“A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, Tẩy Tủy Kinh của lão nạp đã gần như đại
thành, cậu phải cẩn thận.” Minh Không tiến lên ba bước nhìn Tả Đăng
Phong nói. Lão là cao tăng Thiếu Lâm tự, dù trong lòng tức giận nhưng
vẫn có tấm lòng từ bi do vậy mới mở miệng cảnh báo. Câu nói của lão “gần đến đại thành” biểu lộ lão không được như Thiết Hài đã luyện đến mức
tận cùng tầng thứ chín của Tẩy Tủy kinh.
“Đại sư, pháp môn hành
khí của tôi tuy là chính thống, nhưng chiêu thức tôi sử dụng lại tương
đối âm độc, ông cũng phải chú ý.” Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi
cũng mở miệng nhắc. Sở dĩ hắn xem tăng nhân Thiếu Lâm tự là địch cũng
chỉ vì trợ giúp Ngọc Phật, chứ cũng không có thù oán gì với họ.
“A di Đà Phật” Minh Không nghe vậy lại niệm Phật hiệu, dù chiêu thức âm
độc nhưng đã nói ra thì cũng không thể coi là âm độc nữa, từ đó lão thay đổi cái nhìn đối với Tả Đăng Phong. Bất quá động thủ thì vẫn phải động
thủ, vì đây chính là danh dự của Thiếu Lâm tự.
Hai người nói
xong cũng không tiếp tục nói gì nữa, đứng cách nhau ba trượng, tự mình
ngưng khí. Tuy Tả Đăng Phong có mở miệng nhắc nhở, nhưng cũng sẽ không
hạ thủ lưu tình. Trước đó hắn cũng chưa từng sử dụng Huyền Âm chân khí
quyết đấu cùng cao thủ, bởi vậy hắn cũng không xác định được Huyền Âm
chân khí có thể có tác dụng đóng băng Minh Không như là đã đóng băng
lính Nhật và Hán gian không. Nếu như không được, thật là phải đi quét
sân cho chùa Thiếu Lâm rồi.
“Tiếp chiêu” Tả Đăng Phong ngưng khí xong liền hô lớn lao đến. Lúc này hắn cũng không lập tức thúc dục ngay
Huyền Âm chân khí, bởi hắn biết rõ Minh Không là cao thủ, nếu như trước
đó lão cảm nhận được linh khí hắn có điểm quái dị, tất sẽ lui ra tránh
né, cho nên Tả Đăng Phong quyết định xông tới đối chưởng rồi mới phóng
ra Huyền Âm chân khí.
Minh Không là thủ tọa Đạt Ma viện của chùa Thiếu Lâm, trừ Thiết Hài ra thì tu vi của hắn là thâm sâu nhất, tuổi
tác rất lớn, bối phận tôn sùng, luôn tự cho mình là cao thâm. Cho nên
nhìn thấy Tả Đăng Phong vọt tới, lão cũng không tránh né mà xuất hai tay ra, che kín phía trước. Đối với lão mà nói, nếu bị một tên vãn bối bức
bách phải né tránh là cực kỳ mất mặt, vì vậy lão không hề né tránh. Nếu
như không phải để vạn phần an tâm, thậm chí lão cũng không thèm sử dụng
cả hai tay.
“Huyền Âm thủ!” Song chưởng va vào nhau, Tả Đăng
Phong lập tức rống lên, kiệt lực tống xuất Huyền Âm chân khí ra ngoài,
chuyện tình quan trọng, hắn không thể không dốc hết sức.
Tu vi
linh khí của Minh Không cao hơn Minh Ngộ rất nhiều, so với Tả Đăng Phong thì không phân cao thấp, tuy linh khí lão phóng ra rất khó khăn mới
chống đỡ được Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong nhưng khiến Tả Đăng
Phong trong khoảng khắc tuôn mồ hôi lạnh. Tuy Huyền Âm chân khí cực kỳ
bá đạo nhưng không xâm nhập được vào cơ thể đối phương, vì vậy cũng
không có hiệu quả gì.
Tả Đăng Phong hung ác. Chẳng những hung ác với người mà còn hung ác với chính bản thân mình. Thời điểm quan trọng
nên không chút do dự nảy sinh ý định lưỡng bại câu thương. Linh khí của
hai người đều phát ra từ huyện Lao Cung trên lòng bàn tay, hai luồng
linh khí ngăn cản lẫn nhau nên không ai thương tổn được ai. Tu luyện Âm
Dương Sinh Tử Quyết chính là tu luyện theo mười hai kinh mạch, ngoài
việc sử dụng linh khí phóng ra theo huyệt Lao Cung thì vẫn có thể theo
huyện Thiếu Thương từ ngón cái phát ra. Linh khí phát ra từ huyệt Thiếu
Thương chính là pháp môn hành khí độc nhất vô nhị của Âm Dương Sinh Tử
Quyết. Tả Đăng Phong vừa nghĩ thoáng qua liền lập tức đưa Huyền Âm chân
khí từ huyệt Lao Cung chuyển dời sang huyệt Thiếu Thương.
Sở dĩ
nói hắn chọn phương thức lưỡng bại câu thương là bởi vì khi hắn chuyển
dời linh khí, thì linh khí do Minh Không phát ra sẽ không còn gặp trở
ngại, lập tức sẽ tiến nhanh vào cơ thể hắn. Cùng lúc đó Huyền Âm chân
khí cũng theo tay Minh Không mà công vào cơ thể lão. Nguyên lý của việc
này là: “ta để ngươi vào nhà ta thì ta cũng lập tức vào nhà của ngươi.”
Lúc này, hai người dĩ nhiên đều đã xuất toàn lực, hai cỗ linh khí bá đạo
toàn bộ công vào cơ thể đối phương. Một tiếng kêu đau đớn phát ra, cả
hai người đồng thời bay ngược trở lại. Lúc này Tả Đăng Phong cảm giác
lục phủ ngũ tạng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt trước nay chưa
từng thấy, trong đầu ông ông đau nhức, trước mắt sao bay đầy trời, không hỏi cũng biết đã bị thương không nhẹ. Dù vậy hắn vẫn cực kì cao hứng,
bởi vì vừa rồi chỉ truyền ra tiếng kêu thảm của hắn, còn Minh Không
không phát ra âm thanh nào. Tiếng kêu chính là phản ứng tự nhiên khi khí tức bị xáo động. Không có khả năng Minh Không ức chế được tiếng kêu, mà có vẻ như là lão đã bị đóng băng.
Tuy bị thương nghiêm trọng,
không nhìn được gì, nhưng Tả Đăng Phong vẫn cảm giác được sau lưng bên
trái truyền đến khí tức dị động, đấy là do Ngọc Phật đưa tay ra định đỡ
lấy hắn.
“Không nên đỡ tôi.” Dưới tình thế cấp bách Tả Đăng
Phong vội mở miệng hô lên. Hắn và Minh Không đều sử dụng hết toàn lực,
tốc độ bay ngược lại vô cùng mau lẹ, lúc này nếu có người ngăn hắn lui
về phía sau, tuyệt đối là sẽ gây thêm hại, bởi vì quá trình lui lại cũng chính là để giảm bớt thương tổn. Lùi càng xa thì thương tổn càng nhỏ.
Ngọc Phật nghe vậy vội vàng dừng lại, để cho Tả Đăng Phong từ bên cạnh nàng bay ngược ra.
Sau mười trượng, Tả Đăng Phong mới ngưng được thế lui mà rơi xuống đất. Sau khi tiếp đất, một ngụm máu tươi phun bắn ra. Ngụm máu này là do bị
thương từ trong phế phủ tràn ra, nếu lưu lại trong người sẽ khiến khí
huyết vận hành không thông suốt. Nếu đổi lại là người khác, sẽ vì mặt
mũi mà cưỡng chế nuốt xuống, nhưng Tả Đăng Phong là người thực tế, không quan tâm mặt mũi, lập tức nhổ ra, ngụm máu vừa ra, khí tức lập tức vận
chuyển bình thường, nơi bị thương còn nhẹ hơn so với hắn nghĩ.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong mới âm thầm sợ hãi. May mắn là Huyền Âm chân khí đã kịp thời đóng băng Minh Không, chặn được linh khí tiếp tục tuôn vào
cơ thể hắn, nếu như toàn bộ linh khí lão đánh vào, hậu quả thật không
thể nào chịu được.
“Tiểu huynh đệ, cậu thấy trong người thế nào?” Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong loạng choạng rơi xuống đất, vội vàng tới đỡ hắn.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Tả Đăng Phong đưa tay áo lau đi vết máu trên miệng, rồi cất bước đi thẳng về phía trước. Trên thực tế, toàn thân hắn hiện
đang kịch liệt đau nhức, trong thời gian ngắn cũng không thể đi được,
nhưng hắn vẫn miễn cưỡng không để Ngọc Phật đỡ hắn. Hắn làm vậy không
phải vì thể hiện mà là lúc Ngọc Phật đỡ hắn, hắn cảm nhận được khí tức
thanh nhã của nữ nhân, cổ khí tức này khiến hắn sinh ra cảm giác tội
lỗi. Ngọc Phật là ý trung nhân của Kim Châm, hắn không thể tiếp xúc thân mật được, bằng không chính là phản bội vị đại ca đã chân thành đối đãi
mình.
Đi ra ba bước, Tả Đăng Phong mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ
tình hình nơi xa xa, một đám hòa thượng bao quanh hô hoán lên: “Sư phụ,
sư thúc”. Tình hình này rõ ràng là Minh Không đã bị thương ngã xuống
đất, Minh Không ngã xuống, hắn còn đứng vững, thắng thua đã định. Tả
Đăng Phong chỉ vẻn vẹn dùng một chiêu đã đánh thắng thủ tọa Đạt Ma viện.
“Nói phải giữ lấy lời.” Tả Đăng Phong tiến đến bên ngoài cách đám tăng nhân tầm mười mét rồi thốt lên.
Chúng tăng nghe vậy lập tức quay đầu nhìn hắn, lộ vẻ căm giận, nhưng bọn họ
cũng không chửi rủa gì, bọn họ là tăng nhân, không phải là lưu manh nơi
đầu đường xó chợ.
“Thí chủ yên tâm, Thiếu Lâm tự chúng tôi nói
là làm, kính xin thí chủ cứu tính mạng sư phụ tôi.” Một trung niên tăng
nhân mặc hoàng y trong đó xông ra chắp tay nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nghe vậy trầm ngâm một lát rồi đi thẳng về phía trước. Sau
khi Minh Không rơi xuống, vẫn luôn bị một đám tăng nhân vây xung quanh,
khiến hắn không thể nào phán đoán được thương thế của lão.
Chúng tăng thấy Tả Đăng Phong đến gần, liền tự động nhường ra một con đường.
Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng chứng kiến được. Giờ này toàn thân Minh
Không lạnh giá, tứ chi cứng đơ, sương lạnh vương trên mặt, đôi môi trắng bệt, hô hấp không còn.
“Có thể cứu được không?” Ngọc Phật đến
sau lưng Tả Đăng Phong thấp giọng hỏi. Nàng thật không nghĩ tới sự tình
lại đến mức này, mục đích của nàng chỉ là đoạt lại con tiểu hầu tử,
không nghĩ phải kết địch với Thiếu Lâm tự. Đánh mù Minh Thanh, đả thương Minh Ngộ thì còn dễ ăn nói, nhưng là nếu như Tả Đăng Phong giết chết
Minh Không, vậy thì Thiếu Lâm tự với Thần Châu phái sẽ kết thâm thù. Sau này gặp nhau ắt sẽ phải động thủ, càng đừng nghĩ đến việc tìm tiểu hầu
tử trở về.
“Tôi không biết.” Tả Đăng Phong thu hồi tầm mắt
chuyển sang Ngọc Phật. Lời hắn nói cũng đúng là sự thật, hắn chỉ biết sử dụng Huyền Âm thủ để thúc dục Huyền Âm chân khí, chứ hắn cũng không
biết làm cách nào để cứu trị cho người trúng phải Huyền Âm chân khí.
Chúng tăng Thiếu Lâm tự nghe vậy liền lộ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, còn vẻ
mặt Ngọc Phật thì hết sức u sầu. Nàng tin tưởng Tả Đăng Phong nói đúng
sự thật, nàng u sầu bởi vì chẳng biết giải quyết cục diện trước mắt như
thế nào.
“Tính mạng Minh Không đại sư tạm thời không có nguy
hiểm, hiện tôi đang bị thương rất nặng, đợi tôi khôi phục linh khí rồi
sẽ nghĩ biện pháp.” Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng nói. Tuy Minh Không
đã bị hắn đóng băng, nhưng trong tâm lão vẫn còn một tia dương khí, điều này cho thấy lão vẫn chưa chết.
“Bây giờ nên làm thế nào?” Hoàng y tăng nhân vội vàng hỏi.
“Tiên sinh đốt lửa hơ thử xem sao.” Tả Đăng Phong do dự thật lâu rồi mở miệng nói. Hắn cũng không biết cứu chữa Minh Không như thế nào, chỉ nghĩ phải nên sưởi ấm.
“Nhanh đi bẩm báo phương trượng” “Ta đi kiếm củi”
“Báo cho các vị sư thúc”. Tăng nhân Thiếu Lâm nghe vậy liền chộn rộn hẳn lên, mỗi người một việc. Còn Ngọc Phật thì đỡ Tả Đăng Phong tiến về căn lều.
“Để tôi ngồi ở bên kia.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Lâu
nay hắn không hề thay quần áo, càng không có gội đầu rửa mặt gì, chính
hắn còn nghe được mùi vị chua loét bốc ra từ chính mình.
“Không sao đâu” Ngọc Phật kéo đệm ra rồi để Tả Đăng Phong ngồi xuống.
