Tiệm cơm Tả Đăng Phong ở nằm ở phía đông trên đường lớn, bọn người
Đằng Khi ở trước mặt tiệm cơm phía nam, cách Tả Đăng Phong chừng 30m.
Sau khi nhảy xuống Tả Đăng Phong lập tức lăng không đánh móc ra sau gáy Đằng Khi.
Tả Đăng Phong nóng lòng báo thù chẳng những không để ý đến đám lính xung quanh Đằng Khi cũng không thèm để ý đến Đằng Khi ở
trên ô tô đang bật đèn, ngay khi hắn xuất hiện liền bại lộ dưới ánh
đèn. Trước khi hắn xuất hiện đã giận sữ gầm một tiếng làm đám lính ảnh
giác nên khi vừa nhìn thấy hắn lập tức giơ súng nhằm vào hắn.
Đến giờ phút này Tả Đăng Phong vẫn không có giác tỉnh, làm như không nhìn
thấy hơn 100 cây súng kia, nghiêng ngời giảm bớt sức gió, cực nhanh vọt về phía trước, tay phải tụ Linh khí, chỉ đợi vọt tới Đằng Khi là phát
động công kích để lấy mạng chó của hắn.
Lính NB vô cùng nghiêm
minh, có có lệnh bắn của cấp trên thì bọn hắn không có nổ súng, bất quá khi Tả Đăng Phong còn cách Đằng Khi 5 trượng thì hắn nghe Đằng Khi hô
lên:
- ha,q,pou
Cái này có nghĩa là nổ súng, Tả Đăng Phong
nghe tiếng liền bình tĩnh trở lại, hắn biết không còn cách nào có thể
tiếp cận Đằng Khi nữa rồi, vì thế hắn liền nhảy lên nóc nhà phía bên
phải đồng thời dùng phóng Huyền Âm chân khí về phía Đằng Khi cách đó 5
trượng.
Sau khi phóng ra Huyền Âm chân khí, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi tạo thành hàn vụ, khoảng cách Tả Đăng Phong và huyệt Lao Cung càng gần cho nên uy lực càng lớn, Linh khí rời khỏi cơ thể
càng xa thì uy lực càng nhỏ, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí ở
trong vòng 3 trượng là đủ lấy mạng người, vượt qua 3 trượng thì hắn
cũng không có nắm chắc, bất quá giờ này hắn cũng không rảnh để coi thử
Đằng Khi có mất mạng hay không, bởi vì hắn thấy đạn đã bay về phía hắn.
Điều duy nhất mà Tả Đăng Phong có thể làm vào lúc này là dựa vào vận khí để né đạn.
Vận khí của Tả Đăng Phong không tốt cũng không xấu, khi nghe tiếng súng
thì hắn đã rơi vào nóc nhà ở phía đối diện, một viên đạn bắn vào tay
phải của hắn. Sau khi rơi vào nóc nhà hắn liền chạy vào phòng ở phía
Tây rồi nằm sấp xuống, kiểm tra thương thế, phát hiện viên đạn bắn
xuyên qua áo bông, găm thẳng vào tay, may mắn là không có thương tổn
đến xương cốt.
Lúc này hắn phát hiện chung quanh đã không có ánh sáng rồi, đèn trên xe của Đằng Khi đã vỡ ra, không có ánh sáng mà đám lính NB vẫn không tỏ ra bối rối, bọn hắn mù quáng nổ súng về vị trí
của Tả Đăng Phong, ngăn không cho hắn thò đầu ra.
Trong tiếng
súng dày đặc, Tả Đăng Phong vẫn có thể nghe được tiếng : Bảo vệ trưởng
quan, mau đưa đại tá vào xe” Điều này đã nói lên Huyền Âm chân khí của
hắn đã có hiệu quả, Đằng Khi nhất định bị thương, nhưng có mất mạng hay không thì vẫn khó nói.
- Ngừng bắn, canh phòng cẩn mật vào.
Nhưng vào lúc này, phòng đối diện lại truyền ra tiếng nói của Đằng Khi,
những lời này của hắn tỏa hữu khí vô lực, còn mang theo âm rung vô cùng nghiêm trọng, đây là hậu quả khi Hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Đám lính NB nghe lệnh của Đằng Khi liền dừng bắn, giờ phút này Tả Đăng
Phong ở trên nóc nhà phía Tây cũng không nhìn thấy rõ động tác cụ thể
của lính NB, bất quá không cần phải xem thì hắn cũng biết đám lính NB
đang nhắm súng vào chỗ nóc nhà hắn đang trốn.
Mục đích của Tả
Đăng Phong là giết chứ không phải làm Đằng Khi bị thương, không đạt đến mục đích làm Tả Đăng Phong vô cùng tức giận nhưng mà hắn cũng rõ hôm
nay không thể giết Đằng Khi rồi. Sau khi giận dữ thở hổn hển thì Tả
Đăng Phong liền nhanh chóng lướt lên, bay ra ngoài ngã tư phía Tây, hắn muốn trở về phòng để bảo vệ Ngọc Phật.
Lướt ra không được bao
xa, Tả Đăng Phong liền dừng lại, hắn nhìn thấy bên đường có một tấm đá
lớn khoảng 2 thước vuông, rất nhanh Tả Đăng Phong liền dùng Sinh Tử
quyết để nâng lên tấm đá nặng gần 400kg này, Tả Đăng Phong cắn răng vận khí nâng nó đến đầu vai rồi nhanh chóng đi tới phía trước.
-
Đằng Khi, tao biết mày đến TQ làm cái gì, sau này tao sẽ luôn đi theo
mày, có cơ hội tao sẽ giết mày, mày vĩnh viễn không có cơ hội lấy được
thứ đó đâu.
Tả Đăng Phong hô lớn, hắn nói lời này là có 2 dụng ý,
thứ nhất hắn muốn sau này Đằng Khi phải sống trong sợ hãi, quan trọng
hơn là hắn muốn Đằng Khi mở miệng để có thể xác định được vị trí của
Đằng Khi.
Tả Đăng Phong hô xong, đối diện cũng không có phản
ứng, rõ ràng là Đằng Khi cảm thấy kinh ngạc khi Tả Đăng Phong biết được vì sao hắn đến TQ, cũng có thể là hắn làm nhiều chuyện xấu nên không
nhớ Tả Đăng Phong là ai.
Chốc lát sau, Đằng Khi mở miệng nói
chuyện, bất quá hắn cũng không trả lời Tả Đăng Phong mà hạ lệnh cho
lính NB tiến vào quán cơm.
Đằng Khi vừa mới mở miệng, Tả Đăng
Phong liền xác định được vị trí, hắn liền ném tấm đá kia qua, chỉ nghe
một tiếng vỡ vụn của kim loại, Tả Đăng Phong nghe được tiếng kinh hãi
cùng tức giận của Đằng Khi “ Ba,ga”
- Đồ chóa hoang, coi như mạng mày lớn.
Tả Đăng Phong giận dữ thoá mạ, xoay người chạy nhanh về hướng Bắc, sau
khi chạy được trăm trượng thifd đột nhiên hắn lướt về phía ngã tư đường gần tiệm cơm, cùng lúc đó quay đầu lại nhìn thì phát hiện đầu xe mà
Đằng Khi đứng đã bị vỡ nát, giờ phút này Đằng Khi đứng ở phía Tây. Đáng tiếc là hắn đã ném trật, nếu lui lại sau khoảng 3 thước thì Đằng Khi
nhất định phải chết. Bất quá Tả Đăng Phong cũng không dám đứng đây lâu, nương theo bóng đêm hắn nhanh chóng đi về phòng.
Ngọc Phật vẫn
nằm trên giường, điều này làm cho Tả Đăng Phong hơi yên tâm nhưng mà
lập tức hắn bắt đầu sầu muộn, nếu không rời khỏi đây thì sẽ bị lính NB
vây lại, mà ôm thân thể Ngọc Phật rời khỏi đây cũng không tốt, Tả Đăng
Phong không dám cam đoan bởi vì hắn không biết pháp thuật của Thần Châu phái, vạn nhất di chuyển thân thể, hồn phách Ngọc Phật không tìm thấy
được về cơ thể thì không xong rồi.
Đang lúc Tả Đăng Phong do dự
thì đám lính NB đã xông vào tiệm cơm, giờ phút này bọn chúng đã lao
nhanh lên lầu 2, rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong đành phải vọt ra khỏi phòng, rồi giết chết vài tên lính NB, sau đó chạy đến cửa lầu một,
dùng Linh khí kéo bàn, ghế… trong quán cơm quăng ra ngoài để ngăn không cho đám lính NB vọt vào.
Đám lính NB thây vậy liền nổ súng,
vách tường của tiệm cơm làm bằng đất nhưng mà tường rất thấp, cao chỉ
gần 3 thước, ở trên là cửa sổ bằng gỗ, Tả Đăng Phong chỉ có thể ngồi
xổm để tránh đạn. Đám lính NB lại xông vào, Tả Đăng Phong lại dùng Linh khí kéo lấy bàn ghế.. ném ra, sau đó hắn đem mấy thi thể của đám lính
NB kéo tới trước cửa để ngăn cản.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong
đang làm thì đột nhiên đám lính NB ngừng tấn công, nương theo tiếng gầm giận dữ của Đằng Khi, một thứ gì đó bốc khói bị ném vào, thứ này trước đây Tả Đăng Phong đã từng thấy, biết nó gọi là lựu đạn cũng biết nó nổ mạnh, vì thế hắn không nói hai lời liền lắc mình chạy về lầu 2. Mới
đến cửa thì nghe bên dưới vang lên tiếng nổ, làm cho bụi đất tung bay.
Sau đó, lính NB liền vọt vào, Tả Đăng Phong giống như là kiến bò trên chảo nngs, rơi vào đường cùng hắn lại vọt ra cầu thang rồi ném mấy tên lính NB xuống, lập tức ngưng Linh khí, sau đó quyết đoán dùng chân đạp gãy
cầu thang, đám lính NB và cầu thang đều ngã xuống.
Đập ngã cầu
thang cũng không thể hoàn toàn ngăn đám lính NB xông lên lầu 2, bởi vì
vẫn còn một cầu thang khác, sau khi ngã xuống đám lính NB liền chia làm 2 đường, một đường nổ súng vào chỗ Tả Đăng Phong, một đường chạy về
phía Đông chạy lên cầu thang.
Cửa sổ trong phòng trên lầu 2 đều
làm bằng gỗ, đạn có thể bắn xuyên qua, Tả Đăng Phong lo lắng Ngọc Phật
bị trúng đạn nên hắn liền đem mấy bàn chặn trước giường nàng.
- Chuyện gì?
Ngay tại lúc này, có một nữ nhân nhảy vào từ cửa sổ phía Bắc.
- Cái gì thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá nữ nhân này, nữ nhân này khoảng hơn 30
tuổi, thân mặc hắc ý, tóc dài xõa vai, sắc mặt trắng bệch, thân cao
khoảng 1m7, móng tay màu đen dài đến mấy tấc, tay phải mang theo một cái bao, cả người không có khí tức gì cả, bởi vậy Tả Đăng Phong liền đoánr a đây không phải là người sống.
- Ta là Thôi Kim Ngọc, ta đã trở về.
Nữ nhân nhanh chóng đi về phía giường gỗ.
- Lần đầu tiên tôi đưa cơm cho cô, trong đó có phải là có thịt kho tàu không ?
Tdp vội lặc mình che giường lại, tuy rằng giọng nói của nữ nhân này giống giọng nói của Ngọc Phất nhưng mà tdp vẫn không yên lòng bởi vì bây giờ Ngọc Phật vẫn còn nằm ở trên giường.
- Tất cả đều là bánh ngọt, làm gì có thịt, trước hết cứ ngăn cản bọn hắn lại, để ta tranh thủ chút thời gian.
Nữ nhanh nhanh chóng đến giường, từ trong tay Ngọc Phật lấy ra 2 lá bùa
màu vàng, sau khi lấy lá bùa ra thì nữ nhân lập tức đứng thẳng bất động mà Ngọc Phật thì ở trên giường đứng lên, nhanh chóng cởi cúc áo ra.
- Cô làm gì thế?
Tả Đăng Phong lấy tay phá cửa sổ, phóng ra một đạo Huyền Âm chân khí khiến cho những tên lính NB ở ngoài đó phải chạy trốn.
- Nữ thi này chính là pháp khí của Thần Châu phái chúng ta,
Ngọc Phật nhanh chóng cởi áo khoác ra, Tả Đăng Phong liền thấy các bộ vị
trên người cuả Ngọc Phạt đều mặc Kim Chúc Giáp Phiến vàu màng sắc, có
lớn có nhỏ.
Cùng lúc đó, Ngọc Phật nhanh chóng cởi từng miếng giáp sắt trên người ra để che vào cỗ nữ thi kia, động tác vô cùng thành thạo,
- Thứ này có ích lợi gì ? Hay là chúng ta mau đi đi ?
Khi Ngọc Phật mặc Kim Chúc Giáp Phiến cho nữ thi này thì tdp vẫn luôn
phóng Huyền Âm chân khí ra ngoài để kháng địch, ban ngay so đấu với cao thủ Thiếu Lâm đã làm hắn bị thương, lúc này thương thế dần dần tái
phát nên Linh khí của hắn cũng không còn đủ để duy trì nữa.
-
Nhất phong sảng linh chính ngũ hành, nhị phong thai quang khởi âm linh, tam phong u tinh thông linh vật, tứ bế thất khiếu hiển uy linh, thái
thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, khởi!
Ngọc Phất cũng không
trả lời Tả Đăng Phong mà là vừa mặc Kim Giáp cho nữ thi vừa niệm tụng
thần chú, khi thần chú vừa niệm xong thì Ngọc Phật lại nằm xuống.
- Tại sao lại nằm xuống nữa rồi?
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng vọt đến gần Ngọc Phật.
- Cậu hãy ở đây bảo vệ bản thể của ta, ta đi ra ngoài giết bọn hắn.
Nữ thi mặc Kim Giáp liền hoạt động tứ chi, những bộ phận quan trọng trên người nàng đều đã được che chắn bằng Kim Giáp cả rồi.
- Vậy này là cái gì ?
Tdp ngạc nhiên quan sát nữ thi mặc Kim Giáp ở trước mặt.
- Đây chính là pháp khí trấn phái của Thần Châu giáo, Kim Giáp Cương Thi.
Ngọc Phật nói xong liền dùng nữ thi phóng ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT