Làm cho cô vô thức vươn hai cánh tay ra chủ động ôm lấy sau gáy anh, đưa bờ ngực rắn chắc của anh dán vào chính mình, hai cánh môi anh đào lạnh lẽo hơi hé ra, hoan nghênh anh đoạt lấy.

Anh lập tức cúi đầu xuống, thỏa thích mút lấy thật sâu.

Bốn cánh môi nhanh chóng tăng cường đến mức hai người không thể khống chế được nhiệt độ, ngọn lửa đang bùng cháy cũng uy hiếp muốn chiếm lấy hai người. Anh vươn tay, nhanh chóng tiến vào trong bộ đồ mùa đông của cô, miệng không an phận cắn vào chiếc cổ xinh đẹp của cô.

Mẹ Từ bưng ly trà đi vào, sững sờ nhìn một màn này: “Cậu chủ…”

Anh lạnh lùng cau mày, liếc nhìn mẹ Từ một cái: “Mẹ Từ, ở đây lâu như vậy, còn không biết hay sao? Không nên nhìn những cái không nên nhìn, không nên nghe những cái không nên nghe.”

Lời nói của anh, hướng về phía người khác, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ đang thở hổn hển trong lòng mình.

Thanh Thần cầm lấy đồ của anh, không biết làm sao, Cô cứ có cảm giác, anh đang làm gì.

Cảm giác đó, mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức khiến cô lo lắng, mãnh liệt đến mức khiến cô đau lòng.

“Lãnh, chúng ta thật sự phải rời đi sao?” Thanh Thần nhíu mày, không thể tin được anh không đi làm là vì muốn dẫn cô đi ra ngoài giải sầu.

Vốn là, cô ở trong lồng ngực của anh, chờ anh ăn cơm xong, cô cảm thấy bản thân như chìm vào trong mây, như vậy không chân thật, hiện tại, anh ấy còn muốn đưa cô đi ra ngoài, trời ạ!

Bên ngoài tuyết còn rơi, anh muốn đưa cô ra ngoài giải sầu sao?

Cô đứng trước cửa sổ, rũ mắt xuống, vẫn không thể tin được vừa rồi chính mình nghe được lời nói đó, tuy rằng trong lòng ngập tràn nghi ngờ, nhưng cũng nhịn không được mà dâng lên hương vị hạnh phúc.

“Nào có thật hay giả nhiều như vậy, đi lấy áo khoác nhanh một chút.” Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, Mạc Lãnh Tiêu gấp gáp, giọng nói có chút không vui.

“Vâng!” Thanh Thần gật gật đầu, nhanh chóng đi đến lầu hai.

Đôi mắt đẹp nhíu lại, Mạc Lãnh Tiêu xoay người đi ra khỏi phòng khách, bước tới trước sân bị bao phủ bởi băng tuyết.

Khẽ thở dài, hơi thở lạnh như băng ngưng tụ thành màn sương trắng ở trong không khí,.

Anh nhìn về phía đằng xa, thấy bóng người phụ nữ đang trốn bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa gọi điện thoại.

Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười, mà ngay cả đôi mắt đen láy kia, cũng nhiễm một nụ cười thản nhiên.

Vốn Thanh Thần xuống lầu là muốn hỏi bọn họ có cần mang theo cái gì hay không, để cô chuẩn bị thật tốt, cũng không nghĩ đến, đi đến sân trước nhà, cô đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Mẹ Từ trốn ở bên cạnh suối phun nước trong vườn hoa, nhanh chóng gọi điện thoại, mà anh đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm mẹ Từ, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười, tinh ranh như vậy, giống như một chú mèo đang ăn trộm thịt.

Là việc gì khiến anh chăm chú như vậy, là việc gì khiến anh mất hồn như vậy.

Anh là một người đàn ông luôn có tính cảnh giác cực cao, nhưng cô đến gần lâu như vậy, anh cũng không phát hiện ra.

Thanh Thần đứng ở phía sau anh, tim cô hung hăng đập mạnh một chút.

Bước chân nhịn không được chậm rãi quay lại.

Thì ra, những thứ dịu dàng này đều là cố ý.

Sở dĩ anh ôm cô, hôn cô, dịu dàng thân mật như vậy với cô là đúng, bởi vì, mẹ Từ ở bên cạnh nhìn bọn họ…

Tuy rằng không biết mẹ Từ gọi điện cho ai, nhưng Thanh Thần biết, Mạc Lãnh Tiêu tuyệt đối không để ý, trong lúc bọn họ đang thân mật, đã có một người nhìn thấy.

Có thể nói, vẻ đắc ý trên mặt anh, rõ ràng chứng tỏ anh rất nóng lòng muốn người thứ ba biết quan hệ của bọn họ.

Thì ra, anh dịu dàng, cũng chỉ làm cho người khác xem.

Từ khi anh đón cô trở về, đến bây giờ, mọi thứ chẳng qua chỉ là một vở kịch.

