1 buổi sáng đẹp trời, những tia nắng chiếu gọi qua khung cửa kính chiếu thoáng qua 1 khuôn mặt vẫn đang còn say giấc mộng, 1 gương mặt xinh đẹp nhưng chứa sau những vẻ đẹp đó là một nỗi buồn khuôn mặt lộ rõ ra vừa lạnh vừa nhạt nhòa những nỗi buồn, ngay cả trong mơ cũng chưa từng dám mơ được hạnh phúc bên cạnh người đó và được người đó yêu thương, hình ảnh người con trai đó hiện rõ ra, khuôn mặt tuấn tú mái tóc nâu đỏ bay trong gió anh đang giơ tay ra trước mặt 1 người con gái xinh đẹp phải nói rằng cô ta quá đẹp nhưng hình như cô đã gặp cô gái đó rồi nhưng cô vẫn không nhớ rõ cho đến khi người con trai đó lên tiếng gọi tên cô gái đó
''Yui''
Yui sao ?? Là Yui sao ?? Nhưng không phải mọi người bảo rằng Yui đã đi rồi sao, Yui đã về với Thiên Giới rồi hay sao, tại sao bây giờ cô lại nhìn thấy cô ta, cô ta mỉm cười thật hiền dịu khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn chứa chan sự đau buồn, mái tóc vàng kim lướt bay trong gió cùng những cánh hoa ah đào miên man 1 bầu trời đêm lạnh lẽo
''Shou !! Ngài đi với em chứ'' Cô gái đó giơ tay ra trước mặt người con trai tuấn tú trước mặt - Shou trên môi anh nở nụ cười hạnh phúc ánh mắt anh lúc này nó ấm áp quá, bình yên quá một gương mặt đẹp đến khó tả, nụ cười như 1 mê cung rộng lớn mê hoặc khiến cho người ta đi mãi đi mãi cũng không thể nào thoát được ra khỏi vòng mê cung đó, chính nụ cười này làm cô xao động nhiều hơn, yêu anh nhiều hơn
Nụ cười anh vẫn chỉ giành cho cô gái ấy, tình yêu của anh luôn giành cho cô ấy, trái tim của anh đến tận giờ phút này vẫn không thể quên hình bóng cô ấy
Tim đau lòng quặn thắt phải đến khi nào anh mới hiểu được, hiểu được tình cảm của tôi
Anh nắm lấy tay Yui ôm lấy Yui như 1 bức tranh hoàn mỹ đến tuyệt đẹp anh và cô ấy đẹp như Thiên Hoàng - Ngọc Nữ ( hê hê tg bịa đấy, cho lời văn nó đỡ cổ hơn ^^ không có thực đâu nhớ)
Nhìn ánh măt đó khuôn mặt đó hiểu được anh đã hạnh phúc đến trừng nào khi có Yui ?? Nhưng tim tôi vẫn cố chấp vẫn yêu anh
Anh cùng cô gái đó hạnh phúc bay lên bầu trời ngàn sao đi, Yuki chjay lại hét lên ''Shou à làm ơn xin anh đừng đi, đừng bỏ tôi lại ... SHOU !!''
Yuki chợt bật dậy sắc tím se lại, thì ra chỉ là giấc mơ thôi nhưng sao khóe mi cô cay đến như thế này, cô thu mình lại, mái tóc dài mềm mại xõa nhòa xuống đôi vai nhỏ bé của cô, cô rất sợ cô sợ mất đi anh ... !! Cho dù tình cảm này chỉ là đơn phương nhưng cô vẫn yêu anh vẫn rất sợ, cô đau lắm khi cứ phải âm thầm từng chút theo dõi anh thậm chí không dám tiến lại nói chuyện với anh vừa đau vừa mệt
Yuki bước xuống gường cô mệt quá cô cần 1 chút khí trong lành Yuki thất thần bước vào phòng thay đồ, mái tóc được xõa xoăn nhẹ xuống trên người cô mặc chiếc áo phong và chiếc quần jeans trắng xóa và chiếc giày cổ cao màu trắng cô yêu màu trắng vì nó thật nhẹ nhàng và tinh tế, Yuki đóng nhẹ cửa vào nhẹ nhàng bước xuống biệt thự, ngôi biệt thư vãn trống chơn vẫn không có 1 ai xuống đây à phải rồi hôm nay là ngày nghỉ dài của học viện nên mọi người sẽ được nghỉ dài trong 5 ngày, Yuki đẩy cánh cửa ra những ánh nắng mờ nhạt vẫn thoang thoảng nơi bầu trời
Yuki đi dạo khắp thành phố lướt qua từng con phố ngắn nhìn những cảnh vật xung quanh nhìn những cặp đôi họ đi với nhau trò chuyện ối chuyện cô cũng chỉ biết cười nhạt mà lướt đi, cô bước tới phòng âm nhạc của phòng viện ngay lúc này chỉ có những tiếng đàn của Piano mới có thể giúp cô quên đi hết mọi chuyên
Cô đi đến phòng nhạc chợt 1 tiếng đàn vang lên trong không gian tất cả như ngưng lại, âm thanh lắng đọng, nhẹ nhàng, trầm uất, mê hoặc lòng người, những nốt nhạc nhẹ như những chiếc lông vũ trắng bay lượn trong không gian, bài hát này giống như bài hát của mẹ cô bài đàn mà đã làm cô khóc và làm cô rung động giống quá giống mẹ cô quá nhưng sao nó lại có thể xuất hiên ở đây sao người đàn này lại có thể đàn được bài hát giống đến như vậy Yuki vội chạy tới nhìn chủ nhẫn của tiếng đàn đó
''Anh ReJi'' Yuki chợt gọi tên
ReJi ngưng lại anh ngạc nhiên nhìn lên Yuki ''Là em sao''
Yuki ôm lấy ReJi lúc này cô mới với hết đi nỗi buồn, lúc nào bên ReJi cô cũng cảm thấy yên bình ấm áp, lúc nào ReJi cũng bên cô, anh có phải là thiên thần mà ông trời mang đến cho cô không ???
ReJi đặt Yuki xuống ghế gương mặt anh ấm áp nhìn Yuki ''Sao em lại khóc''
Yuki lắc đầu '' Em không sao, chỉ là em bị tiếng nhạc của anh mê hoặc rôi'
''Em ngốc quá, sao lại khóc chứ, nếu như em thích lúc nào anh cũng sẽ đàn cho em'' ReJi chạm bàn tay lên gương mặt nhỏ nhắn của Yuki lau đi giọt lệ buồn
'' Được chứ, lúc nào cũng được '' ReJi ôm lấy Yuki chạm nhẹ đôi môi vào má Yuki '' Chỉ cần em hãy mãi mãi ở bên anh .. đừng rời xa anh ... anh chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần có em thôi''
''ReJi đưa em ra khỏi chỗ này có được không, đưa em đi đâu 1 lúc với'' Yuki bám lấy tay ReJi miệng cô cười nhạt gương mặt thoáng chốc lạnh lùng, cô không muốn trở về ... cô muốn đi đâu 1 lúc để quên hết đi những phiền muộn, ReJi lúc nào cũng làm cô cười lúc nào cũng bên cô lúc nào cũng an ủi cô bằng câu '' Có Anh Đây, Đừng Khóc Nữa'' phải chi anh đến trước phải chi cô yêu anh sớm hơn thì có lẽ cô đã không phải đâu như thế này
''Vật tới biệt thự nhà anh nhé'' ReJi cười híp măt rồi kéo tay Yuki rời khỏi phòng Âm Nhạc '' Anh sẽ đàn cho em nghe, anh sẽ hát, ANH SẼ VÌ EM .. MÀ LÀM TẤT CẢ CHỈ CẦN EM LUÔN VUI'' Yuki mỉm cười nhẹ nhàng chạy theo anh dưới nụ cười ấm áp