy. Lệnh Hồ Xung này không phải là địch thủ của huynh đài.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Vậy thì đi thôi!
Lệnh Hồ Xung lắc đầu buông thõng:
- Không đi!
Ðiền Bá Quang sa sầm nét mặt hỏi:
- Lệnh Hồ huynh! Ðiền mỗ sở dĩ kính trọng Lệnh Hồ huynh là ở chỗ Lệnh Hồ huynh cũng nam tử hán, cũng đại trượng phu, nói rồi thủ tín. Bây giờ Lệnh Hồ huynh chịu thua trong vòng 30 chiêu sao còn hối hận?
Lệnh Hồ Xung cãi:
- Tại hạ không tin rằng trong vòng 30 chiêu huynh đài đã thủ thắng. Bây giờ tại hạ bị thua là sự thực, nhưng tại hạ có nói là hễ thua là theo huynh đài xuống núi đâu? Tại hạ nói thế bao giờ?
Ðiền Bá Quang nghĩ lại thì câu đó tự gã đề nghị ra chứ Lệnh Hồ Xung quả là chưa nói. Gã liền khoa đao cười lạt nói:
- Trong họ của các hạ có chữ Hồ là cáo, quả nhiên tên đúng với sự thật, Lệnh Hồ huynh không nói thế thiệt, nhưng tính sao đây?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vừa rồi tại hạ có thua huynh đài là thua ở chỗ kém sức chứ trong lòng không phục. Huynh đài hãy chờ tại hạ nghỉ một lúc rồi chúng ta lại tỷ đấu.
Ðiền Bá Quang nói:
- Ðược lắm! Ðiền mỗ sẽ làm cho Lệnh Hồ huynh phải tâm phục khẩu phục là chịu thua.
- Tên ác tặc này nhất định đòi mình theo gã xuống núi, không hiểu có gian kế gì? Gã bảo là đi gặp Nghi Lâm sư muội chi chi đó nhất định không phải thực tình. Gã không phải là đồ đệ chân chính của Nghi Lâm sư muội, huống chi nàng là một vị nữ ni đạ xuất gia thanh tu ở phái Hằng Sơn. Giới luật phái này vô cùng nghiêm khắc thì sao nàng lại đi đôi với tên đại đạo chuyên nghề bẻ hoa nổi tiếng ác này?
Bây giờ mình cứ để gã quấn quít hoài thì làm sao thoát thân được?
Hắn nghĩ lại vừa rồi Ðiền Bá Quang chém liền sáu đao thì đao pháp tầm thường, chỉ có uy lực cực kỳ mãnh liệt, không biết làm thế nào phá giải được?
Hắn tự nhủ:
- Mình chỉ cần làm sao chiết giải được một đao thì việc chống đở 30 đao cũng chẳng khó gì.
Ðột nhiên Lệnh Hồ Xung động tâm bụng bảo dạ:
- Ðêm trước trong khu hoang sơn, Mạc Ðại tiên sinh đã dùng sức mạnh hạ sát Ðại tung dương thủ Phí Bân. Kiếm pháp phái Hành Sơn cũng linh diệu khôn lường, mình có thể đối phó với Ðiền Bá Quang bằng kiếm pháp đó là không chịu thua. Trên vách đá hậu động kia có khắc nhiều thứ tuyệt chiêu của Hành Sơn kiếm pháp. Ta tới đó học lấy ba bốn chục chiêu là có thể cùng Ðiền Bá Quang quyết sống mái. Rồi hắn lại lẩm bẩm:
- Hành Sơn kiếm pháp tinh diệu vô cùng thì trong khoảnh khắc làm sao mà học được ngay? Thiệt là mình nghĩ vơ nghĩ vẩn.
