“Ngoài nước Thiết Lặc, bồ đội 12 nước tinh vực Loan Nguyệt đâu? Các
người ngăn chặn như thế nào vậy? “Sa Lệ nhìn tư liệu lạnh lùng nhìn 7 sĩ quan chỉ huy trước mặt.
“Hạ quan… hạ quan…” 7 sĩ quan chỉ huy
tinh vực Mãn Đốn đổ mồ hôi hột, vốn tưởng rằng mình có thể lập đại công, nhưng không ngờ lại phạm lỗi lầm nghiêm trọng như thế, đáng chết, những bồ đội tinh vực Loan Nguyệt kia chạy lúc nào vậy ta? Sao mình không
nhìn thấy!
“Lưu Dịch Huy, ngươi thống lãnh bồ đội của mình và bồ
đội tinh vực Mãn Đốn xuất chính tinh vực Loan Nguyệt, ta giao một nửa vệ tinh vũ trang cho ngươi, đồng thời cho người 1000 tàu vận chuyển.” Sa
Lệ nói với Lưu Dịch Huy ở màn hình khác. Lưu Dịch Huy hưng phấn kính
chào Sa Lệ nói: “Tuân lệnh! Thuộc hạ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đây là cơ hội cho các người lấy công chuộc tội, hi vọng các người có thể
năm giữ.” Sa Lệ nói với 7 sĩ quan chỉ huy tinh vực Mãn Đốn.
7 sĩ
quan chỉ huy tinh vực Mãn Đốn lập tức cảm kích nói: “Cám ơn sếp, hạ quan sẽ không để sếp thất vọng!” Bọn họ vốn tưởng rằng Sa Lệ sẽ nhân cơ hội
này thanh tẩy những người mới như mình, không ngờ lại cho mình cơ hội
lập công, xem ra vị sếp này không cũng tồi. Bọn họ suy nghĩ, mặc dù số
lượng chiến hạm của mình không nhiều bằng chiến hạm của tinh vực Loan
Nguyệt, nhưng có sự giúp đỡ của mấy trăm ngàn vệ tinh vũ trang kia, cho
dù tinh vực Loan Nguyệt có mất trăm ngàn chiến hạm cũng không sống nổi.
Sa Lệ vẫy tay để 7 sĩ quan chỉ huy tinh vực Mãn Đốn lui xuống lại ra lệnh: “Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân, các người lập tức thống binh lực của mình đi đến tinh vực Mãn Đốn nghe theo sự sắp xếp của chủ công, ta phát cho
các người 1000 tàu vận chuyển.”
“Vâng! Nhưng thưa sếp, nơi này
nhiều chiến hạm địch đầu hàng như vậy, chỉ giữ lại vài ngàn chiến hạm
canh giữ có phải …” Hai trung tá mặc dù nghe lệnh, nhưng vẫn lo lắng, dù gì chiến hạm đầu hàng cũng hơn vài chục ngàn chiếc. Trước cuộc chiến
lái đi hơn 50 ngàn chiếc chiến hạm, sau chiến đấu chỉ còn lại 20 ngàn
chiếc, bây giờ lại phải mang theo gần 20 ngàn chiếc, binh lực trong nước vô cùng ít.
Sa Lệ cười nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần các
người khống chế các hành tinh của những tinh vực kia, những hàng quân
này hoàn toàn không dám tạo phản. Hơn nữa, nơi này mặc dù vài ngàn chiếc chiến hạm, nhưng trong đó có chiến hạm bạch kình và tổ ong, chiến hạm
cái dũa trăm mấy ngàn vệ tinh vũ trang, có xảy ra chuyện gì cho dù không thể giải quyết bọn họ, cũng đủ để chống đỡ đến khi các ngươi trở về,
không sao đâu.”
Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân nghĩ cũng phải, chỉ
cần khống chế những hành tinh lia, binh sĩ có người nhà trên những hành
tinh này hoàn toàn không dám tạo phản, cũng gật đầu tuân lệnh lui xuống.
Sau khi bố trí công việc xong, Sa Lệ bắt đầu chuẩn bị bận rộn với vấn đề tù binh, vừa nghĩ đến hàng chục ngàn chiến hạm bị bắt và hàng chục triệu
binh lính trên đó cần mình đi xử lý, bất giác cảm thấy đau đầu. Cô ấy
biết đây không phải là việc một mình mình có thể giải quyết được liền
gọi điện về trong nước.
Hình ảnh bọn người Ưu Na lập tức xuất
hiện trên màn hình, cô ấy lo lắng hỏi: “Tình hình cuộc chiến thế nào
rồi? Thắng chưa?” Do sợ liên lạc với bọn họ sẽ để lộ nơi ẩn thân của bọn họ, cho nên chiến đấu đến nay Ưu na cũng không liên lạc với bọn họ, do
đó bọn họ núp ở căn cứ bí mật cũng không biết tí gì về tình hình cuộc
chiến.
“Chúng ta thắng rồi, ngoài 12 nước tinh vực Loan Nguyệt bỏ chạy ra, quân đội những nước khác không phải đầu hàng thì bị tiêu
diệt.” Sa Lệ cười nói.
