*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư phụ…” Thanh âm tuy vẫn lộ vẻ suy yếu, nhưng lại kèm theo vui sướng rõ ràng, “Ta đã nói ta có thể chống đỡ được mà, may mà không biến thành con nhím nướng…” Đang nói đột nhiên khựng lại.
Lưu Vân nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, tựa như lần qua đêm trong núi lúc trước, cánh tay hơi hơi siết lại, cằm dán lên tóc hắn, nhẹ giọng nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, không có việc gì…”
Đường Đường sửng sốt nháy mắt mấy cái, đến khi ý thức được mình với sư phụ kề nhau gần đến thế nào, vành tai lập tức bị thiêu cháy.
Lưu Vân buông hắn ra xoay người đi lấy cháo, Đường Đường cắn môi mãi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Ăn cháo trước đi.” Lưu Vân rũ mi múc một thìa đặt bên miệng thổi thổi rồi đưa qua, “Há miệng.”
“Ta… Ta tự làm được.” Đường Đường cảm động rối tinh rối mù, cảm thấy mặt mình cũng bắt đầu nóng lên, vội vàng nâng tay chuẩn bị cầm lấy, không ngờ vừa mới nâng lên được mấy phân lại vô lực rơi xuống, sắc mặt nhất thời thay đổi, “Tay ta làm sao thế?!”
“Trên người còn đau không?” Lưu Vân đưa sát thìa vào hơn một chút.
Đường Đường theo bản năng há miệng, cảm nhận tất cả mọi nơi trên cơ thể mình một lúc, ngậm cháo lắc đầu nói: “Ngô! Không đau!” Còn chưa nói dứt lời đã bị vị đắng của cháo thuốc khiến cho mặt nhăn thành bánh bao, mắt mũi miệng lập tức xoắn hết lại với nhau.
“Thế thì không có vấn đề gì, chỉ là mất sức lực, nghỉ thêm một ngày nữa là ổn.”
“Ưm!” Đường Đường gật gật đầu, rũ mắt nhìn bát cháo chỉ còn non nửa, quanh miệng bát còn đọng lại một lớp cháo, rõ ràng vốn là một bát đầy. Hắn há miệng tiếp tục ăn cháo được đưa qua, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Người hôn mê có thể ăn gì à? Nếu ở bệnh viện, chắc chắn là sẽ truyền dịch dinh dưỡng nhỉ? Nhưng ở đầu làm gì có mấy món đồ cao cấp như vậy?
Bát cháo thấy đáy, Lưu Vân lại đưa chén trà cho hắn súc miệng.
Sư phụ hiền quá a! Trong đầu Đường Đường đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, còn chưa kịp thấy mỹ mãn, giây tiếp theo lập tức bị ý nghĩ kinh thế hãi tục trong đầu mình làm cho chấn động! Thế này là chán sống mức nào mới có thể nghĩ ra ý tưởng hoang đường như vậy a! Nhũn não à!!!
“Sư phụ… ừm…” Đường Đường chột dạ liếc hắn, “Khi hôn mê cũng có thể ăn cháo sao?”
Lưu Vân nhìn hắn một cái, nói: “Không thể.”
Trái tim chợt tăng tốc đập nhanh hơn một chút. Tuyệt đối là mình suy nghĩ nhiều! Tuyệt đối!
“Thế làm thế nào mà ta ăn…” Thanh âm càng ngày càng thấp, húp một ngụm nước hòng che giấu biểu cảm phức tạp của mình.
“Ta mớm.” Rất bình thản tự thuật.
“Phụt——!!!” Đường Đường suýt chút nữa phải bi ai cho cái chăn của mình. Cả mặt đỏ bừng gật gật đầu “a” lung tung mấy tiếng, không dám hỏi lại là mớm như nào, hắn cảm thấy có lẽ hắn đã đoán được, nếu hỏi tiếp, thật sự có thể trực tiếp tự chôn mình.
Nhân duyên của Đường Đường không phải tốt bình thường, lần này tỉnh lại ốm yếu nằm trên giường thực hiện công tác được an ủi được tham quan cả ngày, chọc cho mấy sư huynh đồng loạt đỏ mắt, đều nói nhóc con ngươi mới đến bao lâu, mà đã thu mua hết lòng người rồi.
Thật ra Đường Đường cũng đâu có làm chuyện thu mua lòng người gì, đơn giản chỉ là mỗi khi đi chơi về có gì chơi vui ăn ngon đều nhớ chia cho cả nhà một ít. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người hiện đại và người cổ đại, mấy người Vân Đại kia cũng rất dễ ở chung, nhưng ảnh hưởng địa vị vẫn bày ra đó, đã được tôn xưng một tiếng công tử, chung quy là cao hơn chút, Đường Đường lại không hề có quan niệm giai cấp, trong mắt hắn, mọi người đều chung một nhà, đều là bạn, chỉ đơn giản như vậy.
Lưu Vân không thích náo nhiệt, đoán được hôm nay sẽ có rất nhiều người đến, đã sớm trở về tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Đường Đường đành phải ngóng nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi, trong lòng chờ mong mình mau mau khỏe lại, sau đó có thể ngày ngày chạy qua luyện công.
Đợi đến gần chạng vạng mọi người tan hết, dưới sự giúp đỡ của Đông Lai, Đường Đường đã có thể đi ra khỏi tiểu viện, chuyện đầu tiên chính là hí ha hí hửng đi tìm sư phụ.
Lúc Nguyên Bảo nhìn thấy hắn lập tức vội vàng đi đến giúp một tay, làm cho hắn cũng hơi ngại ngùng, liên tục nói: “ Không có việc gì không có việc gì, ta không yếu như vậy, có thể tự mình đi.”
Trong phòng Lưu Vân thắp đèn, chiếu lên lớp giấy cửa bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
Lưu Vân đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của hắn, thấy hắn tiến vào lập tức đưa mắt nhìn, giọng nói bình thản trước sau như một, ánh mắt cũng vô thức dịu lại: “Có thể đi rồi?”
“Có thể!” Đường Đường bước chân chệnh choạng, giọng nói lại vô cùng có tinh thần, “Hôm nay có thể đi lại! Ngày mai có thể luyện kiếm! Ngày kìa có thể lên cây!”
Vân Nhị cười khẽ nói: “Sao trước kia không biết tính tình Tứ đệ nóng vội như vậy nhỉ? Không phải là bị lửa đốt nhiều quá đấy chứ?”
Đường Đường không để tâm hớn hở xòe răng với hắn.
Vân Đại nhếch mép cười, bày ra thần tình đây bí hiểm.
Đường Đường nhìn ánh mắt kia của hắn cứ cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, cúi đầu nhìn xem có phải mình không mặc quần áo chỉnh tề không, mãi mà vẫn không tìm được chỗ nào không thỏa đáng, ánh mắt dạo một vòng quanh phòng, nói sang chuyện khác: “Mọi người đang họp à?”
Mấy người không hẹn mà cùng bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
“Khụ…” Đường Đường cực kỳ tin rằng đầu óc mình bị lửa thiêu hỏng, “À… Mọi người đang bàn việc à?”
“Ân.” Lưu Vân chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
“Dạ!” Đường Đường sung sướng hài lòng nhích đến đặt mộng ngồi xuống, hiếu kỳ vểnh tai.
Lưu Vân quay đầu nói với ba người còn lại: “Các ngươi về trước đi, ngày mai bàn tiếp.”
“Hơ?” Vừa mới điều chỉnh xong tư thế chuẩn bị bàng thính, sao đã kết thúc nhanh như vậy? Đường Đường chớp mắt, “Ta ở đây không tiện? Có cần ta tránh đi một lát không?”
“Tiện! Không thể tiện hơn!” Vân Đại vò vò đầu hắn, xán lại thì thầm, “Đã đói bụng muốn chết mà sư phụ vẫn không cho chúng ta đi. Ngươi nên đến sớm hơn!”
Đường Đường khinh bỉ nhìn hắn: “Cám ơn ngươi đã nói ta thành hữu dụng như vậy.”
Vân Đại thẳng lưng dậy cung kính nói với Lưu Vân: “Vậy sư phụ, chúng ta lui xuống trước.”
Đường Đường quay đầu ngóng nhìn, biểu cảm rối rắm nhìn theo họ, trong đầu bắt đầu đấu tranh: Sao lại đi hết rồi? Thế mình có phải cũng nên đi không? Nhưng mà mình còn chưa ngồi nóng mông đâu…
“Độc lấy được từ thi thể.” Lưu Vân đột nhiên mở miệng.
“Ưm?” Đường Đường quay đầu nhìn hắn.
“Chuyện vừa bàn bạc.”
“Nga.” Đường Đường sửng sốt một cái, gật gật đầu, trong lòng cảm thấy là lạ. Sư phụ thế này là đang giải thích với mình ư? Thật ra mình đâu có hiểu gì a, nói cũng vô ích a…
Nhưng mà, hình như có chút khác so với không giải thích nhỉ… Khóe miệng Đường Đường lặng lẽ kéo lên một độ cong nho nhỏ.
“Ngươi còn chưa khỏi hẳn, chạy đến đây làm gì?” Lưu Vân bước qua bắt mạch cho hắn.
“Ta đến…” Bàn tay rảnh rỗi còn lại của Đường Đường cọ tới cọ lui trên đùi, liều mạng động não, đáng tiếc dưới trạng thái căng thẳng gấp gáp này vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lý do thoái thác hợp lý nào. Cũng không thể nói là muốn gặp ngươi nhỉ? Thế thì đúng là không muốn sống! Ôi chao sao lão tử không nghĩ kỹ lý do trước rồi mới chạy đến nhỉ?
Lưu Vân không đợi hắn trả lời, lại hỏi: “Đã ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa đâu.” Đôi mắt Đường Đường đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu thành khẩn nói, “Ta đến xem sư phụ đã ăn cơm chiều hay chưa.”
Lưu Vân nghi ngờ nhìn hắn.
Biểu cảm của Đường Đường lại càng thêm thành khẩn: “Thế sư phụ đã ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa.” Lưu Vân theo bản nặng đáp.
“Thế chúng ta đi ăn cơm đi!” Đường Đường đứng lên vội vã muốn đi ra ngoài, chân lại mềm nhũn lập tức khuỵu xuống, trước khi bị ngã sấp được Lưu Vân đúng lúc giữ chặt.
“Còn chưa khỏe hẳn không biết đi chậm một chút sao?” mặt Lưu Vân lộ vẻ không vui.
“Ta vội đi mà!” Đường Đường cười hì hì, “Đi chậm đồ ăn đều sẽ bị họ cướp sạch.”
“Ngươi muốn đi đâu ăn?” Lưu Vân nghi hoặc nhìn hắn.
“Phòng ăn a!” Đường Đường vừa mới đáp xong, đột nhiên nhớ ra sư phụ không thích cùng ăn với mọi người, cào cào tóc, “Sư phụ cùng đi đi, nhiều người mới náo nhiệt.”
“Đợi khi nào ngươi khỏe hẳn rồi nói sau, hôm nay ăn ở đây.” Lưu Vân không chần chờ kéo hắn đặt hắn ngồi xuống ghế, phân phó Nguyên Bảo và Đông Lai bưng cơm chiều của hai người lên.
Đường Đường cũng không từ chối, cực kỳ vui vẻ gật đầu đồng ý, sung sướng dịch mông ngồi ngay ngắn, ngay đến sợi tóc cũng toát ra không khí vui mừng.
Một bàn đồ ăn nóng hầm hập được bê lên, Đường Đường vội vàng lấy lòng gắp rau xanh, măng, cá viên mà sư phụ thích ăn vào trong bát hắn, cười đến mặt đầy sáng lạn. Lưu Vân thấy hắn khôi phục nhanh như vậy, tâm tình cũng bình thản không ít.
Đường Đường vừa ăn vừa nhịn không được vụng trộm liếc mắt, tuy rằng sư phụ chưa từng tươi cười, nhưng hắn dám cam đoan, biểu cảm ôn hòa hiếm thấy khiến hắn trợn mắt há hốc mồm trên khuôn mặt đẹp đẽ kia lúc này nhất định thể hiện tâm tình của chủ nhân không tệ! Há chỉ là không tệ, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn!
Lưu Vân thấy trên bàn có mỗi mình mình đang gắp thức ăn, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang cắn một chiếc đũa ngây ngốc nhìn mình, một chiếc khác treo trên tay đâm vào trong bát, mặt ngốc vô cùng tận, không khỏi sửng sốt: “Sao không ăn?”
“… A?” Đường Đường há miệng, chiếc đũa trong miệng lạch cạnh rơi vào trong bát, lấy lại tinh thần, trợn to mắt cố gắng ép dòng máu đang nhanh chóng xông lên mặt xuống, giả vờ giả vịt bới miếng cơm, cố gắng trấn định: “Ăn, ăn gì?”
“Không phải ngươi thích ăn thịt nướng sao?”
“Ân.” Đường Đường ôm bát cơm liều mạng gật đầu, như hận không thể trực tiếp úp bát lên mặt.
Lưu Vân gắp một miếng thịt nướng đặc biệt yêu cầu phòng bếp chuẩn bị đưa qua, thản nhiên nói: “Đồ dầu mỡ như vậy mà ngươi ăn không chán.”
“Ăn ngán ăn ngán…” Đường Đường một bên nói năng lộn xộn một bên nhanh chóng nhét miếng thịt heo được xưng là ăn ngấy ngậy ngán vân vân này vào miệng không chút do dự, lại như gió lốc càn quét nhanh chóng và một miếng cơm thật lớn, chuyển động quai hàm cố sức ăn, đôi mắt sắp trừng thành con cóc.
Lưu Vân cau mày nhìn hắn: “Ngươi hoảng cái gì?”
“Ngô? Âu có!” Miệng Đường Đường nhét đầy đồ ăn lúng ba lúng búng nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, loại phản xạ có điều kiện này quả thực nhanh đến nỗi có thể sánh ngang với việc chó nghe thấy tiếng chuông thì chảy nước miếng vậy.
Lưu Vân nghi ngờ nhìn hắn.
Ôi chao đậu má! Ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể dọa người như vậy! Trên chữ sắc (色) có một cây đao (刀) a khốn kiếp! Mà háo sắc sư phụ thì thật sự chính là đội một ngọn núi đao, không chỉ tính mạng nguy hiểm, còn có thể trải nghiệm áp lực lớn như núi trước khi chết!
Đường Đường nhất thời xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp mẹ cha, hận không thể cuốc đất lên nhét mình vào rồi dùng xe lu ủi phẳng, chôn cho chặt! Khụ một tiếng, tay phải thành thật cầm đũa gắp đồ ăn, tay trái mất tự nhiên nâng lên gãi trán, yên lặng than thở muốn che đi khuôn mặt sắp mất hết của mình.
Đang gãi hăng say, trên cổ tay đột nhiên truyền đến một lực độ và xúc cảm ấm áp. Đường Đường giật nảy cả mình, suýt chút nữa lăn xuống ghế, ngẩng đầu lên thì thấy hàng mi nhíu lại của sư phụ.
“Sư, sư phụ?” Dựa vào quá gần, căng thẳng đến nỗi lưỡi cứng cả lại.
Lưu Vân nắm cổ tay hắn kéo ngón tay hắn ra, nhìn kỹ trán hắn: “Ngươi cào cái gì?”
“Ngứa!” Đường Đường trừng mắt bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Hai hàng lông mày sắc bén của Lưu Vân càng xoắn chặt lại: “Chẳng lẽ cổ này sót lại di chứng gì chưa phát hiện…”
“… Không phải!” Đường Đường nhanh chóng phủ nhận, “Không ngứa! Đã ổn rồi!”
“…” Lưu Vân nghi hoặc nhìn hắn một lát, buông tay ra nói, “Ăn tử tế.”
“A… Ân! Đói chết!” Đường Đường nhanh chóng vùi mặt vào bát.
Ăn được bữa cơm mà trán Đường Đường toát hết cả mồ hôi, vừa ngọt ngào vừa căng thẳng, giống y như ngồi thuyền cướp biển (1), lên lên xuống xuống hồi hộp không yên, đầu cũng choáng váng vất vưởng, choáng đến như có một đống sao đang bay nhảy vòng quanh trên đầu, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Cơm nước xong, dưới sự giúp đỡ của Đông Lai lay trái lắc phải đi về tiểu viện của mình, Đông Lai vừa cố hết sức đỡ vừa liên tục hỏi hắn có uống rượu hay không, vì sao lại khó đỡ hơn lúc đến.
Đường Đường hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, khuôn mặt của sư phụ cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt, tâm tình tốt vô cùng, bước chân lảo đảo như uổng cả nửa cân rượu vodka Red Star vậy.
Không rượu cũng say, Đường Đường xem như là ví dụ điển hình. Hắn chép chép miệng, đột nhiên rất muốn hát.
“Sông lớn chảy về Đông a! Sao trên trời trông về Bắc đẩu!…” (*)
Lưu Vân đang đứng trong sân nghĩ về những chuyện gặp phải gần đây, đang nghĩ đến nhập thần, thình lình một tiếng ca sang sảng chui vào trong tai, dù cho hắn có trấn định y như một pho tượng Phật, cũng không nhịn được giật mi một cái.
“Thấy chuyện bất bình thì hô một tiếng! Lúc cần ra tay lập tức ra tay! Xông pha chín châu a!…” (*)
(*) Hảo hán ca (nhạc phim Thủy Hử).
Link“Tứ công tử, ngươi đang hát gì vậy?” Đông Lai gắng hết sức hỏi.
“Ân?” Đường Đường sửng sốt, rốt cục lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng thẳng dậy, “Xin lỗi xin lỗi a Đông Lai, đè nặng ngươi à? Ngươi thả tay ra đi không sao đâu, ta có thể tự đi.”
“Dáng vẻ ngươi có chỗ nào giống có thể tự đi?” Đông Lai trợn trắng mắt với hắn.
“Hề hề… Ta không hát nữa.” Đường Đường áy náy cười cười, “Về giúp ta mài mực, sau đó ngươi đi nghỉ ngơi sớm chút.”
“Dạ!” Đông Lai không hỏi nhiều, gật gật đầu nói, “Vậy ta về phòng bên luyện chữ, tối đưa nước ấm đến cho ngươi tắm rửa.”
“Ô! Tối rồi ngươi luyện chữ làm gì a?”
“Chẳng phải tứ công tử nói muốn mài mực à, ta nghĩ mình cũng lâu lắm rồi không luyện chữ, hiện giờ tứ công tử bình an vô sự, trong lòng nhẹ nhõm, đột nhiên lại muốn viết.” Đông Lai ngượng ngùng cười, mỗi lần nhắc đến luyện chữ, trên khuôn mặt ngây ngô của hắn đều sẽ hiện lên một chút ngượng ngùng.
“Thế thì ngươi sang chỗ ta đi.” Đường Đường khoát tay lên vai hắn vỗ vỗ, “Một mình ta cũng không có ai trò chuyện.”
“Được!” Đông Lai nhất thời nhảy nhót không thôi.
Thân thể của Đường Đường hiện tại đã gần khỏi hẳn, trong lòng đặc biệt nhớ thương lão mẹ, hắn luôn cảm thấy lúc mình hôn mê thật sự từng trở về, chắc chắn không phải ảo giác, hình như lão mẹ còn khóc nữa, thế nào cũng không giống nằm mơ a. Hắn phải nhanh chóng viết một bức thư gửi về, không thì lão mẹ chắc chắn sẽ lo gần chết.
Nhưng mà lại không thể ăn ngay nói thật, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, báo cáo phải thật tiêu chuẩn mới được a, lão mẹ đâu có ngốc, thật sự là buồn chết người… Viết được một tờ, Đường Đường lại cào tai gãi má bắt đầu cắn cán bút.
“Tứ công tử…” Đông Lai sợ hãi nhìn bút lông bị chà đạp trong miệng hắn, chìa bàn tay ra nhỏ giọng nói, “Cái bút kia ngươi lại cắn nát rồi, dùng cái này của ta nhé?”
“Hở?” Đường Đường ngẩng đầu, vừa thấy Đông Lai đứng bên cạnh bàn, xoẹt một cái bổ nhào lên bàn, che kín tờ giấy kia, “Ngươi không phải đang ở bên kia viết chữ à, sao lại đứng dậy? Không cho xem!”
“À, ta không xem.” Đông Lai gãi gãi đầu, “Ngươi có muốn đổi bút ta dùng không? Cái này của ta chưa hỏng.”
Đường Đường giơ bút lông trong tay lên trước mắt nhìn lại, thật đúng là nát bét, vội vàng cười cười với Đông Lai: “Đông Lai ngoan thật, nào, hai ta đổi dùng.”
Đông Lai trộm nở nụ cười một cái, đổi cho hắn.
Không lâu sau…
“Ọe! Phì phì phì…” Đường Đường đột nhiên chảy nước mắt, vẻ mặt đau khổ phun nước miếng như điên, “Đây là cái gì a? Đông Lai cái bút này của ngươi làm sao thế? Sao lại…”
“À, chỉ còn dư lại mỗi hai cái bút cuối cùng này, ta sợ tứ công tử cắn hết không dùng được nữa, cho nên bôi một số thứ lên trên.” Đông Lai thản nhiên nói.
“Phì… Bôi… phì… cái gì?” mặt Đường Đường nhăn đến có thể kẹp chết ruồi bọ, cầm cái chén bên cạnh lên đổ một ngụm to vào miệng, súc ùng ục ùng ục hai cái rồi chạy đi nhổ, tai lại nghe được tiếng nói không nhanh không chậm như cũ của Đông Lai: “Tỏi, gừng, dấm, muối, hạt tiêu…” Nước súc miệng lập tức chảy ngược vào quá nửa, nhất thời khổ không chịu nổi, ôm thân cây nôn sặc sụa.
Đột nhiên có bàn tay vỗ nhẹ lên lưng, Đường Đường lau nước mắt rớm ra từ khóe mắt, vô cùng đau đớn nói: “Đông Lai, ngươi đúng là học hư… Ngươi trả Đông Lai ngoan ngoãn kia lại cho ta!” Nói xong liền xoay người định bóp mặt Đông Lai.
Không đúng! Bàn tay đưa ra không nắm được Đông Lai, ngược lại nắm phải vạt áo tuyết trắng…
“A!” Đường Đường giật nảy cả mình lui về sau nửa bước mới nhìn rõ người đến, “Sư… Sư phụ…”
Sao sư phụ lại ở đằng sau?
Lưu Vân nhìn hắn một cái, khuôn mặt âm trầm quay lại nhìn sang bên trái.
—————————————————–
(1) Thuyền cướp biển:
Chương này còn một đoạn tiểu kịch trường tổng hợp các truyện của tác giả nữa, mình thấy không cần thiết lắm nên không edit (cũng chả hiểu mà edit).
Phần lảm nhảm của editor có thể lược bỏ:
Edit đến chương này, cuối cùng cũng có thể xả ra. Trong cả truyện này, mình ghét nhất là nhân vật Đông Lai!! Có thể là mình quá soi mói, nhưng thật sự là không thể nào thích được, lý do thì ở chương sau. Có vẻ như tác giả đã phải rất chăm chút cho tính cách nhân vật này, nhưng cuối cùng lại phản tác dụng, hồi tác giả đăng bộ này cũng có rất nhiều bạn đọc không thích nhân vật. Chắc đây là lý do nhân vật này sắp không xuất hiện nữa (thực ra là vẫn còn xuất hiện nhưng cực ít, không nhiều như mới đầu nữa). Bởi vì không thích nhân vật mà khi edit 30 chương đầu này mình rất là gian khổ T_________T Nhưng mà cuối cùng nghĩ đến sư phụ mình lại cố gắng edit tiếp. Bình thường truyện có nhân vật không hợp ý mình thì mình còn chả thèm đọc lại ấy chứ, nữa là edit. Hu hu, sư phụ là công quân mà mình thích nhất, là chân ái suốt quãng đời đọc đam của mình *ôm mặt* Sư phụ hội tụ đủ tất cả mọi sở thích của mình về một mẫu công tiêu chuẩn, vừa mỹ vừa ôn nhu vừa si tình (đây có coi là spoil không…), cường thế lại chân thành, thỉnh thoảng phạm manh #$^%$^%# Anh là tình yêu đích thực của đời em, là chân lý sống của em *&^%$%#^%&%&…………………. *tỉnh lược một ngàn tám trăm từ bày tỏ nỗi lòng*