Bởi vì Phục Ma đại hội đưa đến vô số nhân sĩ giang hồ, những ngày gần đây Phụ An thành náo nhiệt hơn hẳn ngày xưa, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy nam nam nữ nữ khí chất khác nhau túm năm tụm ba. Nơi đây là đất lành, vạn nhà sung túc, đưa mắt nhìn trong ngoài thành đều là quần áo gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa một ít tiểu thư nha hoàn nhà giàu có kiệu liễn ngựa xe đi kèm, tùy tiện đứng chỗ nào cũng sẽ khiến người hoa cả mắt.
Hai sư đồ Lưu Vân và Đường Đường mang theo Đại Tiểu Phúc tìm một tửu quán mặt tiền không tệ dùng bữa, lại chen vào đám người đi về phía tây thành, từ lúc lên bờ đến giờ không biết đã đưa đến bao nhiêu ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các cô nương trẻ tuổi tiểu thư nhà giàu. Tâm tình Đường Đường quả thực là tệ hết chỗ nói, hoàn toàn không ý thức được thật ra một phần là nhìn hắn, mài răng nửa ngày, hận không thể lấy bao tải chụp sư phụ lại, trong miệng trong lòng tràn đầy vị dấm chua.
Mãi đến khi vào một y quán mặt tiền khá rộng, ánh mắt dừng trên người sư phụ giảm bớt bảy tám phần, bình dấm chua này mới xem như được đậy lại. Đường Đường bi đát phát hiện, mình thật sự là triệt để suy sụp, càng ngày lòng tham càng không biết thỏa mãn, thế này về sau phải giải quyết như thế nào a?
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn hắn: “Tại sao lại không vui?”
“A?” Đường Đường mê mang ngẩng đầu, lại phát ngốc với con ngươi đen nhiếp hồn đoạt phách của hắn trong chốc lát, cho đến khi nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân truyền đến, mới giấu tâm tình cúi đầu, “Không có a, chắc là ăn no quá.”
Lưu Vân nhìn hắn rũ mi, thấy có người đi đến nên không nói gì nữa, chỉ đưa tay vỗ nhè nhẹ ót hắn.
Đường Đường nháy mắt vì động tác như dỗ trẻ con này mà ấm ức suýt chút nữa rơi lệ. Đại Tiểu Phúc phía sau thì lại liều mạng dụi mắt, tưởng rằng mắt mình hoa, động tác dụi mắt, chớp mắt của hai người đều là hoàn toàn đồng nhất.
“Công tử?!” Một tiếng nói vừa cung kính vừa hơi kích động truyền vào màng tai.
Đường Đường ngẩng đầu, thấy phía trước có một trung niên nam tử đang đi đến, trên mặt trộn lẫn những cảm xúc kinh ngạc, kích động, kính sợ vân vân, bước chân dồn dập đi đến gần, cung kính cúi sâu đầu với Lưu Vân: “Không biết công tử tự mình đến đây, tiểu nhân không kịp tiếp đón từ xa!”
Mi mục Lưu Vân vô ba vô lan (*), thản nhiên nói: “Không sao, lần này đến không có việc gì khác, tá túc mà thôi, thỉnh thu xếp một chút cho chúng ta.”
(*) vô ba vô lan: không phong ba không gợn sóng.
Nam tử kinh hãi không thôi: “Chiết sát tiểu nhân, công tử nói gì vậy, muốn ở lại có thể tùy lúc yêu cầu.” Nói xong ngẩng đầu, ánh mắt chuyển về phía Đường Đường, không khỏi toát ra vẻ nghi hoặc.
Hắn vốn suy đoán đây có thể là Vân Tứ công tử trong lời đồn, nhưng hắn chưa từng thấy có người nào dám sóng vai đứng cùng công tử, lập tức trong lòng có chút không chắc vị này rốt cục có phải đồ đệ của công tử hay không.
Lưu Vân theo ánh mắt nhìn Đường Đường một cái, thần sắc nhu hòa vài phần: “Đây là tứ đệ tử của ta.”
Nam tử vừa kinh ngạc vừa ngộ ra, vội vàng cúi sâu người với Đường Đường: “Tiểu nhân kiến quá tứ công tử!”
Đường Đường vội vàng nghiêng người đi: “Không cần khách khí như vậy!”
Nam tử chào hỏi xong, liền nói dẫn họ đến hậu viện phía sau thu xếp trước.
Đường Đường đi theo sau đánh giá trái phải, phát hiện y quán này chiếm diện tích rất rộng, hậu viện còn có cả núi giả suối nước mái nhà cong hoa cỏ đầy đủ mọi thứ, cũng không biết ý quán này làm ăn tốt kiếm nhiều bạc, hay mức độ sinh hoạt trung bình của thành Phụ An cao, lọt vào tầm mắt đều là điều kiện tốt.
Ngoặt mấy vòng rồi đi qua ba bốn cổng vòm dọc hành lang, cảm giác mới lạ của Đường Đường một lúc lâu rồi mà vẫn chưa ngớt, nơi này rất giống vườn phủ thành cổ Giang Nam, tràn ngập hơi thở phú quý tao nhã, rất khác với bầu không khí thế ngoại đào nguyên của y cốc.
Đường Đường nhìn bóng lưng gầy yếu của nam tử trung niên đi phía trước, hiếu kỳ kéo kéo tay áo sư phụ.
Lưu Vân nghi hoặc nhìn về phía hắn, thấy hắn có vẻ như muốn nói thầm, thế nên phối hợp thoáng nghiêng đầu một chút.
Đường Đường bị động tác này của hắn làm cho sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, một đường dồn nén trước đó toàn bộ tiêu tan vô hình, tâm tình nhất thời tốt hơn hẳn. Hắn kiễng chân nhỏ giọng nói bên tai Lưu Vân: “Sư phụ, người phía trước là ai?”
“Lão bản y quán này, họ Chân.”
“Hở, vì sao hắn cung kính với chúng ta vậy? Y quán này có liên quan gì đến sư phụ sao?”
“Y quán nhà mình.” Lưu Vân cảm nhận thấy cảm xúc của hắn khác hẳn so với vừa rồi, không khỏi lại nhìn hắn một cái.
Đường Đường lúc vào cửa còn đang mải buồn bực, thế nên không quá chú ý tên trên bảng hiệu, lại hỏi: “Y quán này tên là gì?”
Lưu Vân sửng sốt: “Nhân Đức y quán. Lúc ngươi vào cửa không nhìn thấy ư?”
“Hì hì, không chú ý.” Đường Đường cười cười với hắn.
Đến nơi, lão bản Chân xoay người cung kính nói: “Viện tử này là nơi được chuẩn bị thường niên cho công tử, chỉ là công tử chưa từng dùng, không biết có hợp ý hay không, nếu không thích, có thể sửa lại.”
Đây là một viện tử độc lập, có đủ loại hoa cỏ cây cối một năm bốn mùa, ở thời tiết này có héo rũ có đang tươi tốt, phóng mắt nhìn chỉ thấy sinh khí bừng bừng, làm cho tâm tình người ta sung sướng. Không thể không nói, lão bản Chân này đúng là rất tỉ mỉ.
Lão bản Chân thả xuống hơn nửa trái tim, hắn biết Lưu Vân Y Cốc rất chú ý nơi ở, là một người một viện, bởi vậy ngoại trừ nơi này còn chuẩn bị thêm một viện khác cho đồ đệ, biết công tử bình thường nhiều nhất chỉ mang theo một đồ đệ bên cạnh, bởi vậy chỉ chuẩn bị một viện cho đồ đệ, ai đến người đó ở.
Hắn lại xoay người nói với Đường Đường: “Viện tử chuẩn bị cho tứ công tử ở bên cách vách, có muốn đi xem ngay không ạ?”
“A?” Đường Đường mê mang nhìn hắn, “Tạị sao ta phải ở cách vách?”
Lão bản Chân sửng sốt, sắc mặt còn mê mang hơn hắn. Không nên ở cách vách ư? Chẳng lẽ muốn xa hơn nữa?
Lão bản Chân thăm dò hỏi: “Ý tứ công tử là…”
Đường Đường hơi mím miệng, trừng mắt nhìn, trên mặt là mất mát trước nay chưa từng có.
Lưu Vân nghe vậy nhìn hắn một cái, nói với lão bản Chân: “Tứ nhi ở đây, không cần chuẩn bị gì thêm.”
Nhịp tim Đường Đường nháy mắt nhanh đến có chút hỗn loạn, cũng không biết có phải vì bị kích thích hay không, đột nhiên trở nên có chút thương xuân bi thu, khóe mắt hơi cay cay, không dám ngẩng đầu nhìn sư phụ lấy một cái, ngược lại hơi cúi đầu xuống một chút.
Lão bản Chân tuy rằng nhất thời không hiểu ra sao, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vội vàng vâng dạ, sau đó sai hạ nhân thu dọn sạch sẽ gian phòng bên cạnh rồi lấy thêm đệm chăn thật dày. Sắp xếp thỏa đáng hết thảy nơi này xong, lão bản Chân lại mang theo Đại Tiểu Phúc đến chỗ khác, mặc dù Đại Tiểu Phúc ở Y Cốc là người hầu, nhưng khi ra ngoài lại là trợ thủ đắc lực của Lưu Vân công tử, đương nhiên là không dám lơ là.
Mọi người vừa đi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại. Đường Đường đứng trong sương phòng Tây được chuẩn bị thỏa đáng cho hắn phát ngốc một lát, quệt miệng đi đến cạnh giường đặt mông ngồi xuống, tay trái sờ sờ đầu gối, tay phải sờ sờ đệm giường, cắn môi lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng là giường cao gối mềm a, tiếc là mình không hưởng thụ được… Còn không bằng ở khách điếm đâu…”
Buổi tối lúc ăn cơm, Lưu Vân nhìn Đường Đường hỏi: “Ngươi không thích nơi này?”
“Thích a!” Đường Đường vội vàng phủ nhận, “Điều kiện nơi này tốt như vậy, ở cũng thoải mái, rất hưởng thụ!”
“Ân, mấy ngày nữa, chờ Phụ Ma đại hội chấm dứt, chúng ta trở về.”
“Ân.” Đường Đường cúi đầu nhìn bát trà, khuôn mặt sư phụ phản chiếu trong nước trà trong veo, hắn nhìn mà có chút nhập thần: “Sư phụ, chỗ này có nhiều môn phái giang hồ đến như vậy, y quán ban đêm có an toàn không?”
“Nơi này an toàn hơn khách điếm, xung quanh đều có người gác.”
“A, thế thì tốt rồi.” Không có cớ, rốt cuộc chỉ có thể đành hết hy vọng ngủ trên cái giường đáng chết trong gian phòng đáng chết kia.
Ban đêm, Đường Đường nằm trằn trọc trên chiếc giường thoải mái mà xa lạ, bóng tối vô tận ồ ạt dâng lên như thủy triều, đè nén tứ chi bách hài hắn, ép cho hắn không thể thở nổi, ngực bức bối, mỗi giây mỗi phút đều dày vò một cách dị thường.
Hắn tuyệt vọng vỗ vỗ trán mình thúc giục bản thân mau đi vào giấc ngủ, nhưng tâm trí lại giống như có chân, không khống chế nổi rời khỏi thể xác hắn, tìm theo hơi thở của sư phụ. Đập giường tức giận mắng bản thân không có tiền đồ, rúc toàn bộ thân thể từ đầu đến chân vào trong chăn, vậy mà qua thật lâu vẫn không có cách nào tìm thấy một chút xíu buồn ngủ.
Rời khỏi Y Cốc, quả thật không có một tấc đất nào cho hắn ở lại, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi nơi tàn ngập những con người và hơi thở xa lạ, hắn ở nơi đây không tìm thấy chỗ dựa, hắn không thuộc về nơi này, hắn là ngoại tộc. Đường Đường chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như giờ khắc này, trong lòng hỗn lạo, cô độc và sợ hãi phô thiên cái địa đánh úp lại, quấy cho đầu hắn đau muốn nứt.
Hắn nhớ đến cây hải đường to to ngoài sân vườn hắn nhìn thấy ban ngày kia, trên cây chỉ còn lại cành cây trơ trụi, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh xum xuê của cái cây này vào mùa hạ, bởi vì trong sân vườn sở cảnh sát cũng có một gốc cây như vậy, sân vườn có cây hải đường kia có ký ức của hắn, người thân và bạn bè hắn.
