Tả Đằng Phong nhíu mày hừ lạnh, tuy rằng hai người đang đứng cách xa nhau, nhưng khi hai người dùng linh khi phát ra tiếng, thì
dường như đang đứng đối diện nhau nói chuyện.
- Hán gian chính là chửi mắng người của các ngươi, còn ta là người Mông Cổ.
Đồng Giáp cưới ha ha giống như Di Lặc bụng to, người không biết sẽ tưởng rằng hắn rất hiền lành.
Đồng Giáp lại cười to, liên tiếp bắt bẻ được Tả Đằng Phong làm cho hắn rất đắc ý.
- Ta chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Thiếu Lâm tự thủ tọa Đạt
Ma Đường Không Minh đại sư, ngươi có lợi hại hơn hắn không?
Tả
Đằng Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng. Lời nói của hắn
có hai tầng hàm ý, một là tạo áp lực tâm lý cho đối phương,
hai là giúp Thiếu Lâm Tự, Thiếu Lâm tự vất vả lắm mới được xây lên,
nếu không chỉ cần một mồi lửa, thì Thiếu Lâm tự mới xây lại
sẽ sụp đổ.
- Quả thực không dễ dàng đánh bại ngươi, nếu không thì như vậy đi, bọn hắn dùng một ngàn lượng vàng để
mời ta đối phó ngươi, bây giờ ta đưa cho ngươi năm trăm lượng
vàng, nhưng ngươi phải tha cho bọn hắn.
Đồng Giáp chỉ tay vào Đằng Khi.
Đồng Giáp thốt ra những lời này, không chỉ Đằng Khi há hốc mồm,
mà ngay cả Tả Đằng Phong cũng trợn tròn mắt, hắn không nghĩ ra rằng Đồng Giáp lại tự động nhận đánh không lại hắn, lại
càng không nghĩ tới Đồng Giáp dám ở trước mặt đám NB giao
dịch với hắn, tên Hán gian này thật ngưu bức.
- ĐKM.
Đằng Khi nhìn về phía Đồng Giáp rống lên, cùng lúc đó rút ra một
cây quân đao bên hông. Đồng Giáp là người mà hắn thông qua quân
bộ mời tới, nhưng hắn lại không nghĩ ra Đồng Giáp cứ như vậy
mà sỉ nhục hắn.
- Không cần mắng ta, nhìn ngươi tựa như cứt trâu trên thảo nguyên, vó ngựa cũng không muốn giẫm lên.
Đồng Giáp đưa tay nắm lấy cây quân đao trong tay Đằng Khi chấn một
phát cây quân đao gãy thành mấy đoạn. Một màn này Tả Đằng
Phong chứng kiến được hết, hắn nhịn không được âm thầm nhíu
mày, có thể chấn vỡ quân đao, điều này chứng tỏ tu vi linh khí của Đồng Giáp cực cao.
Trong lòng Đằng Khi rất hoảng
sợ, nhưng hắn không có bị Đồng Giáp trấn trụ, hắn nhanh chóng
rút khẩu súng lục bên hông nhắm vào Đồng Giáp. Tả Đằng Phong
thấy cảnh này lập tức mở to hai mắt ra nhìn, hắn rất thích
chứng kiến việc đấu tranh nội bộ.
Tuy rằng Đằng Khi cầm
súng nhắm vào người Đồng Giáp, nhưng hắn không có lập tức nổ
súng. Mà Đồng Giápcũng không tỏ ra sợ hãi một chút nào, ngược
lại trên gương mặt lại nở nụ cười nhìn Đằng Khi. Lúc này Đằng Khi đã đâm lao thì phải theo lao, hơi thở mạnh mẽ, cắn răng nổ
súng, Đồng Giáp không thèm trốn tránh, ngay lập tức viên đạn
bay trúng vào ngực của hắn.
Đằng Khi thấy thế trên gương mặt liền lộ ra nét kinh hỉ, Đồng Giáp
quả thật là trâu bò, hắn vui vì tình huống trước mắt , theo
suy nghĩ của hắn thì Đồng Giáp hoàn toàn có thể giết chết
Tả Đằng Phong.
- Ta hiện tại có hai ngàn lượng rồi, cho
ngươi một ngàn, ngươi thả hắn đi, sau này gặp lại hắn, thì
ngươi có thể hạ sát.
Đồng Giáp không quan tâm đến phản ứng của Đằng Khi, mà quay đầu nhìn Tả Đằng Phong nói.
Đằng Khi nghe vậy lập tức nổi khùng lên, cầm súng bóp cò liên tục, nhìn hắn giờ phút này như một con mèo vô năng, bị hai đại
cường giả tù́ vuốt ve.
- Giao dịch hoàn thành.
Tả
Đằng Phong gật đầu cười, hắn đường nhiên sẽ không tha cho Đằng
Khi, nhưng nhìn tình huống hiện tại thì Đằng Khi không bị tức
chết mới lạ, vì thế không cần hắn động thủ.
Đồng Giáp
nghe thế, liền lại chỗ chiếc xe mở cửa xe, lấy cái hòm vuông
bằng sắt ra, sau đó mở hòm sắt ra bên trong đều là những thỏi
vàng óng ánh, Đồng Giáp nhìn hòm vàng xong rồi đóng lại. Bên
cạnh Đồng Giáp hai nữ nhân thấy thế liền nũng nịu ngăn cản,
Đồng Giáp ôn nhu an ủi các nàng, sau đó ném hòm sắt qua cho Tả Đằng Phong.
Một ngàn lượng vàng trong tay Đồng Giáp
giống như một bao cát tầm thường, nhanh chóng bay tới gần Tả
Đằng Phong, hắn lập tức dùng linh khí để xác định độ nặng
của hòm sắt, sau đó mới đưa tay bắt lấy hòm sắt, hắn làm như
thế là vì lo sợ trong hòm sắt có bom.
- Đừng xem, lên xe đi.
Đồng Giáp ném vàng xong, sau đó quay đầu nhìn Đằng Khi đang nổi khùng, mở miệng nói.
Đằng Khi nghe vậy bộ ngực cấp tốc phập phồng, hắn chưa từng phải
chịu sự nhục nhã như thế, vinh dự quân nhân NB rất nặng, chuyện lần này quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Một lúc sau, Đằng Khi rốt cuộc cũng nuốt được cục tức, xoay người leo lên xe.
- Đợi một chút, ta không cần tiền, lưu lại một nữ nhân các ngươi liền có thể rời đi.
Tả Đằng Phong ném hòm sắt về phía Đồng Giáp, hắn đã nhìn ra Đồng Giáp cực kỳ coi trọng hai nữ nhân này.
Tả Đằng Phong thấy Đồng
Giáp vọt tới, hắn lập tức bay lên không lao tới trước, lúc
Đằng Khi leo lên ghế sau xe ngồi, thì Tả Đằng Phong lập tức
phát hiện ra quỷ kế của Đồng Giáp, bởi vì chỗ ngồi phía sau
chỉ đủ cho ba người ngồi, Đằng Khi ngồi ghế sau, thì Đồng Giáp
và hai nữ nhân của hắn ngồi ở đâu, nếu nói Đồng Giáp cùng với
hai nữ nhân đó tách ra, thì lại không hợp với độ háo sắc của
Đằng Giáp. Cho nên Tả Đằng Phong phán đoán, Đồng Giáp làm như
vậy, là để cho hắn khinh địch mà thôi.