Nhất Linh khẽ lắc đầu không nhìn nữa, lẫn vào trong đám nữ tử kia... dường như hành động này đã thu hết vào mắt tiểu Thập. Nàng ấy vốn như chẳng còn động lực thiết tha gì lại như được đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết. Tay chống xuống đất, dùng sức mà đi ra.

" Kìa! Con.... nữ tử kia đã sắp ra ngoài " Từ con chó sắp bật ra khỏi miệng thì nhân nào đó đã kịp rụt lại, tay chỉ về phía Thập Nhi.

Tại sao nàng ta rụt lại? Đơn giản bởi vì cảm thấy nhiệt độ sau lưng cứ giảm không ngừng, lông mao nổi cả lên rồi. Từ đến cửa miệng mà không thể thốt ra.

Lời này thế nhưng cũng chẳng khiến Nhất Linh để tâm, nàng điềm nhiên ngồi đó tĩnh tâm mặc kệ cả đám nhốn nháo như cái chợ vỡ. Tuy nhiên trong lòng nàng vẫn thầm nghĩ về câu nói của nhân qua đường nào đó...

.... Không ra sao được, con người phải có đấu tranh tư tưởng sống còn chứ, chẳng lẽ nằm ăn vạ đấy sao? Bò ra cũng là ra, các ngươi có gì mà ngạc nhiên?

" Cộp " Bỗng một tiếng đập mạnh vang lên trong tiếng ồn ã thu hút sự chú ý của Nhất Linh. Nàng không muốn để ý cũng phải để ý mà quay đầu lại xem qua một chút...

Chẳng ngờ nàng thấy Thập Nhi đã thoát khỏi cửa mê hoặc kia tuy nhiên lại bất tỉnh nhân sự...

" Thập... " Nhất Linh hốt hoảng gọi nhưng chưa kịp dứt lời thì một đạo thanh âm xen qua.

" Nữ nhân này đã ra khỏi cửa nhưng chính đáng ra phải là nữ nhân bên kia... " Đó là thanh âm của Tá Lạp Mặc Nhi nhưng lại không hề trìu mến mà lạnh như băng khiến người ta sợ run cả người.

Cả bọn ngây như phỗng không hiểu ý tứ của vị thánh nữ này... cũng không dám cất lời phán đoán linh tinh... cường giả không phải là nhân người khác có thể tự do bình luận

" Chuyện dây leo kia là do chính vấn đề của ta có chút lỗi nên chung quy vẫn là người ra trước kia thua. " Vừa dứt lời, chiếc dây vốn quấn chân nữ nhân xấu số như có linh thức tự động rụt lại, nữ nhân kia theo quán tính ngã xuống sấp mặt. Nàng ta kêu " ai ui " một tiếng rồi ngẩng mặt lên nhìn mẫu thân nàng với ánh mắt cảm kích.

Trời! Phải cảm kích ta chứ. Lãnh tâm thánh nữ ấy có mà muốn công tư phân minh a! Người ấy là đã định mở cửa sau cho ta đó, ngươi thật là có mắt như mù!

Tâm Nhất Linh thật không phục! Nàng kêu gào thảm thiết trong lòng:  Mẹ nàng là Lý Thông cướp công Thạch Sanh a!

Chỉ tiếc bất cứ ai cũng nghe được tiếng lòng của nàng và mẫu thân " Lý Thông " vẫn điềm nhiêm như thường

" Nếu nữ nhân bên cửa này may mắn như vậy ta cũng không thể tước đi mạng sống của nàng. Tuy không thể vào vòng 2 nhưng cũng coi như thoát chết trong gang tấc, nếu nàng ta chậm một bước hay không có sự tình đột ngột phát sinh, chắc chắn khi ta đóng lại chi cung sẽ chỉ có nước ngồi mục sương trong kia. " Nói xong chỉ phất tay một cái thân ảnh Thập Nhi đã biến mất vô tung vô tích

Lại còn bày trò!

Phất tay như thế làm màu sao? Mẫu thân nàng thật sự tâm tư khó đoán a! Nếu đã nói cho nàng ấy sống thì để đó là được, người đây mang nhân đi khiến khác nghĩ người là có âm mưu bất minh nha! [ giết người ] Chứ đánh chết không tưởng người mang đi là để trị thương đâu đấy!!!

Và rồi Tá Lạp Mặc Nhi cũng biến mất theo, cuộc vui cứ thế tan rã. Ai về nhà nấy mà chẳng biết vòng 2 như thế nào nữa, có nói vài câu thôi mà. Này đây làm cho nhân tuyển không hiểu nên về đâu đi đâu làm gì nữa...

Nhất Linh cũng thế, mù tịt! Chỉ còn nước về cái phòng gì gì đó của Ám viện mà thôi. Khi nào mẫu thân đại nhân triệu hồi thì hãng hay...

Nhi nữ của người cái gì cũng không biết a!

...

Chấp niệm ma nữ a! Cốt truyện hấp dẫn, văn phong tốt nhất! Bạch Bạch Thi Thi theo chiều hướng đã làm thành mọi thứ còn chấp niệm ma nữ là mới bắt đầu giống kiểu Khuynh Thành tuy nhiên cốt và văn khác. Cho nên mới nói ta yêu nhất chấp niệm rồi! 

Nữ chính lãnh khốc vô cảm mà thậm chí lãnh cảm hơn tiểu Sương nhiều! Nàng chính là một cái băng phách chi khối a! Trước khi gặp gỡ nam chính thì đối với cái gì nàng cũng không hiện lộ hỉ nộ ái ố trừ đoản đao, sau khi gặp nam chính thì xúc cảm mới có nhiều hơn. 

Nam chính bật mí trước còn gì hay? Nhưng cũng là nam cường nữ cường hợp thân hợp phận có sủng có ngọt mà cũng có ngược có đắng. Nữ chính chuyên gia tàn sát phong cảnh, không hề có chút hormone lãng mạn thường xuyên " mặt lạnh như tiền " đâm nam chính. Chỉ tiếc hắn như tiểu Cường đập mãi không chết dù thế nào cũng vẫn là trước sau như một!

Chuyện tình của anh nam nhà ta trong Chấp Niệm Ma Nữ là ngàn vạn khổ đau đấy! Con đường theo đuổi vợ thật sự gian nan vô bờ. Chỉ tiếc truyện của Nguyệt Tàng bao giờ cũng vậy. Nam chính không được gặp quá sớm đâu. Nhưng so với Khuynh Thành tác giả không biết cả ai là nam chính với Bạch Thi đoán nam chính dễ hơn tính 1 + 1 thì Chấp Niệm là tàm tạm không dễ mà không khó. Nam ta không bật mí nhiều để các nàng từ từ đoán. 

Chấp niệm có hàng tồn kho là 2 chap, nếu muốn đọc ủng hộ truyện ta nhìu chút.

Ở đây có chút đoạn trích ngắn mà ta nghĩ ra:

Đoạn trích 1:

" Người đã phạm ta, ta buộc phải diệt! Môn đồ của bổn môn chủ ra tay không thể nhân nhượng với bất kể kẻ khi dễ chính mình " Mỗ nữ nhìn xuống tất cả môn đồ của mình nói

Một tên môn đồ không biết tốt xấu giơ tay hỏi: " Vậy, sao môn chủ chưa diệt được kẻ thù đệ nhất của môn phái ta? "

Môn chủ Di Huyên môn lạnh mặt thốt lên từng chữ: " Chặt đầu kẻ này mang lên đây, ban thưởng thẻ thực nghiệm một bộ võ môn bí truyền của bổn môn! "

Các môn đồ điên cuồng xông tới muốn lấy mạng tên ngu xuẩn nào đó.

" Môn chủ! Chu mi na! Môn đồ không dám không dám! "

....

Đoạn trích 2:

" Tử Tâm tử, việc gì nàng phải khổ thế? " Mỗ nam nào đó hỏi.

" Ngươi chết tự nhiên ta sẽ không khổ? " Mỗ nữ cười lạnh, điềm nhiên trả lời không chút do dự.

" Sao nàng có thể ác độc như vậy? " Mỗ nam làm điệu bộ bị tổn thương sâu sắc. Chớp mắt che ngực y như một cô dâu nhỏ bị khi dễ.

Mỗ nữ không trả lời, cầm đoản đao đâm phập một cái vào tim mỗ nam. Thật may mắn mỗ nam kia đã kịp thời tránh kịp, lau mồ hôi trên trán hỏi:

" Nàng... nàng thật là ác độc! Sao nàng lại mưu sát ta như vậy? "

" Kẻ thù ngay trước mặt, ngay lúc không phòng thủ, diệt trừ hậu hoạn, yên lòng các môn đồ của bổn môn chủ " Mỗ nữ không tim không phổi nói, quay đầu rời đi không thèm nhìn vết thương giữa ngực mà mình gây nên cho mỗ nam và rồi đoản đao đang cắm ở đó cũng tự nhiên bay đi theo mỗ nữ.

" Nàng! Nàng! " Này là tức nổ banh tành phổi đi?

....

Đoạn trích 3:

" Cùng bổn môn chủ san phẳng môn phái ngu xuẩn lâu nay đối địch chúng ta! " Mỗ nữ dẫn môn đồ ra san phẳng mỗ môn phái nào kia... khí thế hừng hực quyết thắng cơ mà lúc đến cư nhiên sốc toàn tập...

... này... đám này quá không có khí tiết đi? Gì mà buông vũ khí đầu hàng? Không có khả năng đi? Huyền huyễn quá mức đi? Con mẹ nó, con thấy không chân thật đi!

Lúc này môn chủ môn phái kia mới dẫn các trưởng lão ra. Nhìn một vòng bọn môn đồ cầm vũ khí sẵn sàng quyết chiến sinh tử, cười nói:

" Ta đã bảo nếu nàng muốn thì một môn phái đã là gì cơ mà? Việc gì nàng phải khổ thế, nếu nàng muốn ta có thể cho... hự " Mỗ nam chưa dứt lời đoản đao trong tay mỗ nữ đã đâm thẳng bụng mỗ nam...

Thật là tàn sát phong cảnh!

Trong lòng môn đồ hai môn phái cùng chung ý nghĩ nha. 6 chữ, 6 chữ mà thôi...

" Quay về! " Mỗ nữ bực tức quay đầu, đoản đao cũng theo đó rời khỏi bụng mỗ nam. Môn đồ cũng thế tất cả rút để lại đám môn đồ bên kia trơ trọi giơ cờ trắng đầu hàng cùng với một mỗ nam đang ôm vết thương trông thật thảm...

....

Ha, sau ba đoạn trích thì thấy thế nào? Nữ chính tỷ tỷ của chúng ta có sở thích sưu tầm đoản đao và có những cái chỉ đâm người nàng khinh thường, có những thanh đâm kẻ thù, đâm đủ kiểu mà nam chính nhà ta vinh hạnh được một thanh đoản đao của nàng đâm riêng đấy, ha ha. Đừng vội chỉ trích nàng, nàng ấy cũng nói là khí phách mà với lại có đoản đao đâm riêng cũng đủ chứng minh vị trí nam chính trong lòng nàng không nhỏ đâu * cười mỉm *

....

Buồn - ing... ta buồn quá các nàng a...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play