“Thật không được mà” Tuy nói vậy nhưng Tả Đăng Phong cũng không quá kiên trì, nên ở lại trong lều, chỉ là hắn không ngồi lên đệm mà là ngồi ở trên
tảng đá. Sau khi ngồi, hắn đưa tay vẫy vẫy, ý nói cho Thập Tam đang nấp
trong rừng cây lo lắng là hắn không có chuyện gì.
“Con mèo kia
là do anh mang tới?” Ngọc Phật thấy thế quay đầu nhìn lại. Thập Tam vội
vàng ẩn nấp phía sau tàng cây, nhưng mà Ngọc Phật đã nhìn thấy nó.
“Đúng vậy. Nhất định Thiếu Lâm tự sẽ đi tìm Thiết Hài và tiểu hầu tử cho cô.” Tả Đăng Phong mở miệng thốt, đồng thời nội thị thương thế của mình.
Mười hai kinh mạch đều bị tổn thương, nhưng tình huống không nghiêm
trọng lắm. Xuất hiện tình huống này cũng phải kể đến sự huyền diệu của
Âm Dương Sinh Tử Quyết. Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là pháp môn hành
khí kiểu “một đầy sẽ cùng đầy, một khô cạn sẽ cùng khô cạn”, do đó lúc
đối địch, mười hai cái kinh mạch sẽ cùng chung chia sớt thương tổn, do
đó cả mười hai kinh mạch đều bị thương nhưng đều không nặng.
“Trên tay anh mang cái gì vậy?” Ngọc Phật đưa mắt nhìn tay phải Tả Đăng
Phong. Tuy Huyền Âm thủ rất mỏng, màu sắc cùng làn da không sai biệt
lắm, nhưng không thể tránh được cao thủ cố ý xem xét.
“Huyết khí âm tính trong cơ thể tôi bị khô kiệt, cái bao tay này có thể cung cấp
linh khí âm tính trung hòa âm dương, duy trì được mạng sống của tôi.” Tả Đăng Phong do dự một chút rồi thành thật trả lời. Từ khi tiến vào Chí
Tôn chi cảnh, dương khí trong cơ thể tăng lên gấp bội, kể từ đó hắn đã
không thể tách rời cái bao tay này.
“Không nghĩ tới anh phải chịu khổ như vậy” Ngọc Phật nghe vậy ảm đạm thở dài, ánh mắt toát ra vẻ thương xót với vẻ mặt đồng cảm.
“Một chút khổ cũng không có, tôi trở lại bên kia ngồi.” Tả Đăng Phong nghe
vậy đứng lên đi về chỗ cũ. Hắn có kinh nghiệm về thế nhân, nên biết rõ
nữ nhân không phân biệt rõ ràng giữa đồng cảm và cảm tình. Trước kia,
nơi nhà văn hóa hắn làm việc có một đồng nghiệp nam luôn giả vờ đáng
thương để tranh thủ sự đồng cảm của nữ nhân, sau đó nhân cơ hội mà kể
khổ, từ đó kích phát tình mẫu tử bẩm sinh của phái nữ, cuối cùng cũng
đạt được mục đích xấu xa. Tả Đăng Phong vô cùng chán ghét loại người
này, nên hắn tận lực tránh để tình huống tương tự phát sinh trên người
mình.
Ngọc Phật thấy hắn kiên trì như thế cũng không nài ép hắn
nữa. Tả Đăng Phong trở lại tảng đá trước kia ngồi xuống rồi bắt đầu phát sầu. Nếu như mình cùng Ngọc Phật nói chuyện quá nhiều, e rằng đối
phương sinh ra đồng cảm với hắn. Mình đến chỉ là để hổ trợ, không được
để lại sai lầm khác. Nhưng nếu cứ luôn lãnh đạm, thì sẽ bị cho là tự cao tự đại. Nói nhiều cũng không được, nói ít cũng không xong.
“A
Di Đà Phật, thí chủ, lửa đã nhóm xong, bây giờ nên làm gì?” Trong khi Tả Đăng Phong cau mày sầu não thì hoàng y tăng nhân lúc nãy đi tới hỏi.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên, phát hiện hòa thượng Thiếu Lâm tự đã chất củi và đốt lên bên ngoài cửa chùa, nơi sân chùa tụ tập rất nhiều hòa thượng mặc hồng y cà sa. Lão tăng râu bạc chính giữa hẳn là phương trượng chùa Thiếu Lâm, bất quá phương trượng cũng không hẳn là võ lâm cao thủ, lão
chủ yếu chính là nghiên cứu tinh thông Phật pháp
“Hơ lửa sưởi ấm trước đi.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói, hắn cũng không biết nên nào thế nào để cứu trị Minh Không?
“Hơ thế nào?” Hoàng y tăng nhân vội vàng hỏi.
“Tôi biết sao được, dù sao cũng không thể đặt trực tiếp trên lửa mà hơ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT