Một lúc sau, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, đem ông trúc cùng Kim Đậu
mà Ngọc Phật đưa bỏ vào trong lòng, có thể Ngọc Phật thấy quần áo của
hắn cũ nát, bộ mặt dơ bẩn nên mới nhìn hắn bằng ánh mắt như thế, bất quá vì sao nàng lại không lấy lại Kim Đậu này?
- 13, đi thôi.
Tả
Đăng Phong hô lên rồi xoay người lướt ra cửa sổ ở phía Bắc, đến một chỗ
bí mật quan sát đám người Đằng Khi, tay hắn vẫn niết chỉ để khôi phục
Linh khí, giờ phút này hắn đã chuyển từ sáng sang tối, hắn không muốn bỏ qua cơ hội báo thù này, hắn muốn đi theo tìm thời cơ báo thù.
Rất nhanh đám lính ở trên Thiếu Lâm tự đã chạy xuống hội họp với đám người
Đằng Khi, thông qua cuộc nói chuyện giữa bọn hắn thì Tả Đăng Phong biết
được bọn hắn cũng không có giết tăng nhân Thiếu Lâm tự, bọn hắn ở lại
Thiếu Lâm tự chỉ là vì muốn ngăn cản Thiết Hài, miễn cho Thiết Hài đến
báo tin.
Nhưng vào lúc này, Tả Đăng Phong nghe được xa xa truyền
lại tiếng xé gió, nhìn lại, Thiết Hài đang từ đàng xa hướng nơi này lướt đi tới. Thiết Hài lướt đến thì thấy tiệm cơm bị phá hủy, hắn liền lo
lắng đứng ở nóc tiệm cơm mà nhìn trái nhìn phải. Tả Đăng Phong lo lắng
người này phát hiện ra Ngọc Phật cho nên liền lấy mái ngói ném về phía
hắn, Thiết Hài phát hiện thấy hắn liền nhanh chóng lướt tới chỗ nóc nhà
Tả Đăng Phong đang đứng.
- Con khỉ đâu?
Thiết Hài tới liền hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy vừa định trả lời, đột nhiên trong lòng sinh kế,
Thiết Hài có võ công cao cường nếu như có thể nghĩ biện pháp để cho hắn
trợ giúp chính mình, đây chính là một sự giúp đỡ tuyệt vời.
- Con khỉ bị đám lính NB kia bắt đi rồi, ta muốn theo dõi bọn hắn để cứu con khỉ kia.
Tả Đăng Phong nói.
- Hả?
Thiết Hài vừa nghe con khỉ bị mắt liền cực kỳ hoảng sợ.
- Là ngươi lỡ miệng nói cho nên con khỉ mới bị bọn hắn cướp đi, ngươi phải cướp con khỉ trở về.
Tả Đăng Phong chính sắc mở miệng.
- Không đúng, nếu con khỉ bị bọn hắn bắt đi, tại sao Thôi Kim Ngọc lại không thấy đâu?
Thiết Hài lắc lắc cổ nhìn chung quanh, tuy rằng hắn điên nhưng cũng không phải người ngu.
- Không biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Có đôi khi nói dối để giải thích còn không bằng nói thẳng không biết, làm cho đối phương nghi hoặc.
Tả Đăng Phong vừa nói, quả nhiên Thiết Hài lộ ra vẻ nghi hoặc, giờ phút
này hắn đang suy tính Ngọc Phật đã làm gì, cũng không quan tâm Tả Đăng
Phong có nói dối hay không.
- Người đi đi, đừng làm ta chậm trễ chính sự.
Tả Đăng Phong lấy lui làm tiến.
- Vậy thì tốt, ta đi trước.
Thiết Hài nói xong liền lướt về hướng Đông, lần này đến phiên Tả Đăng Phong trợn tròn mắt, nói đi là đi liền a.
đám người Đằng Khi cũng không có trở lại tiệm cơm mà là đi về phía thôn
trấn ở phía Nam. Tả Đăng Phong âm thầm theo dõi, phát hiện bọn đi trên 5 chiếc xe tải.
Tốc độ xe tải cũng không nhanh, Tả Đăng Phong
quyết định âm thầm theo dõi, vừa mới chuẩn bị lăng không đuổi theo thì
phía sau lại truyền tới tiếng xé gió, quay đầu phát hiện Thiết Hài đã
trở lại.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Đăng Phong nhíu mày đánh giá
Thiết Hài, người nầy giờ phút này trên mặt thoa khắp lọ nồi, vô cùng đen thui làm cho người ta sợ hãi.
- Ta không thể liên luỵ Thiếu Lâm tự, đi nhanh đi, hai ta cùng đuổi.
Thiết Hài nói xong liền lăng không đuổi theo.
Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ, hắn bôi đen cả mặt những quần áo
cũng giày cũng chưa đổi, lính NB cũng biết hắn là ai, đúng là bịt tay
trộm chuông..
- Ngươi mau trở về đi, tự ta làm được rồi.
Tả
Đăng Phong đuổi theo Thiết Hài nói, câu nói của Thiết Hài đã nhắc nhở
hắn, nếu để bại lộ thân phận của Thiết Hài thì Thiếu Lâm tự sẽ gặp xui
xẻo, 10 năm trước Thiếu Lâm tự đã bị đốt một lần, nếu lần này bị lính NB đốt tiếp thì trách nhiệm này liền sẽ rơi xuống trên đầu Tả Đăng Phong
hắn.
- Vậy không được, Oh, con mèo mập của ngươi cũng khá nghe lời.
Thiết Hài tò mò đánh giá 13 đang ngồi trên vai Tả Đăng Phong.
- Không không không, nó không nghe lời.
Tả Đăng Phong Tả Đăng Phong vừa nghe lập tức hoảng sợ mà phủ nhận, cũng
không thể để tên hòa thượng này sinh ra hứng thú với 13, bằng không thì
hậu quả khó mà lường được.
- Yên tâm đi, ta không cướp của người đâu.
không thưởng của ngươi." Thiết Hài đoán được tâm tử của Tả Đăng Phong, nhếch miệng cười.
Tả Đăng Phong nghe vậy không dám nói tiếp chuyện này nữa, đám lính NB đi
đường vòng, Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài chạy thẳng một đường, hơn nữa
tốc độ của đám lính NB cũng không nhanh cho nên 2 người cũng khá thoải
mái.
- Vì sao mà ngươi thích con khỉ kia?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát chủ động mở miệng.
- Thích là thích, làm gì có cái gì?
Thiết Hài khinh bỉ nhìn Tả Đăng Phong, có vẻ như trong mắt hắn vấn đề của Tả Đăng Phong thật ngu xuẩn.
Thiết Hài nghe vậy mặt lộ vẻ tức giận, hắn cảm thấy Tả Đăng Phong coi hắn là kẻ ngốc nên mới tức giận.
- Con thỏ nhỏ, con chó, ngươi có thích hay không?
Tả Đăng Phong vội vàng sửa lại lời, mục đích của hắn là muốn câu dẫn sự
hứng thú của Thiết Hài, để Thiết Hài đi với hắn tìm 12 địa chi, Tử Thử ở thứ nhất, Tả Đăng Phong liền thuật miệng hỏi chuột, không nghĩ tới chọc giận Thiết Hài rồi, cho nên lần này Tả Đăng Phong liền chọn ra 2 động
vật khả ái trong 12 địa chi để hỏi hắn.
- Có đẹp không?
Thiết Hài tò mò truy vấn.
- Rất đẹp, đẹp hơn con khỉ kia.
Tả Đăng Phong bắt đầu nói dối.
- To không?
Dường như Thiết Hài cũng thích những loài vật xinh xắn.
- Lớn bằng con khỉ kia.
Tả Đăng Phong tiếp tục chém gió.
- Ngươi biết nó ở đau sao?
Thiết Hài bị mắc lừa rồi.
- Biết, đợi xong chuyện này, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm.
Tả Đăng Phong lộ vẻ vui mừng, hòa thượng điên thật sự dễ lừa gạt, có hắn
tương trợ thì vùng khỉ ho cò gáy cũng dám đi, đầm rồng hang hổ cũng dám
xông vào.
- Được, ta với ngươi đi, chẳng qua nếu như tìm không thấy, con mèo của ngươi phải cho ta.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang tỏ ra vui mừng thì một câu của Thiết Hài làm hắn trợn mắt há hốc mồm, cũng không dám lên tiếng nữa.
2 người
đi theo đoàn xe, sau khi vào đường rộng, tốc độ của xe tải nhanh hơn
nhiều, bất quá Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài vẫn bám theo kịp.
Tả
Đăng Phong vẫn đang tìm nơi để có thể mai phục, rốt cuộc hắn phát hiện ở phía trước 10 dặm có một cây cầu hình vòm, ở giữa có một cột đá để đỡ
cầu, có thể lợi dụng vị trí này để mai phục.
Nghĩ đến đây, Tả
Đăng Phong liền tăng nhanh tốc độ, Thiết Hài thấy thế nghĩ đến Tả Đăng
Phong muốn cùng hắn xem ai nhanh hơn cho nên hắn cũng tăng tốc, rất
nhanh 2 người đã lăng không đến trước cầu, nước sông khô cạn, bên dưới
lộ ra những tảng đá dưới lòng sông.
- Hừ, để người biết sự lợi hại của ta.
Tả Đăng Phong thấy thế liền vọt tới cột đá kia, song đó liền ngưng khí vào song chưởng rồi đánh mạnh vào cột đá, cột đá vẫn chưa sụp đổ. Hành động của hắn là muốn dẫn dụ Thiết Hài động thủ giúp hắn phá hủy cột trụ, nếu xin hắn ra tay, hắn khẳng định phải hỏi cái vì cái gì.
- Ha ha, múa rìu qua mắt thợ, cho ngươi biết sự lợi hại của Tẩy Tủy chân kinh của Thiếu Lâm tự.
Thiết Hài thấy thế quả nhiên trúng kế, cười ha ha giơ cánh tay ra rồi phóng
Linh khí công kích vào cột trụ kia, chưởng xong một chưởng, cột trụ liền rung lên nhưng không có sụp đổ.
- Xem ta.
Tả Đăng Phong thấy thế lại vung song chưởng lên.
- Xem ta.
Thiết Hài thấy cột trụ lung lay, sợ Tả Đăng Phong chiếm tiện nghi nên cũng chưởng thêm một chưởng.
- Xem ta.
- Xem ta.
3 xem 2 xem, 2 người đều chưởng vào cột trụ, khi cột trụ sắp ngã thì Tả
Đăng Phong liền vọt về phía trước để dụ dỗ Thiết Hài rời khỏi đây. Hắn
nói với Thiết Hài rằng mình theo dõi đám lính NB để cứu con khỉ ra,
không thể để Thiết Hài phát hiện hắn chặn đánh lính Nb được.
Sau khi chạy về trước 3 dặm, Tả Đăng Phong đứng lại, giả bộ thở gấp, Thiết Hài thấy thể liền dương dương tự đắc nhìn hắn.
Không bao lâu sau, xe tải của lính Nb đã đi lên cầu, làm cho Tả Đăng Phong
ngoài ý muốn chính là cầu không có sụp liền, tốc độ của xe rất nhanh,
cho nên đợi khi 3 chiếc xe tải đi qua rồi, đến chiếc thứ 4 đang chạy
trên cầu thì cầu mới sụp, xe tải thứ 5 đi ở sau cũng rơi xuống.
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Thiết Hài thấy thế lập tức chắp tay trước ngực mặt lộ vẻ từ bi, bất quá giọng nói của hắn không phải là từ bi, thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Lúc
trước Thạch Hữu Tam đốt Thiếu Lâm tự, đại khai sát giới, từ đó trở đi, ở trong ký ức của hắn người cầm súng cũng không phải là người tốt.
- Đáng tiếc.
Tả Đăng Phong lộ ra vẻ tiếc hận, Đằng Khi ở trên chiếc xe tải thứ 2, lúc
nà bình yên vô sự, đang cao giọng chỉ huy những người ở trên bờ xuống
cứu, lúc này trời sắp sáng, Tả Đăng Phong không dám lỗ mãng đến gần.
2 đợi một chút, đám lính NB dùng hơn 1 tiếng đồng hồ để cứu người từ dưới sông lên, khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngay
cả thi thể cũng được đưa lên xe, sau đó xe tải bắt đầu chạy.
Tả
Đăng Phong thấy thế liền lướt về phía trước, cùng lúc đó vừa tìm địa
hình có thể lợi dụng. Lướt không được bao xa, Tả Đăng Phong phát hiện có một con đường nhỏ giữa 2 ngọn núi, ngẩng đầu nhìn lên thấy trên kia có
một tảng đá to, tảng đá kia Tả Đăng Phong tự nghĩ một mình hắn không thể di chuyển được, đang nghĩ biện pháp dụ dỗ Thiết Hài trợ giúp.
Ngay tại Tả Đăng Phong nhíu mày cân nhắc thì Thiết Hài đưa tay chỉ vào tảng đã kia:
- A di đà Phật, chúng ta hợp lực, đẩy nó xuống.
Tả Đăng Phong nghe vậy không dám tin nhìn Thiết Hài, hắn không nghĩ tới
người trong Phật môn như Thiết Hài lại có ý tưởng giống như hắn, bất quá Tả Đăng Phong liền bình thường trở lại, năm đó bởi vì Thiết Hài đại
khai sát giới mà phải bị phạt diện bịch, sát khí của hắn vốn đã nặng,
đêm qua còn thấy lính NB cầm súng uy hiếp tăng nhân Thiếu Lâm tự, Thiết
Hài muốn giết bọn hắn cũng dễ lý giải rồi
- Lưu lại 1 chiếc là đủ rồi, đúng không?
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong lộ ra vẻ kinh ngạc thì vội vàng kích động nói.
- Ngươi nói rất đúng, đi, đi lên thôi.
Đăng Phong nghe vậy liên tục gật đầu, lập tức xoay người lên núi, trên thực
tế Thiết Hài vẫn là lương thiện một chút so với Tả Đăng Phong, hắn còn
muốn lưu lại 1 chiếc xe mà Tả Đăng Phong lại nghĩ không nên lưu lại
chiếc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT