Vu Tâm Ngữ nghe được Tả Đăng Phong nói thế thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vào hắn.

- Kỳ thật thì tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt của cô.

Tả Đăng Phong cười hắc hắc nói.

Tả Đăng Phong nói xong thì Vu Tâm Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng.

- Không rửa thì không rửa, tôi mang cô đi săn thú.

Tả Đăng Phong bị nàng nhìn chằm chằm có chút sợ hãi nên quay đầu sang chỗ khác.

- Nhìn xong bộ mặt của em thì anh phải lấy em.

Vu Tâm Ngữ nói xong liền đi vào trong đạo quán.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền ngẩn người, tuy rằng trước đây hắn đoán được Vu Tâm Ngữ không phải là người câm, nhưng mà hắn không nghĩ đột nhiên lúc này nàng sẽ mở miệng hơn nữa giọng nói của nàng còn rất êm tai.

Tả Đăng Phong nhớ tới lời nàng nói thì hắn liền ngạc nhiên, dựa vào vẻ mặt ngưng trọng Vu Tâm Ngữ thì dường như là nàng không nói đùa. Nếu nàng đi săn thú cùng mình thì dễ nói, nếu như nàng vào trong rửa mặt thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng rồi.

- Xong rồi, xong rồi, rất có thể là nàng đi rửa mặt rồi.

Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, quay đầu nhìn sang thì thấy Vu Tâm Ngữ đã đi vào trong đạo quán.

- Này, Vu Tâm Ngữ, cô đừng có rửa mặt, đợi săn gà rừng về rồi rửa cũng được.

Tả Đăng Phong vội vàng chạy vào, khi vào đạo quán thì hắn phát hiện Vu Tâm Ngữ đã đi vào Tây sương.

- Tôi đi săn rồi, đợi bắn được gà rừng rồi thì cô hẵng rửa.

Tả Đăng Phong thấy không đúng, vội cầm lấy súng chạy ra ngoài.

- Đợi em một lát.

Trong Tây sương truyền ra giọng nói của Vu Tâm Ngữ.

- Hết rồi, hết rồi.

Tả Đăng Phong đi lòng vòng, trong một tháng nay hắn đã chiếu cố Vũ Tâm Ngữ, tuy rằng chỉ xuất phát từ đồng tình với nàng nhưng mà hắn cũng hiểu được tính tình của Vũ Tâm Ngữ, nàng là một cô gái quật cường, khi đã làm ra quyết định gì rồi thì sẽ không thay đổi.

- Vu Tâm Ngữ, cô đừng có rửa mặt, đợi cô rửa mặt xong thì có thể người khác sẽ ăn hiếp cô đó.

Tả Đăng Phong hô to.

- Anh nói sẽ bảo vệ em mà.

Vu Tâm Ngữ trả lời.

- Nhưng nếu tôi đi rồi thì sao?

Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.

- Em đã mở miệng nói chuyện rồi, anh cũng thấy khuôn mặt của em, sau này anh đi nơi nào thì em đi nơi đó.

Vu Tâm Ngữ đáp lại.

- Đây là cái lý luận gì? Vậy tôi sẽ không nhìn khuôn mặt của cô nữa.

Lời nói của Vu Tâm Ngữ khiến cho da gà của Tả Đăng Phong nổi lên.

- Bây giờ thì anh đã thấy rồi.

Tả Đăng Phong vừa dứt rồi thì cửa phòng bị đẩy ra, Vu Tâm Ngữ bước ra ngoài.

- Tôi cái gì cũng không thấy.

Vừa rồi Vu Tâm Ngữ thò đầu ra thì Tả Đăng Phong cũng chỉ thấy mặt nàng còn chưa rửa sạch.

- Chờ một lát.

Trong Tây sương lại truyền ra tiếng rót nước.

- Nhà của tôi rất nghèo, sau này không có khả năng nuôi nổi cô nữa đâu.

Tả Đăng Phong vô cùng muốn làm cho Vu Tâm Ngữ thay đổi chủ ý.

- Không nên xem em là một đứa trẻ, em biết mình đang làm gì, em thích anh.

Giọng nói của Vu Tâm Ngữ rất kiên định.

- Hả ? Nếu như tôi không thích cô thì sao?

Tả Đăng Phong liên tục cười khổ.

- Anh sẽ thích em thôi.

Vu Tâm Ngữ nói xong thì liền đẩy cửa phòng rồi đi ra.

Vu Tâm Ngữ vừa bước ra thì Tả Đăng Phong đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt trở nên sáng ngời, tức thì trong lòng hiểu được vì sao Vu Tâm Ngữ lại tự tin đến thế, nàng rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.

Mắt của Vu Tâm Ngữ là mắt 2 mí, ánh mắt rất lớn, gương mặt mảnh khảnh… nhìn chung thì nếu đem ngũ quan của nàng tách ra thì cũng không có gì đặc biệt nhưng nếu đem chúng để lại một chỗ thì khuôn mặt của nàng vô cùng xinh đẹp. Lúc trước khi ở thị trấn thì Tả Đăng Phong đã nhìn thấy nhiều gái đẹp, nhưng mà các nàng đều dựa vào son phấn để đẹp, còn vẻ đẹp của Vu Tâm Ngữ là vẻ đẹp trời sinh, không cần dùng thứ gì thì nàng vẫn đẹp.

- Này, đi lên núi đi, chúng ta đi săn thú.

Sau khi thấy được vẻ đẹp tuyệt mỹ của Vu Tâm Ngữ thì giọng nói của Tả Đăng Phong có chút cà lăm.

Trước khi nhìn thấy vẻ mặt của Vu Tâm Ngữ thì Tả Đăng Phong không tin cái gì gọi là vừa thấy đã yêu nhưng mà hiện tại hắn tin, vừa thấy được khuôn mặt của Vu Tâm Ngữ thì trong lòng hắn đã động. Loại cảm giác này làm cho Tả Đăng Phong vừa hổ thẹn vừa cao hứng. hắn cao hứng là bởi vì Vu Tâm Ngữ nguyện ý làm vợ của hắn, sở dĩ hắn hổ thẹn là bởi vì sau khi thấy được khuôn mặt thật của nàng thì hắn mới yêu thích nàng, đây là tiêu chuẩn trông mặt mà bắt hình dong, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm giác mình thật nông cạn.

- Anh thích em sao?

Vu Tâm Ngữ đi sau rồi hỏi.

- Cũng có thích.

Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại mà trả lời. Hắn sợ khi quay đầu lại thì Vu Tâm Ngữ sẽ thấy được vẻ mặt khiếp sợ của hắn.

- Sau này em đi theo anh.

Thông qua lời nói của Tả Đăng Phong thì Vu Tâm Ngữ cũng đoán được Tả Đăng Phong thích nàng.

- Được.

Theo bản năng thì Tả Đăng Phong nói ra.

- Em biết ở đâu có gà rừng, em dẫn anh đi.

Vu Tâm Ngữ có được đáp án thì nàng liền rất vui mừng, tung tăng nhảy về phía trước, Tả Đăng Phong đi theo sau, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui chính là tự nhiên có được một người vợ xinh đợp như rứa, còn buồn chính là người vợ này chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, sợ rằng sau này nàng sẽ gặp nhiều phiền toái.

Tuy rằng trong lòng vô cùng vui mừng nhưng Tả Đăng Phong cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, hắn sợ nếu hắn kích động thì Vu Tâm Ngữ sẽ coi thường hắn.

Vu Tâm Ngữ ở nơi này đã lâu nên nàng biết chỗ nào có gà rừng.

Sau khi ngắm kỹ thì Tả Đăng Phong liền nổ súng, đàn gà rừng liền chạy tan tác. Vu Tâm Ngữ vọt vào bụi cỏ, một lát sau thì nàng xách một con gà rừng đi ra.

Tả Đăng Phong thuận tay cầm lấy con gà rừng kia, ước chừng nó nặng khoảng 3kg.

Có thu hoạch, Tả Đăng Phong cũng không có nổi lòng tham nữa mà là trở lại đạo quán. Trên đường đi thì hắn âm thầm cảm ơn Hồ Thiến cùng Tôn Ái Quốc, nhờ có bọn họ mà hắn mới tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy.

Trở về Thanh Thủy quán đã là 2h chiều, Tả Đăng Phong bắt đầu làm gà, còn Vu Tâm Ngữ thì vào nhà giúp hắn nhóm lửa.

- Vừa lúc có nước ấm, em đi tắm rửa đi.

Tả Đăng Phong vừa lột lông gà, vừa nói.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy gật đầu đồng ý, múc lấy một nồi nước ấm rồi đi vào Tây sương.

Sau khi làm xong gà thì Tả Đăng Phong đi ra đạo quán, chỗ mà hắn chôn những đống hài cốt kia, hắn đào ra những một lượng hài cốt lớn rồi đem nó vứt lên trên đường đi. Sở dĩ hắn làm vậy chính là vì muốn tăng thêm không khí âm trầm xung quanh đạo quán, hắn sợ khi hắn ra ngoài thì sẽ có người đến đây khi dễ Vu Tâm Ngữ.

Khi Tả Đăng Phong làm xong tất cả chuyện này rồi trở về đạo quán thì vừa khéo thấy được Vu Tâm Ngữ đã thay đồ xong rồi đi ra khỏi Tây sương, lúc này nàng mặc một bộ áo bào hơi dài, bên trong là một chiếc áo nhỏ màu trắng, thanh nhã mà sạch sẽ.

- Đây là quần áo của sư phụ em, người cao hơn em, em mặc vào có chút rộng.

Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ tỏ ra ngại ngùng.

- Đợi một chút, anh lấy cho em cục xà phòng.

Tả Đăng Phong nghe vậy thì xoay người đi vào phòng mình, sau khi rửa mặt chải đầu thì vẻ đẹp của Vu Tâm Ngữ càng thêm chói lọi khiến hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.

- Giặt nhanh rồi ra ăn cơm.

Tả Đăng Phong cầm xà phòng đưa cho Vu Tâm Ngữ rồi nói.

Vu Tâm Ngữ cầm lấy rồi cười với Tả Đăng Phong một tiếng, sau đó xoay người trở vào Tây sương.

Tả Đăng Phong vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Tâm Ngữ rời đi, tuy rằng áo bào của nàng rộng thùng thình nhưng mà khi bước đi thì Tả Đăng Phong vẫn có thể nhìn thấy đường cong trên bờ mông của nàng.

- Tả Đăng Phong, mày có còn là người không?

Tả Đăng Phong tát một cái vào mình, ý nghĩ kinh diễm kia làm hắn cảm thấy xấu hổ.

- Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.

Tả Đăng Phong thầm nói 2 câu luận ngữ rồi trở về Đông sương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play