Lúc này toàn bộ lông mao trên người Tả Đăng Phong dựng đứng, lập tức nhảy xuống giường, những hành động này đơn giản chỉ là phản ứng theo bản năng, sau khi xuống giường thì hắn mới tỉnh lại, với tu vị bây giờ của hắn thì mấy thứ này chẳng có gì đáng sợ cả.

Một lát sau, trước cửa nhà trọ xuất hiện một người đàn ông mang áo đen đội nón, người này liên tục lắc chiếc chuông trong tay và hô lớn “Nhà trọ Hỉ Thần, đại cát đại lợi” Nhưng mặc kệ hắn hét hơn nửa ngày, đám xác chết cũng chỉ nhảy nguyên một chỗ mà không dám tiến vào bên trong nhà trọ.

Bên ngoài trời đang mưa, người đàn ông liền nổi nóng, đem chiếc chuông giắt vào hông chạy ra ngoài ôm một xác chết trên trán có dán một lá bùa vàng, chắc chắn đây là một xác chết của một người chết nơi đất khách, như vậy thì người áo đen mang nón chắc chắn là một người dẫn thi rồi.

Sau khi người dẫn thi đem xác chết đó đặt dựa vào vách tường ở nhà đông, liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài tiếp tục, nhưng bất ngờ là khi hắn vừa thả tay ra xác chết kia đã bật nhảy chạy ra ngoài.

Ngươi dẫn thi có lẽ từ trước đến giờ chưa gặp tình huống như thế này, liền thả xác chết mới ôm trên tay xuống, xoay người đuổi theo ôm xác chết mới bật chạy về, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, chữ chu sa trên lá bùa mày vàng trước trán mấy xác chết nhạt dần.

Lúc đầu Tả Đăng Phong cũng khó hiểu, nhưng hơi suy nghĩ hắn liền hiểu rõ, mấy xác chết này không chịu sự không chế của người trung niên kia là vì chúng đều là Âm vật, mà hắn lại từng độ qua Thiên Kiếp cho nên Linh khí trong người có ẩn dấu uy áp của Thiên Lôi, chính là khắc tinh của Âm vật.

Đến đây thì Tả Đăng Phong liền đem Linh khí chạy trong kinh mạch thi về khí hải, vừa làm xong thì đám xác chết cũng bắt đầu nghe theo lệnh của người dẫn thi, tất cả đều tự bật người đi vào nhà trọ, đứng dựa vào tường, Tả Đăng Phong đếm được tổng cộng có bảy xác chết, sáu người lớn và một đứa bé.

Sau khi các xác chết đều vào đủ, chủ nhà trọ cũng cầm đèn theo vào, có lẽ hắn đã gặp tình huống như thế này nhiều rồi cho nên không có sợ hãi, sau khi vào nhà liền treo đèn lên, cùng với người dẫn thi nói chuyện, lúc này hai người đều dùng tiếng địa phương cho nên Tả Đăng Phong hoàn toàn nghe không hiểu.

- Mày ngoan ngoãn một chút!

Tả Đăng Phong kéo 13 đang dựng râu trừng mắt tức giận lại, thói quen đi tiểu của 13 đã là bản tính rồi, khó mà thay đổi được.

Người dẫn thi sau khi dàn xếp xong mấy xác chết, liền cởi áo gỡ nón ngồi xuống giường nghỉ ngơi, lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện trên mặt người này có một vết đao chém, kéo dài từ mi trái đến tận mũi, vết chém rất dài, một con mắt bị mù.

Người dẫn thi thấy Tả Đăng Phong nhìn về phía mình, liền gật đầu ra vẻ chào hỏi, người dẫn thi hành tẩu trên giang hồ chính là dựa vào hòa khí, Đạo thuật của bọn họ đều không cao thâm, cho nên không thể dùng để chiến đấu được.

- Lão ca chính là người phái Thần Châu sao ?

Tả Đăng Phong thấy hắn mặc dù lớn lên xấu xí nhưng nhìn rất thân thiện, liền lên tiếng bắt chuyện.

- Nói thật với người anh em, phái Thần Châu thu đồ đệ cực nghiêm, còn trẻ như ta bây giờ làm gì có tư cách nhập môn, tiên sư đã từng được các tiên trưởng phái Thần Châu chỉ điểm, cho nên mới học được mấy chiêu sống qua ngày.

Người dẫn thi liền nói.

Lúc này thì tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên cho người dẫn thi, người dẫn thi liền khách khí mời Tả Đăng Phong ăn cùng, nhưng hắn chỉ mìm cười từ chối. Người dẫn thi có lẽ đã lâu lắm chưa ăn gì, chỉ một chốc lát đã xử lý xong đống thức ăn, sau đó móc tiền trong người ra bỏ vào mâm thức ăn.

- Lão ca, anh có biết Ngọc Phật hay không ?

Tả Đăng Phong vừa vuốt ve 13 vừa hỏi.

- Ngọc chân nhân là tiểu sư muội của Cao chân nhân, chưởng giáo phái Thần Châu, pháp lực tinh thâm, người nào không biết cơ chứ!

Người dẫn thi liền trả lời.

- Anh biết phái Thần Châu ở đâu chứ, ta với Ngọc chân nhân là bằng hữu cho nên muốn đến thăm nàng.

Tả Đăng Phong liền hỏi. Nơi này thuộc phạm vi thế lực phái Thần Châu, nếu không đi thăm thì thật thất lễ, cho nên Tả Đăng Phong muốn đến thăm hỏi Ngọc Phật một chút. Nhưng ngày trước Ngọc Phật đi vội vàng chưa kịp cho hắn biết vị trí chính xác của phái Thần Châu, mà hắn cũng không muốn thả thanh phù trùng ra để Ngọc Phật đến đón, vì vậy nên hắn mới hỏi.

Người dẫn thi nghe xong liền sững sờ giây lát, nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống mất lượt, một lúc sau liền đưa tầm mắt sang 13 đang ở bên cạnh, bất ngờ hoảng sợ nói :

- Ngài là Tàn Bào ?

- Ha ha !

Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, tin tức giang hồ lan truyền thật nhanh.

- Thật không ngờ chân nhân còn trẻ như thế này !

Người dẫn thi thấy Tả Đăng Phong không phủ nhận, liền biết mình đã nhìn đúng người.

- Không cần gọi chân nhân đâu, ta cũng không phải người trong Đạo Môn, lão ca, anh biết vị trí của phái Thần Châu chứ ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Biết, nhưng chúng ta không có tư cách lên núi, ta cũng không thể nói vị trí cụ thể cho ngài, xin ngài thông cảm.

Người dẫn thi liền nhìn Tả Đăng Phong, thở dài nói.

- Tốt, ta cũng không làm khó anh nữa, thật ra ta chỉ muốn tiện đường bái kiến phái Thần Châu để tránh thất lễ mà thôi.

Tả Đăng Phong liền xua tay nói.

- Cám ơn chân nhân đã thông cảm khó xử của tiểu nhân !

Người dẫn thi liên tục cám ơn.

- Như vậy đi, anh nói cho ta vị trí đại khái là được, ta sẽ tự tìm, điều này không tính là làm khó anh chứ ?

Tả Đăng Phong liền nói, hắn cần lấy vị trí đại khái của phái Thần Châu chỉ vì hắn muốn từ đó tính ra khu vực đại khái mà năm xưa con khỉ ở, từ đó tính ra vị trí đại khái của con gà, nếu không được thì đành phải căn cứ vào vị trí phạm vị nước “Lô” năm xưa để tìm kiếm.

- Tây Bắc !

Người dẫn thi không do dự đưa ra đáp án.

- Cám ơn anh !

Tả Đăng Phong liền móc một nén vàng nhỏ đưa tặng cho người dẫn thi. Nhìn quần áo và cách ăn uống thì nghề dẫn thi này sống cũng không tốt lắm.

- Tiểu nhân không thể nhận được !

Người cản thi lập tức từ chối, cầm lấy nén vàng bước lên đưa cho Tả Đăng Phong, hằng năm hắn tiếp xúc rất nhiều với xác chết nên trên người có dinh thi khí, 13 thấy hắn đến gần liền ngồi dậy thị uy, người cản thi thấy thế thì bị dọa, không dám đi lên.

- Anh cứ giữ đi, cũng không phải là cho không, có mấy vấn đề ta đang muốn hỏi anh đây.

Tả Đăng Phong liền nói.

- Muốn biết việc gì xin cứ hỏi, nhưng tiền này tiểu nhận nhất định không thể nhận được.

Người dân thi đem thỏi vàng đặt xuống ván gỗ nói.

- Anh làm nghề này đã bao lâu rồi ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Đã hơn 20 năm rồi !

Người dẫn thi đáp.

- Bình thường thì anh hay hoạt động ở khu vực nào ?

Tả Đăng Phong dùng Linh khí đẩy thỏi vàng đến bên cạnh người dẫn thi.

- Phần lớn là quanh đây, thỉnh thoảng có đi xa.

Người dẫn thi hết nhìn thỏi vàng lại nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cười cười ra hiệu, người dẫn thi không tiếp tục trả lại thỏi vàng nữa, nhưng cũng chưa dám thu vào.

- Lão ca, ta muốn vào núi tìm một thứ, nhờ anh nói lại cho ta một chút tình hình bên trong núi, có truyền thuyết gì thì cũng nói một chút.

Tả Đăng Phong hỏi.

- Hỏi về việc này sao !

Người dẫn thi sau khi biết Tả Đăng Phong chỉ muốn biết tình hình bên trong núi, liền nhẹ nhàng thở phào. Đúng lúc này tiểu nhị tới thu dọn chén đĩa, Tả Đăng Phong liền đưa một đồng Đại Dương cho hắn, nhờ hắn mang rượu và đồ nhắm lên.

Người dẫn thi lúc đầu còn rụt rè e sợ, nhưng một lát sau thấy Tả Đăng Phong không có ác ý, liền thoải mái vừa uống rượu vừa đem tình hình trong núi giảng giải cho Tả Đăng Phong.

Người dẫn thi quanh năm mưu sinh ở khu vực Lưỡng Hồ, cho nên rất quen thuộc tình huống nơi này, hơn nữa người dẫn thi đi đường đều là chọn đường núi hẻo lánh, cho nên có rất nhiều kiến giải về tình hình bên trong núi. Khu vực này khí hậu ẩm ướt quanh năm, hoản cảnh như vậy rất thích hợp cho động thực vật phát triển, cây cối nơi này cao lớn hơn rất nhiều so với nơi khác, động vật cũng vậy, vì vậy mà độc tính của các loài bọ cạp, rắn, nhện độc cũng cao hơn rất nhiều. Không những thế, trong rừng rậm còn thường xuyên có chướng khí ( khói độc), người nếu hít phải lập tức trúng độc, người đã trúng độc rất khó chữa trị.

Trong lúc uống rượu, người dẫn thi cũng đem một số truyền thuyết bên trong núi kể lại.

Người dẫn thi rất cẩn thận khi nhắc đến nghề nghiệp của mình, thật ra chính hắn cũng không hiểu rõ nguyên lý dẫn thi, hắn chỉ biết sau là dùng bùa chú nào thì xác chết bất động, dùng chuông như thế nào để điều khiển được chúng.

Với Tả Đăng Phong thì việc dẫn thi này chỉ là loại tiểu pháp thuật, hắn chẳng thèm để ý, thật ra thì nguyên lý dẫn thì rất đơn giản mà tàn nhẫn, đó là dùng bùa chú niêm phong hồn phách của người chết trong chính thi thể của họ. Còn việc dùng chuông thì giống như dùng muối bôi lên người con ếch đã bị lột da vậy, khiến tứ chi sinh ra phản xạ nhảy về phía trước.

Sáng sớm, Tả Đăng Phong liền tạm biệt người dẫn thi, dẫn theo 13 bắt đầu vào núi. Trước khi làm việc gì hắn cũng suy tính rất kỹ, lần này hắn bắt đầu tình kiếm là ở Hồ Nam. Thật ra Hồ Nam chính là nước ‘Dung” năm xưa, là nơi con khỉ của Ngọc Phật sinh sống, chứ không phải nơi gà vàng thuần âm mà Tả Đăng Phong cần tìm. Hắn đến đây mục đích chỉ là muốn quan sát hiện trường, con khỉ kia có thể trốn ra ngoài thì chắc chắn trận pháp năm xưa đã bị phá, Tả Đăng Phong chính là muốn đến quan sát cái trận pháp đó, thông qua quan sát có thể tìm ra quy luật và cách phá giải loại trận pháp như thế.

Nói thẳng ra, hắn muốn chính là an toàn. Mặc dù hắn rất vội, nhưng vẫn bắt buộc đảm bảo an toàn tốt nhất cho bản thân. Bây giờ hắn chỉ có một mình, không có ai giúp đỡ, hắn rất rõ ràng, nếu như hắn mắc sai lầm thì chắc chắn phải trả giá bằng mạng sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play