Bởi vì chỉ có đem một người khắc thật sâu vào trong lòng mới có thể khiến một người đàn ông lạnh lùng toát ra dịu dàng, bá đạo lại không có vẻ mặt đối xử phức tạp.

Vẻ mặt kia cùng với thời điểm lần đầu tiên gặp anh ở bệnh viện hoàn toàn trái ngược, lần đầu gặp nhau trong mắt của anh mang theo xâm lược thật sâu để cho cô cảm thấy sợ như vậy, không có yêu không có tình tràn đầy bộ dạng chiếm đoạt.

Nhưng bây giờ không biết là bắt đầu từ khi nào rất nhiều thứ cũng phát sinh biến hóa.

Có lẽ anh vốn là người mâu thuẫn.

Đưa tay ôm thật chặt mình Thanh Thần cảm thấy đêm như vậy có chút lạnh.

Nhắm mắt lại cô bỏ qua suy tư. Thật ra thì như vậy cũng tốt, tối thiểu ở trong ngực anh cô có thể tìm được một chút ấm áp mặc kệ nhiệt độ này là bởi vì cái gì tồn tại cô đều không ngại.

Bởi vì không có ai biết bây giờ cô khát vọng một cái ôm ấm áp trong ngực tới xua tan lạnh lẽo thấu xương kia trên người cô cỡ nào.

Hhu biệt thự phía Đông tỉnh Hải Ninh

Thanh Thần ngồi trên xích đu ở vườn hoa sắp xếp lại bản vẽ ở phía trước, làm thế nào cũng không tìm được cảm giác hội họa lúc thường ngày.

Từ lần anh cường hôn mình ở trong đình viện, sau đó bọn họ cũng chưa gặp mặt lần thứ nhất, ngay cả toàn bộ hành trình đưa cô trở về cũng là Dịch Hàn đi cùng.

Hơi cúi đầu nhìn đầu ngón chân ngẩn người cho đến khi nghe thanh âm người giúp việc chào hỏi cách đó không xa mới mừng rỡ ngẩng đầu lên.

Nhìn người tới cô hơi sững sờ: "Anh sao lại tới đây?"

"Ngôi biệt thự này là tôi chọn mặc dù đăng ký hộ khẩu là cậu ta nhưng cậu ta rất ít tới đây." Lâm Sách bỗng chốc đến gần mặt của cô bàn tay nâng cằm của cô lên tà mị cười một tiếng: Cô gái nhỏ, em chính là lý do khiến cho cậu ta xuất hiện ở nơi này."

Xoay đầu đi, đôi mắt kia trong suốt, ánh mắt của chớp cũng không chớp nhìn anh: "Anh tại sao muốn nói cho tôi biết những thứ này?"

Vẻ mặt của cô bình tĩnh ưu nhã chỉ là cánh môi mơ hồ phát run tiết lộ tâm tư của cô.

Đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nheo lại, thân thể Lâm Sách đứng thẳng lên: "Bởi vì tôi tốt bụng nha!"

"Cô gái nhỏ." Cúi đầu nhìn ánh mắt của cô nụ cười trên mặt của Lâm Sách đột nhiên dừng: "Nếu như không muốn đời đời kiếp kiếp không trở lại được cũng không cần yêu cậu ta."

Thân thể bỗng chốc căng thẳng sắc mặt của cô có chút tái nhợt: "Có ý tứ gì?"

Hôm nay Lâm Sách có chút kỳ quái vì sao đột nhiên nói lời như vậy? Là anh bảo Lâm Sách chuyển lại lời của mình sao?

"Không có ý gì." Khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ anh chỉ là nhún nhún vai: "Tình không động lòng là không đau. Trong chuyện tình cảm nếu là một người động lòng một người không có tim người động lòng nhất định hài cốt không còn."

Từng trận gió mát thổi tới phía sau lưng của cô, cô lại không để ý tới chỉ là nhắc lại lời của anh: "không có tim."

"Cô gái nhỏ động tới tình cảm của người liền không dễ dàng động lòng." Lâm Sách ý vị sâu xa vỗ vỗ đầu của cô, trong mắt của thoáng qua một tia ánh sáng lay động: "Nghe tôi khuyên một câu, cậu ta không thích hợp với cô."

Thấy anh xoay người rời đi Thanh Thần vẫn là không nhịn được mở miệng: Cái đó anh ấy.... anh ấy ở đâu?

"Cậu ta ra khỏi nhà một lát sẽ không trở về. Cô gái nhỏ, em còn trẻ vừa vặn thích hợp một tình yêu đơn giản, nhớ đừng yêu cậu ta."

Lâm Sách cũng không quay đầu chỉ để lại một câu nhàn nhạt cảnh báo với Thanh Thần lẳng lặng ở trên xích đu dây ngẩn người.

Hàm răng khẽ cắn chặt cánh môi, cô nói không ra cảm giác trong lòng mình là gì.

Trong đầu chỉ có một câu đang không ngừng lặp lại: "Không cần yêu cậu ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play