Đường Đường mặc lại quần áo, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng. Bên ngoài rất tối, bầu trời đêm đầu tháng chỉ có mấy ngôi sao điểm xuyết, hắn đứng một lúc lâu mới thích ứng được với bóng tối, chậm rãi đi đến vị trí cây hải đường, ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, sau đó không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn hẳn, hắn có chút không phân rõ mình như thế bởi vì ngồi chỗ này có thể nhìn thấy cửa sổ phòng sư phụ, hay bởi vì ngồi dưới tàng cây hải đường có thể tìm thấy hương vị quen thuộc, tóm lại trong lòng không còn khó chịu nữa.
Lưu Vân vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động bên ngoài đã biết ngay là Đường Đường, một lát sau lại không có động tĩnh gì, không yên tâm cho lắm, liền đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn người nọ cứ thế tựa lên bàn đá gối gió đêm ngủ, không khỏi chau mày lại, xoay người bế hắn lên, lúc đi đến cửa gian phòng tây, bước chân đột nhiên dừng lại, bế hắn quay đầu đi về phía phòng mình.
Đường Đường vốn luôn vừa ngủ là say, lần này lại phá lệ vừa được đặt lên giường đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt còn chưa mở hẳn liền cảm nhận được giường đệm mềm mại dưới thân, cả khuôn măt nhất thời khó chịu nhăn nhúm lại, híp mắt chống tay muốn ngồi dậy.
Trên vai đột nhiên bị đè nặng, hắn nghi hoặc mở mắt ra.
Lưu Vân ấn vai hắn: “Chạy ra ngoài làm gì, mau ngủ đi.”
“Sư phụ?” Mặt Đường Đường đầy vẻ mê mang, tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng lực đạo trên vai thật sự rất rõ ràng. Hắn bị ấn vào trong chăn, trợn to mắt, mãi lâu sau mới tỉnh táo lại.
“Sư phụ, ta đánh thức ngươi?” Đường Đường đầy mặt áy náy, sao hắn lại quên mất, dù hắn có bước nhẹ chân đến thế nào, sư phụ vẫn có thể nghe thấy.
“Không, ta còn chưa ngủ.” Lưu Vân vừa nói vừa cởi áo ngoài, xoay người ngồi xuống giường.
Đường Đường trợn mắt há miệng nhìn hắn xốc chăn lên đi vào nằm bên cạnh hắn, một tay vụng trộm đè lồng ngực đang cuồng loạn rung động, một tay kia siết chặt y phục trên người, cố gắng trấn định nói: “Sư phụ… ngủ ở chỗ ta?”
Lưu Vân quay mặt về phía hắn: “Là ngươi ngủ ở chỗ ta.”
Đường Đường sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, đôi mắt thoáng chốc biến thành đèn hoa Tết Nguyên Tiêu, vừa sáng vừa mông lung, gục đầu xuống “a” một tiếng, khóe miệng không tự giác cong lên.
“Nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài sân làm gì? Ở đây không quen?”
Đường Đường cắn cắn môi, ngẩng đầu cười với hắn: “Hơi hơi.” Trên mặt còn đang cười, trong lòng đã có chút bồn chồn, hồi mới đến ngay cả cơm còn không đủ no, giờ ăn sung mặc sướng còn đắn đo cái gì? Nghĩ thế không khỏi có chút khinh bỉ sự khác người đột ngột của bản thân.
Tuy rằng trong phòng khá tối, nhưng Lưu Vân vẫn nhìn rõ rành mạch nụ cười trên mặt hắn, và cả sự chuyên chú trong mắt hắn, lồng ngực không hiểu sao tê rần, ngón tay cọ cọ thái dương hắn: “Không quen thì ngủ ở đây đi.”
Đường Đường bị động tác thật nhỏ này làm cho trong lòng kích động một trận, đau khổ nhắm mắt lại, cố nén xúc động ôm lấy hắn, gật gật đầu: “Ân.”
Lưu Vân nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, lại không nhịn được dùng ngón tay nhẹ ngàng vuốt mấy cái, suýt chút nữa trượt luôn theo sườn mặt xuống dưới, nhẹ nhàng đè ngón tay lại, chậm rãi rút về.
Đường Đường nhắm mắt, trong mũi tràn đầy hơi thở của sư phụ, giống như người lên cơn nghiện khó chịu thật lâu rồi đột nhiên nhận được một gói thuốc phiện, không nỡ dùng hết chỉ để ở chóp mũi liều mạng hút liều mạng ngửi, chỉ như vậy thôi cũng đã khiến người ta thần hồn nhộn nhạo muốn ngừng mà không được, hắn căn bản không có dũng khí mở mắt ra, sợ mình không khống chế được sẽ nhào lên ôm chặt lấy người kia. Hậu quả không thể tưởng tượng.
Thành phố ở hiện đại luôn là ngựa xe như nước xanh đỏ rực rỡ, nơi này thì yên tĩnh đến vô thanh vô tức, lúc này là vào đông, ngoài phòng không có lấy cả tiếng côn trùng, Đường Đường thậm chí có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập, thực kỳ dị, cũng thực an tâm.
Sư phụ ở ngay bên cạnh, tay chạm tay, rất nhiều chuyện không vui ban ngày đều tan thành mây khói, không bao lâu cơn buồn ngủ liền ập đến. Theo thói quen, Đường Đường trong cơn mơ mơ màng màng lại sán lại gần sư phụ, đầu đặt lên bả vai sưu phụ, còn cọ cọ cọ cọ như mèo, thoải thoải mái mái ngủ say.
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ đầy ngọt ngào của hắn, chính mình cũng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ tập kích, một đêm mộng đẹp, lại thần kỳ mất đi sự khống chế đối với giấc ngủ một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời sáng rõ Lưu Vân mới mở mắt ra, lại đợi một lát mới tỉnh hẳn, vừa quay đầu đã thấy một khuôn mặt cười to tướng.
“Sư phụ sớm!” Đường Đường thần thanh khí sảng, giọng cũng cao lên tám độ, thần thái sa sút ngày hôm qua qua một đêm không còn bóng dáng, lỗ chân lông cả người từ đầu đến chân mở rộng, không ngừng cuồn cuộn tiết ra không khí vui mừng.
Lưu Vân lẳng lặng nhìn hắn một lát, đưa ngón tay cọ khóe mắt hắn, lau một cái rồi đưa đến trước mắt hắn.
Trận nhộn nhạo vừa mới bị gợi lên của Đường Đường nháy mắt lặng xuống, cả khuôn mặt đều biến thành quả cà chua bị nấu chín nóng hôi hổi, xấu hổ giận dữ quẫn bách buồn bực đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến.
Quả nhiên không thể trông cậy vào sư phụ có hành động gì thân mật! Lần trước là mực! Lần này là gỉ mắt! Lần sau có khi chính là cậy mụn! =)))))))))))))))
Đường Đường đỏ mặt nhảy phắt dậy, hoang mang rối loạn nhảy xuống giường, vừa định lao ra ngoài rửa mặt lại nhanh chóng ngoặt trở về, giật lấy tay sư phụ lau lau đầu ngón trỏ vừa rồi kia của hắn, khí thế không thua gì tội phạm xóa bỏ bằng chứng phạm pháp, nhanh chuẩn ác!
Lưu Vân ngồi dậy, nhìn quả cầu lửa đang bốc hơi qua đỉnh đầu nhanh chóng lao ra cửa phòng, đột nhiên cảm thấy ánh nắng thật tươi đẹp, người cũng hơi lười nhác, không vội vã xuống giường, nhàn nhã ngồi dựa vào đầu giường.
Đại Tiểu Phúc rời giường thu dọn gọn gàng xong liền đi vào viện tử của Lưu Vân gác, kết quả mắt trời đã lên suốt nửa ngày rồi mà hai cánh cửa phòng vẫn không có một chút động tĩnh nào. Hai người đứng mỏi chân, liền ngồi xuống dưới tàng cây hải đường, một nhìn phía Đông, một nhìn phía Tây, còn thỉnh thoảng rảnh rỗi chơi đoán số với nhau.
Đang lúc chơi đến quên trời quên đất, cửa phía Đông đập uỳnh một cái, làm hai người giật bắn cả mình suýt chút nữa bị cành cây chọc vào gáy, ngay sau đó liền nhìn thấy Đường Đường hấp tấp chạy ra, chạy hai bước lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mờ mịt đứng giữa viện tử.
Đường Đường thộn mặt suy ngẫm: Nước rửa mặt ở đâu ấy nhỉ?
Đại Tiểu Phúc đồng thời hô: “Tứ công tử sớm”, một người trong đó lập tức chạy qua: “Tứ công tử, ngài dậy rồi! Có cần múc nước cho ngài súc miệng rửa mặt không ạ?”
“A… Ờ.” Đường Đường gật gật đầu, lập tức vui vẻ a gãi gãi cằm: Muốn gì có đó, có người hầu hạ quá đã!
“Được ạ!” A Phúc lên tiếng, nhấc ấm nước dưới đất lên đi vào trong phòng, chuẩn bị đồ dùng rửa mặt đầy đủ xong nghĩ nên đi gấp chăn cho tứ công tử, liền nhấc chân đi vào phòng nghỉ.
Kết quả chân mới bước được một nửa cả người đã choáng váng, mắt trừng mém lọt tròng, chân treo giữa không trung, không biết nên đi vào hay là rời khỏi.
Lưu Vân tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy hắn đi vào liền nâng mắt lên nhìn một cái, ánh mắt thản nhiên đảo qua, đảo cho tim A Phúc suýt chút nữa ngừng đập.
“Đi… Đi… Đi nhầm!” A Phúc nhanh chóng phục hồi tinh thần, rút chân về, lắp bắp nói rồi cúi mình vái chào, xoay người chạy ra ngoài như đào mệnh, còn chưa bước được mấy bước đã đâm “bốp” một phát vào Đường Đường đang đi vào.
Đường Đường che bả vai bị đụng đau kinh ngạc nhìn hắn: “Làm gì mà chạy vội thế?”
A Phúc sửng sốt, vội vàng cúi người bưng chậu rửa mặt đầy nước đi ra ngoài.
Đường Đường giữ chặt hắn lại: “Ấy ấy, đừng chạy a, ta còn chưa rửa mặt mà, ngươi bê đi làm gì?”
“Ta vào nhầm phòng!” A Phúc run giọng đáp lại một câu, lại muốn chạy ra ngoài.
“Ây! Không sai không sai! Để lại đây đi!” Đường Đường giành lấy chậu rửa mặt để lên bàn, cầm khăn mặt bắt đầu rửa mặt.
A Phúc thấy hắn đã bắt đầu rửa mặt, cũng không cố nữa, gãi cái đầu đang loạn tùng phèo đi ra ngoài.
Đường Đường rửa mặt súc miệng, thấy sư phụ còn chưa ra, liền chạy đến cửa phòng ló đầu vào xem xét: “Sư phụ rời giường chứ ạ?”
Đường Đường nhe nanh cười cười với hắn, lại rụt đầu về, chạy ra ngoài kêu: “A Phúc, mang nước vào cho sư phụ đi!”
A Phúc còn lại nhanh chóng bưng nước vào, vội vàng làm xong việc rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Hai huynh đệ dí sát đầu vào nhau, tiếp tục cuộc thảo luận vừa rồi: Tứ công tử đi ra từ cửa nào? Phía Đông? Phía Tây? Ngươi không nhìn nhầm đấy chứ? Có phải ta hoa mắt không? Ầy ầy rốt cuộc ngươi có nhìn rõ không đấy?
Cho đến khi hai sư đồ đâu vào đấy bắt đầu đi ăn điểm tâm, Đại Tiểu Phúc đi quét tước phòng mới phát hiện, bọn họ hoa mắt thật! Giường trong hai phòng, chăn đều lộn xộn…
“Ta đã nói là ngươi hoa mắt mà! Giờ có còn ở trên sông đâu, lúc công tử ngủ chỉ ước gì người khác cách xa hắn ba dặm, làm sao có thể ở cùng với tứ công tử được?” Đại Phúc gõ một cái lên đầu Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc không chịu yếu thế đáp trả một đấm: “Ngươi thì không hoa mắt chắc! Còn nói ta! Ngươi hoa mắt! Mắt ngươi là hoa nhất!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT