Đây là đêm đầu tiên Đường Đường ngủ an ổn nhất từ sau khi trở về y cốc, trong mộng cũng cười, tỉnh dậy cũng cười, cả người như sắp phát điên. Vừa mở mắt liền thấy dung nhanh khi ngủ của sư phụ phóng đại ở trước mắt, cảm thấy vị ngọt trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài, ngọt đến răng cũng muốn rụng luôn. ( =))))

Sư phụ cực kỳ ít khi thức dậy sau hắn, hiếm khi thấy được khi y tỉnh dậy sau mình, hắn cũng chỉ có thể len lén nhìn gò má y một chút, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng sư phụ ngủ say ở trước mặt, kích thích hắn trong khoảnh khắc vừa mở mắt liền thấy trong lòng có một đàn cá nhỏ đang tung tăng bơi loạn, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt lăn đến phía đối diện.

Trong phòng ánh sáng vô cùng tốt, đem khuôn mặt tuấn tú của sư phụ chiếu rọi rõ ràng, đường nét khuôn mặt so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều. Đường Đường sợ đánh thức y, hô hấp cũng nhẹ đi, tay chân đều không dám lộn xộn, liền dùng tầm mắt đảo tới đảo lui trên mắt môi người ta mà phác họa.

Đường Đường đây là lần đầu tiên trắng trợn quan sát rõ ràng sư phụ, ngay cả lông mi từng cọng lại từng cọng đếm qua, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong lòng hồi hộp. Mặc dù là tối qua sư phụ không rõ ràng mà dụ hoặc hắn, nhưng cái này một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình kích động của hắn.

Từ nay về sau, sư phụ chính là của ta!

Sư phụ là của ta!!! Hắc hắc hắc...

Đường Đường ở một bên vui vẻ, không cẩn thận cười ra tiếng, đem chính mình cho dọa cho giật mình, vội vàng im bặt, đáng tiếc đã không còn kịp rồi, mới vừa đem miệng khép lại chỉ thấy lông mi đen nhánh của sư phụ khẽ rung động, mi mắt từ từ mở ra, sửng sốt nửa giây mới dần dần khôi phục tỉnh táo.

Đường Đường khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, "Sư phụ sớm!" Vừa dứt lời sau lưng đột nhiên căng thẳng, tiếp theo cả người liền bị kéo qua.

Hắn mở to mắt rồi từ từ hoàn hồn, không biết chính mình có phải hay không nhìn lầm, trong nháy mắt vừa rồi, giữa hai hàng lông mày sư phụ tựa hồ toát ra một chút thần sắc đau lòng cùng ưu tư, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng trong ngực giống như bị người quất vào một cái.

Liễu Quân đem hắn ôm rất chặt, hai mắt nhắm nghiền, cái cằm đặt trên trán hắn nhẹ nhàng cọ cọ hai cái mới buông hắn ra, môi dán trên mí mắt hắn một cái, thấp giọng nói: "Tỉnh bao lâu?"

Đường Đường bị động tác thân mật cùng thanh âm trầm khàn lúc mới ngủ dậy của y câu dẫn gây ra một trận tê dại, trong lòng nóng như mặt trời thiêu đốt, lại cảm thấy ấm áp, toét miệng cười lên: "Sư phụ, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ngươi ngủ say như vậy đâu, ta tỉnh dậy cũng được một lúc rồi."

"Ân, chưa bao giờ ngủ ngon như vậy." Ngón tay Liễu Quân ở trên mặt hắn cà một cái, "Hôm nay không cần ngủ bù."

Đường Đường sửng sốt một chút, ngón tay không nhịn được mà siết chặt: "Sư phụ trước kia cũng ngủ không được ngon?"

Liễu Quân đưa tay đưa đến ngang hông, bắt lại tay hắn nhéo một cái: "Thói quen."

Đường Đường trong ngực có chút bực bội, ngước mắt lên thần tình nghiêm túc nhìn hắn: "Cho nên sư phụ ban ngày ở trên ghế nằm nghỉ ngơi là bởi vì ban đêm không ngủ ngon?"

Liễu Quân đem hắn lần nữa ôm chặt: "Không có gì đáng ngại, sau này sẽ không."

"Này...Sau này..." Đường Đường trên mặt nóng lên, đầu lưỡi lại bắt đầu cà lăm. Ý của sư phụ, không phải là nói, bởi vì có ta ở cùng đi... Có thể hay không tự mình tự luyến?

Đường Đường trừng to mắt hung hăng nuốt nước miếng một cái, cưỡng bách mình trấn định.

Liễu Quân sờ khuôn mặt nóng bỏng của hắn một cái, trong lòng một trận rung động, nhịn không được liền tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái: "Ngươi gọi Đông Lai tới đây chiếu cố ngươi đi, để cho hắn dọn đến đây cũng tốt lắm."

Cái...Cái gì?

Đường Đường trong nháy mắt lạc mất giọng nói, ngực cũng bắt đầu kịch liệt phập phồng: Tỉnh táo! Tĩnh táo! Ổn định! Ổn định!

Má ơi! Tĩnh táo không được ổn định không nổi a! Mới sáng sớm tại sao lại bị kích thích như vậy a! Sư phụ cũng không hỏi ý kiến ta liền trực tiếp tuyên bố ở chung!!! Điều này vốn là ta mỗi ngày đều chờ mong, hoàn toàn không dám đề xuất có được hay không!!!

Đường Đường bị ngạc nhiên cùng mừng rỡ làm cho mắt cũng muốn nổ đom đóm, không kịp ngẫm nghĩ đợi ổn định bình tĩnh lại mà suy tính liền liều mạng gật đầu. Gật một hồi đột nhiên sững sờ một chút, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, nhất thời hối hận không kịp, hận không thể chôn mình vào trong chăn chết ngộp. Gấp như vậy làm cái gì? Dù gì cũng phải giả bộ suy nghĩ một chút a! Thật mất mặt!

Trong vòng mười hai giờ ngắn ngủi liền đem mặt mũi vứt đi nhiều lần như vậy, không còn mặt mũi sống tiếp! Người nào đó khóc không ra nước mắt.

Lúc Đường Đường trở về phân phó cho Đông Lai, chột dạ đến mặt lẫn cổ đều đỏ, ai không biết còn tưởng bọn họ gây gổ.

Đông Lai nghe đến phân phó của hắn, nhất thời khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, đáng thương hề hề mà thút thít: "Tại sao phải chuyển đến bên chỗ Công tử nha? Ta thật là sợ..."

Đường Đường không được tự nhiên cầm sách lên đem mặt che lại: "Hỏi như vậy nhiều làm gì, dù sao ngươi lại không cần hầu hạ sư phụ, vẫn là đi theo ta."

Đông Lai vừa nghe là vẫn được đi theo Tứ công tử, trái tim cũng bình tĩnh lại,nghĩ đến việc đi loanh quanh dưới mí mắt Công tử thật đúng là dọa người a, cuối cùng vẫn là mang bộ mặt đưa đám mà sắp xếp thu dọn đồ đạc đem đi.

Đường Đường vừa thở phào nhẹ nhõm lại thấy Tạ Lan Chỉ nghênh ngang phe phẩy quạt chiếc xếp đi tới, nhất thời mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, vỗ trán một cái rồi nhoài người đến trên bàn giả chết.

Tạ Lan Chỉ đêm khuya thanh vắng luôn một mực chờ hắn trở về đánh bài, chờ đến khi tất cả mọi người giải tán, hắn lại một mình nằm trên giường chờ Đường Đường trở lại tán dóc,kết quả mơ mơ màng màng ngủ tới hừng sáng, nửa cái bóng người cũng đều không nhìn thấy. Ăn xong điểm tâm, đi lang thang một hồi lại không kiềm được lòng hiếu kì, rốt cuộc vẫn là chạy tới nhìn xem.

"Em trai ngoan, ngẩng đầu lên." Tạ Lan Chỉ xếp quạt lại, ngả ngớn mà để ở cằm Đường Đường nâng lên một chút.

Đường Đường giả bộ chết không xong, cố gắng trấn định ngồi thẳng người, nhìn thấy khuôn mặt gian xảo của Tạ Lan Chỉ liền không nhịn được xúc động muốn đánh hắn.

Tạ Lan Chỉ lại cười bỉ ổi một hồi, đem đầu lại gần: "Ta tối hôm qua không nhìn nhầm chứ? Chính là cái ý tứ ta đang nghĩ đúng chứ?"

"Ngươi đang nói gì?" Đường Đường không còn đủ khí lực để mà trừng hắn.

"Ngươi cùng sư phụ ngươi a!" Tạ Lan Chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, "Hai cái đại nam nhân tay trong tay, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nói gì thầy trò tình thâm a!"

Đường Đường mặt đầy trấn định, bên tai lại bắt đầu nóng lên: "Có lời nói mau! Có thí mau thả!" ( Có rắm mau phóng:v)

Tạ Lan Chỉ ném xuống cây quạt, dùng tay bưng mặt hắn, quan sát một hồi: "Chậc chậc chậc...Lão tử ánh mắt như có điện, thế nhưng lại không nhìn ra ngươi là một gay...Thanh danh cả một đời của lão tử cứ như vậy mà bị hủy..."

"Cái...Cái gì?" Đường Đường trong lòng giật mình, ngớ ra nhìn hắn.

"Thanh danh cả một đời của lão tử..."

"Trước một câu!" Đường Đường nhanh chóng cắt đứt lời hắn.

"Lão tử ánh mắt như có điện!" Tạ Lan Chỉ ngắn gọn hữu lực mà phun ra một câu, sau đó liền trưng ra bộ mặc dương dương tự đắc.

"Sau đó?"

"Đây chính là trước đó một câu a!"

Đường Đường hướng trên đầu hắn một chưởng đánh qua: "Ngươi cố ý nha! Ngươi vừa mới nói ta là cái gì?"

Tạ Lan Chỉ bất mãn xoa xoa sau gáy, đôi mắt phượng liếc về phía hắn: "Ngươi kích động cái gì chứ? Ta lại không kì thị ngươi. Ở học viện của chúng ta có cả mấy gay..."

" Chờ một chút chờ một chút!" Đường Đường hai tay khoanh lại làm một động tác bị mắc kẹt, nghiêng đầu nhìn chàm chằm cuốn sách trên bàn đến thất thần, "Ngươi nói g-a-y này chính là cái loại gay kia sao?"

Tạ Lan Chỉ cười hì hì: "Ngươi là muốn ta khen ngươi tiếng Anh tốt hay là thế nào?"

Đường Đường sửng sốt một hồi khinh bỉ liếc hắn một cái: "Thiết! Ta không phải! Ngươi đừng có chụp loạn cho ta một cái mũ!"

Tạ Lan Chỉ lông mày nhướng lên thật cao, mặt đầy sợ hãi: "Không thể nào! Chẳng lẽ sư phụ ngươi là phụ nữ?! Cái này quá nghịch thiên đi! Nơi nào cũng không giống a!"

"Không chịu nổi ngươi! Ngươi con mắt nào nhìn ra sư phụ ta là phụ nữ!"

"Ta chính là không nhìn ra mới cảm thấy kinh hoàng a! Ta anh minh thần vũ đẹp trai phi phàm, ánh mắt sẽ không nhìn lầm như vậy chứ!" Tạ Lan Chỉ nhảy dựng lên chạy đến phía trước gương dùng sức lật mí mắt.

Đường Đường đỡ trán: "Ánh mắt ngươi vẫn tốt, vẫn có điện! Vẫn sáng như đèn như đuốc! Sáng lắm!"

"Ta cũng cảm thấy vậy." Tạ Lan Chỉ chạy trở lại, dương dương tự đắc ngồi xuống, chọt cánh tay Đường Đường một cái, "Ngươi thật trâu bò! Thật là can đảm!"

"Thật dễ nói chuyện." Đường Đường đem cánh tay thu hồi, trừng hắn: "Đừng có lại bày ra bộ dáng nhiều chuyện đáng thương hề hề này ra nữa, nếu không ta liền kêu Tam Nhi chém ngươi!"

"Được rồi được rồi." Tạ Lan Chỉ nhanh chóng đổi một bộ mặt chính trực, lặp lại: "Ngươi thật trâu bò! Thật là can đảm!"

Đường Đường liếc mắt nhìn hắn: "Có ý gì?"

"Ta xinh đẹp như hoa như vậy ngươi cũng không thích, lại đi thích kiểu như cái sư phụ này. Sư phụ ngươi nhìn lạnh lùng lại hung tàn!"

Đường Đường đạp hắn một cái: "Không phải! Sư phụ ta rất tốt!"

"Ngươi nhìn một chút ngươi nhìn một chút, bao che hắn đi!" Tạ Lan Chỉ lấy ngón tay chỉ hắn, lời còn chưa dứt đột nhiên liền phát lực, hướng tới quần áo Đường Đường kéo ra cổ áo, lấy tốc độ ánh sáng liếc mắt một cái, thấy trên cổ hắn là một mảnh da thịt bóng loáng, con ngươi bỗng dưng trợn thật lớn.

Đường Đường bất ngờ không kịp phòng bị, bị hắn làm cho giật mình, một chưởng đẩy hắn ra: "Ngươi làm gì!"

Tạ Lan Chỉ xoa xoa cổ tay mặt đầy kinh ngạc mà nhìn hắn: "Ngươi ngủ ở nơi đó, sư phụ ngươi như thế nào lại không đem ngươi ăn?"

"Thần kinh!" Đường Đường nhất thời tức giận đến mức mặt đỏ như trái cà chua chín, nhặt cây quạt trên bàn lên hung hăng nhét vào ngực hắn, "Ngươi có muốn đi học trượt băng hay không a! Học thì mau chóng cút ra ngoài!"

"Hắc hắc! Dĩ nhiên phải học!" Tạ Lan Chỉ bị hắn thàn công ngặn chặn miệng.

Kết quả hai người còn kia chưa đem giày trượt băng ra khỏi cửa, Đông Lai đã chạy tới truyền lời, nói có khách ghé thăm y cốc.

Đến tiền thính nhìn một cái, không chỉ có sư phụ sư huynh, ngay cả Ly Vô Ngôn cũng có mặt. Tạ Lan Chỉ tiến tới bên tai Đường Đường nhỏ giọng nói: "Đây chính là tuyệt thế đại mỹ nữ vừa đến hôm qua sao? Thật là được nuôi dưỡng quá tốt!"

Ly Vô Ngôn hướng hắn nhìn tới, vứt cho hắn một cái nhìn kiều mỵ vô cùng, cộng thêm ánh mắt quyến rũ diễm lệ vô song.

Đường Đường một giọt mồ hôi lạnh khẽ rơi xuống đất, hận không thể tránh xa cái tên Tạ Lan Chỉ này biểu hiện hai người bọn họ khong có nửa điểm quan hệ, cắn răng nghiến lợi ở trên đầu hắn đánh một cái, từng câu từng chữ nghiêm giọng nói: "Đừng làm cho ta mất mặt! Ngươi cảm thấy thanh âm của ngươi rất nhỏ hay là nhĩ lực của người khác rất yếu? Nội công lợi hại một chút đề có thể nghe được!"

Tạ Lan Chỉ nhất thời nhớ tới bài học đau khổ trên sông, "Ba" một tiếng mở cây quạt ra đem mặt che lại, núp ở phía sau yên lặng lau mồ hôi lạnh.

Người tới mặc dù là cải trang thành gia đinh, nhưng quần áo trên người đều được làm từ vải vóc tinh tế, nhìn một cái liền biết chính là một gia đình giàu có. Đường Đường tới chậm một chút, không biết người tới là ai, nhưng từ đối thoại của hắn cùng sư phụ liền đã hiểu, người này là Tổng quản của Liên gia bảo, tới y cốc mời thầy trò bọn hắn đến dự thọ yến đại thọ bảy mươi tuổi của lão bảo chủ.

Người này tuy là người làm, địa vị lại không thấp, nhìn dáng dấp khách khí của Liên gia bảo đối với y cốc, chính là thể hiện sự coi trọng đối với Lưu Vân công tử. Đường Đường sau đó hỏi qua sư phụ mới biết, năm đó sư phụ ở trên giang hồ thành danh chỉ trong một đêm cũng là bởi vì hắn đem bệnh nan y của Liên lão bảo chủ chữa khỏi, hơn nữa Liên gia bảo thanh danh hiển hách, Lưu Vân y cốc liền nhanh chóng được biết đến, người đến chữa bệnh đông như trẩy hội, sau đó mới dần dần thanh tĩnh lại.

Đường Đường cười trộm không dứt: Sư phụ quả nhiên vẫn là thích thanh tịnh a!

Liên gaia bảo đến đưa thiệp mời xong liền rời đi, kết quả còn chưa ra khỏi sơn cốc liền cùng người mới từ bên ngoài tiến vào chạm mặt. Người tới lại là Loan Phượng Minh cùng tỷ tỷ của Tạ Lan Chỉ - Tạ Lan Yên. Tạ Lan Chỉ vừa nhìn thấy tỷ tỷ hắn liền lấy tốc độ ánh sáng trốn ra sau lưng Đường Đường: "Nhất định là tới bắt ta trở về! Người anh em ngươi mau thay ta ngăn cản a!"

Đường Đường đang im lặng quan sát, thấy Tổng quản của Liên gia bảo đi tới chắp tay chào hỏi: "Không nghĩ tới sẽ gặp Loan chưởng môn ở chỗ này, thật là trùng hợp."

Loan Phượng Minh hơi đắn đo một chút liền nhận ra, hướng về phía hắn tao nhã lịch sự chắp tay, mỉm cười nói: "Nguyên lai là Tổng quản của Liên gia bảo! Khách khí! Không biết đúng dịp ở nơi nào?"

"Tiểu nhân đang muốn phái người đưa thiệp đến quý phái, không phảo là đúng dịp sao!"

"Nga? Thiệp mời?"

Người nọ lấy thiệp mời từ tay một người tùy tùng đang đứng bên hông đưa tới tay Loan Phượng Minh: "Năm nay là lễ đại thọ bảy mươi của lão bảo chủ, lão bảo chủ thích nào nhiệt, cho nên chuuaarn bị chút tiệc rượu mời các vị anh hùng hào kiệt đến tham dự. Đến lúc đó xin Loan chưởng môn nể mặt a!"

Loan Phượng Minh vội vàng khách sáo đem thiệp nhận lấy.

Bên kia hai người ngươi tới ta đi hàn huyên, bên này Tạ Lan Yên đã bước đến cùng Liễu Quân chào hỏi liền chạy thẳng tới chỗ Tạ Lan Chỉ vẫn còn nấp sau lưng Đường Đường, đang muốn đưa tay đem đệ đệ bắt tới, đột nhiên cảm giác được tiếng gió mạnh mẽ từ phía sau truyền đến.

Tạ Lan Yên hết sức nhạy bén mà lắc mình né tránh, vừa nghiêng đầu liền thấy Ly Vô Ngôn mắt lộ hung quang mà đem ống tay áo vừa mới quăng ra thu hồi lại.

Tạ Lan Yên mắt hạnh trừng to, rút ra bội kiếm bên hông: "Ngươi là người phương nào?"

Ly Vô Ngôn tay uốn quanh một lọn tóc thản nhiên cười một tiếng, đột nhiên khuôn mặt một lần nữa trầm xuống, hướng về phía Tạ Lan Yên mà tấn công, lấy tốc độ cực nhanh mà tung ra một chưởng, chưởng phong vừa hướng đến mặt Tạ Lan Yên, lại vung ống tay áo ra dây dưa bắt lấy mũi kiếm của nàng.

Kiếm của Tạ Lan Yên bị hắn rút đi dễ như trở bàn tay, trong lòng hoảng hốt, thanh âm không tự chủ được mà nâng cao lên: "Ngươi là cái thứ phụ nữ đanh đá từ đâu tới?! Ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi có phải hay không quá cố tình gây sự?!"

Ly Vô Ngôn vẻ mặt hung ác, đem tay áo thu hồi, tay cầm lấy kiếm của Tạ Lan Yên, vung kiếm hướng nàng đâm đến, bộ dáng giống như muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Tạ Lan Chỉ thất kinh, mặc dù Tạ Lan Yên không phải là tỷ tỷ ruột của hắn, hơn nữa chính mình tay không trói gà còn không chặt, thế nhưng nhìn mũi kiếm đâm tới, trong lòng hốt hoảng, phản xạ có điều kiện liền muốn xông ra ngăn ở trước người Tạ Lan Yên.

Bất quá động tác của hắn cũng không nhanh bằng chưởng môn nhất phái Loan Phượng Minh. Loan Phượng Minh nhanh chóng ngăn ở trước người Tạ Lan Yên, đang muốn giơ tay lên chặn lại mũi kiếm, mũi kiếm lại đột nhiên dừng lại.

Liễu Quân dùng hai ngón tay nắm chặt lấy mũi kiếm, lạnh mặt nhìn về phía Ly Vô Ngôn: "Đây là ý gì?"

Ly Vô Ngôn híp mắt một cái, biết là không đấu lại Liễu Quân, sắc mặt khó chịu đem kiếm thu hồi.

Liễu Quân sắc mặt trầm trầm: "Bất kể các ngươi có ân oán gì, đây là y cốc của ta, ta không cho phép các ngươi tùy ý làm bậy."

Người của Liên gia bảo thấy bên này đang có mâu thuẫn. không tiện ở lâu liền vội vã cáo từ.

Đường Đường thấy sư phụ giúp đỡ cho Loạn Phượng Minh, lại duy trì khoảng cách với Ly Vô Ngôn, liền đoán được danh tiếng của Ly Vô Ngôn ở trên giang hồ cũng không tốt lắm, nhất định là không phải danh môn chính phái gì, thậm chí ở Phục ma đại hội lần trước cũng không nhìn thấy người của Ly Âm Cung.

Đường Đường chính là đối với khái niệm chính chính tà tà này không có ý kiến gì, bất mãn duy nhất đối với Ly Vô Ngôn cũng chỉ có một chú hành động đùa giỡn của hắn ngày hôm qua, ngược lại hắn cũng không ghét người này, bất quá lại cảm thấy thật tò mò, không biết hắn đây là muốn diễn tuồng gì.

Trong lòng còn đang nghi hoặc, lại thấy sư phụ đoạt kiếm từ tay Ly Vô Ngôn trả lại cho Tạ Lan Yên: "Xin lỗi! Các vị nếu đến sơn cốc này thì đều là khách của ta, hy vọng các vị cho ta mặt mũi, mỗi người nhường một bước, có gì vào trong lại bàn bạc."

Liễu Quân tuy là nói lời khách khí, nhưng khẩu khí lại chính là ý tứ không cho phép thương lượng.

Ly Vô Ngôn hờn dỗi liếc y một cái, liền xoay người dẫn đầu đi vào, đến trong đình nghỉ mát liền thấy bóng dáng Tạ Lan Chỉ không ngừng chắc lưỡi hít hà, tiến tới bên tai Loan Phượng Minh nhỏ giọng nói: " Tỷ phu tương lai, có phải hay không đây là một cái nợ phong lưu của ngươi trước đây a? Tỷ tỷ nhà ta không giống như là có kẻ thù ở bên ngoài a!"

Tạ Lan Yên vừa nghe nhất thời đỏ mặt, đưa tay liền vặn lỗ tai hắn: "Lại nói bậy bạ nữa ta liền đem lỗ tai ngươi cắt xuống làm đồ nhắm ăn!"

Tạ Lan Chỉ bụm lỗ tai kêu gào không dứt: "Tỷ tỷ tha mạng! Ta không dám, không dám nữa!"

Loan Phượng Minh ôn nhã cười một tiếng: "Lan Chỉ, đệ hiểu lầm rồi, người này ta cũng chưa từng gặp qua." Loan Phượng Minh tuy rằng nói với Tạ Lan Chỉ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Lan Yên.

Tạ Lan Yên rũ mắt không nói chuyện, gò má ửng đỏ vẫn chưa lui.

Đường Đường cười hắc hắc, ở trên lưng Tạ Lan Chỉ hung hăng vỗ một cái.

Tạ Lan Chỉ bị đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận rống hắn: "Ngươi ra tay nhẹ một chút a đồ khốn kiếp!"

"Hắc hắc, ngươi quá lo lắng rồi." Đường Đường tiến tới bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Loan chưởng môn thích chỉ có thể là phụ nữ."

Tạ Lan Chỉ nghe xong lời này của hắn liền nheo mắt nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu hắn có ý tứ gì.

Loan Phượng Minh mỉm cười nói: Vân Tứ công tử nếu đã nói như thế, xem ra là tại hạ đã đoán đúng rồi. Vị mới vừa rồi kia chắc hẳn chính là Cung chủ của Ly Âm Cung, Ly Vô Ngôn."

Đường Đường cười hì hì: "Hắc hắc, Loan chưởng môn thật là tinh mắt!"

"Quá khen! Thật sự là do Ly cung chủ giả trang quá đặc biệt."

Tạ Lan Chỉ kéo kéo hai người bọn hắn: "Ai da, rốt cuộc là các ngươi đang nói cái gì?

Tạ Lan Yên cũng là vẻ mặt đầy mờ mịt.

Đường Đường vỗ vỗ một bên vai Tạ Lan Chỉ, nghiêm mặt nói: "Ly Vô Ngôn là đàn ông a! Đàn ông!"

"Lạch cạch!" Chiếc quạt xếp của Tạ Lan Chỉ rơi trên mặt đất, mắt trừng to, cả người ngây ngẩn.

Đường Đường cười hắc hắc một tiếng xoay người đi ra.

Tạ Lan Chỉ nhặt lên cây quạt đuổi theo đánh hắn: "Ngươi không phải nói đó lò một tuyệt thế đại mỹ nữ à?!"

Đường Đường nhún vai: "Là ngươi nói! Ta chỉ nói là mỹ nhân..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play