Không phải chính bản thân đã đoán được hay sao? Tại sao, nhìn đến cảnh trước mắt thì tim vẫn đau đớn.

Mộ Thanh Thần, không phải cô không để ý hay sao? Không phải là cam tâm tình nguyện hay sao? Nay, cô ngay thẳng gì chứ? So đo gì chứ?

Khóe miệng kéo lên một đường cong chua xót. Mộ Thanh Thần, cô thật sự không phải là gì cả, cái gì cũng không phải, cho nên tất cả chỉ là do cô tưởng tượng, giống như cô nghĩ, trong lòng anh, ít nhiều cũng có mình…

Chẳng qua, cô không muốn đối mặt với sự thật, không muốn tin, ở trong lòng anh, mãi mãi chỉ có Bạch Tử Nhược.

Nhưng đó là sự thật, cuối cùng đó cũng là sự thật, coi như bản thân dù thế nào cũng không muốn thừa nhận, thì đó cũng là sự thật.

Cô nhanh chóng xoay người, đi vào phòng, tựa lưng vào cửa, để bản thân tùy ý đau lòng, sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô không ngừng tự nói với bản thân, không có việc gì xảy ra cả.

Cả người mặc một chiếc áo lông trắng như tuyết, trên tai mang một chiếc máy trợ thính được bao bởi lông thỏ, ánh nắng sớm mai thấp thoáng chiếu xuống người, trông cô vô cùng thanh cao, trang nhã đến động lòng người.

Đi đến trước mặt anh, hàng mi dài khẽ nâng lên chạm vào ánh mắt của anh, cô khẽ thu hồi mất mát khó nén.

Trong lúc đó bọn họ, từ lúc ban đầu, chẳng qua là đang diễn kịch.

Nếu hiện tại, anh muốn diễn kịch, ngoại trừ việc phối hợp với anh, cô không có lựa chọn nào khác.

Hơn nữa… Cô biết rất rõ ràng, trong vở diễn này, mình vĩnh viễn là một diễn viên diễn theo kịch bản, chỉ có anh, mới là đạo diễn sắp xếp vở kịch.

Người xem vở kịch này, là mẹ Từ, có lẽ… đối với cô mà nói, cũng không quan trọng.

Bởi vì cô biết rõ, là ai nhìn ra được đây là một vở kịch.

“Cô bé, áo khoác của anh đâu?” Giọng nói êm tai của anh nhàn nhạt lướt qua bên tai cô, bàn tay to vững vàng dừng lại trên hai gò má trắng nõn của cô.

Cô chủ động tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Anh, không nói cho em biết, để em lấy áo khoác giùm anh.”

Thân mật như vậy khiến cô động lòng, nhưng càng làm cô đau lòng hơn.

Bỗng nhiên, cô nở nụ cười, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, môi chuẩn xác hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Truyền cho anh tất cả bi thương, bàng hoàng, tình yêu say đắm,... tất cả đều hòa vào trong nụ hôn này.

Mẹ Từ cúi đầu đi lướt qua hai người, bà cười nhẹ nhàng: “Nụ hôn này, có tốt không?”

Đuôi mắt anh thoáng qua chút ngạc nhiên, bàn tay to chạm vào đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô: “Cô bé, đừng dụ dỗ tôi.”

“Có sao?” Cô nháy mắt nghịch ngợm, vui vẻ hỏi lại.

Dụ dỗ, cô có tư cách đó sao?

Nếu anh không muốn, cho dù cô có cởi hết đồ đứng trước mặt anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Cánh tay cô trượt xuống cổ của anh, khóe môi lạnh nhạt cong lên rõ ràng, cô nhìn về phía chân trời, mây bay nhẹ nhàng, bầu trời giống như một khối thạch bích đã được lau chùi, bông tuyết lả tả rơi xuống.

Xinh đẹp kinh người, nhưng trong lòng cô lại vô cùng run rẩy.

“Anh đi lấy áo khoác.” Buông cơ thể của cô ra, Mạc Lãnh Tiêu xoay người rời đi.

Đôi mắt đẹp di chuyển theo bóng lưng anh rời đi, gió lạnh vờn lên những sợi tóc đen như mực của cô, cơ thể của cô hơi co lại trong gió.

Thanh Thần mím nhẹ môi, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt, cô ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lên bầu trời, làm cho nước mắt chìm trong mép tóc, không thấy dấu vết.

Lãnh, nếu anh yêu người kia như vậy, mà cô ấy cũng biết điều đó, mà con quyến luyến anh như vậy…. Có phải cô nên giúp bọn họ hay không, để cho hai người sẽ được bên nhau.

Đôi tay nhỏ bé đặt lên bụng, Thanh Thần cười đau khổ: “Cục cưng, xem ra, mẹ sẽ không rời bỏ con được… Con cũng hi vọng cha con có được hạnh phúc, đúng hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play