Ðiền Bá Quang thấy trong chớp mắt mà nét mặt Lệnh Hồ Xung biến đổi mấy lần, chợt lộ vẻ mừng thầm trong khóe mắt, chợt đã buồn thiu. Gã liền cười hỏi:
- Lệnh Hồ Xung! Các hạ đã nghĩ ra được ngụy kế gì để phá giải đao pháp của Ðiền mỗ chưa?
Lệnh Hồ Xung nghe gã nhấn mạnh hai chữ "ngụy kế" bất giác nổi hung lớn tiếng:
- Muốn phá đao pháp của huynh đài tại hạ bất tất phải dùng ngụy kế chi hết. Huynh đài ở đây mồm năm miệng mười rất là huyên náo khiến cho tại hạ rối ruột phiền lòng không thể ngưng thần tĩnh trí được. Tại hạ vào trong sơn động kia để ngẫm nghĩ một chút. Huynh đài đừng theo vào quấy nhiểu nữa.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Lệnh Hồ huynh cứ vào đó mà nghĩ cho mệt xác Ðiền mỗ không vào quấy rối đâu.
Lệnh Hồ Xung nghe gã nói to mấy tiếng "nghĩ cho mệt xác" thì mắng thầm một tiếng rồi tiến vào sơn động.
Lệnh Hồ Xung thắp cây đèn lên chuồn vào hậu động đến thẳng chỗ vách đá khắc đồ hình về Hành Sơn kiếm pháp để quan sát. Hắn thấy những đường kiếm biến ảo phi thường. Nếu không chính mắt trông thấy thì chẳng bao giờ tin được trên thế gian lại có những kiếm chiêu kỳ ảo, biến chuyển đột ngột đến thế.
Hắn nghĩ bụng:
- Chỉ trong khoảnh khắc mà muốn học cho hiểu thấu thì bất luận là kiếm pháp gì cũng không thể được. Bây giờ mình chỉ lựa ít chiêu cổ quái ly kỳ, biến ảo vô thường nhất học cho thuộc lòng để ra loạn đả loạn đấu với gã may ra đánh gã không kịp trở tay cũng chưa biết chừng.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy rồi vừa coi vừa ghi nhớ. Tuy hắn thấy những chiêu Hành Sơn kiếm pháp đều bị đối phương phá giải nhưng chắc Ðiền Bá Quang chưa biết phép phá giải này nên hắn không đem lòng úy kỵ.
Lệnh Hồ Xung một mặt ghi nhớ, một mặt lấy tay nào trỏ nào vạch. Hắn mới học được hơn hai chục chiêu biến hóa mà đã mất quá nửa giờ.
Bỗng nghe thanh âm Ðiền Bá Quang ở ngoài động vọng vào:
- Lệnh Hồ huynh! Nếu Lệnh Hồ huynh không ra thì Ðiền mỗ phải xông vào đó.
Lệnh Hồ Xung cầm kiếm nhảy ra la lên:
- Ðược rồi! Bây giờ tại hạ lại tiếp huynh đài hai chục chiêu nữa.
Ðiền Bá Quang cười hỏi:
- Lần này Lệnh Hồ huynh lại thua thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Nào phải thua một hai lần mà đã nhiều lần lắm rồi. Bây giờ có thua thêm lẫn nữa cũng không sao.
Hắn chưa dứt lời thì thanh trường kiếm trong tay đã phóng ra như gió táp mưa sa, bảy chiêu liền một lúc. Cả bảy chiêu này hắn mới học được theo đồ hình trên vách đá hậu động. Thiệt là những chiêu biến ảo đến cùng cực.
Ðiền Bá Quang không ngờ kiếm pháp phái Hoa Sơn lại thiên biến vạn hóa đến thế khiến cho gã chân tay luống cuống cứ phải lùi hoài.
Ðến chiêu thứ mười mấy gã nghĩ thầm:
- Kiếm pháp thằng cha này biến ảo đột ngột một cách bất ngờ mà mình cứ đỡ hoài thì e rằng trong chớp mắt là để hắn phá giải được ba chục chiêu.
Gã liền hú lên một tiếng, vung đao phản kích. Luồng đao của gã cực kỳ hùng hậu khiến cho kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tuy biến hóa khôn lường mà khó bề thi triển.
Lệnh Hồ Xung đấu đến chiêu thứ 19 thì thanh trường kiếm của hắn bị lưỡi đao của Ðiền Bá Quang hất văng đi. Hắn lùi lại hai bước la lên:
- Ðiền huynh chỉ thắng ở tại sức mạnh chứ không phải ở đao pháp. Lần này tại hạ đấu thua mà vẫn không phục. Ðiền huynh để tại hạ vào trong kia ngẫm nghĩ một lúc rồi ra đấu thêm ba chục chiêu nữa.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Hiện giờ lệnh sư còn ở cách đây ngoài năm trăm dặm. Lão gia đang đi kiếm tông tích Ðiền mỗ, phải mười ngày hay nửa tháng nữa chưa chắc đã về đến núi Hoa Sơn. Vậy cái kế hoãn binh của Lệnh Hồ huynh chẳng ích gì đâu!
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nếu trông vào sư phụ trở về để thu thập Ðiền huynh thì đâu phải là anh hùng hảo hán? Tại hạ mắc trọng bệnh lâu ngày mới khỏi, không đủ khí lực, nên Ðiền huynh chiếm được tiện nghi. Nếu tỷ đấu toàn bằng chiêu số chẳng lẽ tại hạ không đỡ nổi 30 chiêu ư?
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Ðiền mỗ không mắc lừa Lệnh Hồ huynh đâu. Thắng bằng nội lực cũng được. Ai thắng la thắng, bại là bại, còn tranh thắng bằng lỗ miệng thì ăn thua gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðược rồi! Ðiền huynh hãy chờ đó. Ðã là nam tử trượng phu thì đừng sợ. Dù Ðiền huynh xuống núi chạy trốn, Lệnh Hồ Xung này cũng không rượt theo đâu.
Ðiền Bá Quang cười ha hả lùi lại hai bước ngồi xuống phiến đá.
Lệnh Hồ Xung quay vào hậu động nghĩ thầm:
- Ðiền Bá Quang đã đả thương Ðịa Tuyệt đạo trưởng phái Thái Sơn, rồi đấu với Nghi Lâm sư muội. Vừa rồi mình mới dùng kiếm pháp phái Hành Sơn để đấu với gã, vị tất gã đã hiểu võ công của phái Tung Sơn.
Thế rồi hắn chạy vào vách đá coi võ công phái Tung Sơn, học được hơn chục chiêu xong bụng bảo dạ:
- Còn đến mười mấy tuyệt chiêu phái Hành Sơn vừa rồi mình chưa sử dụng. Bây giờ mình đem xen kẽ vào với kiếm pháp phái Tung Sơn, đồng thời cho ra vài chiêu kiếm pháp bản môn một cách đột ngột, không chừng mình sẽ làm cho gã phải đầu nhức mắt hoa.
Nghĩ thế rồi không chờ Ðiền Bá Quang hô hoán đã chạy ra ngoài động để tỷ đấu. Những kiếm chiêu của hắn lần này chợt là võ công phái Tung Sơn, chợt đổi sang phái Hành Sơn gặp lúc khẩn yếu hắn lại thi triển tuyệt chiêu của phái Hoa Sơn.
Ðiền Bá Quang không ngớt la:
- Lạ quá! Lạ quá!
Nhưng đến chiêu thứ 22, gã tiến lên ba bước chí được mũi đao vào cổ họng Lệnh Hồ Xung, bức bách hắn phải buông kiếm chịu thua.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Lần đầu tại hạ chỉ tiếp được mười chiêu, sau ngồi nghĩ một lúc liền đỡ được 18 chiêu. Lại nghĩ lúc nữa đã chống được 21 chiêu. Ðiền huynh! Như vậy Ðiền huynh đã sợ chưa?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
- Ðiền mỗ còn sợ cóc gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tại hạ mà tịnh tâm suy nghĩ thì chỉ vài lần nữa là chống đủ 30 chiêu. Nếu còn tiếp tục suy luyện thêm sẽ có thể chuyển bại thành thắng. Khi đó dù tại hạ không giết Ðiền huynh thì cuộc mưu đồ há chẳng hỏng bét?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
- Ðiền mỗ phiêu bạt giang hồ, trong những người đối thủ thì Lệnh Hồ huynh là tay đa trí hơn hết, nhưng đáng tiếc võ công Lệnh Hồ huynh lại kém xa Ðiền mỗ xa quá. Dù Lệnh Hồ huynh có tiến bộ thần tốc đến đâu mà muốn trong vài giờ thắng lại được Ðiền mỗ thì trong thiên hạ quyết chẳng bao giờ có chuyện lạ đó được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Lệnh Hồ Xung này phiêu bạt giang hồ, trong những tay đối thủ thì Ðiền huynh là người lớn mật càn rỡ hơn hết. Tuy đã thấy Lệnh Hồ Xung này càng đánh càng mạnh mà vẫn không trốn chạy. Trong thiên hạ thật khó mà tìm được người như vậy! Ðiền huynh hãy ngồi chơi, tại hạ suy luận một lúc.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Xin tùy tiện.
Lệnh Hồ Xung từ từ đi vào hậu động. Tuy miệng hắn ba hoa ra vẻ mặt thản nhiên mà kỳ thực trong
bụng lo lắng khôn xiết. Hắn tự hỏi:
- Thằng cha này đến Hoa Sơn phải chăng có dự trù một âm mưu gì ghê gớm? Gã đã biết sư phụ mình đang kiếm gã để trừ diệt mà sao còn rảng rang đến đây tỷ võ với mình? Gã kiếm chế được mình dù không hạ sát tất điểm huyệt để mình không nhúc nhích được mới phải. Thế mà gã lại tha hết lần này đến lần khác là có dụng ý gì?
Trong lòng Lệnh Hồ Xung vẫn thắc mắc Ðiền Bá Quang phen này lên núi Hoa Sơn là có một vụ âm mưu khủng khiếp, nhưng hắn nghĩ mãi không sao hiểu được đối phương có âm mưu gì hắn tự nhủ:
- Bất luận Ðiền Bá Quang có mưu đồ gì hay không, ta cũng phải tận tâm kiệt lực chiến đấu đến cùng. Nếu có cơ hội ta phóng kiếm đâm chết gã cũng chẳng hề chi.
Quyết định rồi, Lệnh Hồ Xung tiến vào chỗ hình trên vách đá.
Lần này hắn dụng tâm ghi nhớ những chiêu cực kỳ tàn độc.
Lệnh Hồ Xung ra khỏi động thì trời đã sáng rõ. Trong lòng hắn quyết tâm giết người mà ngoài mặt vẫn niềm nở nói:
- Ðiền huynh ơi! Ðiền huynh giá lâm tệ địa, tiểu đệ không tỏ hết được tình địa chủ thật áy náy vô cùng. Sau cuộc tỷ võ này, bất luận ai thắng ai bại, tiểu đệ cũng mời Ðiền huynh nếm một chút thổ sản của bản sơn.
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ða tạ Lệnh Hồ huynh.
Lệnh Hồ Xung lại cười nói:
- Ngày sau tại hạ xuống núi nếu còn gặp Ðiền huynh và mở cuộc tỷ đấu thì nên quyết một trận sống mái, đừng có làm như bữa nay đem chiêu số ra mà đánh cuộc hơn thua.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Ðược người bạn như Lệnh Hồ huynh mà giết đi thi thật là đáng tiếc. Nhưng nếu Ðiền mỗ mà không giết, võ công Lệnh Hồ huynh tiến triển thần tốc rồi có ngày kiếm pháp cao thâm hơn Ðiền mỗ thì khi đó Lệnh Hồ huynh chẳng khi nào nhiêu dung một tên đại đạo hái hoa.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Chính thế! Thật khó mà được cơ hội mài dũa võ công như bữa nay. Ðiền huynh! tiểu đệ tiến chiêu đây, xin Ðiền huynh chỉ giáo cho.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Không dám. Xin mời Lệnh Hồ huynh!
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Tiểu đệ càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải là đối thủ của Ðiền huynh.
Hắn chưa dứt lời đã phóng kiếm đâm tới. Mũi kiếm còn cách Ðiền Bá Quang chừng ba thước, hắn đưa chéo sang mé tả đâm mạnh tới. Ðiền Bá Quang vung đao lên gạt.
Lệnh Hồ Xung không chờ cho đao kiếm đụng nhau, đột nhiên đâm vào hạ bộ đối phương. Chiêu này vừa mãnh liệt vừa hiểm độc vô cùng.
Ðiền Bá Quang giật mình kinh hãi, tung mình nhảy vọt lên cao.
Lệnh Hồ Xung thừa thế chém luôn ba nhát mà nhát nào cũng vận dụng hết sức bình sinh nhằm đâm vào những huyệt trọng yếu.
Ðiền Bá Quang đã mất tiên cơ, lâm vào thế kém. Gã vung đao đỡ Ðông gạt Tây.
Bỗng nghe đánh "roạt" một tiếng. Mũi kiếm Lệnh Hồ Xung nhằm đâm vào vế đùi bên phải Ðiền Bá Quang, xuyên thủng ống quần gã. Kiếm thế thần tốc phi thường, nhưng còn cách da thịt Ðiền Bá Quang
không đầy một tấc.
Ðiền Bá Quang vung quyền đánh binh một cái, Lệnh Hồ Xung ngã lăn lông lốc.
Gã cười nói:
- Lệnh Hồ huynh toàn sử dụng những chiêu ác độc muốn giết Ðiền mỗ như vậy là phép rèn luyện võ công đấy ư?
Lệnh Hồ Xung đứng phắt dậy cười đáp:
- Bất luận tiểu đệ làm gì thì làm, chung qui vẫn không đụng đến một sợi lông của Ðiền huynh.
Hắn nhủ thầm trong bụng:
- Bây giờ ngươi đã không giết ta thì ta cũng chẳng cần để ý đến sự yên nguy cho bản thân, ta chỉ công chứ không chịu thủ, tất phải chiếm được tiện nghi.
Hắn vừa cười hì hì vừa chạy lại nói:
- Quyền bên trái của Ðiền huynh cũng mạnh khiếp!
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Xin lỗi Lệnh Hồ huynh.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Tiểu đệ e rằng Ðiền huynh đã đánh gãy hai xương sườn của tiểu đệ rồi cũng chưa biết chừng.
Hắn đi gần tới nơi đột nhiên xoay tay phóng kiếm đâm tới.
Chiên này thật là bất ngờ. Nó là tuyệt chiêu của phái Hằng sơn.
Ðiền Bá Quang đang giật mình kinh hãi thì mũi kiếm đối phương đâm tới bụng dưới y không đầy vài tấc. Gã hoang mang phải lăn người đi để tránh.
Lệnh Hồ Xung từ trên đánh xuống đâm liền bốn kiếm.
Ðiền Bá Quang bị đánh rất rát gã hoang mang vô cùng coi chừng chỉ mấy chiêu nữa là đối phương đâm được gã như đóng đinh xuống đất.
Không ngờ Ðiền Bá Quang đột nhiên phóng chân trái đá phốc vào cổ tay Lệnh Hồ Xung. Tiếp theo gã phóng chân phải theo thế "Uyên ương liên hoàn" trúng vào bụng dưới hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT