Thành phố Ninh Hải vào mùa đông là thế giới một màu trắng.

Dưới ánh đèn đường Mộ Thanh Thần mới đi đưa hàng xong dừng lại nhìn một bông tuyết bay lượn trên ngọn cây cách đó không xa mà ngẩn người.

Tới thành phố yên bình này đã ba tháng, từ lúc tiệc dạ hội kết thúc cũng đã hai tháng, Mạc Lãnh Tiêu lại biến mất một lần nữa.

Giống như trước không một câu thông báo, không có nửa tin nhắn…Thật ra thì như vậy cũng tốt, cô có thể làm công việc mà cô thích theo cách cô muốn, cuộc sống bình thản nhưng tự do tự tại.

Dời ánh mắt về phía xa, cũng 20’ rồi mà không nhìn thấy bóng dáng xe buýt đâu.

Thanh Thần thở dài nắm thật chặt khăn quàng cổ, cái lạnh khiến cô cứ dậm chân không ngừng.

Vừa lúc đó một luồng ánh sáng chói mắt rọi về phía cô, Thanh Thần theo phản xạ nheo mắt lại thì nhìn thấy một chiếc xe chạy như bay đang mất khống chế lao tới phía cô.

“………” Cơ thể lui về phía sau không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nỗi sợ dưới ánh đèn đường càng tái nhợt đi.

Giờ phút này cô tựa hồ có thể nghe được thần chết đang gọi.

Đôi môi trắng bệch cùng trái tim co rúm lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn chiếc xe đang lao tới.

Cơ thể không tự chủ lui về phía sau, cô nhắm chặt mắt, Thanh Thần dường như mất đi hơi thở.

Cô cho tới bây giờ đều không sợ chết, cô thậm chí còn cầu xin cho cô sớm ngày được giải thoát rời đi cái thế giới vô tình, lạnh lẽo và thất vọng này.

Nhưng bây giờ cô không cam lòng, không cam lòng chết đi như vậy..

Bởi vì cuộc sống của cô mới yên bình trở lại, bởi vì cô còn chưa tính món nợ máu của cha mẹ, chưa làm được!

Cơ thể bị một sức lực quá lớn đẩy một cái, Thanh Thần mất khống chế ngã về sau… ánh mắt kinh hoảng nhìn thấy một nét mặt thật lạnh từ trong chiếc xe muốn vọt tới cô!

“Mộ Thanh Thần, tôi giết chết cô!”

Thanh thần mới vừa bò dậy liền nhìn thấy một người phụ nữ cầm dao xông tới.

Sững sờ đứng tại chỗ, tránh cũng không tránh, chạy cũng không chạy chỉ kinh ngạc nhìn người đàn bà điên kia, cô ta, là người quản lí công ty mà Mạc Lãnh Tiêu đã sa thải.

“Tôi giết chết cô!”

Ánh sáng thanh dao xẹt qua mặt cô, Thanh Thần theo bản năng nhắm mắt lại.

Một lúc lạu cũng không cảm thấy bị thương, nghi ngờ mở mắt ra, chính là làm Thanh Thần khiếp sợ hơn liền ngây ngẩn cả người.

Mũi dao của nữ quản lí đã chạm tới ngực, chỉ là đó không phải ngực của cô mà là của người đàn ông lạnh lùng đã ngăn cản phía trước.

Anh tránh cũng không tránh, chỉ hơi cau mày đứng tại chỗ.

“Anh…” Thanh Thần mắt chớp cũng không chớp nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng xông ra một cảm giác phức tạp, rất khó nắm bắt.

Tại sao…tại sao lại là anh? Người đàn ông hai tháng không thấy-Mạc Lãnh Tiêu, tại sao là anh?

Ánh mắt mùa thu trừng lớn nhìn người đàn ông mặt đồ tây đang bị đâm một lỗ kia, Thanh Thần muốn ngất xỉu: “Anh…”

Anh lại…thay cô cản một dao?

Trời ơi! Làm sao có thể? Đây không phải sự thật, đây tất cả đều không thật.

Thời gian giống như dừng lại. Trời và đất hình như chỉ có cô và anh đứng yên giữa thế giới tuyết trắng này.

Đôi tay nhỏ bé chỉ vào lớp áo bị nhuộm đỏ của anh, Thanh Thần cũng cảm thấy thế giới này đầy máu, máu này giống như sắp cắn nuốt lấy cô: “Anh…anh chảy máu….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play