"Tô Lạp cậu xem. Cô ta chính là vợ chưa cưới của Mạc thiếu gia? Nghe nói Mạc thiếu gia ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn cũng là vì đợi cô ta lớn lên."

Mộ Thanh Thần cầm trong tay ly thủy có nước tinh trái cây giả vờ không nghe người bên cạnh nghị luận về cô, lông mày thanh tú mơ hồ nhíu lại.

Cô bị cảm mới tốt hơn Mạc Lãnh Tiêu liền dẫn cô đi tham dự bữa tiệc lớn. Cô thật không thích hoàn cảnh như vậy nhưng trở thành vị hôn thê của anh trên danh nghĩa cô lại không cách nào cự tuyệt.

Vừa đến nơi anh liền bị chủ nhân biệt thự lôi đi. Chân mày giãn ra, Thanh Thần tựa vào lan khẽ thở dài.

Cô còn nhớ rõ chuyện giữa bọn họ tối hôm đó, sau khi tỉnh ngủ hai người đều ăn ý lảng tránh chuyện đêm đó giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là cô biết có vài thứ đã không giống trước.

"Cảm thấy người phụ nữ kia không lớn lắm đi? Không biết Mạc thiếu gia cảm thấy thế nào mà coi trọng cô ấy! Đầu năm nay minh tinh thích cô gái nhỏ ngay cả Mạc thiếu gia cũng thích cô gái nhỏ sao?"

"Đúng nha cậu xem một chút người không đến bốn mươi cân, căn bản còn không khỏe nha!"

Tim khẽ đau Thanh Thần nhấc bước chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Bước càng nhanh càng không vững, mới bước vào vườn hoa thân thể của cô không tự chủ nghiêng về phía trước cả người đã ngã xuống đất truyền đến một trận đau đớn.

"Tiểu thư cô không sao chứ?"

Một đôi giày da đập vào mắt cô, ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn thấy một gương mặt cũng coi là quen biết: "Là anh."

"Là anh?"

Tống Vũ Phàm —— Vị hôn phu của chị gái? Không ngờ mình lại gặp anh ta ở chỗ này?

Cô chật vật đứng dậy từ dưới đất, cô nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông sững sờ hoảng sợ bật thốt lên hỏi: "Tống Vũ Phàm làm sao anh biết chỗ này? Chị tôi đây? Chị ấy ở nơi nào?

Ánh mắt Tống Vũ Phàm hơi lóe lên, thoáng cười: "Thì ra là Thanh Thần! Thật trùng hợp ở đây cũng có thể gặp được em."

"Tống Vũ Phàm tôi hỏi anh chị tôi đâu?" Không nhìn nụ cười của anh, đối với người đàn ông trong ngoài không đồng nhất này cô không muốn cùng anh nói nhảm.

Mặt Tống Vũ Phàm biến sắc, lạnh giọng nói: "Mộ Hân Đồng? Tôi làm sao biết cô ấy ở đâu?"

"Không phải hai người đã đính hôn rồi, làm sao anh lại không biết?" Thanh Thần nóng nảy kéo một cái ống tay áo của anh một mặt hỏi: "Anh có phải khi dễ chị của tôi hay không? Tống Vũ Phàm anh bây giờ là người có vị hôn thê, không nên dây dưa không rõ với những người phụ nữ bên ngoài."

"Mộ Thanh Thần!" Chuyện của mình bị người khác vạch trần, tính khí người đàn ông cũng nổi lên. Đột nhiên vươn tay ra đẩy cô, Tống Vũ Phàm hung thần ác sát nhìn chằm chằm cô: "Tôi cho cô biết tôi không biết Mộ Hân Đồng ở đâu! Hành tung của cô ta cũng không liên quan đến tôi, chuyện của tôi cuộc sống riêng của tôi cũng không đến lượt cô trông nom."

Không nhìn đến ánh mắt của cô, người đàn ông xoay người rời đi.

Cô nâng váy không cam lòng đuổi theo Tống Vũ Phàm: "Anh đứng lại nói rõ cho tôi."

Mặc dù chị không muốn gả cho anh, nhưng bọn họ đính hôn là sự thật, anh ta làm sao có thể không biết chị ở đâu? Anh ....anh không phải khi dễ chị chứ?

"Tống Vũ Phàm anh đứng lại!"

Bước chân người đàn ông càng lúc càng nhanh, cô đi giày cao gót căn bản là không đuổi kịp, chỉ có thể vừa đuổi vừa gọi.

Một sức lực to lớn bỗng chốc kéo cô trở về. Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn cô, trong mắt giống như có ngọn lửa dâng lên: "Mộ Thanh Thần! Cô muốn làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play