Mọi người nghe thấy lời này lập tức hoan
hô cả lên, kéo theo sự hoan hô của tất cả mọi người núp trong căn cứ bí
mật, bọn họ núp trong căn cứ bí mật hoàn toàn không biết tình hình bên
ngoài, có thể nói là phập phồng lo sợ, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm.
“Đường Long như thế nào?” Tinh Linh dùng vẻ mặt kết hợp giữa xấu hổ và lo lắng hỏi.
Sa Lệ gật đầu nói: “Chủ công rất tốt, lần này có thể giải quyết nhanh như
thế cũng nhờ có chủ công. Chủ công chạy đến tinh vực Mãn Đốn quấy nhiễu
tuyến đường tiếp tế của địch, không ngờ lại khiến cho 7 nước tinh vực
Mãn Đốn nhượng lại nước cho chủ công, từ đó khiến cho bồ đội của tinh
vực Mãn Đốn đều gia nhập phe ta. Nếu không cuộc chiến lần này nhiều lắm
là cuộc chiến du kích chứ không phải là cuộc chiến đánh diệt, nếu để
nhiều địch trốn trở về, muốn chiếm lính 3 tinh vực kia cũng không phải
là chuyện dễ dàng.
“Ha ha, ta biết vận may của chủ công rất tốt,
ngay cả gây rối tuyến tiếp tế cũng có thể khiến đối phương nhượng lại
nước, chủ công thật lợi hại!” Ái Nhĩ Hi cười sảng khoái nói, nghe thấy
lời này, bọn người Ưu Na tâm tình rất tốt cũng nở nụ cười.
Sa Lệ
vỗ đầu nói: “Ây da, nói chuyện với các người, ta suýt quên mất chuyện
quan trọng, các chị em, bây giờ chiến hạm đầu hàng lên đến mấy chục ngàn chiếc, tướng lĩnh và binh sĩ cũng có đến hàng chục triệu người, ta rất
bận rộn, mọi người phải giúp đỡ ta đó.”
“Hi hi, không thành vấn
đề, chúng tôi không giúp thì ai giúp chị đây.” Mọi người đều cười lớn,
Ưu Na nhìn thấy Tinh Linh chỉ là động đậy khóe môi, bất giác lên tiếng
nói: “Tinh Linh tiểu thư, chuyện đăng ký nhiều tù binh như thế và chuyện cài đặt mạng lưới trên những hành tinh vừa mới chiếm được kia, đành
phải nhờ cô rồi.”
Tinh Linh gật đầu cười nói: “Được.” Tinh Linh có việc làm mới không cho rằng mình là người vô dụng.
“Thưa sếp, không biết những người chúng tôi về sau quân hàm là gì?” 7 sĩ quan chỉ huy tinh vực Mãn Đốn nịnh bợ hỏi Lưu Dịch Huy.
Lưu Dịch Huy biết bọn họ những thượng tướng này sau chiến tranh sẽ bị cưỡng chế xuất ngũ, nhưng cũng biết lúc này nói ra sợ rằng sẽ khiến bọn họ
tạo phản, liền bất đắc dĩ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Theo quy định của
chúng tôi, quân hàm các người nhất loạt hạ 4 cấp, có nghĩa chắc là quân
hàm chuẩn tướng.”
7 sĩ quan chỉ huy nghe thấy lời này lập tức vui vẻ, bởi vì bọn họ biết Đại Đường chỉ có 1 thiếu tướng chính là tổng
tham mưu trưởng kia, còn có 1 chuẩn tướng chính là Bộ trưởng bảo an phụ
trách phòng ngự quốc thổ, nói như thế mình ở trong quân Đại Đường cũng
chỉ là dưới hai người trên vạn người? Có cái ý nghĩ này bọn họ bắt đầu
liếc mắt nhìn trung tá Lưu Dịch Huy này, theo bọn họ, trung tá này ngồi
trước mặt những vị chuẩn tướng như mình này, quả thực là sỉ nhục không
chấp nhận được.
Cảm giác được sự biến hóa của bọn họ, Lưu Dịch
Huy trong lòng cười lạnh: “Bọn đáng chết, sau khi nghe thấy quân hàm lớn hơn ta liền ra vẻ ta đây, hừ hừ!” Tiếp đó gượng cười nói: “Ah, tại hạ
quên mất quân hàm của các vị các hạ, tại hạ vẫn là nên giao quân quyền
cho các hạ, nghe theo sự chỉ huy của các vị các hạ. Còn về sự xử phạt
của tổng tham mưu trưởng bên kia truy cứu về tội danh chúng tôi không
nghe theo quân lệnh này, hãy để một mình tại hạ gánh lấy.”
Vốn
nghe thấy Lưu Dịch Huy giao quân quyền cho mình, 7 sĩ quan chỉ huy trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, tên tiểu tử nhà ngươi cũng biết thức thời, biết
nịnh bợ những chuẩn tướng không lâu sau này như chúng ta, ừ, đến lúc đó
sẽ đề bạt ngươi!” Nghĩ xong liền định gật đầu đồng ý, nhưng lúc nghe
thấy câu nói Sa Lệ truy cứu tội không phục tùng quân lệnh này, bất giác
rùng minh, trong lòng nghĩ: “Cái tên đáng chết, không ngờ lại làm ra cái bẫy để chúng ta nhảy vào, cũng không biết cuộc chiến này có dễ đánh hay không, nếu chúng ta tiếp nhận quân quyền, chúng ta sẽ phải chịu trách
nhiệm. Thất bại thì không có liên quan gì hắn, thắng rồi, chỉ cần hắn
trở về nói chúng ta cướp quân quyền, cái tội danh âm mưu tạo phản sẽ đổ
lên đầu chúng ta! Đến lúc tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát, tên nhóc này thật là ác độc!”
Sau khi có ý nghĩ này, các sĩ quan chỉ huy đều vội lắc đầu biểu thị Lưu Dịch Huy là sĩ quan chỉ huy do
tổng tham mưu trưởng bổ nhiệm, mình không thể tiếp nhận, đồng thời không để ý đến sự chối từ của Lưu Dịch Huy, trực tiếp thông báo với toàn quân mình sẽ phục tùng mệnh lệnh của Lưu Dịch Huy, để Lưu Dịch Huy thật sự
ngồi lên cái ghế chỉ huy này.
Lưu Dịch Huy sau khi có được sự tán đồng của toàn quân, cũng không thèm để ý đến ánh mắt ác độc nhìn mình
của 7 sĩ quan chỉ huy kia, tự mình sắp xếp đội hình. Không để tướng quan thuộc hạ của mình xen vào, mình hoàn toàn không thể chỉ huy như ý binh
tướng tinh vực Mãn Đốn chiếm ¾ quân đội.
Lúc bồ đội Lưu Dịch Huy
bắt đầu xuất phát, bồ đội của Trương Quán Hoa và Lý Gia Dân đã nhảy đến
tinh vực Mãn Đốn. Đường Long trong cứ tiếp Ngân giáp tiếp kiến bọn họ
cười nói: “Được nha, Sa Lệ chắc phái hai người các ngươi đến đây, cuộc
chiến trong nước chắc chắn là giành thắng lợi rồi đúng không?”
“Vâng thưa chủ công, ngoài 12 quân đội các nước tinh vực Loan Nguyệt trừ nước Thiết Lặc bỏ trốn, những quân đội nước khác đều đầu hàng.” Trương Quán
Hoa, Lý Gia Dân cung kính báo cáo tình hình với Đường Long.
“Hô
hô, nói như thế chúng ta lại có thêm vài chục ngàn chiếc chiến hạm và
hàng triệu binh lính rồi?” Đường Long hai phát phát sáng nói.
“Đúng vậy, mặc dù số liệu cụ thể vẫn chưa thống kê đầy đủ, nhưng cũng có đến
gần trăm ngàn chiến hạm X phiên bản phổ thông và 1, 2 trăm triệu binh
lính.” Trương Quán Hoa cười nói.
“Wa, nói như thế sau khi chúng
ta chỉnh đốn lại chiến hạm và binh tướng, Đại Đường chúng ta chẳng khác
nào có 100 ngàn chiếc chiến hạm trở lên? Ừ, có thể biến chế thành 10 hạm đội, đến lúc càn quét tinh hệ Vô Loạn cũng không phải là mộng tưởng
nữa!” Đương Long cảm thấy rất hưng phấn. Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân
cũng nhân cơ hội này nịnh bợ Đường Long. Nhưng bọn họ có thể chưa từng
có quan hệ ninh bợ như thế, cho nên có nói cũng là nói những lời không
được hay lắm, nhưng Đường Long cũng không chú ý điều này, vui vẻ cùng
bọn họ vừa nói chuyện vừa hỏi thăm tình báo trong nước.
“Đúng
rồi, nếu như bồ đội của các ngươi đã đến, vậy thì lập tức bay về phía
tinh vực Thanh Hải. Những nước bên dó không có quân phòng thủ, nếu không phải là chúng ta không đủ người, ta sớm đã diệt sạch bọn họ. Đợi sau
khi diệt tinh vực Thanh Hải thì lập tức chi viện Lưu Dịch Huy, binh lực
12 nước này cũng đến vài chục ngàn, có thể ép bọn họ đầu hàng là tốt
nhất. Ah, đúng rồi, các người mỗi người giữ lại 1000 chiến hạm phòng thủ tinh vực này, đợi người trong nước đến rồi điều trở về.” Nghĩ đến chiến sự còn chưa kết thúc, Đường Long lập tức nói.
“Tuân lệnh!” Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân lập tức kính chào nói.
Hai nhóm quân này sau khi giữ lại mỗi nhóm 1000 chiếc chiến hạm phòng thủ
tinh vực Mãn Đốn, liền lập tức bay đến tinh vực Thanh Hải. Đường Long
cũng không nhàn nhã gì, hắn nói với hai người Phượng Băng, Phượng Sương: “Bây giờ chỗ này không cần lo nữa, chúng ta đi đến chỗ Lưu Dịch Huy
tăng uy danh.” Nói rồi ra lệnh cứ điểm Ngân giáp bay về phía tinh vực
Loan Nguyệt, hắn không dám tiến hành bước nhảy không gian, bởi vì ai
biết gần điểm bước nhảy có cứ điểm vũ trang của tinh vực Ngân giáp chờ
mình hay không, nên biết lần trước 10 ngàn vệ tinh vũ trang kia biến mất ở tinh vực Loan Nguyệt.
Tinh vực Thanh Hải sau khi biết được hạm đội của mình toàn bộ bị diệt, văn võ bá quan đều sững sờ, những lãnh
đạo còn đang trầm mê trong mĩ nữ sau khi nhận được tin này, cả người ngã xuống giường. Cuộc hộp triều đình triệu tập gấp cũng không có hiệu quả
gì, ngoài những lão hoàng đế ngồi trên ngai vàng rát cổ bỏng họng trách
mắng đại thần, những người khác đều cúi đầu không nói, nếu như lão hoàng đế có thể nhìn thấy ánh mắt đang chuyển động khi họ cúi đầu, lão hoàng
đế quen thuộc với ánh mắt của bọn họ chắc chắn sẽ lập tức ra lệnh xử tử
bọn họ.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đại thần đều như thế, một số đại thần trung can nghĩa đảm đều biểu thị tình nguyện thống lĩnh bồ đội mặt đất liều chết với quân Đại Đường, còn những quan trung thành thì bắt đầu khuyên bệ hạ của mình nên bỏ chạy, dùng câu giữ được rừng
xanh sợ gì không có củi đốt để khuyên. Còn về những người gió chiều nào
theo chiều đó thì ngầm liên lạc với Đại Đường, hi vọng đến lúc đó mình
có thể bảo vệ tính mạng của người nhà mình.
Khác với sự lo lắng
của những hoàng đế đại thần này, thậm chí lúc một số hoàng đế đã quyết
định đầu hàng, những dân chúng và bồ đội mặt đất bị loại quan niệm thiên địa quân thân sư này giáo dục tẩy não thì bắt đầu vũ trang tự phát,
chuẩn bị chống lai sự xâm lược của Đại Đường. Sau khi sự việc xảy ra sĩ
quan chỉ huy bồ đội mặt đất của quân Đại Đường đều cảm thán, may mà sĩ
quan chỉ huy chiến hạm ở những nước này đều xuất thân là hoàng thân quốc thích quý tộc, nếu như giống như những dân chúng ngu trung này, e rằng
sự việc sẽ không dễ dàng.
Bồ đội của Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân
đi vào tinh vực Thanh Hải như nơi không có người, nhưng những hành tinh
gặp được toàn bộ đều phát ra thông báo đầu hàng đến bọn họ. Trương Quán
Hoa, Lý Gia Dân cảm thấy vô vị bất giác gia tăng tốc độ chiếm lĩnh, mỗi
hành tinh lưu lạ vài chiếc chiến hạm rồi rời khỏi, bọn họ rất muốn sau
khi hoàn thành nhiệm vụ tham gia cuộc chiến bên tinh vực Loan Nguyệt.
Cũng không trách bọn họ lơ là như thế, bởi vì theo thói quan ngày trước, hành tinh sau khi đầu hàng bồ đội đổ bộ đi tiếp quản một số bộ ngành
quan trọng là được, những chuyện phía sau là chuyện của nhân viên nội
chính, hoàn toàn sẽ không xuất hiện nội loạn.
Sếp nghĩ như thế,
binh lính bên dưới cũng nghĩ như thế, bồ đội đổ bộ trên tàu đổ bộ, mặc
dù vũ trang toàn bộ theo quy định, nhưng cũng không cảnh giác nhiều.
Đáng tiếc, chuyện mấy chục tàu đổ bộ bị bắn nổ trên không, nói cho quân
Đại Đường biết, cho dù hành tinh đã đầu hàng nhưng địch vẫn còn tồn tại. Dọa vài chiếc chiến hạm ở lại lưu giữ lập tức trút laser xuống nơi bắn
pháo phòng không, hơn nữa để bồ đội đổ bộ hộ tống, tàu đổ bộ còn lại hạ
cánh một cách rất cẩn thận.
Tàu đổ bộ mới đặt chân xuống mặt đất
không bao lâu, vô sô quân đội có tổ chức và vô số dân thường mặc thường
phục bao vây bọn họ, đồng thời bắt đầu phát động tấn công liều chết. Lúc ban đầu còn có những binh lính không nhẫn tâm giết chết dân thường cầm
các loại vũ khí như dao thái rau, gậy gỗ, nhưng lúc sự thực những dân
thường này dùng vũ khí đó để giết chết đồng đội của mình nói cho bọn họ
biết địch không phân chia dân thường quân nhân, lính đổ bộ nhanh chóng
tỉnh lại, bắt đầu phản công.
Chiến hạm nhận được báo nguy tình
hình chiến sự, lập tức đưa chiến đấu cơ vào chiến đấu, nhưng những chiến đấu cơ này hoàn toànk hông thể giải quyết cục diện dân chúng cả hành
tinh, khắp nơi đều là địch. Chiến hạm đã tiêu diệt tất cả thiết bị quân
dụng, lại không thể dùng súng laser tấn công mặt đất trên diên tích lớn, đối diện với tiếng cầu cứu cấp bách trên mặt đất, bọn họ không còn cách nào khác đành liên lạc cầu cứu bồ đội chủ lực của Trương Quán Hoa, Lý
Gia Dân.
Đồng thời nhận được hàng trăm liên lạc cầu cứu, Trương
Quán Hoa, Lý Gia Dân lập tức cảm thấy đại sự không may, bọn họ hoàn toàn không ngờ đến dân chúng trên những hành tinh này lại có dũng khí hơn
chính phủ của bọn họ, chính phủ đã đầu hàng, dân chúng vẫn còn phản
kích. Nếu như cứ như thế, những hành tinh đầu hàng cũng giống như chưa
đầu hàng, đến lúc đó đừng nói chi viện tinh vực Loan Nguyệt, sợ rằng
minh sẽ bị cuộc chiến của dân chúng này liên lụy chết. Bọn họ bất đắc dĩ rút lại binh lực, mỗi hành tinh phái 100 chiến hạm tấn công.
Theo sự mở rộng của tranh, Trương Quán Hoa và Lý Gia Dân cảm thất mình đầu
tư binh lực càng lớn thì sự phản kháng càng lớn, bất giác cảm thất lo
lắng. Một tham mưu của bọn họ đề nghị: “Thưa sếp, chi bằng chúng ta để
những viên quan kia ra lệnh dân chúng và quân đội kia ngừng chống đối?”
“Uh? Có tác dụng không? Chính phủ đầu hàng, dân chúng quân đội phản kháng,
đều cho thấy chính phủ đã mất đi quyền lực, quân đội và dân chúng kia có còn nghe theo chính phủ này không?” Trương Quán Hoa nghi ngờ hỏi.
Lý Gia Dân trong lòng mặc dù cho rằng biện pháp này không có tác dụng,
nhưng vì không muốn đả tích tính tích cực của tham mưu nên nói: “Thôi
được, bây giờ cũng không có biện pháp gì, ngươi đi thử đi.”
Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân vốn còn đang đau đầu nghĩ biện pháp, không ngờ
rằng biện pháp của tham mưu vẫn còn có tác dụng, những viên quan kia
xuất hiện răn dạy, quân đội dân chúng không sợ chết tấn công quân Đại
Đường lại ngoan ngoãn buông vũ khí. Các viên quan đắc ý trước mặt quân
Đại Đường khoe khoang uy phong của mình, sau khi bị quân Đại Đường trừng mắt nhìn, vội cúi đầu, đương nhiên, trong lòng bọn họ đã mắng chửi quân Đại Đường thậm tệ.
Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân biết được tình hình này nhìn nhau, đồng thời thở dài.
“Xem ra chúng ta phải báo cáo tình hình này cho chủ công mới được.” Trương Quán Hoa nói.
“Đúng đó, thế đạo bây giờ thật lỳ lạ, ngày trước chính phủ của những nước kia đầu hàng, dân chúng của bọn họ không thèm quan tâm, còn bây giờ chính
phủ những nước này đầu gàng, dân chúng thì liều chết phản kháng. Xem ra
phải học tập kinh nghiệm của những nước này, nếu như dân chúng nước ta
có thể có những khí tiết hư thế, tin rằng Đại Đường chúng ta có thể đứng trên đỉnh vũ trụ!” Lý Gia Dân hưng phấn nói.
“Cách nghĩ này rất
tốt, nhưng tôi cho rằng vẫn là không nên học kinh nghiệm của những nước
này, cậu cũng nhìn thấy chỉ cần quan viên đầu hàng xuất hiện khuyên răn, những dân chúng và quân đội mạnh mẽ kia đều ngoan ngoãn đầu hàng, tin
rằng bây giờ chúng ta muốn đồ sát bọn họ, chỉ cần những viên quan đầu
hàng kia không nói, e rằng bọn họ cũng sẽ không chống lại mặc chúng ta
đồ sát. Dân chúng Đại Đường chúng ta không thể vì những viên quan đã đầu hàng liền đầu hàng theo, nên liều chết phản kích, quyết không đầu hàng
bất cứ kẻ địch nào!” Trương Quán Hoa kích động nói.
Lý Gia Dân ngây người, có chút nghi ngờ nói: “Lẽ nào chủ công đầu hàng rồi, chúng ta cũng không đầu hàng?”
Trương Quán Hoa nghe thấy lời này, ngừng lại, nhưng nhanh chóng nói một cách
kiên quyết: “Chỉ cần cứ giành thắng lợi, vậy thì chủ công của chúng ta
sẽ không giống như lãnh đạo của những nước này!”
Lý Gia Dân gật
đầu: “Đúng, chỉ cần chúng ta giành thăng lợi, chúng ta sẽ không giống
như những nước này! Hãy để chúng ta đẩy chủ công lên đỉnh vũ trụ!” nghe
thấy lời này Trương Quán Hoa cũng gật đầu.
Dưới sự giúp đỡ của
những quân chủ đầu hàng kia, bồ đội của Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân
thuận lợi chiếm lĩnh tinh vực Thanh Hải. Thời gian dùng cũng không
nhiều, bởi vì bọn họ trực tiếp chạy đến thủ đô của những nước kia ở tinh vực Thanh Hải, bắt quân chủ và quan viên lại, để bọn họ khuyên hàng là
được. Cứ như thế không những tốc độ chiếm lĩnh nhanh, hơn nữa những bồ
đội mặt đất kia còn ra sức giúp đỡ duy trì trị an.
Trương Quán
Hoa và Lý Gia Dân hoàn thành những việc này sau khi giữ lại 2000 chiến
hạm, hợp binh bay về phía tinh vực Loan Nguyệt.
Lãnh đạo của 12
nhánh quân bỏ chạy về trước kia của tinh vực Loan Nguyệt, sau khi nhận
được tin tức tiền tuyến, một chân đạp mỹ nữ nước Thiết Lặc sang một bên, tiếp đó bắt đầu phát binh tấn công nước Thiết Lặc. Cơn giận bọn họ lâu
nay bị nước Thiết Lặc chọ tức nhiều rồi, bây giờ binh lực Thiết Lặc bị
quân Đại Đường cầm chân, mình vẫn còn có binh lực vài ngàn chiếc, đương
nhiên nhân lúc hắn bịnh mà diệt hắn, không những có thể trút giận còn có thể mở rộng địa bàn.
Còn về Đại Đường xâm lược? Theo sự giới
thiệu tình hình chiến sự của các sĩ quan chỉ huy chưa nhìn thấy kết quả
cuối cùng, những lãnh đạo này đều cho rằng Đai Đường sẽ đánh với liên
minh phản Đường một khoảng thời gian nữa. Hơn nữa cho dù liên minh phản
Đường có thất bại, Đại Đường cũng có lẽ hao tổn phần lớn binh lực nghỉ
ngơi một khoảng thời gian, dù gì nơi đó còn có mấy trăm ngàn quân liên
minh phản Đường, cho nên không cần để ý đến chuyện Đại Đường xâm lược
hay không.
Với cách nghĩ chủ quan này, bồ đội của những nước này
đều xông về phía nước Thiết Lặc. Đồ Nhĩ Đặc nhận được tin này cười lạnh
nói: “Ngu ngốc, Đại Đường còn chưa giải quyết liền chạy đến đây tập kích ta? Các người cho rằng ta sẽ ngu xuẩn đến mức đều phái ra tất cả bồ đôi sao?” Do liên lạc bây giờ toàn bộ đã bị Đại Đường cắt đứt, cho nên Đồ
Nhĩ Đặc hoàn toàn không biết bồ đội của mình đã đầu hàng rồi, còn cho
rằng bồ đội chủ lực của mình còn nguyên vẹn không tổn thất gì.
Theo sự ra lệnh của Đồ Nhĩ Đặc, gần chục ngàn chiến hạm ẩn núp xuất hiện
trên lãnh thổ nước Thiết Lặc. Quân đội 12 nước kia bị dọa, vừa mắng chửi Đồ Nhĩ Đặc gian xảo, vừa từ bỏ ý định muốn độc chiếm nước Thiết Lặc,
bắt đầu tập hợp xây dựng liên quân 12 nước. Bọn họ cho rằng binh lực gần 50 ngàn đối phó 10 ngàn binh lực nước Thiết Lặc, quả thật là chuyện dễ
như trở bàn tay.
Mặc dù tổn thất binh lực 2000 chiếc ở Đại Đường, nhưng bọn họ không cho rằng đáng là gì, nước Thiết Lặc có thể so sánh
với Đại Đường sao? Hơn nữa lúc binh lực của minh bị Đại Đường dùng cách
đánh du kích tiêu diệt, trực tiếp đối chiến minh cũng không chắc sẽ thua Đại Đường, bây giờ Đại Đường bày ra trận hình tập trung, mình không
đánh thắng hắn sao?
Dưới cách nghĩ như thế, các sĩ quan chỉ huy
tự đại khí thế hung hãn trực tiếp xông vào nước Thiết Lặc, nhưng bọn họ
nhanh chóng gặp phải cảnh ngộ giống như lúc ở Đại Đường. Nhưng chiến hạm của Đại Đường tập kích bọn họ, ở đây tập kích bọn họ là vệ tinh vũ
trang mà thôi. Chỉ trong chốc láy đã bị tiêu diệt mấy chục gần trăm
chiến hạm, bọn họ vô cùng giận dữ, nhưng đáng tiếc ngoài 10 ngàn chiếc
chiến hạm nước Thiết Lặc ở xa kia và những hành tinh xung quanh không
chống đối ra, thì không có đối tượng nào để cho bọn họ trút giận.
