Đường Đường ở trong rừng vòng vo một hồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, gấp đến độ ruột cũng muốn bị khuấy tung lên.

Lưu lại chờ cơ hội mà hành động tựa hồ không thể thực hiện được, Ly Vô Ngôn mặc dù có thể lấy một khúc cách âm liền đoạt được tánh mạng người, nhưng liều chết cũng là nội lực, thực lực của Quân Mộc Thành lại không rõ ràng, lại thêm một người thần bí khó lường, nếu sư phụ cũng gặp nguy hiểm, Ly Vô Ngôn lại mang một thêm một kẻ công phu như mèo ba chân là hắn này mà muốn đối phó bọn chúng không phải là dễ, vạn nhất lần nữa rơi vào trong tay Quân Mộc Thành, vậy thì càng thêm khó lường.

Nửa đường tìm sư phụ thế nào cũng không biết được, mặc dù ở thời cổ đại, đường đi không có rối ren phức tạp như vậy, thế nhưng trong tình huống đặc biệt này, có một cái ngã ba cũng ngại nhiều, một khi đi nhầm thì không thể chỉ trong chốc lát là có thể tìm được đường ra.

Đường Đường cân nhắc thật lâu, mắt thấy trời càng lúc càng tối, càng nóng nảy, ngẩng đầu lên đối với Ly Vô Ngôn nói: "Nếu không hay là đi thôi, thử một lần so với chờ vẫn tốt hơn."

Ly Vô Ngôn cắn móng tay suy nghĩ một hồi, gật đầu một cái.

Một khi đã quyết định, lập tức liền bắt đầu hành động, Đường Đường không do dự nữa, cúi đầu liền hướng dưới núi chạy đi.

Ly Vô Ngôn ngại hắn chậm, trực tiếp đưa tay choàng qua eo hắn, mũi chân nhẹ như gió hướng xuống dưới lao đi. Đường Đường biết mình công phu không được, không khách khí chút nào mà đem một cánh tay khoác lên trên vai Ly Vô Ngôn, cảm khái nói: "Ly tỷ tỷ, ta phát hiện ngươi là người tốt vô cùng!"

Ly Vô Ngôn khóe miệng cong lên, ánh mắt hướng hắn ném sang một ánh mắt quyến rũ, ngay sau đó liền quay mặt sang đôi môi hồng diễm kề sát vào trên mặt Đường Đường.

"Ai ai ai!" Đường Đường dư quang liếc đến động tác của hắn nhất thời bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng đem mặt kéo xa ra, trợn mắt nhìn hắn nói, "Ta thu hồi lời nói mới vừa rồi!"

Ly Vô Ngôn lại ném sang một ánh mắt oán niệm, cười hết sức tùy ý.

Hai người xuống núi chạy thẳng tới phương hướng Liên gia bảo mà đi, trên đường đi qua một cái khách điếm, Ly Vô Ngôn âm thầm đi vào trộm hai con ngựa, đắc ý hướng Đường Đường cười một tiếng, lần nữa lên đường.

Cũng trong lúc đó, Quân Mộc Thành mang theo tùy tùng lên núi, lúc thấy hai tên canh cửa ngã gục trước cửa nhà nhỏ không dậy nổi, nhất thời kêu to không ổn, lại nhìn cửa lớn một cái, giận đến tay cũng run, giơ chân lên liền hướng người trên đất đá một cước, nổi giận nói: "Phế vật! Phế vật!"

Tùy tùng sau lưng tiến lên hai bước ngồi chồm hổm xuống đất kiểm tra, thấp giọng nói: "Trang chủ, bọn họ ngất cũng hơn một canh giờ."

Quân Mộc Thành hừ lạnh một tiếng: "Nơi hoang vu như vậy như thế nào lại bị người tìm được? Chúng ta nhất định là đã sớm để cho người theo dõi! Không nghĩ tới bọn họ còn có người giúp!"

"Trang chủ, trước mắt nên làm như thế nào?"

"Sớm biết liền liều lĩnh mà đem tiểu tử kia giết chết!" Quân Mộc Thành bực tức nói, "Hai thầy trò bọn họ thầy trò cũng không nhất định sẽ gặp mặt, chúng ta lần này liền đọ sức, ngươi an bài người đi tìm, đem tiểu tử thúi kia tìm trở về cho ta!"

"Vâng! Vậy kế hoạch của chúng ta thì sao?"

"Cứ theo kế hoạch mà làm việc! Ngươi tự mình đi một chuyến, đi đón Tiểu Thiên, nhất định phải chạy về ở trước buổi trưa ngày mai!"

" Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."

Đường Đường cùng Ly Vô Ngôn hướng Liên gia bảo đi đường chạy hơn nửa đêm, đột nhiên trong đầu linh quang vừa lóe, vội vàng siết cương ngựa dừng, ở trong một trận tiếng ngựa hí hướng Ly Vô Ngôn kêu: "Ngươi có biết Duẫn Phong Huyện ở nơi nào không?"

Ly Vô Ngôn nhíu mày, đưa tay chỉ phương hướng lúc tới một cái.

Đường Đường trong lòng giật mình: "Họ Quân cáo già giam ta ở ngọn núi kia, phía dưới chân núi tựa hồ có một trang tử? Lúc trước xa xa liếc một cái không chú ý, có tấm bảng treo trước cửa hay không?"

Ly Vô Ngôn lắc đầu một cái.

Đường Đường lo lắng nói: "Là không có hay là không biết?"

Ly Vô Ngôn cách khoa tay múa chân một chữ "Không".

Đường Đường hối hận mà vỗ đầu một cái, vội vàng quay đầu ngựa lại, nhìn thấy Ly Vô Ngôn cũng nhanh chóng đi theo hắn quay lại phương hướng kia, thúc vào bụng ngựa hướng phía trước phóng tới, vừa đuổi vừa nói: "Ta làm sao quên chuyện trọng yếu như vậy! Cái trang tử đó có người của y cốc chúng ta trông chừng, bọn họ có chim ưng đưa tin, ta phải chạy trở về, để cho bọn họ dùng chim ưng đưa thư tới cho sư phụ, như vậy so với chúng ta đánh bậy đánh bạ thì đáng tin hơn nhiều!"

Lời nói như vậy, thế nhưng dẫu sao những người đó ẩn thân ở đâu hắn cũng không biết, nhưng con đường này nhìn có hy vọng lớn một chút.

Ly Vô Ngôn gật đầu một cái, dùng một loại biểu tình như nhìn tên ngu ngốc mà nhìn hắn cười lên.

Hai người không ai nghĩ tới, bọn họ thiếu chút nữa đã cùng nhân vật thần bí đang có kiêng kỵ kia đụng phải ở phía đối diện. Đối phương chậm mấy bước đến vị trí của bọn họ trước đó, lại dừng chốc lát mới ở lối rẽ quẹo vào một con đường khác.

Mà cùng lúc đó, Liễu Quân lòng như lửa đốt đang ở trên một con đường khác cách khoảng nửa dặm mà phóng ngựa nhanh như bay. Chờ lúc y chạy tới chỗ trang tử kia, ở trên khung cửa thấy một mẩu tin bị dùng ám khí ghim chặt, là sau khi Quân Mộc Thành vì kéo dài thời gian mà di dời trận địa để lại cho y, bảo y đến một phương hướng khác dùng vật đổi người.

Thời điểm Đường Đường cùng Ly Vô Ngôn hai người chạy tới, Liễu Quân chân trước mới vừa đi không bao lâu, đương nhiên không biết những tình huống này, vì không để bị Quân Mộc Thành phát hiện, tận lực khiêm tốn bắt đầu tìm người của y cốc.

Lúc Liễu Quân chạy tới địa phương trong thư chỉ, trong lòng hận ý đã lên đến đỉnh điểm, hận không thể một đuốc đem mười dặm xung quanh chỗ này đều đốt cháy thành tro, lúc đang quan sát tình huống chung quanh, xa xa vang lên một giọng trung niên mượn nội lực truyền tới, trong vẻ ôn hòa lộ ra ý cười khiêu khích: "Lưu vân công tử, ngươi cuối cùng cũng đã tới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play