Gã họ Mã bị gã họ Triệu quát mắng liền không nói nữa. Vẻ mặt ra chiều bẽn lẽn.

Ðịnh Nhàn sư thái nói:

- Ba vị đi hoành hành ở Kỳ Bắc ba chục năm trước, rồi sau ẩn náu không đi lại tiếng tăm gì nữa. Bần ni cho là ba vị đã tỉnh ngộ sửa đổi lỗi lầm. Không ngờ ba vị đến qui đầu phái Tung Sơn để ngấm ngầm mưu đồ chuyện gì... Hỡi ơi! Tả chưởng môn phái Tung Sơn là cao nhân một thời sao còn đi thu nạp bao nhiêu tả đạo bàng môn, những dị sĩ trên giang hồ đã làm khó dễ cho người đồng đạo. Thật là trong lòng y... Hỡi ơi! Khiến người ta không sao hiểu được.

Bà là một nhà tu hành đắc đạo lòng dạ từ bi, nên tuy gặp cơn đại biến này, vẫn chẳng muốn thốt ra những lời làm mất danh dự của người. Khi bà cảm thấy lời nói có chút quá đáng, liền chuyển sang tiếng thở dài rồi hỏi:

- Sư thư của bọn bần ni là Ðịnh Tĩnh sư thái cũng bị hạ về tay quí phái phải không?

Gã họ Mã lúc trước trong lời nói đã lộ ra vẻ khiếp nhược, bây giờ muốn gỡ lại mặt mũi liền lớn tiếng đáp:

- Phải rồi! Ðó là Chung Trấn sư đệ...

Lão họ Triệu hừ một tiếng rồi giương cặp mắt tức giận lên nhìn gã họ Mã.

Gã họ Mã thấy thế biết mình lỡ lời, liền tự hỏi:

- Việc đã đến thế này thì còn giấu diếm cái gì? Tả chưởng môn phái bọn ta chia quân hai đường đều đến Triết Mân để hành động.

Ðịnh Nhàn sư thái cất tiếng:

- A Di Ðà Phật! A Di Ðà Phật! Tả chưởng môn đã làm minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái, địa vị được tôn sùng đến thế, sao còn muốn thôn tính cả năm phái kia để một mình làm chưởng môn. Việc dấy động can qua tàn hại đồng đạo này há chẳng để anh hùng thiên hạ cười cho ư?

Ðịnh Dật sư thái lớn tiếng:

- Sư thư! Bọn tặc tử đã có dã tâm thì lòng tham không đáy. Sư thư... sư thư...

Bà chưa dứt lời thì máu trong miệng lại phun ra như tên bắn.

Ðịnh Nhàn sư thái vẫy tay nhìn ba người kia nói:

- Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt. Kẻ làm điều bất nghĩa tất bị ác báo. Các vị đi đi! Phiền ba vị về bẩm với chưởng môn là phái Hằng Sơn từ nay không tuân hành hiệu lệnh của Tả chưởng môn nữa. Tệ phái tuy toàn những nữ đệ tử yếu ớt, nhưng quyết không chịu khuất phục dưới bàn tay cường bạo. Ðề nghị của Tả chưởng môn về việc hợp phái, xin tha thứ cho phái Hằng Sơn không thể tuân mệnh được.

Nghi Hòa la lên:

- Thưa sư bá! Bọn họ... bọn họ...

Ðịnh Nhàn sư thái gạt đi:

- Giải tán kiếm trận đi!

Nghi Hòa vâng lời.

Cô giơ trường kiếm lên một cái, bảy người liền thu kiếm về lùi ra.

Ba tay cao thủ phái Tung Sơn không ngờ bọn Hằng Sơn lại buông tha chúng một cách dễ dàng như vậy nên đối với Ðịnh Nhàn sư thái không khỏi sinh lòng cảm kích, liền quay lại nhìn bà khom lưng thi lễ, rồi trở gót chạy như bay.

Lúc này ngọn lửa đang cháy rất dữ.

Ðồ đệ phái Tung Sơn bị tử thương rất nhiều nằm lăn ra khắp mọi chỗ. Mười mấy tên thương thế tương đối nhẹ hơn lồm cồm bò dậy bỏ đi. Còn những tên bị thương nặng vẫn nằm trong vũng máu. Chúng thấy ngọn lửa sắp cháy đến nơi, nhưng không còn đủ sức để trốn tránh, đành lớn tiếng la người cứu cấp.

Ðịnh Nhàn sư thái nói:

- Vụ này không liên quan gì đến bọn chúng, chỉ vì Tả chưởng môn có ý nghĩ sai lầm mà gây ra. Vu Tẩu! Nghi Thanh! Các ngươi hãy lại cứu bọn chúng đi!

Mọi người biết chưởng môn nhân vốn lòng từ thiện nên không dám trái lệnh, liền chia nhau ra đi chiếu cố cho bọn đệ tử phái Tung Sơn bị tử thương. Hễ tên nào chưa tắt thở liền được dìu dắt qua một bên rồi lấy thuốc điều trị.

Ðịnh Nhàn sư thái ngửng đầu trông về phương Nam, hai hàng châu lệ tuôn rơi, la gọi:

- Sư thư ơi!...

Người bà lảo đảo mấy cái rồi té xuống.

Mọi người thấy thế cả kinh vội đến đỡ dậy thì thấy miệng bà hộc máu tươi.

Nguyên phái Hằng Sơn bị quân địch vây đánh, hai vị sư thái Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật thống lĩnh bọn đệ tử vừa đánh vừa chạy trốn vào trong hang đá tên gọi Chú Kiếm Cốc này.

Ðã lâu ngày hết sức chống cự, không được ăn uống lại chẳng được nghỉ ngơi nên tâm lực đều mệt mỏi khác nào cảnh đèn khô dầu.

Lúc này cường địch đã rút lui, Ðịnh Nhàn lại xót thương Ðịnh Tĩnh sư thái bị bỏ mạng, nên không chống đỡ được nữa.

Quân đệ tử kẻ hô "sư bá" người gọi "sư phụ" ai nấy cực kỳ hoảng hốt. Cả Ðịnh Dật sư thái cũng bị trọng thương, không ai biết làm thế nào cho được.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Chỗ này lửa nóng quá. Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi.

Chàng lại gọi:

- Trịnh sư muội! Tần sư muội! Hai cô mau kiếm chút nước về cho hai vị sư phụ uống. Nghi Thanh sư muội! Bọn cô bảy người đi kiếm trái cây hoặc thứ gì ăn được đem về cho lẹ. Tại hạ nhận ra rằng ai nấy đều đói quá rồi.

Bọn Nghi Thanh, Trịnh Ngạc vâng lệnh chia nhau đi mỗi bọn một ngả.

Chẳng mấy chốc Trịnh Ngạc và Tần Quyên đã mang hồ nước về để phục thị Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật sư thái cùng các vị đồng môn bị thương.

Cuộc chiến đấu ở Long Toàn này, phái Hằng Sơn bị chết 37 người. Quần đệ tử nghĩ tới Ðịnh Tĩnh sư thái cùng các vị sư thư, sư muội bị chết trận ai nấy đều thương cảm.

Ðột nhiên có người khóc rống lên. Thế là bao nhiêu người đều khóc theo. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng khóc bi ai vang dội cả một vùng sơn cốc.

Ðịnh Dật sư thái đột nhiên lớn tiếng quát :

- Người chết thì đã chết rồi. Sao các người lại không giải thoát được nỗi bi ai?

Quần đệ tử vốn biết vị sư thái này tính nóng như lửa, chẳng ai dám trái ý bà, đều ngừng tiếng khóc, nhưng còn số đông vẫn nghẹn ngào nức nở hoài.

Ðịnh Dật sư thái lại hỏi:

- Sư thư đã bị nạn trong trường hợp nào? Ngạc nhi! Mồm miệng ngươi mau lẹ, ngươi hãy bẩm bạch rõ ràng với chưởng môn đi!

Trịnh Ngạc dạ một tiếng rồi đứng lên đem việc bị địch nhân phục kích trên Thiên Hà Lĩnh và được Lệnh Hồ Xung ra tay viện trợ thế nào, tại ấp 28 bị địch nhân đánh thuốc mê rồi bị bắt ra sao, Ðịnh Tĩnh sư thái bị Chung Trấn phái Tung Sơn uy hiếp và bị bọn người che mặt vây đánh, may được Lệnh Hồ Xung rượt tới nơi đánh đuổi bọn chúng, cùng việc Ðịnh Tĩnh sư thái vì bị trọng thương mà viên tịch tình hình thế nào nhất nhất thuật lại.

Ðịnh Dật sư thái nói:

- Nếu vậy thì đúng rồi! Bọn tặc tử phái Tung Sơn mạo xưng là Ma giáo để bắt buộc sư thư phải tán đồng đề nghị hợp phái của chúng nêu ra. Hừ! Cuộc mưu đồ của bọn chúng thật là tàn độc! Thật là tàn độc! Nếu bọn người đều bị địch nhân bắt hết thì sư thư ta có không muốn ưng thuận cũng chẳng được nào.

Bà nói tới đây dường như hết hơi, thanh âm nhỏ dần đi.

Ðịnh Dật sư thái nổi cơn ho một hồi, rồi thở hổn hển nói tiếp:

- Sư thư lúc ở Tiên Hà Lĩnh bị vây đánh đã biết địch nhân không phải là hạng tầm thường, gửi thư cho chim đưa về yêu cầu chúng ta thống lĩnh quần đệ tử đến cứu viện. Không ngờ... Không ngờ chính bọn ta cũng lọt vào cạm bẫy địch nhân.

Nhị đệ tử dưới trướng Ðịnh Nhàn sư thái là Nghi Văn lên tiếng:

- Thưa sư thúc. Xin sư thúc hãy nghĩ ngơi một chút cho đệ tử tường thuật bọn đệ tử gặp địch nhân trong trường hợp nào.

Ðịnh Dật sư thái nói:

- Còn chuyện gì đã qua nữa? Ðến am Thủy Nguyệt rồi đương đêm bị tập kích liên miên cho cho đến ngày nay.

Nghi Văn dạ một tiếng, rồi cô cũng lược thuật tình trạng gặp địch trong mấy ngày qua.

Nguyên tối hôm ấy phái Tung Sơn kéo rất đông người đến bao vây tập kích. Bọn chúng đều che mặt mạo xưng là giáo chúng phe Ma giáo. Phái Hằng Sơn bị giáp công một cách đột ngột. Ngay lúc ấy ai cũng lo là toàn phái bị tan tành. May nhờ am Thủy Nguyệt cũng là một phái võ lâm, truyền đã lâu đời. Trong am có cất dấu năm thanh Long Toàn bảo kiếm. Vị trụ trì ở am này là Thanh Hiểu sư thái thấy thế nguy liền chia kiếm cho Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật để chống địch.

Những thanh Long Toàn bảo kiếm này sắc bén vô cùng, chặt sắt như chặt đất bùn, đã chém gãy được vô số binh khí bên địch, lại đả thương nhân mạng của chúng không phải ít. Nhờ đó mà phái Hằng Sơn vừa đánh vừa chạy trốn được đến hang núi này.

Ngày xưa tại đây sản xuất thép nguyên chất. mấy trăm năm trước hang này còn dùng làm nơi đúc kiếm, nên gọi là Chú Kiếm Cốc.

Về sau thép nguyên chất được khai thác hết rồi, thợ đúc kiếm kéo đi nơi khác, chỉ còn lại mấy tòa lò đá khói bám đen sì là dấu vết đúc kiếm ngày trước để lại.

May được mấy lò đá này mà phái Hằng Sơn cố thủ được để chống chọi được ít nhiều ngày, chưa đến nỗi gặp đại nạn.

Phái Tung Sơn đánh lâu không hạ được liền lấy cỏ khô cành bỏ chất đống làm kế hỏa công. Giả tỷ bọn Lệnh Hồ Xung chỉ đến chậm nửa ngày là phái Hằng Sơn khó lòng tránh khỏi nạn diệt vong.

Trên đây lời thuật chuyện của Nghi Văn.

Ðịnh Dật sư thái không nhẫn nại để nghe chuyện Nghi Văn được nữa. Ðột nhiên bà trừng mắt ngó Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Ngươi... ngươi giỏi thiệt! Vì lẽ gì sư phụ ngươi lại trục xuất ngươi ra khỏi môn trường? Y còn bảo ngươi cấu kết với Ma giáo phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Ðệ tử giao du không cẩn thận. Thực tình trước đây có quen biết mấy nhân vật trong Ma giáo.

Ðịnh Dật sư thái hừ một tiếng rồi hỏi:

- Những quân dã tâm tàn độc ở phái Tung Sơn đã ghê gớm mà so với Ma giáo cũng còn hay hơn. Chà người chính giáo thế nào cũng còn khá hơn Ma giáo phải không?

Nghi Hòa xen vào:

- Lệnh Hồ sư huynh! Tiểu muội không dám nói đến chỗ phải trái của lệnh sư. Nhưng y... không chừng y cũng tán thành đề nghị của phái Tung Sơn.

Lệnh Hồ Xung động tâm, chàng cho là lời Nghi Hòa chưa chắc đã vô lý, nhưng từ thuở nhỏ chàng được ân sư nuôi dưỡng nên chẳng dám tơ hào có ý nghĩ bất kính. Chàng liền đáp:

- Gia sư không phải là tự thủ bàng quan đâu mà vì lão nhân gia còn có việc gấp... vụ này...

Ðịnh Nhàn sư thái đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, bỗng từ từ mở mắt ra nói:

- Tệ phái mấy lần gặp đại nạn đều được nhờ Lệnh Hồ thiếu hiệp ra tay cứu viện. Ơn đức này..

Lệnh Hồ Xung vội ngắt lời:

- Ðệ tử gọi là góp chút sức mọn. Sư bá nói vậy, khiến cho đệ tử càng thêm hổ thẹn, khi nào dám thọ lãnh.

Ðịnh Nhàn sư thái lắc đầu nói:

- Thiếu hiệp hà tất phải quá khiêm. Nhạc sư huynh ta chẳng thể chia mình làm hai nên y phái đệ tử đến đây ra sức thì cũng vậy chứ có khác gì? Nghi Hòa! Ngươi không được vô lễ nói nhăng nói càn đến bậc tôn trưởng.

Nghi Hòa khom lưng đáp:

- Dạ đệ tử không dám đến nữa. Có điều... Lệnh Hồ sư huynh đã bị Nhạc sư bá đuổi ra khỏi phái Hoa Sơn thì việc y tới đây không phải do Nhạc sư bá phái đến.

Ðịnh Nhàn sư thái tủm tỉm cười nói:

- Ta coi chừng ngươi hãy còn vẻ bực tức, nên cố nói cho minh bạch.

Bà vốn là người từ hòa, không bao giờ gay gắt đệ tử.

Nghi Hòa bỗng buông tiếng thở dài nói:

- Giả tỷ Lệnh Hồ sư huynh là con gái thì hay biết mấy?

Ðịnh Nhàn sư thái hỏi:

- Tại sao vậy?

Nghi Hòa đáp:

- Y đã bị đuổi ra khỏi phái Hoa Sơn không biết qui đầu phái nào. Nếu y là con gái thì vào phái mình. Y cùng bọn đệ tử trải bao hoạn nạn cũng chẳng khác gì người nhà.

Ðịnh Dật sư thái lớn tiếng quát:

- Ngươi càng lớn tuổi lại càng ăn nói hồ đồ, chẳng khác gì con nít.

Ðịnh Nhàn sư thái tủm tỉm cười nói:

- Nhạc sư huynh chỉ hiểu lầm trong nhất thời. Sau này y biết rõ chân tướng tự nhiên sẽ lại thu Lệnh Hồ thiếu hiệp về làm môn hạ. Bước đường tương lai của phái Hoa Sơn có thể ỷ vào lực lượng của Hồ thiếu hiệp mà bành trướng rộng lớn. Dù cho y chẳng về phái Hoa Sơn thì với bụng dạ ấy, võ công ấy y cũng tự lập ra môn phái được chẳng khó khăn gì.

Trịnh Ngạc nói:

- Sư bá nói phải lắm. Lệnh Hồ sư huynh! phái Hoa Sơn đã đối đãi bất nhân với sư huynh như vậy thì cứ tự mình biệt lập... Lệnh Hồ phái để họ mở mắt ra. Hừ! Chẳng lẽ không về phái Hoa Sơn là không được hay sao?

Lệnh Hồ Xung nhăn nhó cười đáp:

- Lời sư bá khen ngợi đệ tử khi nào dám đương. Ðệ tử chỉ mong ân sư ngày sau sẽ tha tội lỡ lầm cho đệ tử để trở lại môn trường. Ðệ tử không dám cần gì hơn nữa.

Nghi Hòa lòng ngay miệng lẹ hỏi:

- Lệnh Hồ sư huynh! Không còn mong gì khác ư? Thế thì lệnh tiểu sư muội sẽ ra sao?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, lãng sang chuyện khác nói:

- Bao nhiêu sư thư, sư muội đã uổng mạng còn để lại di thể, vậy chúng ta phải an táng cho họ đã hay là hỏa táng rồi đem tán cốt về núi Hằng Sơn.

Ðịnh Nhàn sư thái nói:

- Ðúng thế! Hỏa táng quách là xong.

Tuy bà rất thông hiểu việc thế sự, nhưng đối với bao nhiêu thi thể ngổn ngang dưới đất đều là những đệ tử trung thành theo mình đã lâu năm. Lúc bà nói câu này, thanh âm không khỏi nghẹo ngào. Quần đệ tử có mấy người bật lên tiếng khóc.

Lại có một số đệ tử chết đã mấy ngày, xác chết còn ở ngoài xa mấy chục trượng. Chúng đệ tử lúc khiêng về một chỗ không khỏi buông lời thóa mạ chưởng môn phái Tung Sơn nham hiểm độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.

Việc hỏa tán xong xuôi thì trời đã tối mịt.

Ðêm hôm ấy mọi người nằm ở trong lộ thiên.

Sáng sớm hôm sau, quần đệ tử cõng Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật sư thái cùng bạn đồng môn bị thương đi vào thành Long Toàn rồi đổi xuống đường thủy.

Mọi người đi mướn bốn con thuyền có mui nhằm vế phía Bắc thẳng tiến .

Lệnh Hồ Xung lại sợ phái Tung Sơn tập kích trên mặt nước, nên theo hướng Bắc mà đi.

Nghi Lâm vì cố ý tị hiềm không ngồi cùng thuyền với chàng.

Lệnh Hồ Xung hàng ngày cùng bọn Nghi Hòa, Trịnh Ngạc, Tần Quyên, Vu Tẩu nói chuyện với nhau, nên cảnh đi thuyền không đến nỗi tịch mịch.

Bọn Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật sư thái bị thương khá nặng. May mà phái Hằng Sơn có đủ thuốc hoàn, thuốc tán cực kỳ thần diệu. Khi qua sông Tiền Ðường rồi đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Chuyến này nguyên khí phái Hằng Sơn phải thương tổn khá nhiều. Dọc đường sao khỏi chuyện Bất trắc mới yên vậy phải tìm hết cách để né tránh những nhân vật giang hồ mới là thượng sách.

Lúc thuyền đến bến sông Trường Giang, mọi người lại mướn thuyền khác ngược dòng về phía Tây và từ đây thuyền đi rất thong thả. Ai cũng dự đoán thuyền đến được Hán Khẩu rồi thì thương thế của mọi người mười phần sẽ bớt được sáu bảy. Khi đó sẽ bỏ thuyền lên bộ mà đi, rẽ sang mặt Bắc để trở về núi Hằng Sơn.

Một hôm đi đến hồ Ban Dương, thuyền đậu lại ở cửa sông Cửu Giang. Nơi đây có những thuyền rất lớn, mấy chục người đi cũng đủ chỗ.

Lệnh Hồ Xung đêm hôm ấy nằm ở đằng lái phía sau, cùng sào công và thủy thủ ngủ với nhau.

Chàng ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe trên bờ có tiếng người vỗ tay khe khẽ ba tiếng. Họ dừng lại rồi vỗ ba tiếng nữa.

Tiếp theo ở mé Tây, trên thuyền cũng có người vỗ tay ba tiếng. Gã ngừng lại một chút lại vỗ ba tiếng nữa.

Những tiếng vỗ tay này rất khẽ nhưng Lệnh Hồ Xung nội lực thâm hậu, thính giác cực kỳ linh mẫn. Chàng nghe có tiếng khác lạ, dường như người trong mộng choàng tỉnh giấc, biết ngay là có nhân vật giang hồ ra hiệu báo tin cho nhau.

Mấy bữa nay, chàng vẫn chú ý nhìn xuống mặt nước xem có động tĩnh gì không vì chàng sợ có người tập kích.

Rồi chàng lại nghĩ:

- Ta thử tiến về phía trước xem sao. Nếu vụ này không liên quan gì đến phái Hằng Sơn là hay hơn hết. Bằng không thì ta phải ngấm ngầm lo liệu để khỏi kinh động đến hai vị Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật sư thái.

Lệnh Hồ Xung liền đi về mé Tây trên thuyền nhìn ra. Quả thấy một bóng đen ở ngoài mấy trượng nhảy lên bờ.

Chàng cũng nhẹ nhàng nhảy lên theo không một tiếng động rồi quay sang mé Ðông nấp vào sau một thùng dầu để ẩn mình.

Bỗng nghe một người nói:

- Bọn ni cô trên con thuyền kia quả nhiên là người phái Hằng Sơn.

Lệnh Hồ Xung nằm phục hẳn xuống không nhúc nhích.

Bỗng nghe người khác hỏi:

- Ngươi bảo nên làm thế nào? Ðêm nay có động thủ không hay là để chờ sáng rồi hãy bày trận đánh nhau ra mặt? Ngươi có biết phái Hằng Sơn có bao nhiêu cao thủ không?

Một người nữa nói:

- Ta lẳng lặng nghe bọn ni cô này có người kêu bằng sư phụ, có người kêu bằng sư bá. Ba vị sư thái phái Hằng Sơn pháp hiệu có chữ Ðịnh thì Ðịnh Tĩnh lão ni đã chết ở Phúc Kiến thế thì hai vị lão ni Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật đều ở chỗ này.

Người kia lại nói:

- Hai vị Ðịnh Nhàn, Ðịnh Dật đã ở nơi đây thì không thể hành động càn rỡ được. Mười năm trước ta ở Sơn Ðông đã cùng Ðịnh Dật lão ni động thủ. Bà ta múa tít song chưởng đãnh gãy xương sống ba vị hảo hán lục lâm. Chưởng lực của bà ta không phải tầm thường. Ta còn nghe nói Ðịnh Nhàn lão ni, chưởng môn phái Hằng Sơn bản lãnh còm hơn cả Ðịnh Dật.

Thanh âm này hạ trầm xuống nói tiếp:

- Phải rồi! Chúng ta phải thương nghị với mọi người đã rồi sẽ tính.

Người này lại nói:

- Theo ý bản nhân thì chúng ta chỉ cầm tìm các chặng đường mấy vị ni cô này đừng để họ đi về phía Tây là xong. Nếu đem thương nghị với mọi người thì tỏ ra anh em mình chẳng có kiến thức chi hết.

Lệnh Hồ Xung từ từ tiến gần lại còn cách chỗ hai người đang nói chuyện chừng hơn trượng.

Dưới ánh sao lờ mờ bỗng thấy một người thân hình to lớn, mặt mũi râu đâm tua tủa, cứng như lông nhím. Còn một người nữa chàng chỉ trông thấy một bên mặt. Người này mặt dài và nhọn chẳng những nó không phải là mặt trái dưa mà là cái mặt giống hoa quỳ.

Bỗng nghe hán tử mặt thớt lên tiếng:

- Bạch Giao bang chúng ta nhân số tuy nhiều song võ công lại không bằng người nếu ra mặt động thủ tất chẳng thành công.

Hán tử râu lởm chởm nói:

- Ai bảo ra mặt động thủ? Bọn ni cô này võ công tuy cao thâm nhưng đánh trên mặt nước chưa chắc đã giỏi. Sáng mai chúng ta chờ thuyền buông xuôi ra đến sông Ðại Giang rồi nhảy xuống nước đâm cho thủng thuyền bọn họ như thế có phải là diệu kế, hễ tên nào rớt xuống mình bắt được ngay.

Hán tử mặt thớt nói:

- Kế ấy rất diệu anh em mà lấy được công lớn này thì bang Bạch Giao sẽ vang danh trên chốn giang hồ. Có điều ta vẫn còn lo một chuyện.

Gã râu lởm chởm hỏi:

- Còn lo điều gì nữa?

Gã mặt thớt đáp:

- Bọn chúng ở trong Ngũ nhạc kiếm phái đã liên minh với nhau như cây liền cành. Có thể Mạc Ðại tiên sinh biết ra sẽ tới tìm chúng ta để trả hận. Như vậy Bạch Giao bang chúng ta sẽ nguy ngập đấy.

Gã râu lởm chởm đáp:

- Chà! Mấy năm nay chúng ta bị phái Hành Sơn làm cho khó dễ thật không chịu nổi. Chuyến này nếu chúng ta không vì tình bằng hữu mà hết sức thì lần sau mình có việc họ cũng bỏ mặc. Phen này mà thành đại sự thì phái Hành Sơn có lẽ toàn quân tan vỡ cũng chưa biết chừng, còn sợ gì Mạc Ðại tiên sinh đến nữa.

Tên mặt thớt nói:

- Hay lắm! Vậy ta cứ theo chủ ý đó triệu tập cao thủ có thể lội nước là hành động được.

Lệnh Hồ Xung chui ra, xoay tay kiếm lại đâm vào sau gáy tên mặt thớt.

Hắn lập tức ngất đi.

Tên râu lởm chởm vung quyền đánh lại.

Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm đánh "kịch" một tiếng đúng vào huyệt Thái Dương mé hữu đối phương.

Tên râu lởm chởm xoay tròn người đi mấy vòng rồi ngồi phệt xuống.

Lệnh Hồ Xung liền đưa ngang trường kiếm cắt đứt nắp đậy hai thùng rồi xách hai tên kia liệng vào trong thùng dầu. Những thùng này đầy dầu. Mỗi thùng có đến hai ba trăm cân. Ðể hôm sau cho xuống thuyền đưa xuống vùng hạ lưu.

Hai người kia bị dúi vào trong thùng dầu lập tức dầu xông vào mũi. Vì dầu lạnh làm cho chúng tỉnh lại, nuốt ừng ực luôn mấy ngụm lớn.

Ðột nhiên phía sau có tiếng người nói:

- Lệnh Hồ thiếu hiệp! Ðừng hại mạng chúng!

Chính là thanh âm Ðịnh Nhàn sư thái.

Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

- Ðịnh Nhàn sư thái đến sau lưng mình lúc nào mà không hay.

Chàng liền buông hai tay không giữ đầu hai tay tên kia nữa rồi đáp:

- Dạ!

Hai người kia được buông tay rồi liền muốn nhảy ra.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ðừng có nhúc nhích!

Chàng cầm kiếm đập vào đầu chúng bắt buộc hai người phải ngồi trong thùng dầu.

Hai người đều co gối đứng lom khom, dầu ngập đến mũi, mắt không mở ra được. Chúng không hiểu tại sao chỗ này lại rắc rối như vậy.

Bỗng thấy một bóng người mầu xám ở dưới thuyền nhảy lên. Chính là Ðịnh Dật sư thái.

Bà nói:

- Sư thư! Có bắt những tên giặc này không?

Ðịnh Nhàn sư thái đáp:

- Ðây là hai vị đường chúa ở Bạch Giao bang tại sông Cửu Giang. Lệnh Hồ thiếu hiệp muốn giỡn chơi họ một chút mà thôi.

Bà quay lại nhìn lão râu lởm chởm hỏi:

- Các hạ họ Dịch hay họ Tề? Sử bang chúa vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Tên râu lởm chởm chính là họ Dịch lấy làm kỳ hỏi đáp:

- Tại hạ... họ Dịch. Sao các hạ lại biết Sử bang chúa của bọn tại hạ vẫn mạnh giỏi?

Ðịnh Nhàn sư thái cười nói:

- Dịch đường chúa cùng Tề đường chúa ở bang Bạch Giao đã được người trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu là "Song Phi Ngư" tiếng tăm lừng lẫy như sấm vang, làm gì mà lão ni chả biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play