Bọn họ rất giận dư, nghĩ đến cách Liễu Bân bức chủ lực Đại Đường ra quyết
chiến, cũng không thèm quan tâm đến vấn đề sau cuộc chiến, lập tức lấy
ra sử dụng. Nhưng tấn công bọn họ đều là vệ tinh vũ trang, hơn nữa Đồ
Nhĩ Đặc vì tiện nắm giữ quân đội, người nhà của quân nhân đều sống trên
hành tinh chủ, sự sống chết của những hành tinh khác hoàn toàn không thể khiến bọn họ giao động. Cho nên quân của 12 nước sau khi trắng trợn
cướp bóc vài hành tinh và đồ sát hàng triệu người, đành bất đắc dĩ chịu
đựng sự đau khổ thỉnh thoảng bị cắn, trực tiếp nhào đến hạm đội nước
Thiết Lặc đã chờ đợi nhiều giờ.
Lúc Lưu Dịch Huy và Đường Long
trước sau đến tinh vực Loan Nguyệt, bất giác ngây người: “Chuyện này là
sao? Ta còn chưa đến thì đã đánh rồi? Ai dành chuyện làm ăn của ta?” Đợi sau khi phát hiện tình hình, Đường Long và Lưu Dịch Huy còn chưa kịp có liên lạc đã đồng thời cười nói: “Phản từ trong ổ?! Được, để chúng ta
làm ngư ông đắc lợi.”
Nước Thiết Lặc và liên quân 12 nước đang
đánh nhau ác liệt, đồng thời phát hiện quân Đại Đường vây xung quanh
mình như hổ đói rình mồi. Nhìn thấy quân huy trên chiến hạm Đại Đường,
Đồ Nhĩ Đặc không dám tin, lầm bầm nói: “Quân Đại Đường tại sao xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào Liễu Bân bại rồi? Không thể nào! Ta không thể thất
bại!” Nhìn thấy quân chủ của minh điên cuồng lắc đầu, quan binh bên cạnh Đồ Nhĩ Đặc né sang một bên, sợ hãi mình bị giận lây.
Còn sĩ quan chỉ huy liên quân 12 nước nhìn thấy quân Đại Đường đều biến sắc, bọn họ không phải ngu ngốc, biết quân Đại Đường xuất hiện ở đây, có nghĩa là
một trăm mấy ngàn bồ đội tấn công Đại Đường không đầu hàng thì cũng đã
bị tiêu diệt. Nhìn binh lực của đối phương, lại nhìn binh lực mình,
trong lòng dấy lên một cảm giác bất an, mặc dù so sánh binh lực mình
chiếm thế thượng phong, nhưng đối phương bày ra một trăm mấy ngàn vệ
tinh vũ trang, bọn họ có kinh nghiệm đều biết, thứ này rất khó đối phó.
Hơn nữa khủng bố nhất là cứ điểm di động khủng bố kia của đối phương
cũng tới, đó là thứ hoàn toàn không thể đánh thắng.
Do thời gian
gấp rút, quân huy trên chiến hạm tinh vực Mãn Đốn hoàn toàn chưa bị tẩy
xóa hết, cho nên rất nhanh bị người ta phát hiện. Khi một sĩ quan đột
nhiên kêu lên: “Trời ơi! Sao bồ đội của tinh vực Mãn Đốn và Đại Đường
đứng cùng nhau?” Tất cả sĩ quan chỉ huy đều trầm xuống, đồng thời trong
đầu xuấ hiện một chữ: “Xong rồi!” Tinh vực Mãn Đốn hậu phương lớn đều đã gia nhập Đại Đường, mình bị kẹp chính giữa có thể không tiêu đời sao?
Nhìn thấy đối phương không đánh, cảm giác nhàm chán, Đường Long mở hết tất
cả các kênh liên lạc nói lớn: “Nói cho các ngươi biết, bồ đội liên minh
phản Đường xâm lược Đại Đường đã tiêu rồi, tinh vực Mãn Đốn đã gia nhập
Đại Đường chúng ta, tinh vực Thanh Hải đang bị quân ta tấn công, tin
rằng không lâu nữa sẽ chiếm lĩnh được toàn bộ, cả liên minh phản Đường
chỉ còn lại tinh vực Loan Nguyệt các người! Bây giờ Đường Long ta ra
lệnh các ngươi lập tức đầu hàng, nếu không hãy đợi diệt vong đi!”
Đúng vào lúc này bọn người Trương Quán Hoa đã đến lập tức lanh lẹ dùng toàn
kênh liên lạc báo cáo với Đường Long: “Chủ công, quân ta đã hàng phục
toàn bộ tinh vực Thanh Hải, bây giờ đến chi viện.”
“Ha ha, vừa
mới nói xong đã chiếm lính được tinh vực Thanh Hải, được, làm rất tốt!”
Đường Long đắc ý cười nói, tiếp đó giơ tay ra lệnh: “Hỏa pháo toàn quân
chuẩn bị, nghe lệnh ta chuẩn bị bắn!” Vì để tăng cường sĩ khí của Đường
Long, cứ điểm ngân giáp lập tức lộ ra 30 ngàn khẩu phó pháo, mà khẩu chủ pháo cực lớn cũng lộ ra nòng pháo hung tợn, đồng thời bắt đầu nạp năng
lượng. Còn những chiến hạm Đại Đường khác, đương nhiên cũng đi chuyển
nòng pháo chiến đấu cơ cũng bay ra hết, bắt đầu ở xung các chiến hạm làm ra các động tác độ khó cao, nên biết cơ hội thống soái tối cao của Đại
Đường lộ diện này là cơ hội hiếm có.
“Chúng tôi … chúng tôi đầu
hàng!” Sĩ quan chỉ huy liên quân 12 nước không thèm suy nghĩ liền nói.
Bỏ trốn? Làm ơn đi, không thấy chúng ta bị bao vây sao? Có thể chạy đến
nơi nào? Muốn chạy cũng không chạy thoát. Phản kháng? Nói đùa, không
nhìn thấy chủ pháo đường kinh mấy chục km đang nhắm thẳng nơi này sao?
Đừng nói trực tiếp bị bắn trúng, cho dù chỉ sượt qua, cũng sẽ trực tiếp
khí hóa, mình còn chưa sống đủ.
Chiến hạm nước Thiết Lặc sau khi
chần chứ 2 phút, một quân nhân đeo quân hàm thượng tá, rõ ràng là một
phó quan xuất hiện trên màn hình. Anh ta mặc dù kinh ngạc sự trẻ tuổi
của Đường Long, cũng kinh ngạc quân phục Đường Long không có quân hàm,
nhưng sau khi kính chào Đường Long liền nói: “Nước Thiết Lặc đầu hàng
các hạ.”
“Đồ Nhĩ Đặc đâu? Sao không phải ông ta đến tuyên bố đầu hàng?” Đường Long chau mày hỏi.
Phó quan kia sau khi liếc nhìn bên cạnh có chút bối rối nói: “Bệ hạ nước
chúng tôi … điên rồi.” Lúc Đường Long nghe thấy lời này, cũng nghe thấy
âm thanh bên ngoài màn hình truyền đến, đó là một giọng nói dường như
đang vùng vẫy, lớn tiếng ra sức nói: “Không! Ta sẽ không thất bại! Ta là vua của vũ trụ!”
Đường Long ngây người, nhưng vẫn lắc đầu lấy
làm tiếc, đồng thời nói với phó quan kia: “Thật lấy làm tiếc, hi vọng bệ hạ quý quốc nhanh chóng khỏi bệnh. Được rồi, để chiến hạm giải trừ vũ
khí, đợi nước ta đến thu nạp và tổ chức biên chế.”
“Vâng, thưa
các hạ.” Phó quan sau khi kính chào liền tắt liên lạc, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh ta e rằng là do sức chịu đựng bệ hạ của anh ta kém như
thế mà cảm thấy xấu hổ.
Nhìn thấy chiến sự đã xong, Đường Long
sau khi giao cho 3 người bọn Lưu Dịch Huy tạm thời quản lý tinh vực này
thì lái cứ điểm trở về hành tinh Trung Châu, bây giờ nơi đến là lãnh thổ Đại Đường, Đường Long cũng yên tâm sử dụng bước nhảy không gian.
Trở về hành tinh Trung Châu, Đường Long đột nhiên phát hiện trong số người
đón mình, ngoài bọn người Ưu Na còn có hai vị mỹ nữ đứng ở vị trí đầu.
Một người là Tinh Linh, một người là Đường Tinh xa cách hơn một năm,
đương nhiên còn có con mèo nhỏ dáng vẻ vẫn nhỏ bé đáng thương kia nằm
trên vai Đường Tinh.
“Wa, chị, chị trở về rồi à!” Đường Long
khuôn mặt vui vẻ bổ nhào đến ôm Đường Tinh, còn con mèo nhỏ thì nhảy
sang vai Đường Long, bất mãn vỗ vào mặt Đường Long nói: “Ta cũng trở
lại, sao không hoan nghênh ta?”
Đang định hun con mèo nhỏ Đường
Long bị Đường Tinh đẩy ra, nhưng Đường Tinh vẫn kéo một tay Đường Long,
còn Tinh Linh cũng lên trước kéo tay kia của Đường Long, bị kéo đến ngây người, Đường Long mới phát hiện trên mặt hai mỹ nữ đều không cười, mà
vẻ mặt nghiêm trọng, bất giác hỏi: “Các người sao thế?”
Đường
Tinh và Tinh Linh nhìn nhau, gật đầu sau đó nhìn Đường Long nói: “Chúng
ta hi vọng ngươi có thể xuất binh đến Vạn La Liên Bang!”
“Cái gì?!” Đường Long và bọn người Ưu Na vây xung quanh sau khi nghe thấy lời này, đồng thời thất thanh kêu lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT