*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người đi trên đường một lát, tìm một tửu quán mặt tiền không tệ đi vào đánh chén một bữa. Tướng ăn trước nay của Đường Đường không coi là nhã nhặn, mà Đông Lai vẫn còn mang theo tâm tính trẻ con, biết tính tình hắn hiền hòa nên càng thêm thả lỏng, hai người một bữa ngươi truy ta đuổi càn quét mỹ vị đầy bàn không thừa chút cặn, làm cho điếm tiểu nhị nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chờ khi họ đi rồi, điếm tiểu nhị kia vẫn còn thì thào tự nói: “Mình nhìn thấy gì… Tứ gia có phải là không được Vân gia quan tâm, không cho ăn uống no đủ, cho nên mới ra ngoài giải thèm a…” Chưa nói dứt lời đã bị chưởng quầy cốc một phát.
“Đông Lai, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi a?” Đường Đường hoạt động quai hàm ăn a ăn, mơ hồ không rõ hỏi.
Đông Lai không nói gì nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay hắn.
“Ân? Sao không nói lời nào?” Đường Đường nhìn hắn một cái, chìa kẹo hồ lô ra, “Ngươi cũng muốn ăn?”
Đông Lai lắc đầu.
“Nào nào nào, ăn chút đi. Sau bữa cơm ăn món điểm tâm ngọt là chuyện rất bình thường, không ai nói ngươi nây thơ đâu.”
“…” Đông Lai lấy dũng khí nói, “Tứ công tử, không thể đi dạo phố nữa, còn phải mua quần áo, còn đi giục nợ, nếu chơi tiếp sẽ không kịp về trước khi trời tối.”
Đường Đường dẩu miệng, bất đắc dĩ lấy tời giấy ra.
Quả nhiên đúng như lời Vân Tam, hộ gia đình kia vừa nhìn thấy ngọc bội, không nói hai lời liền bảo quản gia mang một chồng ngân phiếu tới, hơn nữa còn liên tục tỏ ý xin lỗi, nói con gái trong nhà sắp xuất giá, bận trong bận ngoài làm trì hoãn việc này, hy vọng Lưu Vân công tử đừng để tâm, phút cuối còn không chút nào keo kiệt lời lẽ ca ngợi, hùng hổ khen hắn trong trong ngoài ngoài một phen, tuấn tú lịch sự, thiếu niên anh hùng blah blah.
“Quá khen, quá khen.” Đường Đường cười tủm tỉm nhét ngân phiếu vào trong áo, khí chất phiên phiên nói lời tạm biệt với nhà nọ. Vừa đi khỏi tầm mắt, hắn nhanh chóng kéo Đông Lai chạy như điên, quẹo vào một ngõ nhỏ rồi vội vã lấy ngân phiếu ra đếm đếm, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, lại cẩn thận cất ngân phiếu vào trong ngực.
Đông Lai vừa rồi mặt còn đầy sùng bái nhìn hắn, lúc này đã có chút dở khóc dở cười.
“Đông Lai a, ông trời đúng là đối xử tốt với ta a. Ngươi xem ngươi xem, tùy ý xem bệnh một lần đã có vạn lượng bạc. Chậc chậc… Biết điều này có ý nghĩa gì đối với ta không?”
“Gì ạ?” Đông Lai mặt đầy hiếu kỳ.
“Giàu to a!” Đường Đường vung tay lên, lời lẽ hùng hồn nói, “Ca ca ngươi bây giờ giàu to rồi, từ nay về sau một bước lên trời, chắc chắn sẽ không thiếu phần ngươi!”
Nghe không hiểu “giàu to”, nhưng vẫn biết thế nào là “ăn sung mặc sướng”. Đông Lai cào cào tóc: “Tứ công tử, sao ngươi cứ mỗi chốc lại một dáng vẻ vậy, lúc nãy còn cảm thấy ngươi đặc biệt giống công tử, hiện tại lại cảm thấy ngươi giống lão gia đã mất nhà ta.”
Nếu Đông Lai sống ở hiện đại, hắn sẽ biết từ “lừa đảo” có hình tượng sinh động đến thế nào.
Hai người ra khỏi ngõ nhỏ, lại đến tiệm đồ cổ tranh chữ truyền lời hộ Vân Tam, Đường Đường lúc này mới nhớ ra vì sao lúc nãy cảm thấy cái tên Tạ Lan Chỉ trong lời điếm tiểu nhị kia nghe thật quen tai, thì ra chính là tác giả tranh chữ mà Vân Tam muốn mua.
Hắn lê la một vòng bên trong, xem xem đồ quý này, sờ sờ đồ quý kia, kéo tai Đông Lai hỏi: “Sư phụ bình thường thích thứ gì?”
Đông Lai cau mày khổ công suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói: “Đông Lai chưa từng hầu hạ công tử, không rõ cho lắm.”
“Vậy hắn bình thường hay làm những gì? Ngoại trừ đọc sách luyện võ, có thích làm việc nào khác không?”
Đông Lai đảo mắt khổ công suy nghĩ lần nữa: “Lời ta nghe Nguyên Bảo nói nhiều nhất chính là, công tử đang nghỉ ngơi. Chắc là, thích ngủ đi…”
“…”
Đường Đường không nói gì nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: “Không biết sư phụ bình thường sẽ vui vì cái gì a… Cả ngày căng mặt, trông rầu rĩ không vui…” Thoạt nhìn cứ như
vô dụcvô cầu (*) vậy, chẳng lẽ thật sự là thần tiên?
(*) không có ham muốn không có nhu cầu
Ra khỏi tiệm đồ cổ tranh chữ, lại đi mua hai bộ quần áo. Vốn hắn cảm thấy mình sau này chắn chắn cũng sẽ thành đại hiệp, đương nhiên phải bạch y phiên phiên mới tương đối soái khí, nhưng từ sau khi thấy sư phụ mặc bạch y, hắn cảm thấy khắp thiên hạ không có người thứ hai có thể mặc bạch y dễ nhìn như vậy, cuối cùng chọn đến chọn đi thật sự mất kiên nhẫn, đành nhắm mắt lại tùy ý cầm hai bộ.
Mua quần áo xong đi ra liền cảm thấy có chút không thích hợp, sau lưng cảm thấy ngứa ngứa, cứ như bị kim châm.
Nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, ra đa mẫn cảm của Đường Đường mở ra toàn bộ, đi hai bước rồi đột ngột quay đầu, không phát hiện gì, vì thế tiếp tục đi, đi hai bước lại đột ngột quay đầu, vẫn là không phát hiện được gì hết, không cam lòng quét một vòng quanh các hành lang góc tường, vẫn không thu hoạch được gì, đành cau mày tiếp tục đi.
Đông Lai nhìn mà mặt đầy mạc danh kỳ diệu: “Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?”
“Suỵt…” Đường Đường nói nhỏ, “Ta cứ cảm thấy sau lưng có gì đó không ổn, lưng như bị gai đâm, không biết có phải có người theo dõi chúng ta hay không.”
Đông Lai bị lời hắn nói làm cho căng thẳng theo, nghi thần nghi quỷ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên “ơ” một tiếng, nhặt mấy sợi tóc từ trên lưng hắn giơ lên trước mặt: “Ngươi có phải đang nói cái này không?”
Đường Đường trừng mắt ho khan hai tiếng, không được tự nhiên giật lấy tóc vứt xuống.
Khi đi qua một quán ven đường, Đường Đường bị phỉ thúy ban chỉ (1) trên quầy hấp dẫn, không khỏi nhìn nhiều mấy lần, sau đó khuôn mặt như băng sơn kia của sư phụ bắt đầu lung a lay trước mắt. Hắn gõ trán một cái, lẩm bẩm: “Mấy lão gia đều thích đeo thứ này, sư phụ còn chưa có đâu.” Không nói hai lời mua luôn cái ban chỉ kia.
Đông Lai cười hì hì nói: “Tứ công tử, ngươi thật tốt với công tử! Ngươi là người tốt nhất mà ta từng gặp!”
Đường Đường xoa xoa da gà nổi đầy trên cánh tay, mua một quả cầu lông gà (2) sặc sỡ sắc màu bên cạnh cho hắn: “Người tốt tặng cho ngươi, lúc nào chán thì tìm Nguyên Bảo cùng chơi.”
“Nha!” Đông Lai reo lên kinh ngạc, cầm quả cầu nhìn trái nhìn phải yêu thích không buông tay, cười đến không thấy mắt đâu.
Hai người đang chuẩn bị đi, bên trái đột nhiên có người lao tới, đưa tay kéo lấy cánh tay Đường Đường, từ hàm răng nghiến ra một câu: “Oắt con! Rốt cuộc bắt được ngươi! Mau giao đồ đã trộm ra đây!”
Ân? Đường Đường nhìn người trước mắt, đầy mặt khó hiểu: “Đại ca, ngươi nhận lầm người.”
“Ta không nhận lầm! Chính là thằng oắt ngươi! Hóa thành tro ta vẫn nhận ra! Mau giao ra đây, không thì đừng trách ta không khách khí!”
Đường Đường đau đầu, rút cánh tay ra, lời lẽ sâu xa: “Đại ca, ngươi nhìn cho rõ! Ta không biết ngươi! Ngươi nhận lầm người!”
“Ít nói nhảm! Xem chiêu!” Nói xong liền nâng chưởng.
“Này!” Đường Đường một tay kéo Đông Lai đã ngốc sững ra phía sau, nâng tay chắn một chưởng kia, “Ngươi có bệnh à!”
Người nọ không thèm nói gì, chuẩn bị tung chưởng thứ hai.
“Đứng ra xa một chút!” Đường Đường vội vàng nhanh chóng đẩy Đông Lai ra, giật người tránh thoát công kích của người nọ.
Người nọ hơi hơi sửng sốt một chút, quát một tiếng lại xuất chưởng, so với một chiêu vừa rồi thêm vài phần khí thế sắc bén.
Đường Đường nhìn mà kinh hãi, thấy chưởng kia đã gần ngay trước mặt, đột nhiên nghiêng người dùng lực đón lấy cổ tay hắn vặn ngược lại, nhân lúc người nọ xoay người, Đường Đường nhân cơ hội nhấc chân đá vào khuỷu gối hắn, một chiêu
cầm nã (*) khống chế đối phương.
(*) Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình. Thường là chiêu cảnh sát bắt giữ và khống chế trộm.
Đường Đường đang muốn đặt câu hỏi với hắn, trước mắt đột nhiên hoa lên, đợi khi thấy rõ, người bị khống chế trong tay đã thoát khỏi sự khống chế của hắn ngã ra đất, trên người thêm một vòng xích bạc. Sợi xích lóng lánh ánh bạc kia trong phút chốc đã được thu về, bay vào trong tay áo một thanh sam nam tử. Nam tử kia tiến lên hai bước đá một cú lên người trên mặt đất: “Đồ không có mắt từ đâu đến! Ngay cả Vân Tứ công tử cũng không biết!”
Đường Đường nghi hoặc liếc mắt nhìn nam tử một cái.
Người trên đất vội vàng đứng lên, chảy nước mắt gào khóc nói xin lỗi với Đường Đường. Nam tử đứng một bên thanh âm lạnh lùng nói: “Tên chó má, còn không biến sẽ lấy đầu ngươi!”
Người nọ chạy biến.
Thanh sam nam tử khuôn mặt mỉm cười đi về phía Đường Đường, chắp tay nói: “Vân Tứ công tử, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
“Tại hạ là Đồng Thông đệ tử của Thanh Y phái, nhận lệnh thầy nhà đến đây làm việc. Không ngờ lại trùng hợp như vậy gặp được tứ công tử ở đây, thật sự là may mắn cùng cực.” Người nọ đầy mặt nhiệt tình nói, “Thầy nhà và Lưu Vân công tử từng có duyên gặp gỡ mấy lần, vẫn luôn kính nể có thừa đối với tu vi của Lưu Vân công tử. Hôm nay gặp lại, hai phái chúng ta cũng coi như là có duyên phận, hẹn gặp không bằng bất ngờ gặp, Vân Tứ công tử nếu không ngại, có thể cùng tại hạ đến Tiên Túy các bên kia uống một chén hay không?”
Đường Đường bị lời nói lòng vòng này của hắn quấy cho choáng đầu, thở dài nói: “Uống rượu nha, sau này còn có cơ hội. Huynh đài nếu không ngại, ta xin đi trước đuổi theo người nọ.”
Sắc mặt nam tử khẽ biến.
Đường Đường tiếp tục thở dài: “Huynh đài có điều không biết a, ta là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về, từ nhỏ đã thất lạc người nhà. Ta còn có một đứa đệ đệ song sinh, vẫn luôn đi tìm tung tích nó. Vừa rồi người nọ nói ta trộm đồ của hắn, nhưng mà ta không trộm a… Ta nghĩ, có lẽ phải là người nào có ngoại hình giống ta như đúc. Vậy chắc chắn có thể là đệ đệ ruột thịt của ta a!” Vừa nói vừa lau khóe mắt khô cong, “Không thể tưởng tượng được nó đã lưu lạc đến độ ăn cắp mà sống, nếu ta không tìm thấy nó, thẹn với tổ tông a!”
Sắc mặt nam tử đã là cực kỳ khó nhìn, dậm chân nói: “Vừa rồi thực sự không nên để cho người nọ chạy trốn, đúng là tại hạ suy xét không chu toàn.”
Ủa? Không phải do ngươi cố ý thả đi à? Đường Đường lại thở dài một hơi: “Mà thôi mà thôi, người đã đi xa rồi, hôm nay đành vậy. Nếu đệ đệ ta từng xuất hiện ở đây, ta chung quy sẽ nghĩ được biện pháp tìm ra nó. Dù sao cũng đã tìm nhiều năm như vậy, không cần phải gấp gáp nhất thời. Đúng rồi, ta phải về trước khi trời tối, không thì sư phụ sẽ ra sức đánh ta một trận. Ngươi xem hôm nay…”
“Thế thì… tại hạ không giữ Vân Tứ công tử nữa. Ngày khác nhất định sẽ đến cửa tạ tội!” Nam tử chắp tay nói.
“Ấy ấy, huynh đài quá lời rồi! Ta đi đây! Bái bai…” Đường Đường kéo Đông Lai xoay người đi.
Nam tử phía sau sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Bên cạnh có người đi ra, khom lưng nói: “Có cần thuộc hạ sắp đặt một lần nữa hay không?”
“Không cần!” Nam tử vẫy tay nói, “Người này nói chuyện như thật như giả, khó đối phó, trước đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lỡ như chọc giận Lưu Vân công tử, chỉ sợ không có trái ngon ăn.”
“Tứ công tử, ngươi thật sự có một đồ đệ à?” Đông Lai một bên hỏi một bên cúi đầu thưởng thức quả cầu lông gà.
“Đúng vậy!” Đường Đường thuận miệng đáp.
“Vậy các ngươi thất lạc từ khi nào?”
“Chắc tầm sáu bảy tuổi.”
“Các ngươi tình cảm có tốt không?”
“Cũng tàm tạm, suốt ngày đánh nhau, nhưng hắn không bao giờ đánh lại ta.”
“Tứ công tử ngươi thật lợi hại!”
…
Đông Lai làm bé ngoan hiếu kỳ suốt cả quãng đường, đợi đến khi hai người trờ về y cốc đã là thời gian lên đèn.
Đường Đường đặt hai bầu rượu lên bàn, Vân Đại, Vân Nhị lập tức vui sướng mở nắp bình, sau đó mỗi người lĩnh một bầu rượu của mình về phòng. Vân Tam nghe nói tranh chữ được giữ lại cho hắn, cũng vô cùng cao hứng, vỗ tay bảo ngày mai sẽ xuất cốc đi mua tranh ngay. Mấy người vô cùng náo nhiệt đi ăn cơm chiều. Đường Đường đột nhiên nghĩ: Sư phụ sẽ vì cái gì mà vui vẻ nhỉ?
Buổi tối lúc luyện công, Đường Đường hỏi: “Sư phụ vì sao không ăn cơm với chúng ta?”
Lưu Vân hừ lạnh một tiếng: “Lúc luyện công không được nói!”
“Đứng trung bình tấn vì sao không thể nói chuyện? Đứng trung bình tấn là dùng chân đứng, cũng không phải dùng miệng…” Đang nói hăng say, đột nhiên chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Vân, âm lượng nhất thời nhỏ xuống, cuối cùng hóa thành liếng lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu, “Ăn tối một mình buồn tẻ biết bao a…”
Người luyện võ đều là tai thính mắt tinh, sắc mặt Lưu Vân khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía hắn quả thực như hận không thể bịt miệng hắn lại: “Đứng trung bình tấn phải đề khí!”
Đường Đường ngoan ngoãn ngậm miệng không lên tiếng.
Vầng trăng khuyết dần dần đi về phía Tây, trên trán Đường Đường đã chảy mồ hôi tí tách, bắp chân liên tục co rút, cả người đã mệt đến trạng thái nửa hôn mê, thế nhưng vẫn cắn chặt răng cố chống.
Dưới ánh trăng tranh tối tranh sáng, Lưu Vân
trưởng thân ngọc lập (*) đứng đối diện với rừng trúc, đôi mắt bị mồ hôi che mờ của Đường Đường nhìn sang, chỉ thấy giữa màu xanh thẫm nặng nề điểm xuyết một màu trắng như tuyết, trong bóng đêm có vẻ đặc biệt thanh lãnh.
(*) cao ráo như ngọc, tương đương với câu “ngọc thụ lâm phong”
“Hôm nay xuất môn, có gặp được chuyện gì không?”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện làm Đường Đường hoảng hốt một lúc mới hiểu ra đây là sư phụ đang hỏi hắn.
“Sao không nói lời nào?” Lưu Vân xoay người nhìn hắn.
Hắn nháy mắt mấy cái, mặt đầy vô tội, đưa tay lên miệng làm động tác khâu chỉ.
Lưu Vân mặt bình tĩnh nói: “Cho phép ngươi mở miệng!”
“Vừa rồi còn nói đứng trung bình tấn không được nói chuyện…” Đường Đường mặt đầy ấm ức, ngay sau đó đột nhiên sợ run cả người, biết sư phụ lại dùng loại ánh mắt này ghim hắn, vội vàng hai năm rõ mười khai hết chuyện gặp được, đương nhiên là lược bớt một ít nội dung bản thân nói hươu nói vượn.
Hắn vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt sư phụ, phát hiện cũng không có gì khác thường, trong lòng suy đoán chắc mấy chuyện mạc danh kỳ diệu này đều nằm trong dự kiến của hắn.
Lưu Vân thản nhiên nói: “Chuyện như vậy về sau còn có thể xuất hiện, chỉ là khác người, khác thủ đoạn mà thôi. Họ cũng không dám thực sự làm gì với ngươi, ngươi chỉ cần chu toàn một chút với họ rồi tách ra đúng lúc là được.”
“Chu toàn a? Đây là sở trường của ta!” Đường Đường vui tươi hớn hở gật đầu, kết quả người vừa thả lỏng, chân đột nhiên không chống đỡ được, dập mông xuống đất.
Hắn đáng thương hề hề ngẩng đầu: “Sư phụ, ta sai rồi.”
“Thôi, hôm nay luyện đến đây thôi. Ngươi đứng lên đi.”
“Dạ!” Đường Đường thống thống khoái khoái vâng dạ, lại chậm rãi lồm cồm bò dậy, lúc đứng lên mới thấy bắp chân run không ngừng.
Hắn mặt mày tái nhợt vươn tay vào trong ngực lục lục lọi lọi nửa ngày mới móc được chiếc ban chỉ kia ra: “Sư phụ, tặng cho ngươi.”
Lưu Vân nghi hoặc đón lấy lật qua lật lại trong tay nhìn một lần, nhíu mày nói: “Ta không dùng cung tên, cần thứ này làm gì?”
A? Đường Đường nháy mắt mấy cái: “Liên quan gì đến cung tên?”
“Ta từng thấy Liên lão bảo chủ mang trên tay, đây là đồ dùng để bảo vệ ngón tay khi kéo cung bắn tên gì đó, ngươi nói liên quan gì đến cung tên là sao?”
Sư phụ, ngươi không thể coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú a!
“Sư phụ, ngươi không cảm thấy làm một lão đại, đeo cái ban chỉ này sẽ đặc biệt có khi thế ư?”
“Lão đại?” Biến hóa biểu cảm của Lưu Vân bắt đầu chạy theo hướng không hiểu ra sao.
“Ừm… Là như thế này!” Đường Đường cầm lấy nhẫn đeo lên ngón cái mình, mặc dù hơi lớn chút, nhưng cũng không trở ngại đến hắn biểu diễn. Hắn đeo xong làm ra một động tác tay uống một tách trà có nắp đậy, biểu cảm dị thường sinh động, “Sư phụ ngươi xem, có phải rất có khí phái hay không?”
Lưu Vân mặt đầy khó hiểu nhìn hắn.
Đường Đường nâng miệng cười với hắn, đột nhiên kéo tay hắn qua.
Ngón tay Lưu Vân khẽ run, theo bản năng bài xích việc tứ chi tiếp xúc như vậy, nhíu mày đang muốn rút tay lại, lại thấy Đường Đường cực kỳ nhanh nhẹn đeo ban chỉ lên ngón tay cái của hắn.
Lưu Vân nhìn ánh trăng phản chiếu trong mắt hắn, sáng ngời trong trẻo, vẻ mặt bừng bừng hưng phấn, phá lệ nhịn xúc động hất tay ra xuống, để hắn nắm ngón tay giơ lên trước mặt mình, cực kỳ vui vẻ trưng bày cho hắn xem: “Rồi! Thế nào?”
Dưới ánh trăng, ngón tay Lưu Vân có vẻ trắng trong sáng ngời, lại được ban chỉ đẹp đẽ thủy nhuận tô điểm, bóng mịn trôi chảy, tựa như một khối Dương Chi Bạch Ngọc (3) đẹp nhất.
Đường Đường nhìn đến sững sờ, thì thào lầm bẩm: “Thì ra đeo ban chỉ còn có hiệu quả như vậy…”
Lưu Vân nhìn hắn một cái: “Hiệu quả như nào?”
“Dễ nhìn a!” Đường Đường cúi đầu sờ sờ gáy, không hiểu sao lại thấy chột dạ.
Lưu Vân khoát tay ra sau, thản nhiên nói: “Được rồi, ta nhận. Ngươi về đi.”
Đường Đường thấy hắn nhận, nhất thời cười đến nở hoa, đang lúc vui tươi hớn hở chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện ban ngày, ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, những người đó vì sao muốn tìm ta làm phiền?”
“Quả hồng mềm dễ bóp, ngươi là đệ tử nhỏ nhất của ta, họ không tìm ngươi thì tìm ai?”
Sư phụ người nói chuyện quá độc ác! Vấn đề này từ mấu chốt là “vì sao”, không phải “ta” a!
Người nào đó bị gọi là quả hồng mềm ngực đau kéo thân tàn về phòng.
Tắm rửa xong, Đường Đường thấy Đông Lai đang ôm quần áo hắn thay ra cho vào trong cậu chuẩn bị bê đi, vội vàng đạp giày loẹt quẹt chạy đến giữ người lại, giật lấy bộ bạch y kia của sư phụ ôm vào trong ngực.
“Tứ công tử, ngươi định làm gì vậy?” Đông Lai khó hiểu nhìn hắn.
“A…” Đường Đường sửng sốt, đúng rồi, hắn định làm gì a? Ngây người trong chốc lát, đưa tay sờ sờ lên quần áo, mới đưa lại cho Đông Lai: “Y phục của sư phụ phải giặt riêng, giặt xong phơi khô rồi gấp cẩn thận.”
Thấy Đông Lai gật đầu, lúc này mới yên tâm về lại giường, người còn chưa kịp nằm xuống lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề, kéo Đông Lai hỏi: “Có phải sư phụ rất không thích cười hay không?”
“Ân.” Đông Lai gật gật đầu, “Chưa từng có ai thấy hắn cười cả.”
Đường Đường sửng sốt: “… Vì sao a?”
“Không biết a, công tử vẫn luôn như vậy.”
Đường Đường nằm về trên giường, đầy mặt phiền não nhéo nhéo cằm: “Thế nên dù cho hắn cao hứng hay mất hứng cũng đều không nhận ra được…” Cũng không biết chiếc ban chỉ kia hắn có thích hay không, một chút biểu hiện cũng không có. Ầy… Tại sao mình lại gặp được một sư phụ nếu không tức giận thì là mặt than như vậy nhỉ…
————————————————–
(1) Phỉ thúy ban chỉ:
Ban chỉ là một dụng cụ bảo vệ tay, đeo trên ngón cái, dùng để giữ chặt dây cung. Đồng thời, trong khi bắn tên, cũng có thể phòng ngừa dây cung bật lại làm ngón tay bị thương. (theo Baidu)
Nói đơn giản thì là nhẫn =)) Chưa gì đã mua nhẫn cho người ta rồi, ngoan quá Ọ_Ọ
(2) Cầu lông gà:
Không biết dùng từ có đúng không, nó chính là cầu để đá bình thường thôi.
(3) Dương Chi Bạch Ngọc: loại ngọc trắng hơi trong suốt