Sự tình Tứ công tử dọn đến ở cùng Công tử, Tứ công tử cũng không có chuẩn bị phòng riêng, mà là trực tiếp ngủ cùng giường với Công tử, chuyện này rất nhanh liền lan truyền trong toàn bộ y cốc.

Mọi người đầu tiên giống như là bị sét đánh ngang tai, chấn động mãnh liệt, ngay sau đó liền truyền đến một trận giương nanh múa vuốt xì xào bàn tán, bát quái đến mức miệng đắng lưỡi khô mới thỏa mãn, uống một ngụm trà rồi rời đi.

Thật ngạc nhiên! Công tử tính tình đại biến từ sau khi Tứ công tử tỉnh lại. Ngươi đã khi nào chính mắt trông thấy Công tử thức suốt ngày đêm để trông nôm một người? Ta đây một đôi hỏa nhãn kim tinh sớm đã nhận thấy có điểm mờ ám, còn cần ngươi nói sao!

Cứ như vậy từng người lại từng người đem tin tức truyền đi, cứ như vậy đem người truyền tin ra chế giễu một phen, quay đầu lại tóm lấy một người khác kề tai thì thầm: Ai ai ngươi biết không? Tứ công tử như vậy như vậy... Công tử như vậy như vậy... Nói xong rồi lại bị người kế tiếp một cước đá văng, lại không cam lòng mà chạy đến phòng bếp lôi Đại Tiểu Phúc ra ngoài.

Đại Tiểu Phúc chỉ trong một đêm liền trở thành người đáng tin cậy, lưng đặc biệt vươn thẳng, đồng thời biểu lộ một chút khinh miệt mà cười môt tiếng: Phục ma đại hội lần này tới lui cũng hết một tháng, chuyện có thể nói cũng rất nhiều a. Muốn nghe a? Cầm bạc tới!"

Đại Tiểu Phúc ra một chiêu này, há miệng một cái, bạc đã tới tay, đảo mắt liền kiếm được không ít, đến ban đêm ngủ cũng cười sung sướng đến mức giật mình tỉnh lại. ( -_-|||)

Liễu Quân mặc dù không quản chuyện ngoài thân, thế nhưng y cũng không phải kẻ ngốc, từ sau khi Đường Đường dọn tới, người xung quanh liền bắt đầu trở nên kì quái, nào có thể không đoán ra được? Hắn nếu quan tâm những lời hồ ngôn loạn ngữ này, cũng sẽ không thẳng thắn mà đem người trực tiếp kéo qua như vậy.

Vả lại, mọi người bát quái thì bát quái, thế nhưng cũng không dám đồn bậy bạ, tin tức từ người đầu tiên truyền đến người cuối cùng, một chữ cũng đều không đổi, gà chính là gà, vịt chính là vịt, không có cái gan bịa đặt để đem gà biến thành chó, vịt biến thành trâu, cho dù cho hắn một cái lá gan lớn hắn cũng không dám bịa đặt nửa câu.

Đường Đường chính là được Đông Lai cho biết chuyện này, người phía dưới đang thảo luận cái gì, Đông Lai một chữ cũng không sót mà kể lại cho hắn, mặc dù không có nghe nội dung đồn đại bậy bạ, có thể thêm mắm dặm muối liền so với chuyện cổ tích còn muốn xuất sắc hơn, nghe xong cười đến đắc ý. Hắn thấy sư phụ không có vẻ gì là tức giận, không kiềm được lại càng vui vẻ.

Y cốc náo nhiệt hơn so với thường ngày, cũng không có mấy người để ý đến Tạ Lan Chỉ.

Tạ Lan Chỉ thần kinh vận động kém lạ thường, bên kia Vân Tam chỉ mất thời gian uống nửa chung trà liền học được, còn hắn được Đường Đường nắm tay mà dạy suốt hai ngày, thế mà nửa bước cũng không di chuyển được, trượt một cái liền ngã chỏng gọng, cuối cùng chỉ học được đứng trên giày trượt băng, nói là đứng hóng gió cái gì đó, đem Đường Đường chọc tức, đang là mùa đông mà lỗ mũi cũng muốn phun ra lửa.

Tạ Lan Chỉ cuối cùng cũng là nghẹn ngào mà để cho tỷ tỷ nhà mình kéo về, trước khi về còn kéo Đường Đường không ngừng lải nhải: "Chờ đến đầu mùa xuân ta nhất định phải học bơi lội, chờ ta học được ngươi nhất định phải mang ta trở về! Cuộc sống ở nhà quyền quý thật phức tạp a, ta không muốn sống cuộc đời như thế a! Ta là văn nghệ thanh niên a, ta còn phải trở về hiện đại học cho xong hai năm đại học còn lại, ta còn phải mở triển lãm tranh sơn dầu, ta sao có thể để tuổi thanh xuân hao phí mà ở lại nơi này a..."

Đường Đường vỗ vỗ vai hắn: "Cái gì cũng đừng nói, ngươi ngay cả trượt băng cũng không học được, cũng không biết bơi lội sẽ học thành cái dạng gì. Vạn nhất ngươi trời sinh chính là một con vịt cạn, có nói nhiều hơn đi nữa cũng chỉ là mây bay. Ta nói có cho ngươi cả thiên hạ ngươi cũng chỉ xem như là một tờ chi phiếu trống!"

Tạ Lan Chỉ run rẩy bỏ cây quạt xuống, ngửa mặt một góc bốn mươi lăm độ mà nhìn lên trời, lệ rơi đầy mặt mà hát: ".........gió bắc thổi ~~ bông tuyết rơi ~~"

Đường Đường bị hắn gào đến nhức đầu, đem hắn một chưởng đánh bay.

Tạ Lan Chỉ lại chạy trở về mà tiếp tục đeo bám hắn, trưng ra khuôn mặt đầy u oán: Ngươi làm sao lại đối với ta không có kiên nhẫn như vậy chứ? Ngươi từ lúc nào lại vô nhân tính, không đúng, ngươi chính là đồ vô nhân tính a! Ngươi có sư phụ liền quên huynh đệ! Ngươi đây không phải là kẻ thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết sao..."

Đường Đường bị hắn nói đến mặt cũng nóng lên, không được tự nhiên mà đem hắn một cước đá văng: "Cho ngươi nói bậy nói bạ!"

Tạ Lan Chỉ lại bám hắn, nắm vai hắn rồi chọt chọt khuôn mặt đỏ như nung của hắn, đem thanh âm đè thấp đến cực hạn: "Ai ai, ngươi cùng sư phụ ngươi tiến triển đến mức nào rồi?"

Đường Đường bị hắn hỏi đến mức nghẹn một cái gió lạnh, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình, quay sang trợn to mắt mà nhìn Tạ Lan Chỉ: "Cái...Cái gì...Một bước kia?"

""Hắc hắc... Giả bộ cái gì mà giả bộ?" Tạ Lan Chỉ ném luôn cái vỏ bọc thanh niên văn nghệ, cười đặc biệt thô bỉ, "Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta rất thuần khiết mà hỏi ngươi lúc kết bái thiên địa sao? Hai ngươi đều là đàn ông, lại không thể kết hôn, ta dĩ nhiên hỏi chính là tiến triển thực tế..."

Đường Đường đột nhiên sững sờ, phía sau Tạ Lan Chỉ nói cái gì hắn đều không nghe được, trong đầu chỉ còn lại một câu nói: Hai ngươi đều là đàn ông, lại không thể kết hôn...

Tạ Lan Chỉ phát hiện thần sắc hắn không được đúng lắm, nắm tay đưa đến trước mặt hắn quơ quơ, thấy hai con ngươi hắn không động đậy chút nào, không khỏi sốt ruột: "A lô! Sẽ không phải là lại bị ác linh bám vào người chứ? Tỉnh lại đi tỉnh lại đi!"

Đường Đường bị hắn lắc hồn phách trở về vị trí cũ, trợn mắt nhìn dãy núi nối liền nhau phía xa một lúc mới hồi thần, ánh mắt xoay chuyển một hồi, tìm được cái sơn động lúc mới tới kia, nhìn chằm chằm cửa hang một lúc lâu, ưu tư suy sụp.

Tạ Lan Chỉ bị hắn làm cho bối rối: "Ngươi không có sao chứ? Ta chỉ tùy hỏi một chút, kịch liệt phản ứng cũng nên là xấu hổ cái gì mới đúng a, sao lại hồn bay phách lạc như thế là có ý gì? Sẽ không phải là bị vấn đề kia hù dọa chứ? Thế nào? Sư phụ ngươi rất cầm thú?"

Đường Đường trong mắt đang tràn đầy u buồn trong nháy mắt lại bị Tạ Lan Chỉ làm cho tan thành mây khói, thẹn quá hóa giận mà quật hắn xuống đất, đưa tay nắm cổ hắn mà hung hăng nói: "Nói bậy nói bạ nữa ta liền đem ngươi nhét vào dưới đất cho đóng băng đi! Đến đầu mùa xuân ta lại đem ngươi moi ra!"

Tạ Lan Chỉ bị dọa sợ run một cái, ủy ủy khuất khuất nói: "Thật là dữ...Người ta quan tâm ngươi như vậy..."

Đường Đường hừ hừ buông lỏng tay, hôm nay không có mặc áo hồ cừu mà sư phụ cho hắn, liền không chút nào thương tiếc quần áo đang mặc trên người, đặt mông ngồi lên trên băng, nhẹ nhàng đá hắn một cước: "Ngươi nói ta làm sao lại thành gay chứ? Kết hôn không được thì cũng nhịn, địa phương quỷ quái này ngay cả mua chiếc nhẫn kim cương an ủi mình một chút cũng không được!"

Tạ Lan Chỉ khó khăn bò dậy: "Nếu không ta vẽ cho các ngươi mỗi người một cá..." Lời còn chưa dứt lần nữa bị đánh bay.

Cùng đêm hôm đó, Đường Đường một bên phỉ nhổ chính mình càng ngày càng tham lam, một bên không khống chế được mà suy nghĩ lung tung, kết quả là một đêm mộng mị, ngủ một chút cũng không yên ổn.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng, Liễu Quân thấy hắn vùi ở trong ngực mình, chân mày nhăn thành một đoàn như gò núi nhỏ, không kìm được cũng nhíu mày theo, đưa tay để trên mi tâm hắn nhẹ nhàng xoa xoa, nửa ngày cũng không làm cho nó bằng phẳng lại, lại không đành lòng đánh thức hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt chờ hắn tỉnh lại.

Đường Đường từ trước đến nay ưu tư luôn luôn biểu lộ ra ngoài, cao hứng hay không cũng đều viết rõ trên mặt, Liễu Quân tối hôm qua liền phát hiện hắn không được bình thường, hỏi hồi lâu cũng không có hỏi ra nguyên do, cứ thế nhìn hắn bế tắc.

Đường Đường ở trong mộng một mảnh hỗn độn, đến cuối cùng mới có một bóng dáng hiện ra rõ ràng, là mẹ. Hắn đang ở trong phòng vệ sinh đánh răng, vừa nhấc mắt chỉ thấy bộ dáng mẹ vừa thương tâm vừa tức giận. Mẹ ở phía sau một bên đuổi một bên mắng: "Ngươi cái hỗn tiểu tử! Bà bị ngươi làm tức chết! Trở về còn mang theo một gã đàn ông làm con dâu của ta! Có bản lĩnh các ngươi liền đi lãnh một cái giấy hôn thú cho bà nhìn một chút a! Các ngươi lãnh được, bà liền nhận!"

Đường Đường bị khí thế của mẹ dọa đến, bình thường bị mắng một câu vẫn có thể bình tĩnh đáp trả mười câu, lúc này lại nửa chữ cũng không thể phun ra, chỉ biết ủy khuất mở cửa liều mạng mà xông ra ngoài, chạy hai bước mới phát hiện thấy không đúng, vừa cúi đầu nhìn thấy thang lầu, dưới chân không còn một bậc nào, cả người liền rơi xuống.

"A!" Đường Đường bị cảm giác rơi xuống làm tỉnh, thiếu chút nữa liền từ trên giường bật dậy, một giây kế tiếp lại bị ôm chặt kéo nằm lại trên giường.

"Làm sao vậy?" Liễu Quân sờ sờ cái cổ và khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn.

Đường Đường thở hổn hển hai cái mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay sau đó liền thấy con ngươi đen nhánh của sư phụ ở trước mắt, bên trong viết đầy lo âu.

"Cuối cùng là làm sao vậy?" Liễu Quân lại hỏi một lần.

Đường Đường mới vừa rồi còn là một bộ dáng chưa hoàn hồn, chớp mắt liền cong mi mắt mỉm cười: "Sư phụ!"

Liễu Quân bị nụ cười của hắn làm cho chói mắt, nhất thời quên mất mình muốn hỏi cái gì, vùi đầu liền mút lấy môi hắn mà hôn.

Đường Đường còn chưa kịp thanh tỉnh hoàn toàn lại nhanh chóng thất thần, trong lồng ngực bịch bịch nhảy đến lợi hại, trong miệng mỗi một tấc mềm mại bị đụng chạm cũng có thể kích thích mãnh liệt run rẩy, cái gì suy nghĩ bậy bạ đều bị bỏ quên mất.

Chờ đến khi hai người thở hổn hển tách ra, Đường Đường đã hoàn toàn không tìm thấy những tâm tình hỗn loạn kia, tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng, cười ngây ngô mà ngồi dậy.

Liễu Quân nhìn hắn cười đến mắt cũng cong cong, cổ họng căng thẳng, cố nén xung động muốn tiếp tục hôn, bóp bóp bả vai hắn một hồi mới chậm rãi nói: "Gặp ác mộng?"

Đường Đường tiếp tục cười: "Nằm mơ thấy mẹ ta."

"Nhớ nàng?"

"Ân." Đường Đường gật đầu một cái, một lát sau đột nhiên giương mắt nhìn hắn, "Sư phụ..."

"Hửm?"

Đường Đường một hồi muốn nói lại thôi, khẽ cắn răng đột nhiên từ trên giường nhảy lên, nhảy xuống chạy đến trước ngăn tủ, mở tủ ra ôm lấy cái hộp bằng gỗ tử đàn lại nhanh chóng vọt trở về trong chăn.

Liễu Quân bị động tĩnh của hắn làm cho sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng kéo chăn đem hắn che kín.

Đường Đường nở một nụ cười thật tươi, nằm sấp ở trên giường đem hộp mở ra, lấy ra cái ban chỉ bên trong, ánh mắt liếc qua hướng sư phụ: "Sư phụ, ngươi có phải hay không không thích cái này? Ta cũng không thấy ngươi đeo qua..."

Liễu Quân đem ban chỉ cầm lấy, nghiêm túc sờ một hồi, tầm mắt chuyển hướng sang trên mặt Đường Đường, giọng hơi có chút khàn khàn: "Thích. Chẳng qua là tay cầm kiếm đeo cũng không tiện, dễ dàng làm rơi mất."

"Nga!" Đường Đường cười gật đầu một cái, đem ban chỉ đoạt lại lần nữa bỏ vào trong hộp, vừa mới chuẩn bị khép lại, đột nhiên ánh mắt lóe lên, lần nữa hưng phấn.

Liễu Quân thấy hắn đột ngột trở nên cao hứng, ngồi dậy ôm chầm lấy hắn lại hôn một cái, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo.

Đường Đường nuốt ngụm nước miếng trấn định một chút, ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục hưng phấn.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, Liễu Quân lấy cây trâm phỉ thúy, bị Đường Đường đè lại một cái: "Hắc hắc, sư phụ chờ một chút!" Vừa nói liền không đợi hắn nghi ngờ hỏi liền bắt đầu ở trong phòng lục tung, giằng co hồi lâu cuối cùng đem nửa người từ trong rương chui ra.

Liễu Quân thấy hắn thần bí hề hề mà siết chặt nắm tay, không khỏi tò mò: "Ngươi đang tìm cái gì?"

"Sư phụ ngươi tới ngồi!" Đường Đường đem y kéo tới mép giường, chính mình đạp giày ra nhảy đến trên giường, ở sau lưng y quỳ xuống rồi ngồi yên, "Sư phụ ngươi nhắm mắt lại."

Liễu Quân trong lòng càng hiếu kỳ hơn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong con ngươi hiện lên một tia nụ cười nhàn nhạt, quay đầu đem mắt nhắm lại: " Được."

Đường Đường bị ý cười của y làm chói mắt,, thật lâu mới lấy lại tinh thần, đem đầu qua dò xét, ngón tay đưa đến trước mặt y quơ quơ, đột nhiên bị bắt lại: "Yên tâm, ta không mở mắt."

"Hắc hắc..." Đường Đường nắm tay thu hồi, lén lén lút lút đem hộp gỗ tử đàn mở ra, lấy ra ban chỉ, đem dây đỏ mới vừa rồi giấu trong bàn tay xỏ vào, không tiếng động mà khẽ run lên, trong lòng hồi hộp.

"Sư phụ chớ mở mắt a!"

" Được."

Đường Đường rạo rực đem dây đỏ cố định ban chỉ thật tốt, sau đó lại đi vòng qua trước người sư phụ, quỳ thẳng người, nhất thời lại khẩn trương cùng kích động, thấy sau lưng sư phụ là một thác tóc đen bóng, cảm thấy chọn sư phụ làm vợ là việc thiên kinh địa nghĩa*, cô nương nào so ra cũng kém hơn.

*thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, không thay đổi được.

Trên tay dừng một chút, âm thầm cho mình cổ động, thật giống như khi đeo sợi dây này lên, sư phụ liền thật sự trở thành vợ hắn, thế nhưng dù sao cũng là chính hắn tự chủ trương, cũng không biết sư phụ rốt cuộc có thích đeo hay không, trong lòng thấp thỏm bất an, cho đến khi chính mình sắp thở không thông mới đưa sợi giây vòng qua phía sau cổ sư phụ.

Liễu quân nhất thời cảm giác được trên cổ có một mảnh nhỏ thứ gì đó ôn nhuận cùng lạnh lẽo, trong lòng động một cái, đột nhiên liền nghĩ đến ban chỉ kia, ngay sau đó liền cảm giác được sau lưng tóc bị dè dặt vén lên, tiếp lại là một trận xột xoạt trên cổ.

Đường Đường nín thở liễm khí, ánh mắt trừng so với ban chỉ còn muốn lớn hơn, cảm giác mình đặc biệt cũng đổ mồ hôi, run rẩy đem giây đỏ cột nút, làm xong lại phát hiện mình khẩn trương hơn, căn bản không dám để cho sư phụ mở mắt ra.

Liễu Quân vừa muốn đưa tay đến trên cổ sờ một cái liền nghe được tiếng kêu kinh hoảng sau lưng: " Chờ một chút!"

Vừa muốn rút tay về, lại nghe phía sau thở hổn hển nói: "Sư phụ... Ngươi... Mở... Mở mắt đi..."

Liễu Quân đem hai mắt mở ra, lại không có trước tiên soi gương, mà là quay đầu nhìn Đường Đường, thấy hắn vẻ mặt hướng mình cười, đưa tay đem mồ hôi trên chóp mũi hắn lau sạch, thấp giọng nói: "Ta rất thích."

Đường Đường ánh mắt sáng lên, rũ xuống mí mắt mà đứng lên: "Ngươi đều không nhìn một chút..."

"Là ban chỉ."

Đường Đường nhất thời cười tươi như hoa, hung hăng gật đầu một cái nhảy xuống giường đem gương đồng trên bàn đem tới: "Sư phụ ngươi nhìn!"

Liễu Quân mới vừa nhìn một cái hắn lại nhanh chóng đem gương đồng thả lại trên bàn, rất sợ y nhìn lâu sẽ không thích, sợ y gỡ xuống.

Liễu Quân đem hắn kéo đến bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ trên cổ một cái, ánh mắt cùng ban chỉ đều sáng lấp lánh, "Biện pháp này ngược lại rất tốt, ngươi là như thế nào nghĩ tới?"

"Đột nhiên liền nghĩ đến, coi như dây chuyền bái..." Đường Đường gãi gãi trán che dấu thần sắc không được tự nhiên, "Quê hương chúng ta đại đa số người cũng sẽ cho... Vợ... Đưa dây chuyền!"

"Cái gì vợ?"

Đường Đường xoay người đắp chăn, dị thường chịu khó mà giải thích: "Chính là ý tứ gọi sư phụ!"

Liễu Quân đem hắn kéo tới: "Nói thật."

Đường Đường biểu tình đặc biệt nghiêm túc: "Chính là ý tứ gọi sư phụ!" Ta không có nói láo, sư phụ của ta tương đương với vợ ta, hắc hắc..

Liễu Quân đứng lên, nhẹ bóp quai hàm hắn: "Mặt đỏ rần, nói thật."

Đường Đường nhất thời hóa đá, vịt chết còn mạnh miệng: "Chính là ý tứ gọi sư phụ a!"

Liễu Quân cúi đầu xuống ở trên môi hắn hôn một cái: "Ta có thể hỏi Tạ Lan Chỉ."

"Tạ Lan Chỉ ngày hôm qua đã đi!"

"Nửa ngày là đuổi kịp."

Đường Đường nóng nảy: "Sư phụ ngươi tại sao lại như vậy!"

Liễu Quân nghiêm túc nhìn hắn: "Nói cho ta."

Đường Đường sững sờ nhìn hắn một hồi, cúi đầu che lại khẩn trương trong mắt, ấp úng nửa ngày mới phát ra âm thanh nhỏ như con muỗi: "Chính là... Cô vợ nhỏ... Nương tử..."

Cánh tay đang nắm lấy hắn của Liễu Quân run lên, trong ngực giống như một cái chuông đồng bị người hung hăng đánh một cái, trong nháy mắt tựa như muốn đem hết nước hồ trong sơn cốc thu hết vào trong con ngươi, rung động một vòng lại một vòng nhộn nhạo.

Đường Đường chờ nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh của y, khẩn trương bị mất mác thay thế, mím môi lên tinh thần, mới vừa mở miệng muốn lật đổ lời nói của chính mình, liền nghe được âm thanh khàn khàn của sư phụ lọt vào trong tai: "Ngươi nói, đều là thật sao?"

Đường Đường sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt bị nâng lên.

Liễu Quân sóng mắt đung đưa, đè nén ưu tư thật sâu vào trong con ngươi: "Ngươi nói, chính là ý muốn nắm tay cả đời?"

Đường Đường kinh ngạc nhìn hắn, theo bản năng gật đầu một cái, ngay sau đó cảm giác trên cánh tay đau xót, không nhịn được nhíu mày một cái, trong lòng lại vui sướng không thôi.

Liễu Quân hô hấp hỗn loạn, nâng tay lên để trên trán hắn, ngón tay dọc theo những đường nét trên mặt hắn mà vuốt ve, trong mắt là nhộn nhạo nóng bỏng trước đây chưa từng có: "Bất luận ta là ai, bất luận ta trước kia làm qua cái gì, ngươi đều nguyện ý?"

Đường Đường trên mặt một tấc lại một tấc nóng lên, ngực đập đến lợi hại, không dám cũng y đối mắt, cảm giác nếu nhìn tiếp nữa cả người cũng sẽ bốc cháy, đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, xoay người gấp chăn.

Liễu Quân trong lòng căng thẳng, đem hắn kéo tới, đè nén hô hấp rũ mắt xuống nhìn hắn, thấp giọng nói: "Chăn không phải để đó cho Nguyên Bảo dọn là được rồi hay sao, chăm chỉ như vậy làm gì?"

Đường Đường hắc hắc cười lên.

"Ngươi nếu thật muốn tìm chuyện làm, liền thay ta đem ban chỉ nhét vào bên trong y phục đi."

Đường Đường "Nga" một tiếng, vui vẻ nâng tay cầm lấy ban chỉ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt của sư phụ, đột nhiên cảm thấy trong lòng bị khiêu khích, nhất thời khẽ run, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, khí tức không yên, thật đúng là không tiền đồ, cuối cùng khẽ cắn răng bình ổn nhịp tim, nhanh chóng đem khối ban chỉ nhét vào trong áo sư phụ.

Liễu Quân ánh mắt thâm một mực rơi vào trên mặt, nhanh chóng bắt bàn tay sắp rút ra kia.

Đường Đường ngay sau đó liền cảm giác được lòng bàn tay của mình dính sát lên da thịt của hắn, ngực kịch liệt phập phồng, hoàn toàn không cách nào khống chế, hốc mắt nóng lên, khô miệng khô lưỡi.

"Tứ Nhi..."

Âm thanh mờ ám lọt vào trong tai, Đường Đường nghe đến chân cũng mềm nhũn, ngay sau đó liền bị ôm eo.

Liễu Quân kêu hắn một tiếng, rốt cuộc không khống chế được, đem hắn đẩy ngã xuống giường, hôn lên môi của hắn, ngay sau đó lại hạ lên mi mắt, lên sống mũi, trên cằm liên tiếp một chuỗi mịn hôn, dọc theo sườn mặt hắn trượt xuống, một mực trượt đến trên cổ.

Hai người nóng bỏng hô hấp quấn quít ở một nơi, Đường Đường trong ngực căng thẳng, không chỗ phát tiết, ngay sau đó liền cảm giác được nơi cổ bị trùng trùng duyện hít một hơi, nhất thời một dòng điện đem hắn đánh cho hồn lìa khỏi xác, lầm bầm từ trong cổ họng tràn ra thanh âm: "Sư phụ..."

Liễu Quân bị hắn thanh âm này câu phải bụng dưới căng thẳng, đột nhiên buông miệng ra, chôn ở cần cổ hắn kịch liệt thở dốc, qua thật lâu mới lần nữa ngẩng đầu lên, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Đường Đường đang thất hồn lạc phách.

Hai người đang nhìn lẫn nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm có vẻ hơi do dự của Nguyên Bảo: "Công tử, Tứ công tử, các ngươi tỉnh chưa? Nhị công tử trở lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play